Chương 6. Không nghĩ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết mát mẻ, cơn gió thổi qua mang theo sự hiu quạnh.

Nước Mỹ, Washington.

"Bà nội, cháu lại tới đây thăm bà." Cổ Tử Niệm đôi mắt hồng hồng đem bó hoa Tulip đặt ở trước mộ bà, trên tấm bia đá là ảnh chụp của bà cụ, bà cụ tóc hoa râm, ánh mắt vô cùng hiền lành, nhưng trên khoé mắt lại mang theo một tia đau buồn. Trên khuôn mặt mặc dù có một ít nếp nhăn, nhưng lại không khó để nhìn ra, khi còn trẻ chắc chắn là một người rất đẹp.

"Bà ơi, chúng cháu cũng đến thăm bà." Hai tiểu bảo bối cười hồn nhiên, bọn chúng cảm thấy mẹ mình hiện tại rất đau lòng, cho nên dù thương  tâm đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. 

Bất luận là ở mặt nào, hai tiểu bảo bối đều vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa bọn chúng cũng luôn cố gắng làm cho mẹ vui vẻ. 

Cổ Tử Niệm mỗi năm đều đến đây để cúng tế cho bà nội, cũng không cần biết là vào thời gian nào, Mạc Mịch và hai tiểu bảo bối cũng sẽ đi với cô. 

"Bà nội, tiểu Niệm ngày mai phải rời khỏi rồi, lần này có lẽ phải mất rất lâu mới có thể đến thăm bà nội được, bà có trách tiểu Niệm hay không?" Cổ Tử Niệm thanh âm khàn khàn hỏi, mấy lần trước cô đến Washington là để đi thăm bà nội. Còn lần này, cô chủ yếu là đến cúng tế cho bà, thuận tiện cùng Mạc Mịch đi công tác. 

"Bà yêu thương mẹ như vậy, chắc chắn sẽ không trách mẹ đâu." Cổ Mặc Thần nhìn xa trông rộng nói. 

"Đúng vậy, anh nói rất đúng." Cổ Hi Lam đáng yêu gật gật đầu. 

Hai tiểu bảo bối cùng nhau trao đổi ánh mắt, bọn chúng đều nghĩ là mẹ mình không vui, vì thế ngay trước mắt mẹ chúng làm ra các loại biểu cảm khác nhau, đáng yêu vô cùng. 

Cổ Tử Niệm đối với hai tiểu bảo bối dịu dàng cười, nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Cổ Uyển Di. 

Lúc Cổ Uyển Di đi vào một cô nhi viện lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cổ Tử Niệm. 

Cổ Tử Niệm cười vô cùng thuần khiết, nụ cười của cô trong vắt, giống như trong mắt cô tất cả mọi thứ trên đời đều rất sạch sẽ. 

"Con có nguyện ý đến nhà ta không?" Cổ Uyển Di ngồi xổm xuống trước mặt cô, hiền lành nhìn cô. 

"Con và bà cùng nhau đến nhà bà, vậy có phải hay không nhà của người cũng chính là nhà của con?" Đứa nhỏ khờ dại cười, ánh mắt trong veo như hồ nước chớp chớp, thân là đứa nhỏ sống trong cô nhi viện, nhưng cô luôn khao khát có một mái ấm gia đình. 

"Đương nhiên rồi." Cổ Uyển Di sờ đầu đứa bé nói: "Nhưng mà trong nhà chỉ có ta và con mà thôi."

"Người cũng không thể đem cháu vứt bỏ." Cô nhìn Cổ Uyển Di đầy chờ mong: "Nếu con làm chuyện gì khiến người mất hứng, người có thể đánh hay mắng con, nhưng người đừng vứt bỏ con."

"Được." Cổ Uyển Di càng ngày càng cảm thấy yêu thích đứa nhỏ trước mắt. 

"Hì hì........" Cô cười đến vô cùng vui vẻ, chủ động bắt lấy tay Cổ Uyển Di nói: "Về sau con có nhà rồi, thật tốt quá!"

"Về sau ta chính là bà nội của con, chúng ta đều là người một nhà!" Cổ Uyển Di cười đem cô ôm vào lòng: "Ta họ Cổ, gọi là Cổ Uyển Di, về sau gọi con là Cổ Tử Niệm, có được hay không?"

"Cổ Tử Niệm, Cổ Tử Niệm, bà nội, tên này nghe thật êm tai, con rất thích!" Cô vui mừng hôn lên khuôn mặt của Cổ Uyển Di làm bà cười như nở hoa.

"Đừng khóc, bà chắc chắn không muốn nhìn thấy em khóc đâu." Mạc Mịch đau lòng khi thấy Cổ Tử Niệm rơi nước mắt.

Vừa rồi nghĩ đến chuyện trước kia khiến cô kìm lòng không được khóc nấc lên, mỗi lần nhớ tới bà nội mình, cô đều không nhịn được mà rơi nước mắt, bà nội chính là người đầu tiên trên đời này mang lại cho cô sự ấm áp, cũng đem cô giáo dục thật tốt. Sau khi rời khỏi cô nhi viện, cuộc sống của cô lúc nào cũng ở bên cạnh bà nội, mặc dù bà thuộc thế hệ trước, nhưng ở trong lòng cô, bà không chỉ đơn thuần là bà nội mà còn là bằng hữu tốt của cô nữa nên cô không bao giờ giấu diếm bà bất cứ chuyện gì.

"Ừ." Hít hít cái mũi, cô đã nhớ tới bà trước khi ra đi, nhìn thấy cô rơi lệ hắn liền nói: "Tiểu Niệm à, bà nội thích nhất chính là nhìn thấy nụ cười của em, đừng khóc nữa." Một màn này, giống như tất cả chỉ vừa mới diễn ra ngày hôm qua.

"Em có nghĩ đến việc đi tìm cha mẹ của mình hay không?" Mạc Mịch muốn giúp Cổ Tử Niệm đi tìm cha mẹ của cô.

"Không muốn!" Cô trả lời vô cùng rõ ràng: "Trước kia lúc ở cô nhi viện, em cuối cùng suy nghĩ bọn họ vì lí do gì lại đem em vứt bỏ, nhưng dù sao cũng hy vọng bọn họ có ngày sẽ đến đem em trở về bên cạnh, sau đó có bà nội, em liền không bao giờ nghĩ tới cùng hi vọng thêm lần nào nữa. Bà nội đối với em rất tốt, có thể cho em tất cả mọi thứ, chưa bao giờ làm em cảm thấy mình cô độc." Trên khuôn mặt cô mang theo chút hoài niệm, cô cảm thấy trở thành cháu gái của Cổ Uyển Di thật sự rất may mắn. Về phần cô chưa thấy qua mặt cha mẹ mình, nhưng trong mắt cô, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ.

Mạc Mịch nhẹ nhàng gật đầu, xóa đi ý nghĩ muốn giúp Cổ Tử Niệm tìm cha mẹ, hắn biết cô hiện tại cũng không quan tâm cha mẹ mình là ai, nói không chừng khi tìm được rồi lại khiến cho cô phải khó xử.

...........................

Cổ Tử Niệm và bọn họ đứng ở trước mộ Cổ Uyển Di thật lâu, mới trở lại biệt thự của Mạc Mịch ở Washington.

Buổi tối Cổ Tử Niệm cùng Mạc Mịch đem hai tiểu bảo bối kia đặt lên giường, sau đó đều tự trở về phòng của mình.

Vừa mở cánh cửa phòng ra, Cổ Tử Niệm liền bất ngờ rơi vào một cái ôm xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro