[ Peter x Alipede ] Tình Một Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning : Alternative universe : Bối cảnh thời Gabriel.

Nếu giường là để bắt đầu tình yêu, ai nói một cái tủ không thể ?


Peter còn cả một đêm dài ở phía trước.

Gã đang thực hiện nhiệm vụ hộ tống một chính trị gia trên hành trình trở về đất nước của ông ta an toàn, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành và sáng sớm ngày mai du thuyền sẽ cập bến, mà thật ra nó đã hoàn thành kể từ khi gã giết chết toàn bộ sát thủ được gửi đến để ám sát ông ta. Bây giờ, với chủ nhân của mình trên giường và hy vọng ngủ yên cho đến sáng, Peter có phần còn lại của đêm trước mặt để chơi theo ý thích. Gã không hứng thú giả vờ ngủ, mặc dù căn phòng ấm áp và chiếc giường mềm mại được chuẩn bị riêng cho gã - một vệ sĩ đặc biệt - trông có vẻ dễ chịu. Thay vào đó, gã thấy mình đang khám phá, lang thang trên boong tàu để tìm kiếm thứ gì đó thú vị.

Đó cũng là cách gã thấy mình ở trong một quán bar nhỏ sôi động không có dấu hiệu tắt nhiệt mặc dù đã rất muộn. Có một vài gương mặt quen thuộc gã đã từng thấy qua trước đây, vài người trong số họ là những nhân vật có địa vị to lớn trên thế giới, rõ ràng là cũng đang trong tình huống giống như gã. Peter không mấy hứng thú nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ, nhưng ở đây ít nhất gã có thể thư giãn mà không bị chú ý.

Sau đó, gã phát hiện ra một sự hiện diện không mấy lạ lẫm.

Tất nhiên là gã không phải sát thủ duy nhất trên con thuyền danh giá này. Hắn trông giống như một hành khách bình thường, chắc chắn không có vẻ gì là đang làm nhiệm vụ. Mặc dù hắn ít nhiều mặc đồng phục, cổ áo mở toang và áo khoác đã mất, chắc chắn là bị vứt đâu đó trong lúc hắn háo hức muốn đến sàn nhảy. Tối nay hắn trông vô tư, nhảy múa với một cô gái trẻ với đôi mắt lấp lánh, thỉnh thoảng lao vào và lao ra khỏi vòng tay hắn. Mặc dù Peter phải thừa nhận, tay sát thủ đó có những bước nhảy thật hoàn hảo.

Và cái mông đó cũng rất khiêu gợi.

Peter gọi một ly đồ uống, chỉ vì gã chẳng có việc gì tốt hơn để làm với đôi tay của mình. Gã nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị rượu đắt tiền trượt qua đầu lưỡi và chảy xuống cổ họng mình.

Có khoảng vài chục người đang khiêu vũ ở trung tâm, nhưng khi Peter nhấp một ngụm đồ uống, gã cứ thấy mắt mình không hiểu sao lại hướng về phía tên sát thủ kia. Hắn khá đẹp trai, Peter để suy nghĩ của mình lang thang, không phải theo kiểu gã thích, nhưng có gì đó toát ra từ tên đó khiến gã tò mò. Mái tóc vàng óng của hắn trông thật mềm mại. Peter có sở thích thích luồn những ngón tay vào mái tóc bồng bềnh, kéo đầu đối phương ra sau và-

Peter liếc xuống cốc rượu gần cạn của mình. Có lẽ nó mạnh hơn thường lệ. Loại người như gã không dễ dàng cảm nhận được tác dụng của rượu, nhưng ít nhất cũng có chút cảm giác lâng lâng. Đủ, ít nhất, để khiến việc lên giường với ai đó đêm nay không phải là ý kiến tồi.

"Có chuyện gì thế này?"

Gã không để ý thấy tên sát thủ đã đến gần mình cho đến khi hắn lên tiếng. Đồ uống mạnh hơn gã nghĩ, hoặc tên này có thể che dấu sự hiện diện rất tốt. Peter giả vờ để lộ sự ngạc nhiên. Không vội vàng, gã cho phép đôi mắt của mình từ từ di chuyển xung quanh cơ thể của người đối diện, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt xanh lục. Có gì đó không đúng lắm.

" Tôi chỉ đang thưởng thức đồ uống ". Peter nói, nghiêng chiếc ly để nhấn mạnh.

Người lạ đặt cả hai tay lên bàn và nghiêng người sang bên để gần như lơ lửng trên người gã. Thật dễ thương.

" Tôi cảm thấy nghi ngờ điều đó ".

" Cậu nói đúng ". Peter thừa nhận. " Nó thực sự không quá tốt so với chất lượng của con thuyền này ".

"Đó không phải là ý tôi muốn nói ".

" Vậy thì cậu có thể giải thích cho tôi ". Peter nói chậm rãi. Sẵn sàng cùng hắn chơi đùa một chút.

Người lạ do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh gã, một tay đưa lên vén những lọn tóc vàng óng ra sau tai, tay còn lại gõ nhịp nhàng lên chiếc bàn gỗ.

" Tôi có thể thấy anh đã...nhìn chằm chằm vào mình ". Hắn chần chờ một chút. " Khá lâu rồi ".

Chính xác thì Peter đã bước vào quán bar trên thuyền này được hơn nửa tiếng, và dành gần nửa tiếng để dính mắt vào cơ thể nhảy múa của người lạ.

Gã nhấp một ngụm đồ uống để che giấu nụ cười nhếch mép, khẽ ậm ừ thừa nhận sự chú ý hơi quá của mình.

" Có lẽ vậy, nhưng tôi chắc chắn mình không phải người duy nhất bị thu hút, cậu đẹp trai ".

Đối phương khẽ nhăn mặt trước cách xưng hô của gã, nhưng không có ý kiến gì.

" Tôi nên gọi anh là gì ? "

" Mọi người gọi tôi bằng rất nhiều cái tên ".

" Ugh ". Người lạ ngắt lời. " Hãy bỏ qua mấy cái tiểu tiết ". Hắn với tay qua bàn, giật cốc rượu của Peter khỏi tay gã và, trước sự ngạc nhiên của gã sát thủ huyền thoại bắt đầu uống. " Cứ nói cho tôi biết bất kỳ cái tên nào mà anh đang dùng và xong việc đi ".

Peter quá ngạc nhiên với sự nhiệt tình quá mức của người lạ, nhưng đồng thời gã cũng không thể chớp mắt khi thấy phần còn lại của cốc rượu biến mất sau đôi môi và trượt xuống yếu hầu nhấp nhô của người lạ.

Mới đây thôi, gã cảm thấy không gian có chút nóng lên. Mặc dù nó thật sự không đáng, nhưng việc vi phạm ranh giới thích hợp đã khiến Peter sôi sục. Gã thực sự phải tên này vào đúng vị trí của mình.

"Peter".

Điều đó đã thu hút được sự chú ý của đối phương, không ai là không biết cái tên này. Một bên lông mày của người lạ nhướng lên, có gì đó sáng lấp lánh trong đôi mắt xanh giả tạo đó.

" Thành thật mà nói, điều đó rất khó tin ". Người lạ chống cằm bằng cả hai tay, thở dài nói. " Tôi nghe nói rằng Peter là một gã to lớn sừng sỏ cơ ".

" Peter cũng có thể ' to lớn ' hơn cậu nghĩ ở chỗ khác ".

" Anh thật táo bạo đối với người Châu Á ". Người lạ cảm thán, nhưng không mấy ngạc nhiên như giọng điệu của mình.

" Không bằng người đã cướp lấy nụ hôn gián tiếp của tôi khi mới gặp được năm phút ".

Đối phương cười khúc khích. " Muốn tôi trả lại cho anh sao ? "

Peter không thể không nghĩ rằng lời đề nghị đó thật hấp dẫn.

" Vậy anh muốn gì ? "

Peter nhìn tóc vàng qua miệng ly một cách vô cảm. " Tôi tin rằng cậu là người đã tiếp cận tôi ".

"Chỉ vì anh không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi thôi ".

Peter không biết người lạ đã để ý. " Tôi ngạc nhiên khi thấy một đồng nghiệp khác ở đây ". Gã nói.

" Ồ? Vậy là anh đang nghĩ đến cách tốt nhất để giết tôi đấy ".

Peter để lộ một nụ cười nhạt nhất trên khuôn mặt. Gã ngạc nhiên khi người lạ lại tự tin đến vậy khi hắn nghĩ rằng gã đang có ý định giết mình.

" Dù cậu có tin hay không, tôi không làm vậy "

" Tại sao lúc đó anh lại nhìn chằm chằm vào tôi thế ? "

Đây là một trong số ít tình huống mà Peter ước rằng có thể nói dối. Những gã chắc rằng bất kì lời phủ nhận nào cũng chỉ khiến đối phương thêm thích thú, việc nói ra sự thật chắc chắn sẽ khiến đối phương khó chịu nhất.

" Tóc cậu trông mềm mại quá ". Gã thừa nhận. " Tôi đang tưởng tượng cảm giác khi chạm vào nó ".

Vàng cũng tốt, nhưng sẽ tuyệt hơn nữa nếu nó có màu trắng. Tiếc là màu sắc đó rất hiếm thấy, và gã không coi mình là người may mắn đến độ bắt gặp được một mái tóc mềm mại màu trắng ở bất kỳ đâu, chứ đừng nói lênh đênh giữa đại dương.

Người lạ đỏ mặt và cúi đầu xuống cốc rượu. Bây giờ thì đó là phản ứng thích hợp, thú vị hơn nhiều so với bất kỳ lời đe dọa nào có thể có. Khi mắt hắn gặp Peter một lần nữa, hắn đã lấy lại được sự tự tin. Biểu cảm của hắn thậm chí còn kiêu ngạo hơn trước, nếu điều đó có thể xảy ra.

" Tôi cũng muốn nói với anh như vậy nhưng tóc anh trông kinh khủng quá ".

" Điều đó là không đúng ". Đã đến lúc tránh xa chủ đề lộn xộn này trước khi tóc vàng có thêm bất kỳ ý tưởng nào về việc xúc phạm mái tóc của Peter. " Chuyện gì đã xảy ra với cô gái mà cậu đang khiêu vũ cùng vậy? ".

"Ai cơ? Ồ ". Người lạ liếc nhìn ra sau, nơi cô gái vẫn đang nhảy múa, thỉnh thoảng dừng lại để trừng mắt nhìn Peter. " Chỉ là con gái của một mục tiêu ".

" Nếu cậu định lên giường với cô ấy thì tốt nhất là cậu nên quay lại. Cô ấy có vẻ không vui khi cậu đến bên tôi cho lắm."

Người lạ phẩy tay khinh thường. " Không sao, cứ để cô ấy nhảy múa khi còn có thể đi ". Hắn nói. Báo hiệu về một cái chết sắp xảy đến. Ánh mắt hắn chạm phải màu đỏ thẫm của Peter, kiên định và nguy hiểm. " Nhưng tôi chưa bao giờ quan hệ với một người Châu Á trước đây ".

Peter nghẹn ngào với đồ uống của mình như một cách đáng xấu hổ. Bất kể gã mong đợi người lạ nói gì, thì đó không phải là điều đó. Gã thấy sự cảnh giác của mình bị phá vỡ và bắt đầu vỡ vụn xuống chân mình, và trong sự phản chiếu của mỗi mảnh vỡ nhô ra là nụ cười toe toét ngạo mạn của người lạ. Thật tục tĩu.

Gã đã mất quá nhiều thời gian để trả lời. Người lạ đang cười toe toét với gã bằng cái nhếch mép tự mãn đáng ghét đó. Peter không thể chịu đựng được nữa. Lần này gã không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Tại sao rất nhiều người mà gã gặp lại có vẻ hứng thú với gã như vậy? Được rồi, Peter biết lý do. Gã đang ảo tưởng về ngoại hình của mình. Và gã không thể phủ nhận rằng chàng trai trẻ này đẹp trai. Peter cố tưởng tượng cơ thể mềm mại đó sẽ như thế nào trong vòng tay mình và quyết định rằng hai người chắc chắn có thể chơi trò này. Gã có thể được giải trí cả đêm.

Peter lấy lại vẻ mặt cứng rắn, rồi ngả người ra sau ghế, nhìn người lạ qua hàng mi. " Điều gì khiến cậu nghĩ rằng mình có thể áp đảo tôi ?"

Người lạ không trả lời câu hỏi đó. " Anh có muốn tìm hiểu không ? "

"Không". Đó là câu trả lời mà người lạ rõ ràng mong đợi.

"Không". Đó là câu trả lời Peter sẽ đưa ra trong bất kỳ tình huống nào khác.

Nhưng gã đã uống vừa đủ để quên hết mọi sự thận trọng, và sự cám dỗ phá vỡ thằng nhóc tự mãn này lớn hơn gã có thể chịu đựng được.

" Vậy thì tiếp tục đi ". Gã nói. " Chỉ cho tôi xem ".

Một nhịp. Peter đã đúng lúc đó. Người lạ chắc chắn không ngờ gã sẽ đồng ý.

"Tôi không thể chỉ cho anh ở đây được, đúng không?"

Peter nghiêng đầu sang một bên, cười toe toét. Gã bắt đầu thích trò chơi này.

" Hẳn là vậy ".

" Vậy thì anh đề nghị thế nào?"

Trong một khoảnh khắc, Peter cân nhắc đưa người lạ về căn phòng đẹp đẽ với cái giường mềm mại của mình. Nhưng điều đó quá nguy hiểm, và người lạ cũng đã quyết định không dẫn gã về phòng mình.

Gã đứng dậy, nghe thấy tiếng ghế cót két khi gã rời đi quá nhanh. "Đi theo tôi."

Người lạ sẵn lòng nghe theo gã. Họ rời khỏi quán bar ồn ào náo nhiệt, và được chào đón bằng sự im lặng. Một sự im lặng khắc sâu vào huyết quản của Peter. ' Mình thực sự đang làm điều này '.

Gã thật sự sắp ngủ với một người ngoại quốc lạ mặt, còn là sát thủ.

Nghe không lý trí lắm, nhưng gã bỏ qua điều đó.

" Chúng ta đang đi đâu vậy? ".

Người lạ chen vào từ phía sau gã bằng giọng nói the thé của mình. Peter hy vọng gã sẽ sớm có thứ gì đó tốt hơn để lấp đầy miệng người lạ, để gã không phải nghe thêm nhiều điều nữa.

Gã đẩy cửa mở và bước vào mà không cần bất kỳ nghi lễ nào.

Tuy nhiên, người lạ vẫn đứng ở ngưỡng cửa.

"Đây là một cái tủ ".

"Tôi nghĩ cậu sẽ tìm được từ đúng là kho chứa đồ. Nhìn này ". Gã kéo một sợi xích ngắn trên đầu, làm căn phòng tràn ngập ánh sáng. " Thậm chí còn có đèn điện nữa ".

" Đó là một cái tủ ".

Được rồi, đó là một cái tủ. Nhưng đó là một cái tủ lớn. Đủ lớn để họ có thể dễ dàng đứng cạnh nhau với đủ chỗ để ngọ nguậy ở cả hai bên. Đủ không gian để làm những gì cần làm.

Peter truyền đạt điều này cho người lạ mà không cần lời nói, chỉ là một cái nhướng mày lạnh lùng. Hắn có thể chấp nhận cái tủ, hoặc hắn có thể là người đầu tiên từ bỏ. Đó là một niềm tự hào đáng kinh ngạc. Chỉ cần vài cú hích nữa và người lạ sẽ hoàn toàn tuân theo gã. Và anh chàng tội nghiệp vẫn nghĩ rằng hắn đang kiểm soát.

" Tôi đoán là nó phù hợp ". Người lạ nói, bước qua một cái xô để có thể chen vào bên trong. " Phù hợp với sự giản dị của người Á Đông ".

Peter đóng cửa lại sau lưng. Rồi họ chỉ còn lại một mình. Người lạ chỉ cách gã vài centimet, sẵn sàng và muốn được chạm vào. Đột nhiên Peter không biết nên bắt đầu từ đâu. Theo đúng nghi thức thì đây là lúc họ nên hôn nhau, nhưng không có gì là đúng đắn cả. Gã lê bước lại gần hơn, đủ gần để cảm nhận hơi thở nông của hắn trên da mình.

Nhưng gã không hôn.

" Trước khi bắt đầu, tôi nghĩ chúng ta nên thành thật với nhau hơn ". Gã khẽ mỉm cười khi lông mày người lạ nhăn lại khó hiểu.

" Ý anh là ? "

" Ý tôi là ". Tay Peter lần mò chạm vào khuôn mặt đối phương, cào nhẹ lên làn da đó.

" Cậu nên cho tôi thấy gương mặt thật của mình ".

Cái mở to mắt kinh ngạc đó khiến Peter suýt bật cười vì mắt con người có thể mở to đến vậy.

" Hừm ~ . Có lẽ lời nói dối về việc anh là Peter có thể trở nên đáng tin hơn một chút ".

Một chút thôi sao ? Peter nhún vai.

" Tôi chỉ không muốn quan hệ với người đang đắp da xác chết lên mặt ".

" Tôi cứ nghĩ anh sẽ táo bạo hơn thế ". Người lạ nắm lấy hai cổ tay gã, đặt chúng nhẹ nhàng lên mặt mình.

" Tôi đoán là chúng ta chỉ gặp nhau một lần, không có hại gì hết ".

Người lạ kéo gương mặt giả xuống, lớp da căng bóng đẹp đẽ ban nãy bị bóp méo đến nhăn nhúm, đôi mắt xanh lục lấp lánh vỡ vụn trong tay người lạ. Và khi những mảnh da thịt đầu tiên lộ ra, Peter phát ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng vì kinh ngạc. Lớp da người bị ném xuống dưới đất, ngay bên cạnh chân gã, thứ từng thuộc về một người sống nào đó, nạn nhân của kẻ trước mặt gã.

Đối phương nghiêng đầu sang một bên tò mò, giọng điệu có chút không vui khi Peter im lặng lâu đến vậy.

" Tôi có khiến anh thất vọng không ? "

Peter cảm thấy khó nhọc để thốt ra bất kì lời nào. Nếu không phải gã biết rõ người như mình sẽ không bao giờ lên thiên đàng, gã đã có thể nhầm người trước mặt là thiên thần.

Làn da trắng muốt đến bất thường đó, gương mặt đẹp mong manh tinh xảo như một con búp bê, mái tóc trắng mềm mại xõa ra khắp gương mặt, dịu dàng ôm lấy khuôn mặt mỹ miều. Đôi mắt đỏ rực đó nhìn gã chằm chằm, và Peter đã bị hút sâu vào trong mê cung không thể thoát ra.

" Chúng ta có lẽ không cần bóng đèn ". Gã nghe thấy bản thân lầm bầm.

Trước khi gã kịp nhận ra, thì bàn tay to lớn của gã đã ôm lấy gương mặt đẹp vô thực của đối phương. Làn da này là thật, mặc dù trông lạnh lẽo, nhưng lại ấm áp bất ngờ. Cảm giác thật chân thực, không phải gã đang gặp ảo giác. Đây không phải là con ma được tạo nên bởi dục vọng của gã. Nhưng nếu là thật, sao lại có thể tồn tại một con người đúng như gã khao khát như vậy ?

Peter không thể ngăn mình mỉm cười, hơi gia tăng lực đạo đang bóp chặt mặt đối phương trong vô thức để hắn không chạy mất.

" Nếu tôi biết em đẹp thế này thì chúng ta không cần đi đến vậy ".

" Và anh đã gọi tôi là tục tĩu trước đó ".

Mình đã nói ra thành tiếng điều đó à ?

Như thế đọc được suy nghĩ của gã, người lạ trả lời. " Đúng vậy, lần sau anh nên ngậm miệng lại khi có những suy nghĩ không đứng đắn về người khác ".

Alipede nói, đặt lòng bàn tay lên ngực Peter, ngay phía trên tim. Có một thoáng do dự.

" Tim anh đang đập khá nhanh, mặt tôi khiến anh phấn khích đến vậy à ? "

" Có lẽ. Không phải ngày nào tôi cũng gặp người đẹp thế này ".

" Tôi cá rằng cuộc sống của anh không thiếu sự xinh đẹp ".

Peter trầm ngân, mắt không rời nụ cười nho nhỏ đang nở trên môi đối phương.

" Phải. Nhưng không có ai đẹp bằng em ".

Alipede không nhúc nhích, nhưng Peter đột nhiên cảm thấy gần gũi hơn. Như thế cái tủ đã tự thu nhỏ lại, và trái tim gã đang lớn dần. Nó dường như di chuyển đến tai gã, vì Peter có cảm giác bị choáng ngợp, bóp nghẹt, khiến gã có cảm giác như mình đang ở dưới nước.

Tất cả những gì gã có thể nghe thấy là mạch đập của mình, tất cả những gì gã có thể cảm nhận là bàn tay của người tình.

Nụ cười của Alipede đầy vẻ coi thường. " Tất nhiên là không rồi ". Hắn lẩm bẩm. " Tôi đoán là tôi chỉ cần nghe lời tán tỉnh rẻ tiền của anh thôi ". Hắn hạ mình xuống đầu gối, nhưng vẫn giữ tay trên ngực Peter, để đầu ngón tay lướt xuống cơ thể gã. Chỉ khi chạm đến thắt lưng của Peter, bàn tay kia mới nhập cuộc, và ý định của hắn trở nên rõ ràng vô cùng.

" Em không phải là người thích dạo đầu, phải không ? " Peter nhận xét.

Alipede nhướn mày nhưng vẫn tiếp tục cởi thắt lưng của Peter, rồi quần. " Tôi cho rằng anh cứng rắn hơn thế ".

Thằng nhóc kiêu ngạo.

Quần gã đã cởi. Những ngón tay nhanh nhẹn của Alipede đã thò vào bên trong để giải phóng dương vật của gã. Peter thở dài và nhắm mắt lại để tận hưởng những cảm giác gã đang chờ đợi.

" Anh có háo hức không ? "

"Tôi không cần em nói nhiều ". Peter nói mà không mở mắt. "Cứ làm những gì tôi đưa em đến đây để làm "

Alipede khịt mũi nhưng không trả lời, như thể khái niệm Peter thống trị hắn thật nực cười đến mức không đáng để cân nhắc. Gã kiêu ngạo đó-

À...

Thì ra miệng của hắn cảm thấy như vậy. Peter dựa vào tường, tận hưởng cảm giác lưỡi nhỏ xinh của Alipede chạm vào da thịt mình. Gã cảm thấy mình nhanh chóng cứng lại vì sự phục vụ tận tình của hắn, phản ứng như một con người tuyệt vọng, cần được giúp đỡ đã nhiều năm không được quan hệ. Nhưng thật tuyệt khi được buông thả để khoái cảm đến với mình. Gã thở dài run rẩy khi Alipede đưa dương vật gã vào sâu nhất có thể, rồi hơi gầm gừ khi gã cảm thấy mình bị kéo ra khỏi cái miệng nóng bỏng của người tình và tiếp xúc với không khí lạnh.

" Anh nhạy cảm một cách đáng ngạc nhiên đấy ". Alipede trầm ngâm trước khi ngậm dương vật của Peter vào miệng lần nữa.

Thằng nhóc con. Peter luồn tay qua mái tóc của Alipede. Nó mềm mại như gã tưởng tượng, thậm chí còn hơn thế, và tuyệt vời khi có màu trắng, đúng như gã muốn. Những sợi tóc rơi ra khỏi sự vuốt ve của gã, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay chai sần khiến gã thấy nhột nhột.

Nghe thấy giọng nói của Peter, Alipede lại rút dương vật của gã ra lần nữa.

"Anh sắp ra à ? " Hắn thúc giục. " Sớm thế ? "

Một tiếng cười khàn khàn thoát ra từ đôi môi Peter. " Ôi, em yêu". Gã lướt ngón tay cái trên đôi môi hé mở của Alipede. "Điều này không đủ để thỏa mãn tôi ".

Gã xoắn ngón tay vào tóc Alipede rồi kéo chặt. hắn mở miệng định phản đối, nhưng Peter đã nhân cơ hội đó đẩy dương vật qua đôi môi đó một lần nữa. Alipede bị nghẹn họng, quằn quại dưới sự kìm kẹp của Peter và cố gắng giải thoát bản thân. Gã vui vẻ lạm dụng cái miệng xinh xắn của hắn, thô bạo đẩy đầu Alipede trên dương vật mình một cách bất cẩn, đắm chìm trong một cú thúc cuối cùng, rồi buông ra, để Alipede tự kéo mình ra khỏi gã và lảo đảo trong cái tủ một lúc khi cố lấy lại hơi thở.

" Anh nghĩ cái quái gì thế -"

" Cởi hết quần áo ra ". Peter nói. "Tất cả ".

" Anh đùa à ? "

" Em vừa ngậm dương vật của tôi trong miệng và bây giờ lại xấu hổ à ? "

" Ở đây hầu như không có đủ chỗ để di chuyển ".

Peter chớp mắt. " Cởi chúng ra. Hoặc em có thể đi. Tùy em ".

" Anh cũng cởi ra đi ".

Peter nhìn hắn chằm chằm trong ánh sáng mờ nhạt. Gã không có ý định cởi đồ. " Em có thể bắt đầu bây giờ ".

" Hay cần một bàn tay kinh nghiệm hơn hướng dẫn em ? "

" Tôi biết cách cởi đồ ".

" Vậy thì làm đi ".

Alipede do dự một lúc, rồi từ từ cởi áo khoác khỏi vai, mắt hắn khóa chặt vào mắt Peter trong một cái nhìn trừng trừng. Với những chuyển động dài và uể oải, bàn tay của Alipede lần xuống cơ thể, rồi lại lên cà vạt, thứ mà hắn rất cẩn thận tháo ra khỏi cổ. Peter cố ý quan sát mọi chuyển động chậm chạp đến đau đớn khi hắn cởi cúc áo sơ mi của mình. Peter rất kiên nhẫn, gã có thể đợi một tên nhóc khó chịu cởi quần áo của hắn ra, ngay cả khi với tốc độ này, họ sẽ cập bến trước khi gã kịp kéo quá quần lên.

Chiếc cúc cuối cùng đã bung ra và Peter phải can thiệp. "Đủ rồi. Em chậm quá ".

" Anh bảo phải cởi hết ra mà ".

" Vâng, nhưng với tốc độ này, tôi có thể quay lại quán bar và tìm một người khác để qua đêm trước khi em kịp cởi tất ". Peter đặt tay lên tay nắm cửa. " Nhưng cảm ơn em vì những gì...cái miệng đó đã làm cho tôi. Tôi chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau, xinh đẹp ạ ". Gã kéo tay nắm xuống.

" Đợi chút..."

Và Peter thả tay cầm. Không quay lại, gã mỉm cười với chính mình, thưởng thức tiếng sột soạt vội vã của vải khi Alipede lao vào hành động. Khi Peter cuối cùng cũng cho phép mình nhìn thoáng qua tiến trình của người tình, hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi hở và một chiếc quần lót bó sát, khiến Peter tự hỏi tại sao gã không đưa hắn lên giường sớm hơn.

Peter thu hẹp khoảng cách còn lại giữa họ. Gã lướt tay trên làn da trần của Alipede, vuốt ve núm vú của hắn, rồi lướt xuống lưng và ôm lấy phần thịt ở mông qua lớp đồ lót nhỏ xíu đó.

" Tôi có thể không ? " Peter thở dài.

Alipede nhún vai và nhìn đi chỗ khác. " Cứ tự nhiên ". Hắn nói. Có một chút lắp bắp trong những từ ngữ đó, một điều khiến Peter tự mỉm cười khi gã kéo cái áo sơ mi mỏng manh đó ra khỏi hông Alipede. Dương vật của hắn dựng đứng lên ngay khi nó thoát khỏi sự giam cầm, và Peter không thể không nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve nó. Hơi thở của Alipede nghẹn lại khi gã chạm vào, rồi rên lên khi chuyển động đó lặp lại. Peter khom người và đặt một nụ hôn lên đùi trong của hắn, rồi một nụ hôn khác lên bụng hắn. Gã lại vuốt ve dương vật của Alipede một cách vô thức và thích thú khi đôi chân của hắn bắt đầu run rẩy.

Peter nhận ra miệng mình đang mở, nhưng gã không quan tâm đủ để ngậm lại. Gã muốn thằng nhóc này. Chúa ơi, muốn đến phát điên. Không khao khát gì hơn việc nhét dương vật của mình vào trong cái mông nhỏ bé hoàn hảo của tên nhóc kiêu ngạo này và hoàn toàn đánh mất mình vào mọi thứ xung quanh. Mắt gã lướt lên xuống cơ thể săn chắc tuyệt đẹp đó, và lại vùi tay vào tóc Alipede, kéo hắn lại gần hơn.

"Giờ thì không còn lịch thiệp nữa rồi, phải không?" Alipede thở dốc trước sự thô bạo của gã.

Vậy nên Peter đã hôn hắn. Có vẻ như đó là cách duy nhất tốt để bắt cái miệng đó im lặng. Miệng Alipede nóng hổi trên môi gã, và rất, rất mềm mại. Peter dường như bị lạc trong đó, sự mềm mại đó. Vị rượu vẫn còn thoang thoáng trên đầu lưỡi. Gã lại thấy mình hơi say trở lại. Như thể cuộc gặp gỡ này là không bình thường.

Nụ hôn dường như làm Alipede sừng sỏ hơn. Khi Peter tách ra, và ngay lập tức thấy môi mình bị chiếm lại. Và rồi lại nữa. Và lại nữa, cho đến khi gã thấy mình lười biếng dựa vào tường trong khi Alipede cố gắng chiếm quyền kiểm soát. Thật dễ thương, cách thằng nhóc nghĩ rằng mình đã ghim gã vào tường. Nhưng bây giờ, Peter chỉ hôn lại hắn.

Alipede lắc hông, ép tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi của Peter. Gã để tay mình lướt xuống hai bên hông hắn, rồi giữ chặt gã hôn đáp lại. Alipede dứt khỏi nụ hôn, mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng. Đó là sự khởi đầu mà Peter đang chờ đợi. Gã siết chặt hông Alipede rồi đẩy hắn về phía ngược lại, dễ dàng đổi vị trí của họ trong gang tấc. Môi họ lại chạm nhau một lần nữa, lần này đói khát hơn, gần như tuyệt vọng, trước khi Peter tách ra và áp môi vào tai Alipede.

" Vẫn nghĩ là em đang kiểm soát à ?". Peter thì thầm. Để chắc ăn, gã cắn vào dái tai của tên nhóc, khiến hắn rên rỉ vì bực tức và kích thích.

Ngay cả Alipede cũng có vẻ biết khi nào thì mình đã thua. " Nếu tôi đứng đầu được thì chúng ta đã kết thúc rồi ".

Alipede rõ ràng không nhận ra rằng mình đã nói gì đó không đúng. Nhưng hắn đúng ở một điểm, có lẽ đã đến lúc phải đẩy nhanh mọi thứ một chút. Thật không may là họ không có dầu trong tay. Peter là người đàn ông chu đáo và biết cách khiến cho bạn tình của mình thoải mái.

Gã đang suy nghĩ xem có nên dừng lại một chút và tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp ích cho Alipede dễ chịu hơn, nếu như thằng nhóc không ồn ào quẫy đạp vào lưng gã.

" Anh chậm như rùa vậy. Tôi có cần đi kiếm người khác không ? "

Hừm. Thằng nhóc xinh đẹp biết cách làm gã khó chịu. Thay vào đó, gã ấn hai ngón tay vào môi Alipede, thằng nhóc ngay lập tức đóng miệng lại.

" Mút đi ". Peter ra lệnh.

"Chết tiệt n- ". Gã vẫn nhét chúng vào miệng Alipede bất chấp. Trong một khoảnh khắc gã chắc chắn Alipede sẽ cắn chúng, nhưng hắn không bao giờ làm vậy. Đôi mắt mở to, giận dữ, đẹp đẽ của hắn nhắm hờ, và bắt đầu dành sự chú ý chuyên nghiệp cho những ngón tay của Peter như cách hắn mút dương vật của gã cách đây không lâu.

Peter rùng mình, rồi vùi mặt vào hõm vai trần của Alipede. Gã không thể tin là bản thân lại phấn khích đến vậy khi Alipede chỉ mới mút hai ngón tay của mình. Chẳng mấy chốc, gã rút tay ra khỏi cái miệng kinh khủng nóng rực đó và xoay người lại sao cho ngực hắn áp vào cửa. Peter đặt ngón tay ở lối vào của Alipede, rồi đẩy chúng vào trong ngay lập tức.

Ngay cả với nỗ lực bôi trơn nửa vời của Peter, cũng không mất nhiều thời gian để các ngón tay của gã di chuyển trơn tru. Dưới sự chăm sóc tận tình của gã, Alipede từ từ bắt đầu trở thành một mớ hỗn độn quằn quại, rên rỉ. Lưng hắn cong lên, làn da mịn màng kéo căng dọc theo hai bên.

Alipede có vẻ như đang ở rất gần bờ vực khi Peter rút ngón tay ra. Sự mất mát đột ngột dường như đã làm hắn suy sụp. Thằng nhóc xinh đẹp rên rỉ, ngửa đầu ra sau, loạng choạng chống lại cánh cửa để thể hiện sự khó chịu của mình.

" Em đã sẵn sàng chưa ? " Peter hỏi. Câu trả lời tất nhiên là hiển nhiên. Nhưng gã muốn bạn tình thừa nhận nhu cầu của mình. Để cảm thấy nỗi xấu hổ cháy bỏng khi thừa nhận sự kích thích quá rõ ràng. Để hoàn toàn khuất phục trước tay gã.

Alipede lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.

" Tôi không hiểu em đang nói gì ".

Hắn lại lẩm bẩm. Lần này Peter đã hiểu, nhưng giờ gã đã nghe một lần rồi nên muốn nghe lại lần nữa.

" Lần nữa đi ". Gã nói, giả vờ ngây thơ.

" Tôi bảo là nhanh lên và nhét cái dương vật to đùng đó vào đi ". Alipede hét lên, cúi người về phía trước để che giấu khuôn mặt xấu hổ của mình, nhưng không thể che giấu được màu đỏ rực đang lan rộng xuống tấm lưng trắng nõn.

Một bất lợi khi quá trắng, không thể che dấu tốt phản ứng tự nhiên của cơ thể.

" Chúng ta sẽ phải cải thiện cách cư xử của em ". Peter trầm ngâm. Rồi cuối cùng, gã cũng đẩy bên trong. Họ cùng hét lên, Alipede vì sự xâm nhập đột ngột, Peter vì hơi ấm ngọt ngào bao trùm lấy gã.

Peter chỉ đợi hắn thở hổn hển run rẩy để thích nghi. Sau đó, gã từ từ rút ra và tiến vào cũng chậm rãi như vậy, khiến Alipede rên rỉ khó chịu. Peter tự cười một mình, rồi tăng tốc, nhắm mắt lại và đắm chìm trong sự đê mê của khoái cảm. Trong vòng tay gã, Alipede lại hét lên vì tốc độ thúc vào thô bạo của gã.

" Tôi có làm em sướng không ? Cảm giác thế nào khi chổng mông cho một gã đàn ông khác chịch "

Alipede không trả lời. Hắn oằn mình chịu đựng dương vật to lớn của Peter dập vào bên trong lỗ nhỏ của mình với một tốc độ và sức mạnh vô nhân đạo, gần như đang tra tấn hắn khi liên tục đâm vào điểm tận cùng.

" Anh nói gì thế ? "

Không phải Alipede là người lên tiếng. Cả hai đều cứng đờ, nhưng Alipede đặc biệt kinh hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Peter đã quá đắm chìm vào khoảnh khắc đó đến nỗi không thèm lắng nghe tiếng ai đó đến gần. Sự thật là, gã không quan tâm lắm đến việc họ có bị nghe lén hay không miễn là không ai có thể tranh giành con mồi của gã. Ngược lại, Alipede có vẻ xấu hổ trước viễn cảnh đó.

Và cả sự phấn khích khi làm trò mạo hiểm.

"Tôi chẳng nói gì cả ". Một giọng nói khác vang lên từ phía bên kia cánh cửa, lần này gần hơn.

" Lạ thật, tôi thề là tôi đã nghe thấy- "

Peter từ từ đẩy vào lần nữa, rồi bịt miệng Alipede lại, ngăn tiếng khóc nấc lên của hắn để giữ cho riêng mình.

"Suỵt ". Gã nói. " Chúng ta không muốn họ nghe lén chứ ? "

Gã ngừng di chuyển, nhưng vẫn giữ nguyên dương vật của mình trong Alipede, ép vào điểm nhạy cảm nhất của hắn. Bạn tình bé bỏng quằn quại trong vòng tay gã khi những giọng nói đó ngày càng gần hơn, khiến Alipede gần như nức nở trong sự thống khổ. Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng thiếu thốn của Alipede thôi cũng khiến gã mong muốn được nắc dương vật của mình trong cái lỗ ấm áp đó. Cơ thể trơn nhẵn đó ngọ nguậy trong vòng tay gã, cơ bắp siết chặt quanh dương vật gã, điều đó khiến Peter phát điên. Gã muốn đập thằng nhóc qua cánh cửa đó, và thô bạo làm tình với hắn trên mặt đất trước mặt bất kỳ ai quan tâm đến việc đi ngang qua đường của họ, nhưng gã đã kiềm chế lại. Điều này không tốt cho danh tiếng của gã. Của cả hai. Peter sửa lại trong đầu.

Một tay vòng quanh dương vật của Alipede và vuốt ve nó nhẹ nhàng. Rất, rất nhẹ nhàng. Gã cố tình từ chối tạo ra bất kỳ ma sát nào mà hắn mong muốn, và thay vào đó chỉ vuốt ve. Hắn cào vào cánh cửa trong một nỗ lực vô ích để chặn sự kích thích đau đớn của Peter lại. Thật thảm hại, và là một cảnh tượng hoàn toàn ngon lành.

Cơ thể hắn run rẩy trong vòng tay của Peter, miệng há hốc vì ham muốn và sợ hãi. Nhưng miễn là họ có nguy cơ bị nghe lén, Peter không có ý định di chuyển một chút nào. Để cho Alipede phải tự mình chịu đựng dương vật của gã kẹt sâu bên trong mông, đè ép điểm nhạy cả của hắn mà không thực sự làm hắn thỏa mãn.

" Trời ơi, đó là cái gì thế ? " Một trong những giọng nói vang lên.

"Nghe như có con chó đang cào cấu để thoát ra ngoài ".

Peter cười khúc khích trước điều này. Gã cảm thấy cơ thể Alipede bốc cháy, sự sỉ nhục tột cùng khi bị so sánh như một con chó. Gã sứ đồ huyền thoại giải thoát cho cái miệng đáng thương của hắn, cho phép Alipede tạo ra bất kỳ tiếng động nào hắn muốn, nếu dám.

" Em có nghe thấy không ? " Ngón tay Peter lướt xuống cằm Alipede khi gã thì thầm, rồi cuộn tròn quanh cổ họng hắn, không phải là bóp cổ, mà chỉ là vuốt ve. Một lời nhắc nhở về người đang kiểm soát. Một chiếc vòng cổ, theo một cách nào đó. " Họ nghĩ em là một con chó ". Một con vật hư hỏng đang cố lắc mông trên dương vật của gã.

" Chúng ta có nên thả nó ra không ? " Một giọng nói khác hỏi.

Và cơ thể Aliepde căng cứng, nước mắt chực chờ thoát ra vì nhục ngã, cổ họng run lẩy bẩy dưới những ngón tay của Peter.

" Không phải việc của chúng ta ". Giọng nói đầu tiên nói. Peter cảm thấy mọi cơ bắp trên cơ thể hắn thả lỏng khi sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp người. Tiếng bước chân lại bắt đầu, rồi biến mất không còn gì nữa.

Căn phòng lại một lần nữa im lặng. Alipede ngọ nguậy trong vòng tay gã. Peter muốn nhìn thấy khuôn mặt hắn. Gã chỉ có thể tưởng tượng đôi má ửng hồng đó, sự nhục nhã trong mắt hắn khi họ bị nghe lén. Peter kéo bạn tình ra khỏi dương vật của mình và quay người hắn lại đối mặt với mình. Đôi mắt đỏ hoàn toàn đờ đẫn, ham muốn đã hoàn toàn thiêu đốt hắn. Peter gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Alipede khỏi mắt hắn để nhìn rõ hơn, và thấy một cơn thịnh nộ khủng khiếp đang nhìn lại.

" Tôi sẽ giết anh ". Hắn nghiến răng ken két.

Peter chỉ cười toe toét. " Em muốn làm ngay bây giờ hay đợi đến khi tôi chịch em xong ? "

Alipede nắm lấy mặt Peter và kéo gã vào một nụ hôn mạnh mẽ, tuyệt vọng. Sau đó, ngay khi gã đang rời khỏi đôi môi đỏ mọng, Alipede cắn mạnh xuống, cho đến khi máu của Peter tràn vào miệng hắn, khiến cho máu chảy trên gương mặt trắng nõn.

" Mẹ kiếp ". Alipede thì thầm run rẩy.

Peter cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể, mặc dù các giác quan của gã đang bùng cháy đến mức gã gần như ngạc nhiên khi thấy mình đang chảy máu. Gã chấm môi bằng những ngón tay sạch sẽ, giả vờ rằng bản thân quan tâm đến vết thương của mình hơn là tên nhóc dâm đãng, tuyệt vọng trước mặt gã

" Em có muốn dừng lại không ? ". Peter hỏi. Gã chỉ làm vậy vì biết câu trả lời là một tiếng ' không ' vang dội, và thích thú với biểu cảm kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt Alipede. Gã tự cười mình, rồi cúi xuống và hôn vào cổ họng hắn. Không muốn chờ đợi thêm nữa, gã nhấc từng chân của Alipede lên và quấn chúng quanh hông mình, rồi cuối cùng, sung sướng, đẩy dương vật trở lại bên trong cái lỗ đói khát.

"Đừng có mà thả tôi rơi xuống ". Alipede rít lên qua kẽ răng.

Peter đẩy mạnh để bắt hắn im lặng, và có vẻ như điều đó đã có tác dụng.

Khi dương vật cọ xát vào tuyến tiền liệt của Alipede, mỗi lần gã nâng hôn thúc sâu vào bên trong, xoa bóp phần nhạy cảm nhất, đưa hắn điên cuồng đến cực khoái. Alipede run rẩy xung quanh Peter, hầu như không thể tự giữ mình đứng vững.

Peter vui vẻ nuốt chửng biểu cảm bất lực vì khoái cảm đó, liếm môi như đang nhấp nháp một thứ rượu hảo hạng. Việc này có thể bù đắp cho ly rượu mà Alipede đã uống của gã.

Và rồi Alipede sụp đổ, đạt đến giới hạn. Đôi mắt nhắm nghiền sau hàng mi dài cong vút, hắn ngửa đầu ra sau, đôi môi hé mở ngọt ngào khi cực khoái ập đến.

Peter cố gắng kiềm chế bản thân , nhưng đã quá muộn. Chỉ cần một cú thúc cuối cùng là gã cũng chìm đắm trong khoái cảm khó tin mà cái lỗ chật hẹp của hắn mang lại.Gã một lần nữa chiếm lấy đôi môi đó và hôn hắn một cách hỗn loạn trong suốt cơn cực khoái, tiếp tục lắc hông khi đang tận hưởng từng đợt sung sướng truyền tới. Cuối cùng, Alipede gục đầu xuống vai gã, thở hổn hển vì làn da bỏng rát của gã áp vào da thịt mình.

" Anh ổn chứ, Peter giả mạo ? ". Alipede nói với một tiếng cười khẽ khàng khiến Peter hàng thật muốn đè đầu hắn xuống và đụ cái lỗ hư hỏng đó thật mạnh một lần nữa. Nhưng đồng thời gã cũng muốn ở lại đó, tận hưởng các vách thịt nóng ẩm co rút xoa bóp dương vật mình. Peter thậm chí có thể ngủ ở đó, trong tủ đồ, nếu Alipede không bắt đầu ngọ nguậy trong vòng tay gã. Cuối cùng Peter cũng rút ra và thả hắn xuống, cảm giác mất mát khiến gã đột nhiên cảm thấy như thể cuộc sống của mình đang thiếu đi một điều gì đó nghiêm trọng.

" Để anh dọn dẹp cho em ". Gã nói. Có vẻ như đó là việc làm lịch sự của một quý ông trong tình huống này, ngay cả khi tâm trí vẫn còn mơ hồ vì cực khoái. Nhưng Alipede xua tay đuổi gã đi, lầm bầm gì đó về việc phải đi tắm lại.

Peter đợi Alipede mặc quần áo. So với hắn, gã chẳng có gì nhiều để làm, ngoại trừ việc cài nút quần và nhét áo vào trong. Thằng nhóc hư hỏng bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của gã và nở nụ cười lười biếng.

"Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi ". Alipede nói, quàng cà vạt quanh cổ. " Trong lúc này, đừng ám ảnh về tôi nữa ".

" Tôi đã quên em rồi ".

Alipede cười nhẹ và nhón chân lên hôn má Peter. Ngay cả sau tất cả những gì họ vừa làm, một hành động tình cảm nhỏ bé đó cũng khiến gã bất ngờ.

" Anh sẽ nhớ ra tôi sớm thôi ". Alipede nói nhẹ nhàng. " Tôi có cảm giác chúng ta sẽ còn gặp nhau ".

Nhưng Peter không nghĩ vậy. Hoặc gã không muốn bản thân hy vọng quá nhiều. Gã sẽ chẳng bao giờ gặp lại người lạ ngoại quốc này nữa. Tỉ lệ để hai con người xa lạ sau tình một đêm gặp lại nhau là bao nhiêu.

Có lẽ còn thấp hơn số kẻ thù có thể gây cho gã một vết xước lên mặt.

Bàn tay Peter vô tình lướt lên má, nâng niu vị trí vừa được Alipede tặng cho một nụ hôn. Gã nhìn tên nhóc xinh đẹp biến mất ở cuối ngã rẽ, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo màu trắng còn đọng lại trong kí ức.

Thật là xa vời.

Nhưng gã có thể làm gì ngoài việc chờ đợi ?

Ơ! Quên hỏi tên cậu ta rồi. Peter đứng chết lặng trong căn phòng trống, dường như nó đã trở nên quá rộng rãi đối với gã sau khi rời xa hơi ấm của bạn tình.



Peter đã nghĩ cuộc gặp tối hôm đó chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, hoặc cơn ác mộng đôi khi lại xuất hiện trong tâm trí gã mỗi lúc rảnh rỗi. Sau sự việc trên tàu, gã đã từ chối mọi sự tiếp xúc gần gũi và lời gạ tình quyến rũ của những người khác.

Tên nhóc xinh đẹp bảo gã đợi. Nên Peter đã đợi. Việc chạm vào người khác một cách thân mật như đã làm với hắn khiến vị sứ đồ toàn năng cảm thấy mình đang lừa dối người kia. Mặc cho họ chẳng là gì của nhau.

Ngay khi Peter quá chán nản với tất cả sự kìm nén tình dục và cần giải tỏa bức bối. Gã lại nhìn thấy một bóng trắng quen thuộc trong chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nổi bật trên gương mặt trắng toát.

Gã không thể ngăn miệng mình há hốc, thậm chí còn đập vào đầu Simon để xem đây có phải giấc mơ hay không. Khi nghe tiếng kêu gào vì đau của cậu ta thì gã mới thôi nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Một lúc sau gã mới nhận ra có một người khác đang đứng bên cạnh hắn, chính xác thì là con trai của ông chủ - Raphael.

Khi gã hỏi Jiwon Raphael ở đó từ bao giờ thì cô nhăn mặt bảo gã là ngay từ đầu.

Peter nhìn con trai của Cha Gabriel và tình cũ một đêm của gã đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì tỏ rõ vẻ không hài lòng. Nhưng cũng chẳng thể lao đến tách đôi hai người kia ra. Đừng nói là hắn bảo gã chờ, còn bản thân thì đi tìm mối mới tốt hơn đấy chứ ?

Cuối cùng khi cảm nhận được ánh nhìn cháy bỏng của gã, Alipede mới quay lại nhếch môi cười, gương mặt xinh đẹp lấp lánh niềm vui khi thấy đôi lông mày cau có của gã.

Raphael cũng nhìn thấy họ, gã không quá mặn nồng gì với đám sứ đồ của Gabriel nhưng cũng không thể thấy mà lơ đi. Chỉ có Simon là vui vẻ chạy đến hỏi thăm sức khỏe. Peter cũng nhân cơ hội theo sau tiếp cận tình cũ của mình.

" Alipede. Đây là sứ đồ Peter mà tôi đã kể cậu ".

Khuôn mặt xinh đẹp đó không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng tỏ ra quen biết với gã, chỉ nở nụ cười nhỏ nhẹ, đáy mắt lại như đang tính toán điều gì đó.

" Có vẻ như tôi đã hiểu lầm anh ".

Hắn nói rất nhỏ, nhưng người khác không hiểu, nhưng gã hiểu.

" Tôi không bận tâm đâu ".

Khẽ vén mấy lọn tóc trắng bồng bềnh ra sau tai, giọng ngân nga, đôi mắt đỏ lại ánh lên sự tinh nghịch đưa tay ra trước mặt gã.

" Tôi rất ngưỡng mộ sứ đồ Peter, anh sẽ không từ chối cái bắt tay từ người hâm mộ chứ ? "

Đương nhiên là không.

Gã đưa tay bắt lấy bàn tay ấy, cảm nhận hơi ấm lạ lẫm mà quen thuộc, trong ngực bỗng ấm lên.

Raphael dường như cảm thấy cái bắt tay của họ kéo dài quá lâu, ánh mắt vàng rực tỏ ra soi xét hai con người vốn không quen biết gì nhau nhưng nói chuyện ám muội vô cùng.

Peter cũng không để vào mắt sự tò mò của Simon và Jiwon khi gã vẫn chưa chịu buông tay Alipede ra, trong đầu gã đang nghĩ xem nên kéo hắn đến khách sạn gần hơn hay nên đưa về nhà.

Dù sao bạn( tình ) lâu rồi không gặp cũng nên ôn lại chút chuyện cũ.

kết thúc.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro