#3[p4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nói xong câu đó thì 6 mắt nhìn nhau. Nhỏ cho em và hắn 1 ánh mắt khinh bỉ, "em yêu"?? Nói thế trước mặt 1 đứa mới bị đá à? Đúng thật là biết trêu ngươi người khác.

- Vãi l** đấy em yêu??Giải thích đi, tao phải làm việc giúp mày cả đêm đấy giờ mày dắt về thằng khứa nào vậy??Lại còn là em yêu, TAO MỚI CHIA TAY ĐẤY Y/N.

- Hahahahaha.

- Anh cười gì chứ về đi Wooin.

- Uầy gọi tên anh luôn à, dễ thương thế nhưng lần sau gọi là chồng nhé.

- Về đi trời ơi.

Hắn quay lưng đi về thì nhỏ kéo em vô nhà. Từ cổng vào thì em đã gửi được mùi sát khí từ nhỏ.

- Nói mau tên đó là ai?

- Ờm Lili à.....tao mệt lắm tao đi ngủ đã.

- Mày tin tao cho mày ngủ luôn không?

- Thì ảnh tới cửa hàng mua đồ rồi vô tình gặp nhau mấy lần. Cái lúc bar về cái ảnh đi chung thang máy với tao......

- Thì???

- Thì lúc đó tao hơi mệt nên ảnh đưa tao về.

- Về đâu?!!

- À thì...

- Đừng nói là 2 đứa chúng mày ngủ với nhau đấy nhé. Này y/n à? mày giỡn mặt hả. Lúc say sỉn như vậy lại đi với tên mới gặp vài lần?

- À không.......ảnh.....ảnh thuê cho tao 1 phòng ở khách sạn....rồi ảnh v-về........

- ????Đ** tin đấy. Mày sỉn vậy thì biết cái đ** gì.

- Không sỉn hơi chóng mặt thôi.

- Vãi c** mày định xạo tới bao giờ? Hôm qua tao gọi cho mày lúc 12 giờ khuya mà có giọng đàn ông thì mày giải thích như nào.

- Ôi vãi...

- Thôi khỏi, miễn bàn. Tao mặc xác mày!

- Thôi màaaaaaa lili àaaaaaaa.

- Ít nhất thì cũng gọi điện lại cho Owen đi. Nó kiếm mày từ tối giờ.

Nói xong thì nhỏ đi lên phòng, em đứng đó mở danh bạ lên 1 đống thông báo từ cuộc gọi nhỡ tới từ Owen.

Không phải là em giận nó mà là em giận lão già đó. Em cứ nghĩ chấp nhận từ bỏ tất cả thì sẽ được yên ổn nhưng lão vẫn luôn theo dõi em. Sợ em sẽ tìm cách chống lại lão ư?

Em nhấc máy lên rồi gọi cho nó. Vừa gọi thôi thì nó đã bắt máy rồi.

- Y/n? Y/n à mày về chưa? Đi đâu cả đêm vậy. Mệt ở đâu à?

- ...T-tao về rồi.

- Y/n à...

- Hửm?

- Tao xin lỗi.

- Gì?

- Tao xin lỗi vì nhắc tới người đó nhé.

- Ùm...không gì kệ đi. Tao về rồi.

- Ừm đừng như thế nữa nhé. Nghỉ ngơi đi.

- Biết rồi nói mãi thôi.

Sau khi chào tạm biệt em thì Wooin cũng đi về. Hắn móc điện thoại từ trong túi ra rồi gọi điện cho Sangho.

- Đến đi thiếu mỗi mày đấy.

- Đợi tí đang đếnn...

Sangho nói chung là như người hỗ trợ cho hắn trong các trận đua theo tất cả các nghĩa, "dọn đường", "chống lưng", "tài trợ", "trả lương". Sangho là cựu tay đua nên kinh nghiệm ít nhiều thì cũng có. Nghĩa nào cũng đúng, công việc mà hắn làm với những gì hắn hợp tác với Sangho không được nói là trong sạch nhưng ai cũng vì đồng tiền mà sống thôi.

Mở cửa ra thì thấy Huyk đứng đó ăn chuối.

- Đợi mày lâu vãi, có ghệ mới à.

- Lắm chuyện nó vừa phải thôi Huyk.

- Yêu đương nhăng nhít thì có chừng mực đi, trận đua tiếp theo mới quan trọng. Có mẫu mơi cho mày này Wooin.

- Haiz, vậy trận tiếp theo sẽ là ai đấu chung đây.

- Chuyện đó thì mày khỏi lo nói chung là trận sau dễ ăn đấy.

- Dễ vậy thì cần gì cái đó.

- Cái đó để cho chuyện khác.

- ??

Em bước lên phòng rồi phóng lẹ lên giường thở dài 1 hơi.

- Anh ta nói là phục vụ ư?Tên nào nhỉ, aisss chả nhớ gì hết. Mình lụt nghề rồi à trời?

Quanh đi quẩn lại thì ngày nào cũng phải đi làm thôi. Em tới cửa hàng như thường lệ, đứng quầy thanh toán và nghe tin tức trên tv. Sabbath hôm nay lại thắng, chuyện đáng nói hôm nay là 1 tay đua được xét nghiệm là dương tính với Doping.

Có mấy tên nhóc có vẻ là mới đi học tối về vô cửa hàng nghe được tin đó thì xì xào.

- Này Sabbath lại thắng đấy.

- Trận này Sabbath ăn là chắc rồi. Cả team toàn người mạnh không mà.

Em nghe lảm nhảm được vài câu thì bĩu môi thì thầm.

- Rảnh hơi thật. Sao không đi kiếm việc nào đó có ích hơn đi.

- Rảnh vậy mới tới kiếm em nè bé nhỏ.

Giọng nói đột ngột đó làm em giật mình. Ngước mặt lên thì thấy hắn, em nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

- Ừ... ảnh rảnh thật. Bộ anh không có việc gì làm hả? Sao ngày nào cũng tới đây vậy.

- Ngày nào cũng tới thì mới tăng lương cho em đó bé.

- Đừng gọi tôi là bé nữa!

- Gọi là em yêu như hồi sáng nhé.

- Ôi này, đấy là Wooin của Sabbath phải không?

- Đâu đâu?

Đám nhóc ban nảy ngóc đầu từ ngoài bàn ngó vô quầy thanh quán mà xì xào gì đó.

- Uầy ra đường gặp fan này haha.

- S-sab-bath?

- Ừm đúng rồi người mới được tv nhắc tên đấy. Tuyệt vời không?

Em làm ngơ hắn mà ra check lại hạn sử dụng của hàng hoá hắn thì cứ lẽo đẽo theo em mà nhảm hết thứ này thứ nọ. Rằng là hôm nay hắn đua như nào, hắn làm gì, kể mọi thứ linh tinh trên đời cho em nghe.

Mà thấy cũng lạ, người mà bình thường nghe tiếng người nói cũng khó chịu mà nay lại chấp nhận để tên đàn ông mới quen 2 ngày lảm nhảm bên tai liên tục. Nghĩ cũng vui tai, có người lảm nhảm thấy vậy cũng thú vị.

Hắn cứ lẽo đẽo như vậy đi lấy hết món này đến món kia đến cho em thanh toán. Cơ mà....đồ hắn lấy toàn là kẹo mút..lại còn là vị dâu. Tên này càng ngày càng khiến em khó hiểu.

- Này.

- Hửm?

- Anh...

- Anh sao hả bé?

- Anh có con rồi à?

- Này ăn nói cẩn thận, nói vậy oan đấy nhé! Anh chưa 1 đời vợ đấy.

- Vậy anh mua đống kẹo mút vị dâu này về làm gì?Không cho con thì cho ai?

- Anh!

-??????gì??

- Thì cho anh ăn không được à?

- ???

- Sao, bộ con trai là không được ăn kẹo mút vị dâu à?

-...

- Hay là em muốn ăn không?

- Thôi xin đấy, trẻ con.

- Lầm bầm gì vậy bé?

Em lắc đầu rồi thanh toán nốt đống kẹo đó cho hắn.

Cứ như vậy ngày qua ngày hắn cứ tới cửa hàng như vậy. Phải khá khen cho sự kiên trì của hắn. Cái tôi của hắn thì phải cao ngất ngưởng, thế mà chấp nhận bỏ giấc ngủ của mình ra để trò chuyện cùng em. Hắn tới nhiều tới nỗi mà quản lí cửa hàng coi camera còn tưởng đó là người yêu em. Vài lần tới kiểm tra thấy hắn ngủ ngục trên bàn, gật lên gật xuống liếc nhìn em rồi cười . Mỗi lần như vậy em không biết là nên chối hay nói hắn là bạn em nữa.

Cứ như vậy 1 tháng, em cũng thành ra quen. Có ngày hắn không tới là hôm sau em lại nói giọng giận hờn.

- Sao anh nói không trả lời vậy y/n?

- Này bé, bé lơ tao à?

- Sao đấy ơ hay?

- Nàyyy, qua anh bận mà. Bé giận à?

- Anh thề hôm qua anh đi công việc thật. Anh đi với thằng Huyk đấy em nhớ nó không?

Cứ như thế ngày này qua tháng nọ. Noel thì sắp đến, mùa đông tới. Lượng khách tới cửa hàng em thì cũng nhiều hơn. Như thường lệ sáng sớm tới giờ hắn đi tập thể dục lại lượn sang cùng em đi về. Nhưng hôm nay lại có thêm 3 người khác. Là 3 người đi cùng hắn trong lần gặp đầu tiên.

Hắn thì đứng đợi em, còn bọn họ thì ngồi ngoài bàn.

- Sữa chuối...Táo...chó....các anh lạ nhỉ?

- Hửm?Lạ gì bé?

- Trẻ con thật đấy...haha

- Này Wooin, về được chưa tao lạnh quá.

- Phắn mẹ đi cho nước trong.

- Này.

- Anh có tên mà bé. Sao em không bao giờ gọi tên anh vậy?

- Ờm...Thì ....à mà nè....

- Mà thôi à nè bé...

Cả 2 cùng nói cùng lúc nên bị khựng lại.

- Anh nói đi.

- À thì....anh biết chỗ này trang trí cây thông rất đẹp...

- ..thì..............

- Thì....nên là...em có muốn...đi chơi hôm noel với anh không?

- .... òmmm..nhưng làm sao em biết được anh có giở trò gì không? Giống lần trước ấy.

- Gìiiii hồi nàoooo...Lần đấy là anh cứu em mà!!!Này đúng rồi, phải trả ơn anh đấy. Hihi

- Hihi??

- Thì anh cứu em rồi, giờ em đi chơi với anh..thế là mình huề

- Thế là từ lần sau mình không gặp nhau nữa à?

- Ơ không. Chỉ là đi chơi thuiii, đi bé....

- Để em suy nghĩ......ùm tới nhà em rồi anh về đi.

- Nàyyyy nhớ đồng ý đấy!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro