Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, ngày nàng mong chờ cũng đã đến, xách tay nải lên vai, cúi chào ông chủ quán trọ để lên đường. Y nuối tiếc, nắm lấy tay nàng dặn dò.

" Trên đường nếu khó khăn quá, thì quay lại đây với ta, ta sẽ hết sức đối đãi ngươi, nếu lão có con gái, nhất định không do dự mà gả cho ngươi"

Nàng cười trừ, ôm lấy y.

" Được, ta sẽ dốc sức làm hết khả năng để đỗ trạng nguyên, chưa hoàn thành được ước nguyện, ta sẽ không quay lại tìm lão a, lão phải sống thực tốt, khỏe mạnh, đợi ta trở về thăm người"

Y gật gù, tay vụng về lau lệ. Bà chủ trọ mất sớm, y không vì thế mà thay lòng đổi dạ, sống cô độc dựa vào quán trọ. Từ hồi trai tráng, ông cùng bà dốc sức kiếm tiền để mở được quán trọ này. Niềm vui chưa được bao lâu, căn bệnh nan y đã cướp đi sinh mạng của bà - người cho y sức mạnh cũng như hạnh phúc đã không còn, y ngư mất đi chỗ dựa tinh thần lớn. Y không có một mụn con hay người thân, nàng cũng thấy thương hiểu được phần nào. Thời gian nàng ở đây, y đối xử với nàng như người trong nhà. Thực không thể phủ nhận, rời xa nơi này nàng có chút luyến tiếc.

Cúi chào y, nàng cùng y vẫy tay từ biệt, vừa đi vừa vẫy, bóng y xa dần nàng mới quay mặt đi. Cắn chặt môi mà chịu đựng sự buồn bã của từ biệt, y thực làm nàng nhớ đến cha mẹ ở nơi xa xôi kia. Không biết đến khi nào, nàng mới có thể cầm tay Kiều tỷ, cùng nhau đi trên những chặng giao lộ xa xôi để trở về nơi gọi là " nhà".

Trên đường, bao khó khăn ập đến nàng, đi qua bao ngọn núi, qua bao dòng sông, cánh rừng, cuối cùng, chỉ một đoạn đường dài nữa liền đến nơi. Đi dõng dã đã hơn mười ngày, nàng quyết định dừng chân tại mái nhà tranh xơ xác. Hai ông bà lão tóc đã chấm bạc, người nấu cơm, người giúp đỡ qua lại. Nhận ra sự hiện diện của Thúy  Vân, bà lão dừng nấu, tay lò mò tiến lại gần nàng, bàn tay nhăn nheo, chai sạn cầm chặt tay nàng, lệ khẽ rơi.

" Đạm Tiên, con đã về rồi ư? Bà già này nhớ con lắm"

Ông lão nghe cái tên ' Đạm Tiên' vội vã chạy ra.

" Kìa bà, đây đâu phải con gái của chúng ta"

Bà lão run run cúi đầu.

" K...không...phải ? T..hứ lỗi cho bà...già này.."

Thúy Kiều nhìn vào đôi mắt bà lão, chắc do tuổi già nên mắt bà đã mờ đi trông thấy, nhận nhầm nàng là người tên ' Đạm Tiên'

" Không sao a, con có thể ở đây một đêm không ạ?"

Ông lão gật gù.

" Được, cậu cứ nghỉ ngơi lại ở nhà ta, nhà ta không có gì, mong cậu đừng chê cười"

Thúy Vân cúi đầu lễ phép.

" Đa tạ thúc thúc"

Vào nhà nàng quan sát xung quanh, nhiều nơi đã mục nát, lỗ chỗ thủng trên mái nhà, ông lão đã có tuổi, chắc hẳn không tự mình sửa được.

" Ta muốn hỏi thúc thúc một chuyện, người tên Đạm Tiên có lẽ nào là...."

" Là con gái của lão, từ nhỏ nó đã chịu bao vất vả để giúp đỡ ông bà già này, lớn lên, xinh đẹp hơn người, lão cũng mừng lắm, nhưng...tin tức được lan truyền đến tai quan huyện, hắn bèn sai người đến bắt nhi nữ đi, thân ta đã có tuổi, không thể làm gì được, bà nó khóc hết lệ, mắt cũng mờ dần từ hôm ấy. Chả biết Tiên Nhi giờ ra sao, nó sống có tốt không "

Ông lão ngưng lại một hồi rồi thủ thỉ với nàng

" Cậu là nam nhân nhưng dáng vóc cùng dung nhan có điểm giống nhi nữ, nên bà ấy mới nhận nhầm. Cậu biết không....từ ngày hôm ấy, cứ có người đến nhà bà ấy liền ra để đón, mong mỏi rằng, con gái đã trở về..."

Thúy Vân im lặng một hồi, hít lấy một ngụm khí để tiết chế mạch cảm xúc, nàng không thể yếu đuối mà dễ dàng khóc trước mặt hai ông bà lão.

" Ta sẽ giúp thúc thú tìm nữ nhân tên Đạm Tiên, chẳng hứa trước được điều gì, nhưng nhất định, con sẽ đưa nàng trở về với hai người "

" Đa tạ lòng tốt của cậu, cậu đang trên đường đến kinh đô để thi trạng nguyên a?

" Dạ "

" Vậy lão chúc cậu thượng lộ bình an, thi đỗ trạng nguyên"

Sáng sớm, nàng thức dậy vào rừng chặt tre, đan vào nhau thật chặt để tạo thành mái nhà rồi phủ rơm lên thật dày. Làm một cánh cửa bằng tre chắc chắn cho ông bà lão. Lão nhiều lần khuyên nàng mau chóng lên đường nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu cùng nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nàng,vầng trán đã lấm tấm mồ hôi.

Xong xuôi trời đã chập tối, nàng không vì thế mà ở lại thêm nữa. Chào từ biệt hai ông bà lão rồi lên đường, tiếp tục cuộc hành trình gian nan phía trước của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro