Chương 1: Duyên khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thời gian vào độ cuối thu, mặt đất chốn kinh thành ngập tràn mát mẻ, người đi bộ trên đường khó tránh có chút vội vã.

Tại một y quán nhỏ sâu trong con hẻm, cửa chính không to lắm nhưng lại được bày trí thanh nhã cổ kính, một chiếc xe ngựa an tĩnh dừng ngay trước cửa, thỉnh thoảng có người ra vào, nhưng vẫn là rất an tĩnh, còn lâu mới bằng hai ba phần náo nhiệt của những cửa hàng mặt tiền ngoài phố.

Hai bên vách tường nơi cửa ra vào dựng hai tủ thuốc cao cao, một tiểu dược đồng 13,14 tuổi đang ngồi xổm sắc thuốc, có vài chiếc ghế dành cho bệnh nhân chờ khám đều được chà lau sạch sẽ, nhưng chả có ai ngồi, chỉ có một bà vú già ăn mặc lớn tuổi đang đứng ở một bên chờ đợi.

Tựa hồ có một chút nóng nảy, liền nhỏ tiếng hỏi tiểu dược đồng: "Tiểu ca, thiếu quân tử nhà chúng ta đi vào lâu như vậy sao vẫn còn chưa ra?"

Dược đồng kéo kéo khóe môi: "Ai da Lưu mụ à, y thuật của Thiệu tiên sinh nhà chúng ta bà còn không tin tưởng sao! Nếu như không yên tâm, thì bà vào trong nhìn một cái, gấp cái gì!"

Lưu mụ thẹn thùng cười: "Ừ đúng vậy, ai mà không biết Thiệu tiên sinh tuổi tuy còn trẻ, nhưng lại là dục thai sư tốt nhất kinh thành, nếu không cũng sẽ không có nhiều quan lại quyền quý cầm bạc đến cửa mời như vậy."

Tiểu dược đồng đắc ý cười, còn Thiệu Minh Viễn đang tận tâm xoa bóp cho người bệnh ở phía trong, thì lại bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.

Mặc dù nói 'Tố nhất hành ái nhất hành' đi, nhưng đây thật sự không phải bản thân hắn nguyện ý.

[Tố nhất hành ái nhất hành: ý nói khi mình chọn một công việc gì thì phải cố gắng làm, yêu công việc mà mình đã chọn]

Kỳ thật hắn không phải là người của thế giới này, sau một trận tai nạn xe liên hoàn ngoài ý muốn đã đoạt đi sinh mệnh hắn, cũng khiến cho hắn mạc danh kỳ diệu mà xuyên đến cái thời không kỳ quái này.

Nơi này tên là Việt quốc, nếu nói về phong thổ nhân tình, Thiệu Minh Viễn là một người không hiểu về lịch sử, chỉ cảm thấy cùng với thời cổ đại trong mấy phim cổ trang mà bình thường hay xem không khác biệt lắm, chỗ khác duy nhất à, chắc chính là chỗ khác biệt này, quả thực khiến người khác phải chắc lưỡi.

Thì ra Việt quốc nam phong rất thịnh hành, hôn nhân nam nam đã sớm không còn là chuyện lạ gì.

Nhưng khi đã có gia đình, con người khó tránh sẽ muốn có con nối dõi, do đó cũng không biết là bao nhiêu năm về trước, tổ tiên Việt quốc đã nghiên cứu chế tạo ra một loại 'Duyên tự thánh thủy', do ngự dược của  hoàng gia bảo quản công thức định kỳ chế thuốc, lại tiếp tục phân phát cho nha môn khắp các nơi.

[Duyên tự thánh thủy: chắc là nước thuốc uống vào có thể sinh con]

Nước thánh này nghe có vẻ rất thần kỳ, nhưng lại chẳng khác nào phúc lợi quốc gia cấp cho con dân, có được rất dễ dàng, không cần tiền, chỉ cần đi nha môn đăng ký là được, đợi khi đứa trẻ ra đời, triều đình còn cho các loại trợ cấp, tương đương với triều đình nuôi đứa trẻ giùm ngươi.

Tất cả đều bởi vì người khác giới ở Việt quốc yêu nhau ngày càng ít, mà thân nam giới sinh con gian khổ vô cùng, nguy hiểm rất nhiều, bởi vậy tuy rằng phu phu lưỡng tình lương duyệt không ít, nhưng nguyện ý sinh sản đời sau thật sự không nhiều.

Dưới tình huống như vậy, có một loại nghề nghiệp khá đặc thù, đó chính là công việc mà Thiệu Minh Viễn đang làm, dục thai sư.

Trước khi hắn xuyên qua thì việc làm ăn của cái y quán nhỏ này rất bình thường, nhưng khi qua tay hắn - người có đầu óc kinh doanh hiện đại xử lý, lập tức khấm khá lên rất nhiều.

Dục thai sư không giống như bác sĩ phụ khoa thời hiện đại, bác sĩ chỉ chăm lo xem bệnh với đỡ đẻ thôi, còn dục thai sư lại phải chăm lo rất nhiều thứ, gần như là vệ sĩ luôn.

Bởi vậy hắn đem khách đến đây phân loại, xem thân thể của người bệnh và nếu cần, hắn có thể ngồi khám ở cửa hàng, cũng có thể tới nhà xem mạch, thậm chí có thể ở tại quý phủ trường kỳ chăm sóc, chính là nhìn người có thể xuất ra bao nhiêu bạc mà thôi.

Dựa vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế, trên tinh thần 'tiền nào của nấy', hắn rất nhanh đã có được tên tuổi, bình thường chỉ cần đồng thời xem chẩn cho hai vị dựng phu, y quán liền không cần lo lắng việc duy trì rồi.

"Thiệu tiên sinh, ngài thấy thế nào?"

Câu hỏi mang theo chút lo lắng khiến hắn mang tâm tư sớm đã chạy xa của mình lôi trở về, hắn hồi thần lại, tiếp tục mát xa cho phần bụng nhô cao cao của vị khách đang nằm trên giường.

Phu quân của vị này làm một chức chủ quản bé nhỏ ở công bộ, cả hai đều trẻ tuổi, bởi vì vị trí thai không đúng vị trí, cho nên mỗi tuần đều lại đây xoa bóp một lần.

"Thiếu quân tử đừng lo lắng quá, chỉ cần lại đây hai lần nữa là được."

Thiệu Minh Viễn ngữ khí ôn hòa, dưới tay lại có chút lực đạo, nam tử da mịn thịt mềm kia bị hắn ấn mơ hồ bị đau, nhịn không được rên rỉ ra tiếng .

"Đau, đau..."

Thiệu Minh Viễn đè lại nam tử không ngừng vặn vẹo thân mình, "Thiếu quân tử nhẫn nại nhẫn nại, tại hạ nếu tay không dùng lực, thai nhi làm thế nào đúng vị trí lại được?"

Lại tiếp tục như vậy chừng nửa canh giờ, hai người đều một thân toàn mồ hôi mới tính là xong việc.

Đưa vị này đi rồi, thấy sắc trời có chút tối, Thiệu Minh Viễn buổi trưa liên tục chẩn bệnh cũng chẳng ăn trưa đàng hoàng, giờ phút này có chút đói bụng, liền kêu dược đồng tên gọi Lục nhi chuẩn bị đóng cửa, ngày hôm nay không buôn bán nữa.

Ai ngờ lúc này lại có khách đến cửa, truớc tiên có hai tiểu tư mi thanh mục tú chạy vào vén mành, tiếp theo một đôi thanh niên nam tử bước vào trong.

Hai người đều rất cao, cái vị bên trái kia thân hình khôi ngô hơn, mày rậm mắt to da trắng ngần, còn vị bên phải mảnh khảnh thanh tú, dung mạo ôn nhuận như tranh vẽ, có thể được coi như là một đôi bích nhân.

Xem cách ăn mặc quần áo của bọn họ, quý khí mà không phô trương, có thể thấy được không phải là người nhà bình thường, Thiệu Minh Viễn vội lấy lại chút tinh thần đến tiếp đón.

Cũng không phải hắn tham tiền gì, bất quá xuyên qua mới phát hiện chủ nhân của thân thể này không có thân thích làm việc gì cũng chỉ có một mình, không nói bần cùng nhưng cũng nghèo khó, nếu muốn tại dị giới này có sống một cuộc sống sung túc, việc đại sự đầu tiên chính là siêng năng kiếm tiền mà!

"Vị nào cần xem chẩn, mời ngồi."

Hắn mỉm cười hướng hai người họ gật đầu, cái vị thân hình hơi nhỏ hơn một chút trên mặt hơi đỏ lên, lại ngượng ngùng không muốn ngồi, chỉ thì thầm với vị đứng bên cạnh: "Đã nói không đi huynh lại muốn đi, nếu chẩn ra cái gì cũng không có, còn khiến thầy thuốc xem mạch cái gì?"

Người nọ thân mật vòng ôm eo của y: "Ta không phải quan tâm thân thể của ngươi sao!"

Thiệu Minh Viễn đã hiểu, thì ra là một đôi phu phu ngọt ngào chuẩn bị mang thai, lập tức bày ra nụ cười chuyên nghiệp.

"Hai vị không biết có phải chuẩn bị muốn một đứa bé? Sớm chút đi xem đại phu đem thân thể điều dưỡng tốt cũng rất quan trọng."

Người nọ nghe xong lời này mới bằng lòng ngoan ngoãn ngồi xuống, lại kêu phu quân y và hạ nhân hết thảy đều ra ngoài chờ đợi, xem ra là mới kết hôn, da mặt quá mỏng.

"Phiền toái ngài, đại phu."

Một cánh tay tinh xảo như gốm sứ bạch sắc tinh tế đặt trước mặt, Thiệu Minh Viễn nhịn không được âm thầm tán thưởng, người nọ là như thế nào lớn lên vậy, khuôn mặt đặc biệt tuấn mỹ coi như xong, ngay cả làn da đều tốt như vậy, còn có để cho nữ nhân người ta sống hay không vậy?

Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp đưa tay đặt lên mạch của người kia.

Ước chừng qua mười phút...

"Thực không giám dấu diếm, vị thiếu quân tử này không thích hợp hoài thai."

Thiệu Minh Viễn tiếc hận lắc lắc đầu, nam tử kia hiển nhiên không muốn tiếp nhận đáp án khiến người ta thất vọng như thế này: "Tại sao?"

Thiệu Minh Viễn nhìn gò má hơi tái nhợt của hắn: "Điểm này ngươi hẳn là so với ta rõ ràng hơn, ngươi ngày thường có phải đặc biệt dễ choáng váng đầu, sợ lạnh? Những điều này đều là dấu hiệu của chứng khí hư. Hơn nữa theo ta phỏng đoán, trên hông ngươi từng có vết thương cũ rất nghiêm trọng, một khi mang thai, mang thai mười tháng cơ thể của ngươi có thể duy trì không nổi."

Người nọ hạ mắt xuống không lên tiếng nữa, lúc này người đợi bên ngoài lại chờ không được chạy vào trong, như cũ thân thiết ôm bả vai người yêu.

"Xin hỏi đại phu, thân thể y rốt cuộc như thế nào? Không sợ ngươi chê cười, nhà của chúng tôi ba đời đều là con một, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã tháng trước mới thành thân, gia tổ mẫu cùng mẫu thân đã đợi không kịp muốn bồng cháu rồi."

Thiệu Minh Viễn muốn nói lại thôi, người nọ nâng mắt khẽ cười: "Phu quân không cần lo lắng, đại phu nói thân thể ta tốt lắm."

Nói xong còn lặng lẽ cho Thiệu Minh Viễn một cái vẻ mặt cầu xin, Thiệu Minh Viễn thấy y đáng thương, tiễn bọn họ đi thì trời đã tối hẳn, tiếp theo vội vội vàng vàng, lại tiếp nhận một vài khách đến cửa xem bệnh, rất nhanh liền đem sự việc của đôi phu phu quên đi mất tiêu.

Bất tri bất giác qua non nửa năm, ngày hôm đó Thiệu Minh Viễn lưng mang hòm thuốc nặng trịch đi khám bệnh từ bên ngoài trở về, lại nhìn thấy Lục nhi đứng ngay trước cửa sốt ruột mà nhìn xung quanh.

"Làm sao vậy?"

"Tiên sinh có biết ngân hàng tư nhân của Tống gia không?"

Lục nhi kề bên tai hắn thì thầm, lại dùng ngón tay chỉ bên trong: "Người đến đợi nửa ngày rồi, nói thiếu quân tử nhà họ đau bụng, đã mang thai ba tháng, chỉ sợ là sinh non! Tiên sinh mà không trở lại, ta còn nước đành phải dẫn họ đi Hà gia tìm người."

Thiệu Minh Viễn sửng sốt, kinh thành cự cổ Tống gia? Nghe nói cả nước trên dưới có hơn phân nửa ngân hàng đều là của nhà bọn họ, quả thật có thể nói phú khả địch quốc, người như vậy thỉnh ngự y cũng không khó khăn mà, lại ở nơi này chịu khổ đợi hắn làm gì.

[Phú khả địch quốc: nhà rất giàu có]

Lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, thu thập xong đồ vật này nọ liền theo người Tống gia lên xe của bọn họ.

--------------------

[thiếu quân tử = thiếu phu nhân nha, ở thế giới này nam x nữ thì gọi là thiếu phu nhân, còn nam x nam gọi là thiếu quân tử]

[Đào hố rồi mới biết truyện này có nhiều từ khó vậy, mới có chương 1 đã có 2 từ khó rồi, phải tra google muốn chết, mình không biết tiếng Trung mà ⊙﹏⊙]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro