Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      *nthh

Chương 1:

8 giờ sáng, tại phòng khám bệnh  viện tư nhân California St. Paul.

      Một chàng thanh niên cao khoảng 1m80 chầm chậm đi vào thang máy.

      Người này mặc bộ đồ đen cùng áo khoác, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặt mang kính râm và đeo khẩu trang, từ trên xuống dưới kín không kẽ hở.

      Sau khi vào thang máy, người thanh niên bước vào góc, duỗi tay ấn chọn tầng 4. Chỉ thấy bàn tay kia trắng nõn thon dài, đầu ngón tay mượt mà được cắt tỉa chỉnh tề, đẹp đẽ. Tầng 4 là chuyên khoa tin tức tố Omega.

       - Ăn mặc thành như vậy, là minh tinh đúng không? - Người đứng cùng trong thang máy tò mò chú ý nhìn . Anh vẫn cúi đầu không để ý, chỉ đến khi nghe được thanh âm "Đinh" truyền đến, cửa thang máy mở ra, thanh niên mới lập tức đi ra ngoài, chỉ để lại cho những người bên trong một bóng dáng mảnh khảnh, cao lớn.

      Không khí tầng 4 ấm áp, hôm nay người bệnh cũng không nhiều. 

      Thanh niên mới từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn vương vấn hơi lạnh của gió tuyết. Anh bước nhanh tới quầy tư vấn, thanh âm dường như cũng mang theo sự lạnh lẽo: " Xin chào, tôi là Giang Thiệu Vũ, có hẹn tái khám với bác sĩ Chu."

      Hôm nay, người trực khám ở chuyên khoa tin tức tố là bác sĩ Chu Dương - một omega nam, người Hoa, tốt nghiệp Tiến sĩ ngành y tại đại học  California, luận văn có liên quan đến nghiên cứu tin tức tố ABO.

      Mấy năm nay, Giang Thiệu Vũ đều tìm người này để khám bệnh, dần dần họ đã trở thành bạn bè của nhau.

      Y tá sau khi nhìn thấy lịch hẹn trước trong điện thoại, lập tức mang Giang Thiệu Vũ vào văn phòng của bác sĩ Chu. 

      Bước vào văn phòng, bác sĩ Chu đang nghe điện thoại, hẳn là đang thảo luận một ca bệnh nào đấy. Chỉ khi nhìn thấy Giang Thiệu Vũ bước vào, Chu Dương mới ra hiệu cho anh trước tiên ngồi xuống, rồi tiếp tục nói chuyện với người nghe điện thoại ở đầu bên kia.

      Giang Thiệu Vũ tự mình cởi áo khoác treo vào giá áo bên cạnh, ngồi xuống vị trí đối diện. Chu Dương rất nhanh đã cúp máy, ngẩng đầu cười với anh:" Kiểm tra định kỳ à?" 

      Nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, anh gỡ khẩu trang và kính râm xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo như ánh sao. Đôi mắt của anh rất đẹp, chỉ là ánh mắt lại lạnh lẽo, đôi lông mày kiếm càng làm cho ngũ quan trở nên sắc nhọn hơn. Nhìn qua rõ ràng là tướng mạo bạc tình, ngược lại môi lại đầy đặn gợi cảm, khóe môi còn điểm một nốt ruồi son rất rõ. 

      Chu Dương một bên vừa đánh máy tìm bệnh án trên máy tính, bên còn lại vừa quan tâm hỏi: " Gần đây Tin tức tố khống chế có ổn không?"

      Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói:" Vẫn như cũ, không quá ổn định."

      Chu Dương đã tìm được bệnh án, sau đó gọi hộ sĩ đến làm kiểm tra cho anh. Kiểm tra nhanh chóng có kết quả, Chu Dương nhìn qua số liệu rồi cau mày. Giá trị tin tức tố của Giang Thiệu Vũ vẫn như cũ không được ổn định.

      Đã nhiều năm trong nghề rồi nhưng Chu Dương chưa từng gặp qua ca bệnh nào giống như này, tuy rằng là một omega nhưng tin tức tố lại có tính công kích và lực áp chế mạnh hơn nhiều so với alpha.

      Còn nhớ 5 năm trước, vào lần đầu tiên Chu Dương khám cho Giang Thiệu Vũ đang mất khống chế, bản thân mình là một omega nhưng Chu Dương lại bị tin tức tố của Giang Thiệu Vũ làm cho mềm chân, không chỉ vậy mà còn dọa cho tập thể alpha phải chạy khỏi hiện trường. 

     Phần lớn tin tức tố của omega  luôn sinh ra lực hấp dẫn đối với alpha, alpha chỉ cần ngửi được tin tức tố omega, alpha sẽ cảm thấy thơm, ngọt, mê người, không nhịn được mà muốn thân cận đối phương, muốn đánh giấu đối phương.  Nhưng Giang Thiệu Vũ lại không giống như vậy. Tin tức tố của người này đối với alpha lại sinh ra tính công kích và uy hiếp rất mạnh, vì vậy, khi alpha đối mặt với Giang Thiệu Vũ sẽ không sinh ra nổi bất kỳ ảo tưởng gì mà ngược lại chỉ muốn chạy đi.

      Những alpha ngoài kia hoàn toàn không cảm giác được tin tức tố của Giang Thiệu Vũ mê người như thế nào mà chỉ cảm thấy tin tức tố của omega này quá mạnh mẽ bá đạo, xâm phạm đến lãnh địa của mình, bị khiêu khích và thấy không thoải mái.

      Tổ chuyên khoa của bệnh viện kết luận rằng: Giang Thiệu Vũ bị chứng bệnh hỗn loạn tin tức tố.

      Loại bệnh này thập phần hiếm gặp bởi vì khi tuyến thể phân hóa thì xuất hiện biến dị, tuy rằng phân hóa thành omega nhưng tin tức tố vẫn bảo lưu lại một số đặc thù của alpha, sẽ bài xích alpha đến gần. Nên dù là omega có tiến vào kỳ động dục cũng rất khó để alpha có thể đánh dấu được.

      Khi nghe đến kết quả này, Giang Thiệu Vũ không có một xíu nào khổ sở, chỉ bình tĩnh hỏi lại:

      " Nếu tuyến thể bị biến dị, tôi có thể hay không cắt nỏ nó?"

      Bác sĩ kinh ngạc nhìn người trước mắt này:" Đương nhiên không thể!!! Tuyến thể omega có liên quan  đến toàn bộ hệ thống nội tiết, Nếu cắt bỏ sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, không chỉ thế các loại kích thích tố trong cơ thể cũng sẽ hoàn toàn hỗn loạn."

      Giang Thiệu Vũ sờ vào tuyến thể nằm phía  sau cổ , thấp giọng nói một câu:" Thật phiền toái!"

      Trầm mặc một lát, anh ngẩng đầu hỏi: "Có phương pháp điều trị hay không?"

      Giáo sư đề nghị:" Chúng tôi đã nghiên cứu ra hai phương án, một là dùng thuốc ức chế ngắn hạn để khống chế tin tức tố của cậu, mỗi ngày một mũi tuy nhiên phải theo dõi liên tục cùng với việc tái khám định kỳ. Phương pháp thứ hai, chúng tôi đã từ hệ thống cơ sở dữ liệu tìm kiếm alpha có tin tức tố xứng đôi với cậu, nếu cậu đồng ý, có thể để người đó đánh dấu hoàn toàn."

      Không ngoài ý muốn, Giang Thiệu Vũ lựa chọn phương án đầu tiên. Tuy bản thân mình nhạy bén với cảm giác đau hơn so với người bình thường, nhưng để mỗi ngày tiêm một mũi thuốc ức chế vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của anh.

      Mấy năm trở lại đây, anh vẫn luôn lưu lại California để tiến hành thực hiện chữa trị, tổ chuyên gia đã điều chỉnh phương án trị liệu rất nhiều lần, cũng đã thay đổi qua một vài loại thuốc ức chế, cuối cùng cũng tìm ra loại thuốc ức chế thích hợp nhất.

      Trước mắt, tin tức tố không quá ổn định nhưng ít nhất sẽ không dọa chạy alpha.

      Chu Dương một bên vừa cúi đầu ghi chép, một bên hỏi:" Gần đây có từng phát sốt hoặc có triệu chứng mệt mỏi hay không?"

      Giang Thiệu Vũ lắc đầu:"Không có, tất cả đều bình thường."

      "Vậy là tốt rồi." Chu Dương để y tá cầm tới một hộp thuốc ức chế, dặn dò:"Tiếp tục làm theo phương án trước đây là được, mỗi ngày tiêm một mũi, chú ý kiểm tra biến hóa tin tức tố, mỗi tuần một lần nhớ quay lại bệnh viện tái khám nhé."

      "Được rồi." Mỗi lần tới tái khám, Giang Thiêu Vũ đều phải để trạng thái đói bụng , chưa tiêm thuốc ức chế để tiện xuống dưới bệnh viện lấy máu, hiện tại vừa lúc là thời gian tiêm thuốc ức chế như thường ngày, anh từ tay bác sĩ nhận hộp thuốc, thuần thục mở ra, vén ống tay áo bên trái lên, tay phải cầm lấy ống tiêm dùng một lần, dùng sức ở trên tay trái chích xuống. Mũi kim chọc thủng làn da, chất lỏng trong suốt chậm rãi được đưa vào cơ thể. Làn da tái nhợt cùng cánh tay mảnh khảnh làm cho anh nhìn qua có chút ốm yếu, nhưng tư thế dứt khoát cắm ống tiêm lại mang theo sự quyết đoán, hiển nhiên việc này sớm đã trở thành thói quen của anh rồi.

      Sau khi lượng thuốc trong ống hết, anh nhanh chóng nhổ kim tiêm, trên làn da trắng nõn chảy ra một giọt máu đỏ tươi, Giang Thiệu Vũ dùng tăm bông thấm hết máu xong mới buông tay áo xuống, mang tốt kính râm và khẩu trang rồi đứng dậy cầm áo khoác, vừa mặc vào vừa nói:

      "Cảm ơn, tuần sau tôi sẽ tiếp tục đến tái khám đúng hẹn."

      Chu Dương nhìn vào bóng dáng có phần đơn bạc ấy, không  nhịn được mà có chút đau lòng. Mỗi ngày phải tiêm vào cơ thể một lượng thuốc ức chế thật ra đã có tác dụng phụ rất lớn rồi, hệ thống tiêu hóa, hệ thống miễn dịch sớm đã chịu ảnh hưởng không tốt, khiến cho cơ thể anh gần đây gầy đến lợi hại.

      Chu Dương nhẹ giọng nói:" Cậu không muốn xem xét đến phương án thứ hai sao?"

      Giang Thiệu Vũ dừng chân:"Sao vậy?"

      "Chính là tìm một Alpha có thể ngăn chặn được tin tức tố của cậu, hoàn toàn đánh giấu, cậu cũng sẽ không cần mỗi ngày phải tiêm vào thuốc ức chế, tình huống hỗn loạn của tin tức tố cũng sẽ được giảm bớt phần nào."

      "Hoàn toàn đánh giấu? Ý anh là, để cho alpha ở trong cơ thể tôi hình thành kết đúng không?" Giang Thiệu Vũ khóe miệng mang ý trào phúng , cười khẩy:

      "Tôi chỉ sợ tôi sẽ không khống chế được nắm đấm của chính mình mà đem đầu của người ta đập nát mất."

      "..." Chu Dương nghe thế chỉ biết dở khóc dở cười. Omega này tính công kích rất mạnh, xác thực là có khả năng sẽ làm ra chuyện "đem alpha muốn đánh dấu chính mình đánh người ta vào bệnh viện".

      Đến tận khi Giang Thiệu Vũ rời đi một lúc lâu, Chu Dương mới buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương. Không có người xoa dịu tin tức tố, mỗi năm lúc đến kỳ động dục, Giang Thiệu Vũ đều rất thống khổ, cần phải tiêm vào số lượng thuốc ức chế cao gấp 10 lần ngày thường mới có thể miễn cưỡng không chế lý trí bản thân được. Chu Dương với tư cách là bác sĩ trị liệu chính của anh đã từng gặp qua bộ dáng chật vật, thần trí mơ hồ, chỉ biết điên cuồng tự làm chính mình bị thương, nhưng sau đó chỉ cần khôi phục sáng suốt, đôi mắt của omega này lại luôn trong trẻo, bình tĩnh đến lạ thường.

      Người này nhìn qua ốm yếu, tính cách lại kiêu ngạo, cố chấp đến bất ngờ.

      Năm năm này, tính kiềm chế, nhẫn nại của người này đã đạt đến trình độ biến thái. Mỗi buổi sáng, anh luôn đúng vào lúc 8 giờ 30 phút sáng tiêm thuốc, mỗi tuần đúng 3 giờ tới tái khám. Bởi vì tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng lớn đến chức năng của hệ tiêu hóa và miễn dịch nên việc ăn cơm, ngủ nghỉ của bản thân luôn nghiêm khắc tuân thủ đúng thời gian, như thể là một người máy đã được thiết lập trình tự sẵn vậy. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy ngày qua ngày như thế trải qua quá khó khăn và buồn tẻ, nhưng riêng đối với Giang Thiệu Vũ, anh lại có thể duy trì trạng thái thản nhiên như không có vấn đề gì. 

      Sống một mình, nuôi một con chó nhỏ, ngược lại còn có chút cảm giá tiêu diêu tự tại.

      Lúc Giang Thiệu Vũ rời khỏi bệnh viện đã là 9 giờ sáng. 

      Trên đường phố không có một tia màu xanh cỏ nào, trước mắt chỉ thấy xung quanh tiêu điều vắng vẻ. Ngày hôm qua trời vừa hạ xuống một trận tuyết lớn, không khí ẩm ướt, buốt giá có thể thấm vào tận xương tủy. Một trận gió lạnh ngang qua dường như đang thổi tuyết đọng trên mặt đất vào thẳng những khuôn mặt của người đi đường, Giang Thiệu vũ cau mày quấn chặt áo khoác, bước nhanh đến bãi đỗ xe.

       Bên cạnh có một đôi tình nhân hình như cũng vừa từ bệnh viện bước ra, omega nam đang mang thai vui sướng nhìn về phía nam alpha chậm rãi đi phía trước mình, omega cất lên thanh âm mang theo sự hạnh phúc:

      " Anh yêu, anh nghĩ xem con chúng ta lớn lên sẽ giống anh hay giống em?" 

      Alpha mười phần ôn như mà nói:" anh hy vọng bảo bảo lớn lên sẽ giống em hơn, như vậy chắc chắc nó sẽ là một đứa trẻ đáng yêu."

      Giang Thiệu Vũ khuôn mặt không cảm xúc dời tầm nhìn sang nơi khác.

      Cùng là omega, nhưng omega khác lại có thể được alpha quan tâm, yêu thương, nuông chiều, có thể bị đánh dấu cũng như có được một tình yêu trước sau không thay đổi. Mà chính bản thân mình lại chỉ biết dọa sợ alpha chạy mất, bị alpha ghét, sợ hãi, rời xa.

      Chậc, mình từ xưa đến giờ đúng là độc thân bằng thực lực mà.

      Thuật ngữ y học gọi loại bệnh này là: chứng bệnh hỗn loạn tin tức tố.

      Còn bản thân Giang Thiệu Vũ lại tự mình lấy tên cho nó là: Chú cô sinh. 

*ý chỉ thần chú chủ định là độc thân, cô đơn suốt quãng đời.

      Như thế cũng khá tốt. Giang Thiệu Vũ nghĩ thầm, tự mình một người sinh hoạt, muốn làm cái gì liền có thể làm cái đó, không cần xen vào việc của người khác cũng như sẽ không bị người khác quản, tiêu sái tự tại, không cần để ý đến ai khác.

      Đợi thời tiết trở nên tốt hơn, không bằng đi du lịch bằng xe lữ hành?

*chắc là loại xe này:


      Đúng lúc này, âm thanh di động vang lên, thông báo tin nhắn đến từ một dãy số lạ hiện lên trên màn hình:"Tiểu Vũ, chị là Du Minh Tương. Số này có phải của em hay không? Em có muốn suy xét đến việc trở về nước?"

      Giang Thiệu Vũ bỗng cảm thấy nôn nao.

     Du Minh Tương trước kia là Giám đốc kiêm người quản lý của đội tuyển ACE, từ sau khi bản thân hắn giải nghệ chưa từng liên lạc qua. Sau mấy năm đột nhiên liên lạc lại, đây là có chuyện gì?

      Giang Thiệu Vũ gõ phím trả lời :"Du tỷ, em tạm thời không tính toán về nước. Chị có việc gì sao?"

      Du Tương Minh trả lời:" Chị đề cử cậu với lãnh đạo, muốn mời cậu về nước thử đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên một lần."

      Giang Thiệu Vũ nhướng mày:"Chị nói đùa đúng không? Tuyển một tuyển thủ đã giải nghệ như em về làm huấn luyện viên?"

      Du Minh Tương gửi lại một tràng dài tin nhắn:" Chị không có nói đùa. Năm ấy đội tuyển ACE sở dĩ có thể sáng tạo kỳ tích một phần cũng là do có cậu làm đội trưởng. Chiến thuật xuất sắc có cậu an bài, thi đấu có cậu chỉ huy, cậu chính là tuyển thủ có tư duy chiến thuật xuất sắc nhất trong lòng chị, chị tin tưởng cậu có năng lực đảm nhiệm chức vị huấn luyện viên."

      Bên ngoài thời tiết quá rét lạnh, Giang Thiệu Vũ đi đến bên cạnh xe của mình, kéo mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển rồi ấn mở máy sưởi, không khí ấm áp trong xe cuối cùng đã làm hắn thoải mái hơn một chút.

      Sau khi cởi mũ và khẩu trang xuống, chà xát ngón tay đã đông cứng mới cầm lấy di động gõ tin nhắn trả lời:" Chị đừng tâng bốc em. Em đã sớm rời khỏi giới thể thao điện tử, ý thức tư duy chiến thuật cũng đã là chuyện của quá khứ thôi."

      Du Minh Tương nói:"Không phải cậu vẫn luôn quan tâm chú ý đến 'Thương Vương' hay sao?Mấy hôm trước chị còn để ý thấy cậu đăng nhập bằng acc clone ở sever quốc tế."

      Giang Thiệu Vũ không có phủ nhận:"Em nhàm chán quá nên tùy tiện đánh vài trận thôi mà."

      Du Minh Tương:" Sau khi cậu đi rồi, đội tuyển ACE liền lập tức giải tán, tình hình đồng đội cũ của cậu đều đang không được tốt lắm. Diệp Tử bị ban, lão Lâm cũng tính toán đến chuyện xuất ngũ, Tiểu Thần thì ngồi vị trí dự bị. Còn có Tiểu Bùi, cậu còn nhớ đến người đồ đệ này của cậu không?"

*ban: cấm thi đấu trong 1 khoảng thời gian hoặc vĩnh viễn do vi phạm luật.

*xuất ngũ: giải nghệ.

      Giang Thiệu Vũ trở nên trầm mặc đi.

      Đương nhiên là anh vẫn còn nhớ rõ.

      Lúc này Du Tương Minh liên tục gửi tới hai tin nhắn:

      " Cậu ấy không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, lời mời của các câu lạc bộ gửi tới đều bị cậu ta từ chối."

      "Cậu ta vẫn đang đợi cậu trở về, Giang Thiệu Vũ."

*ACE: quét sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro