Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chả biết ma xui quỷ khiến gì, Thúy Vân quyết định tiếp tục cuộc hành trình tìm Thúy Kiều,  báo lại cho cha của Thúc Sinh một tiếng rồi vác hành lý lên đường. Nàng không thể chậm trễ, thư thả ở đây khi chưa tìm được Kiều tỷ.

Hoạn Thư đi tìm khắp nơi trong phủ, không thấy bóng dáng Thúy Vân đâu, nàng mệt nhọc ngồi bệt xuống đất, gục mặt xuống hai đầu gối. Tỷ ấy chưa nói lời từ biệt đã bỏ đi sao? Ta làm sao để giúp hai người có thể đoàn tụ đây?

Cha Thúc Sinh lắc đầu, phất tay áo

" Ngươi lưu luyến tên tiểu tử kia? "

" ..."

" Con trai ta không tốt với ngươi sao? Sao ngươi lại thích người khác?"

" Người không hiểu được nữ nhân.... Ta lấy một đấng phu quân tốt để nàng không lo lắng cho ta mà toàn tâm, toàn ý đi tìm người nàng yêu, Thúc Sinh rất tốt, một đấng nam nhi thực thụ, ước nguyện của hàng nghìn nữ nhân, nay ta gặp lại người làm bản thân từng động lòng, người cho ta biết yêu đơn phương có mùi vị ra sao , không thể không lưu luyến sao? "

Cha Thúc Sinh trầm mặc.

" Ta không mong ngươi có thể trở thành một thê tử gia giáo, nề nếp, cũng không cần ngươi vứt bỏ cái tình cảm của mình dành cho tiểu tử kia,  chỉ cần ngươi cảm thấy Thúc Sinh vì ngươi làm bao chuyện, ngươi cũng nên dành tình cảm cho nó nhiều một chút"

Nói rồi y phất tay áo bỏ đi, cái thứ tình yêu này y cũng từng trải, y cũng có đôi chút đồng cảm. Lắc đầu, vuốt chòm râu đã ngả bạc, y cười mãn nguyện. Người biết coi trọng tình cảm, lão già ta đâu thể trách cứ được.

Thúy Kiều ngồi gảy đàn thưởng thức mỹ cảnh, Vân Vân ở đây hẳn sẽ rất thích thú ngồi một bên nghe nàng đàn.

Hoạn Thư từ xa tiến lại chỗ nàng ngồi, cả ngày hôm nay, nàng thấy Hoạn Thư cứ lo lắng mà chạy khắp nơi, nàng cũng có đôi chút tò mò, việc gì khiến Hoạn Thư bất an như vậy?

" Thúy Kiều, ta có chuyện muốn nói"

Nàng mỉm cười đối Hoạn Thư, rót chén trà cho Hoạn Thư.

" Có chuyện gì cần đến ta a? Hôm nay, ngươi cứ sốt sắng chạy đi chạy lại, là muốn tìm ai sao?"

Hoạn Thư cắn môi, hai tay bấu chặt vào nhau, căng thẳng đáp lại Thúy Kiều.

" Ta...đi tìm Vân tỷ..."

Chén trà Thúy Kiều đang cầm liền rơi xuống, nàng cầm lấy tay Hoạn Thư vui mừng như bắt được vàng.

" Vân Vân đang ở đây sao? Muội ấy đang ở đâu? Mau nói cho ta biết!"

" Tỷ ấy....đã đi rồi..."

" Muội ấy đến đây từ khi nào? "

" Hôm qua, ta đã cầu xin tỷ ấy ở lại hai, ba ngày, nhưng....tỷ lại một mực bỏ đi không nói một lời nào với ta"

" Là ngày hỷ sự?"

" Phải"

Nam nhân lúc đó thực sự là Vân Vân ?

" Có phải là tại ta không tốt nên...ông trời không cho ta gặp lại Vân Vân?"

" Ngươi đừng buồn ! Tất cả là tại ta, ta rất muốn hai người có thể vui vẻ đoàn tụ, ta rất muốn! Muốn thấy Vân tỷ hạnh phúc! Muốn thấy nụ cười lại thường trực xuất hiện trên gương mặt ấy chứ không phải gương mặt ảm đạm, đầy lo lắng. Ta thực sự xin lỗi... "

Thúy Vân ôm Hoạn Thư vào lòng gượng cười.

" Ngốc quá, đừng đổ lỗi hết cho bản thân,không phải do ngươi, đừng tự trách nữa .Ngươi có thể kể cho ta chuyện Vân Vân nói với ngươi không? Tại sao Vân Vân lại đến nơi này?"

" Vân tỷ là đi tìm ngươi khắp nơi đã hơn một năm rồi, sợ ngươi bị thương, sợ ngươi bị người khác ức hiếp, sợ ngươi chịu nhiều ủy khuất, tỷ ấy lại không chịu được mà không quản nhọc ngày đêm tìm kiếm . Nay hai người đã rất gần rồi lại không thể gặp....ta phải làm sao để giúp ngươi đây?"

" Ta sẽ chờ ở đây...chờ đến khi Vân Vân quay lại chốn này, dù có chờ đợi bao lâu ta cũng sẽ chờ"

Ngay ngày sau đó, Hoạn Thư liền cho người đi tìm Thúy Vân để báo tin rằng Thúy Kiều đang ở chỗ nàng, nghe được tin, chắc hẳn Vân tỷ sẽ vui lắm.

Thúy Vân dừng chân tại quán ăn. Gọi đĩa bánh bao, một đĩa rau, thịt. Nàng cứ mãi đi tìm thế này không phải là cách, của cải trên người cũng không còn bao nhiêu, bản thân được ăn học đàng hoàng không kém gì nam nhân nay lại phẫn nam trang , nàng đành thử liều mạng thi trạng nguyên.

Một phần là để tìm Thúy Kiều, phần còn lại chính là báo thù.

Sở dĩ nàng nghĩ ra cách này cũng là do trên đường thấy cáo thị của triều đình. Nàng đành vừa làm việc, vừa học. Cuộc sống đã khó khăn nay càng khó khăn, nàng sống bươn trải, làm việc nặng nhọc chả khác gì nam nhân, tối khuya, nàng mới xong việc, về nhà tắm rửa rồi lại cầm sách học đến gần sáng. Mặt trời lên nàng liền dậy đi làm. Ngày thi trạng nguyên chỉ còn một tháng nữa, nàng phải dốc sức làm. Sáng sớm nàng làm tại quán ăn, chiều đi cuốc đất thuê, lên rừng đốn củi rồi lại đi đến quán trọ để dọn phòng đón khách, tối đến, nàng giúp chủ trọ xong xuôi mọi việc rồi mới yên tâm về phòng học. Chủ trọ vì thế mà quý mến nàng lắm ông ta ra sức đối đãi, cả tiền thuê trọ ông cũng giảm đi một nửa, mỗi tháng trả lương đều đặn.

Mỗi ngày đối với nàng thực khó khăn nhưng nghĩ đến Thúy Kiều nàng lại có thêm động lực để cố gắng. Chỉ cần được hội ngộ, bao nhiêu khổ cực nàng cũng chịu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro