Uống rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : 宝贝儿马前了您嘞 ( Lofter )

"Sư gia, tôi đi nhé."

Lý Hạc Đông đeo balo đứng ở cửa, hào hứng nghĩ về dự buổi tiệc đã lên lịch từ lâu.

Tạ Kim đang ngồi trên sofa gấp đồ, nghe thấy chỉ cúi đầu ậm ừ, cũng không ngẩng đầu lên, động tác vẫn chậm rãi. Phản ứng này của sư gia khiến Lý Hạc Đông khựng lại và hơi sững người một lúc.

Có gì đó không ổn với Tạ Kim. Trước đây khi anh ra ngoài uống rượu một mình, ngài ấy đều sẽ nhắc nhở cả nghìn lần mới cho anh bước ra khỏi cửa.

"Đông Đông, em uống ít thôi. Đừng để say đấy nhé."

"Trước khi uống rượu nhớ ăn lót dạ trước, đừng để bụng rỗng."

"Còn nữa, nhớ gửi định vị cho tôi. Nếu em thật sự uống nhiều quá thì cứ gọi điện thoại, tôi đến đón em."

Nói tóm lại, trước kia khi Lý Hạc Đông ra ngoài uống rượu thì Tạ Kim sẽ huyên thuyên thật lâu mới thả anh đi, nhưng lần này có gì đó không đúng lắm.

Tối qua khi ở nhà, Lý Hạc Đông đã báo cáo với sư gia rằng tối nay có một người anh em xã hội tổ chức sinh nhật và anh muốn ra ngoài uống rượu, phản ứng của Tạ Kim lúc ấy khác hẳn mọi khi.

"Được. Kết thúc buổi diễn là đi liền sao ? Vậy mai em không lái xe, tôi đi xe máy điện vậy."


Trên đường đến nhà hàng, Lý Hạc Đông vẫn luôn suy nghĩ về sự bất thường của Tạ Kim.

Thực ra, anh rất khó chịu vì Tạ Kim luôn cằn nhằn mình về việc uống rượu, cả hai cũng đã cãi nhau rất nhiều vì chuyện này. Lý Hạc Đông cảm thấy mình không còn là trẻ con nữa, uống chút rượu kết bạn cũng là điều bình thường, nhưng người yêu của anh thì lại không nghĩ vậy.

Mỗi lần ra ngoài ăn uống cùng mấy người trong đội thì đỡ hơn một tí, sư gia chỉ bảo anh uống ít hơn thôi. Nhưng mỗi khi ra ngoài cùng mấy người bạn quen trước khi gia nhập Đức Vân Xã thì lại là việc khác.

Ngài ấy không ngừng đặt ra bao nhiêu là nghi vấn, cảm giác như Tạ Kim còn hận không thể đào cả gia phả người ta lên để kiểm tra một lượt.

"Ai vậy, tôi có quen không ?"

"Anh ta hiện tại đang làm công việc gì ?"

"Có tiền án, tiền sự gì không ?"

Việc khiến Lý Hạc Đông khó chịu nhất chính là ngài ấy luôn chọn đúng thời điểm anh đang uống rượu vui vẻ để nhất nhắn tin bảo anh về nhà sớm, nếu không trả lời thì lập tức sẽ có điện thoại gọi đến.

Tháng trước một người bạn của Lý Hạc Đông định tổ chức đám cưới nên dẫn vợ sắp cưới đến ra mắt anh em. Cô gái ấy trông xinh xắn, tính tình cũng hoạt bát, mọi người đều vui vẻ nên có uống hơi nhiều.

Lý Hạc Đông không để ý đến tin nhắn Tạ Kim gửi đến, cũng không nghe thấy điện thoại bị gọi đến sắp cháy máy. Đến cuộc gọi thứ bảy thì Lý Hạc Đông mới nghe thấy để bắt máy, vừa nhấn nút kết nối đã nghe một giọng nói lo lắng ở đầu  dây bên kia

"Đông tử à, em làm sao vậy ? Tin nhắn không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy. Bao giờ em về ? Đừng uống nhiều quá đấy, ngày mai còn có lịch diễn, về nhà được rồi. Em uống rượu ở đâu vậy ? Hay là tôi đến đón em nhé ?"

Không biết bàn rượu náo nhiệt trở nên yên tĩnh từ lúc nào, Lý Hạc Đông nhìn vẻ mặt cố nhịn cười của bạn bè liền biết mọi người đều đã nghe thấy hết cả rồi, mặt anh dần nóng bừng lên.

"Không cần đến đón, ăn xong tôi tự về."

Nói xong, anh không đợi Tạ Kim trả lời liền cúp máy.

"Ây dô Đông ca, người nhà cậu quản cũng nghiêm phết nhỉ, mỗi lần ra ngoài đều gọi điện thoại kiểm tra. Sao vậy, anh ta không yên tâm về cậu sao ?"

Mấy người bạn của Lý Hạc Đông đều ngà ngà say cả, nói chuyện cũng không nghĩ nhiều, mấy lời dễ nghe hay khó nghe đều nói hết ra. Tiếng bạn bè lần lượt trêu chọc khiến sắc mặc Lý Hạc Đông đen lại. Toàn bộ khí chất nam nhi đều bị lão già chết giẫm kia làm mất hết rồi !

"Mẹ nó, ai sợ tên đó chứ. Uống đi, mặc kệ cái tên chết tiệt đó."

Cái kết là khi Lý Hạc Đông tỉnh dậy, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên giường, anh biết rằng đêm qua mình đã say bí tỉ rồi. Đầu cũng không đau lắm, chứng tỏ tối qua Tạ Kim đã cho anh uống thuốc giải rượu. Bên cạnh giường đặt một ly nước ấm như thường lệ, uống xong bụng cũng dễ chịu hơn.

Đi dép lê ra khỏi phòng ngủ, anh thấy Tạ Kim đang ngồi trên sô pha xem TV. Lý Hạc Đông mơ màng gãi đầu, thanh âm nhẹ nhàng của vị kia truyền đến bên tai.

"Trong bếp có cháo, tỉnh rượu rồi thì lát nữa cùng đi làm, nếu còn mệt thì tôi xin nghỉ phép cho em."

Lý Hạc Đông biết mình cũng có một phần lỗi, nhưng anh không nhận ra thái độ lạnh nhạt của Tạ Kim, đi vào bếp lấy cháo ăn như bình thường. Lý Hạc Đông cũng không để ảnh hưởng đến buổi diễn hôm đó, nhưng khi nhớ lại, thái độ của Tạ Kim đối với việc uống rượu của anh dường như đã khác đi từ hôm đó.

Sau lần đó, Tạ Kim chỉ lạnh nhạt với Lý Hạc Đông trong hai ngày, không cãi nhau với anh, thậm chí còn không hỏi tại sao anh lại uống nhiều đến vậy. Ban đầu Lý Hạc Đông có chút áy náy, nhưng sau hai ngày, thái độ của Tạ Kim đối với anh đã trở lại bình thường nên anh cũng không nghĩ nhiều về việc đó.



Nếu không phải vì lần trước say bí tỉ, Lý Hạc Đông cũng không thể ngoan ngoãn ở nhà trong suốt hai tháng. Trước đây anh lấy phiền về sự lo lắng thái quá của Tạ Kim, nhưng đã lâu không còn 'bị' lo lắng như vậy, Lý Hạc Đông lại thấy có gì đó rất không ổn.

Sau khi vào phòng riêng của nhà hàng, hầu hết bạn bè đều đã đến, rượu và thức ăn lần lượt được dọn ra. Lý Hạc Đông quyết định không nghĩ ngợi nữa, giải trí đúng lúc mới là quan trọng nhất.

Lần này là sinh nhật của một anh em xã hội của Lý Hạc Đông. Sau khi nâng ly ba ly rượu, anh mới hỏi.

"Này, A Khiêm đâu rồi ?"

"À cậu ta bảo có chút việc, đang trên đường đến rồi."

Vừa dứt lời, cửa phòng riêng được mở ra, một người đàn ông mặc âu phục bước vào, dáng vẻ có chút không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

"Mẹ nó ! Sao đến trễ vậy ? Còn mặc đồ như đi dự tiệc không bằng."

Lý Hạc Đông vừa cười vừa mắng người vừa vào.

Người này chính là A Khiêm, tên thật là Vương Chi Khiêm. Anh ta lúc trước thường cùng bọn họ đánh nhau, nhưng lại là một phú nhị đại hàng thật giá thật. Sau này được bố mẹ cho ra nước ngoài học hai năm, gần đây trở về để thừa kế công ty của gia đình.

"Ở công ty vừa nảy xảy ra chút chuyện nên không kịp về nhà thay quần áo."

A Khiêm bước vào cũng không nói gì nhiều, tâm trạng có vẻ không tốt lắm, anh ta ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh Lý Hạc Đông rồi nâng ly rượu trên bàn uống cạn.

Tất cả họ đều lớn lên cùng nhau nên có thể dễ dàng nhận ra ai đang có tâm trạng không tốt. Lý Hạc Đông gắp ít thịt vào đĩa của A Khiêm, hỏi.

"Đừng chỉ uống rượu, có chuyện gì sao ? Công ty xảy ra việc ?"

A Khiêm chỉ lắc đầu, ăn vài miếng rồi lại uống rượu. Có người vì để làm dịu bầu không khí nên đã khơi lên tí chuyện để nói.

"A Khiêm, bạn gái nhỏ của cậu đâu ? Bình thường đi đâu cũng dẫn theo cơ mà, lần này sao không đi cùng cậu ?"

Vốn định nói chuyện vui vẻ, ai ngờ vừa nói đã chạm ngay nỗi đau của người khác, A Khiêm thở dài cười khổ.

"Chia tay rồi."

Lý Hạc Đông và mọi người đều nhìn A Khiêm với vẻ mặt kinh ngạc. Anh và cậu ta cũng xem như bạn thân từ bé, hai bên gia đình đều rất thân thiết với nhau.

Người bạn này của anh từ nhỏ đã có vận đào hoa, chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, khi lớn lên lại còn đẹp trai ngời ngời, gia đình giàu có, học thức cao. Vì thế nên không biết có bao nhiêu ong bướm vây quanh cậu ta, thế nhưng A Khiêm vẫn luôn không có nổi một mối quan hệ nghiêm túc.

Sau đó không biết thế nào mà lại gặp được cô bạn gái nhỏ kia. Nhỏ có nghĩa là 'nhỏ' hơn về mọi mặt, cô ấy kém A Khiêm 7 tuổi, chỉ cao hơn 1m6 một chút, giọng nói thì như trẻ con, nhỏ nhẹ nhưng không khoa trương, rất được lòng người khác.

Kể từ khi A Khiêm quen cô bé này, cậu ta ngoan ngoãn hơn gấp 10 lần, không bao giờ đến quán bar hay thậm chí là liếc mắt nhìn cô gái nào khác. Ngay cả khi đi uống rượu với mấy anh em tốt cũng sẽ rủ cô bé ấy đi cùng, độ sến súa của cả hai khiến đám anh em phải nổi hết cả gai ốc khi ngồi cạnh.

Lý Hạc Đông lúc ấy thậm chí còn không nhận ra người anh em từ nhỏ lớn lên cùng mình nữa, anh vỗ vai A Khiêm hỏi.

"Sao lại chia tay ? Cô bé đó đá cậu à ?"

"Tôi đề nghị chia tay."

A Khiêm nâng cốc lên uống cạn, lại nói tiếp.

"Bọn tôi ở bên nhau hơn một năm, lúc nào tôi cũng phải chịu đựng sự lạnh lùng của cô ấy. Khi vui thì cô ấy cười với tôi, khi không vui thì còn không thèm để ý đến tôi."

"Đôi khi tôi thực sự không biết mình là gì trong lòng cô ấy. Cô ấy có một nhóm bạn thích chơi nhạc, các cậu đều biết cuộc sống của nghệ sĩ ở mấy phương diện này thoải mái thế nào mà. Tôi không thích cô ấy quá thân thiết với những người đó, nhưng cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi. Lần nào cũng vì chuyện này mà cãi nhau, cãi xong tôi còn phải đi nhận lỗi."

"Mấy cậu nói tại sao chứ ? Tôi lúc nào cũng nghe theo cô ấy trong mọi việc, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì. Tôi chỉ muốn cố ấy giữ khoảng cách với mấy người được gọi là nghệ sĩ đó một chút thôi. Sao cô ấy không thể nghe tôi chứ ?"

"Trong tim cô ấy không có tôi, cô ấy không quan tâm đến tôi chút nào, và tất nhiên cô ấy càng không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Trong một mối quan hệ, luôn có một người yêu nhiều hơn, tôi hiểu đạo lý này. Tôi bằng lòng yêu cô ấy nhiều hơn, nhưng không có nghĩa là cô ấy không cần đáp lại."

A Khiêm cười lạnh một tiếng, dùng giọng mũi hơi nghẹt nói tiếp.

"Không thông cảm thì cũng cũng thôi đi, đằng này cô ấy vốn không quan tâm đến tôi, tôi tiếp tục với cô ấy có ích gì chứ ? Tôi không tin mình tìm không được người tốt hơn, hà cớ gì phải lãng phí thời gian của chính mình."



Những gì A Khiêm nói khiến Lý Hạc Đông nghĩ ngay đến anh và Tạ Kim. Mối quan hệ của bọn họ cũng tương tự như A Khiêm và bạn gái của cậu ấy.

Tạ Kim cũng hơn anh gần bảy tuổi, thậm chí nếu xét về thâm niên trong ngành thì ngài ấy còn hơn anh hẳn hai bậc. Hầu như tất cả mọi người, kể cả bản thân Tạ Kim đều cho rằng ngài ấy sẽ là người cưng chiều Lý Hạc Đông hơn.

Tạ Kim lớn lên trong một gia đình đầy tình yêu thương và được bố mẹ chăm sóc cẩn thận từ khi còn nhỏ nên ngài ấy cũng được xem là đơn thuần hơn so với những người cùng trang lứa.

Ngài ấy thích ai, yêu ai đều sẽ nói thẳng ra, không giấu giếm tí gì. Sau khi cùng Lý Hạc Đông ở bên nhau lại càng hận không thể mang tất cả những gì mình có đặt trước mặt người yêu.

Suy nghĩ của Lý Hạc Đông bắt đầu lan man, anh cố gắng cẩn thận nhớ lại, hóa ra Tạ Kim luôn là người thỏa hiệp.

Tạ Kim không thích uống rượu, nhưng vẫn luôn không bắt Lý Hạc Đông ngừng uống, chỉ là căn dặn anh uống ít một chút, về nhà sớm một chút, có say thì gọi ngài ấy đến đón. Ngài ấy thỏa hiệp với những gì mình không thích nhất, nhưng Lý Hạc Đông dường như luôn ỷ vào sự cưng chiều của Tạ Kim mà thách thức giới hạn của ngài ấy.

Anh lại nghĩ xem Tạ Kim có từng yêu cầu mình làm gì không, hình như không có, tất cả chỉ là khuyên bảo. Sự thay đổi trong thái độ của Tạ Kim đối với anh dường như cũng giống như điều ngài ấy luôn nói trên sân khấu.

"Lý Hạc Đông là một kẻ phong lưu."

Điều này nửa thật nửa giả. Trong những mối quan hệ trước đây, Lý Hạc Đông luôn nghĩ có thể ở với nhau ngày nào thì hay ngày đó, không được nữa thì chia tay. Nhưng với Tạ Kim thì lại khác, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với ngài ấy.

Lý Hạc Đông thậm chí còn cảm thấy hai người họ vô cùng hòa hợp. Bất kể trên sân khấu hay dưới sân khấu, hầu như không có xung đột, nếu có xung đột thì Tạ Kim sẽ chủ động làm lành.

Lý Hạc Đông bỗng chốc hơi lo sợ, nếu thật sự sẽ có một ngày Tạ Kim cũng sẽ giống A Khiêm, sẽ bởi vì dỗ dành mệt rồi, thất vọng nhiều rồi mà buông tay.

Nghĩ đến đây, Lý Hạc Đông chỉ cảm thấy rượu mình vừa uống lạnh buốt, tê dại từ trong ra ngoài, mí mắt anh hơi rũ xuống, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt mình.

Hôm nay lúc ra ngoài, tại sao Tạ Kim không nói muốn đón mình ?

Tại sao ngài ấy không yêu cầu mình uống ít hơn ?

Tại sao ngài ấy không hỏi mình uống rượu ở đâu ?

Đôi mắt của Lý Hạc Đông hơi hoảng loạn, anh mở điện thoại lên, nhưng tuyệt nhiên không có một tin nhắn nào cả. Đã hai tiếng kể từ khi Lý Hạc Đông ra ngoài, tại sao lại không có tin tức gì ?

Anh khẽ thở dài, còn có thể vì sao nữa chứ. Mỗi lần đều hứa sẽ uống ít lại nhưng hầu như lần nào cũng uống đến say bí tỉ. Mười lần Tạ Kim muốn Lý Hạc Đông gửi vị trí thì có tám lần anh sẽ bảo ngài không biết đâu, gửi cũng vô ích. Mỗi lần ngài ấy bảo sẽ đến đón đều sẽ bị từ chối, bảo rằng có người đưa về, không cần lo.

Rõ ràng là anh hết lần này đến lần khác đẩy Tạ Kim ra xa mình.

Lý Hạc Đông cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của mình và Tạ Kim trên người bạn của mình. Nếu như Tạ Kim thật sự không cần anh nữa, anh phải làm sao đây ?



Buổi tiệc rượu hôm nay mười giờ hơn đã kết thúc, bạn bè còn đang thảo luận xem nên đi đâu tiếp thì Lý Hạc Đông, người thường ngày cực kỳ hăng hái, từ nửa sau của buổi tiệc đã im lặng một cách bất thường.

Lý Hạc Đông quay đầu liếc nhìn Vương Chi Khiêm, cậu ta đã quá say để có thể tự mình đứng thẳng. Đương nhiên rồi, ai cũng sẽ uống nhiều hơn khi tâm trạng không tốt, vì vậy Lý Hạc Đông đã bảo những người khác chơi vui và nhận nhiệm vụ đưa A Khiêm trở về nhà.

Nhà của hai người họ khá gần nhau, trước đây A Khiêm thường không ham uống rượu nên mỗi khi đi uống với bạn bè, cậu ta thường là người đưa Lý Hạc Đông về.

Lý Hạc Đông đón một chiếc taxi, sau khi lên xe liền mở điện thoại kiểm tra, nhưng vẫn không có tin nào từ Tạ Kim. Anh thất vọng thở dài, ngay lúc đó liền nghe thấy điện thoại của A Khiêm đổ chuông.

Cậu ta lấy điện thoại ra, cố mở mắt nhìn cái tên trên màn hình. Lý Hạc Đông vừa liếc mắt đã thấy, người gọi hiện tên là 'Bé cưng', chắc là bạn gái cũ của A Khiêm.

Sau khi A Khiêm nhìn rõ tên người gọi, cậu ta liền cúp điện thoại nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không muốn từ bỏ, điện thoại liên tục đổ chuông hết lần này đến lần khác. A Khiêm cũng không có phản ứng gì mấy, chỉ lắc đầu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Lý Hạc Đông hơi khó hiểu, cau mày hỏi.

"Sao không nghe điện thoại ? Nhỡ có chuyện gì thì sao ? Chia tay rồi cũng không phải kẻ thù."

"Tôi không phải không muốn nghe điện thoại, mà là tôi không dám. Tôi sợ mình mềm lòng, tôi sợ một khi cô ấy khóc thì tôi liền không quan tâm rốt cuộc cô ấy có yêu mình hay không."

Lý Hạc Đông không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời không biết phải nói gì. A Khiêm dường như nhớ ra điều gì đó, mơ màng quay sang hỏi.

"Đông Tử, tháng trước sau khi chúng ta ra ngoài uống rượu về, cậu đã cãi nhau với vị kia sao ?"

"Không phải, lần đó tôi say đến bất tỉnh nhân sự rồi. Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, nếu tối hôm trước có cãi nhau thì cũng không nhớ được nữa. Mà sao cậu lại hỏi cái này ?"

Vương Chi Khiêm ái ngại nhìn Lý Hạc Đông, do dự một lúc rồi nói.

"Lần trước tôi và cô ấy đưa cậu về đến nhà cậu cũng đã gần hai giờ sáng. Trong lúc cậu đang tìm chìa khóa thì vị kia vội vàng mở cửa, vẻ mặt rất lo lắng. Bọn tôi không biết lúc đó cậu bị bệnh gì, vừa trông thấy bạn trai mình liền mắng ngài ấy xối xả."

Lý Hạc Đông căng óc cố gắng nhớ lại, nhưng làm sao có thể nhớ ra được chứ.

"Tôi, tôi mắng anh ta cái gì ?"

Vương Chi Khiêm gãi đầu, e dè nói.

"Thực ra lúc đó tôi cũng say lắm rồi, là hôm sau Diên Vĩ kể lại cho tôi. Cậu mắng cái gì mà...

'Anh lấy quyền gì quản tôi chứ ? Trước mặt bạn bè cũng không biết giữ mặt mũi cho tôi, anh xem bạn trai nhà người khác có ai phiền phức như anh không ? Anh nghĩ anh là ai chứ ? Còn nói Tạ gia xuất thân cao quý thế nào, chẳng qua cũng là một tên biến thái.'

Tôi nghe Diên Vĩ kể thế nào thì nói thế ấy thôi đấy."

Nghe xong, chút rượu còn sót lại trong người Lý Hạc Đông cũng tiêu tan hết. Ngày thường khi có đội viên xung quanh, anh cũng rất tôn trọng Tạ Kim nhưng khi chỉ có hai người với nhau thì họ chẳng khác bạn bè cùng lứa là bao.

Lý Hạc Đông nhớ lại sau khi bị bạn bè nghe thấy Tạ Kim gọi điện cho mình hôm đó, anh thực sự cảm thấy rất mất mặt, thậm chí còn muốn về nhà cãi nhau với ngài ấy một trận. Nhưng khi tỉnh lại sau một đêm uống quá nhiều, anh lại cảm thấy có lỗi, chuyện cãi nhau với Tạ Kim cũng quên béng đi.

Lý Hạc Đông đầy bất an nhìn A Khiêm, hỏi.

"Sau đó, tôi có nói gì nữa không ?"

"Diên Vĩ nói cô ấy thấy hai người định cãi nhau nên nhanh chóng kéo tôi đi, phía sau không nghe thấy."

Chẳng cần bạn bè kể lại, với tính khí của anh, tuyệt đối không thể chỉ nói vài câu đó, Lý Hạc Đông chắc chắn bản thân mình còn nói rất nhiều điều khó nghe khác.

Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Lý Hạc Đông, Vương Chi Khiêm thở dài.

"Đông tử à, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy rồi, cậu nghe tôi nói một câu. Thời đại này tìm được một người thật lòng với mình không dễ dàng, cậu đừng đánh mất ngài ấy."

Xe dừng trước chung cư nhà A Khiêm, Lý Hạc Đông thấy cậu ta vẫn còn lảo đảo nên lo lắng đưa cậu ta lên lầu. Không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bạn gái nhỏ của A Khiêm đang ngồi trước cửa, tay cầm điện thoại di động, cúi đầu buồn tủi.

Mái tóc xõa che đi phần nào gương mặt cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, ngay cả Lý Hạc Đông cũng không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy cô bé ấy.

Ngay khi Diên Vĩ trông thấy A Khiêm liền không màng đến sự hiện diện của Lý Hạc Đông mà đứng dậy lao vào vòng tay của cậu ta. Lý Hạc Đông lập tức nhận ra rằng mình có hơi sáng chói, liền quay người rời đi. Đưa anh em về nhà an toàn là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, phần còn lại phải xem cậu ta thế nào thôi.



Nhà của A Khiêm chỉ cách nhà Lý Hạc Đông một con đường, đi bộ trở về chỉ mất năm phút. Lúc này đã là cuối thu, cơn gió đã thổi bay chút men say ít ỏi của Lý Hạc Đông, chỉ là trên người còn chút mùi rượu thôi.

Anh biết trận cãi vã của A Khiêm và Diên Vĩ cũng chỉ đến đấy là kết thúc rồi. Lý Hạc Đông nhớ lại bản thân mình của lúc trước, làm sai nhất định không bao giờ xuống nước làm lành, chỉ đợi Tạ Kim mở lời trước thì mọi chuyện mới kết thúc.

Nhưng lần này thì khác, anh nhìn mọi việc rõ hơn với tư cách của một người ngoài cuộc.

Lý Hạc Đông nhận ra đôi khi cũng nên tỏ ra yếu đuối, nếu không đối phương sẽ thật sự nghĩ rằng mình không quan tâm đến họ mất. Anh cũng rất chắc chắn rằng Tạ Kim vô cùng yêu mình, chỉ cần anh tỏ ra yếu đuối, nhất định sẽ nắm chắc phần thắng.

Lý Hạc Đông đứng trước cửa nhà, rút ​​​​chìa khóa và hít một hơi thật sâu. Đã mười một giờ, Tạ Kim vẫn chưa gọi điện thoại cho anh, nhưng chắc hẳn giờ này ngài ấy còn chưa ngủ.

Mở cửa ra, đèn phòng khách sáng, trong bếp truyền đến tiếng nước chảy, không biết buổi tối Tạ Kim ăn cái gì, mùi tanh nhẹ lởn vởn trong không khí. Nghe thấy tiếng động, Tạ Kim mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Hạc Đông.

"Em về sớm vậy ?"

Nhìn thấy Tạ Kim, tất cả tủi thân trong cả đêm nay của Lý Hạc Đông đột ngột dâng lên. Anh đi đến trước mặt Tạ Kim, vươn tay ôm lấy chiếc eo thon, vùi đầu vào cổ của ngài ấy.

Tạ Kim vừa rồi đang dọn dẹp nhà bếp, không dám ôm Lý Hạc Đông khi chưa rửa tay, vì vậy ngài ấy chỉ đành giữ hai tay mình cứng đờ trên không trung.

"Em bị sao vậy ? Ai làm em không vui ?"

Lý Hạc Đông vẫn giữ nguyên tư thế, ủ rũ đáp.

"Anh."

Tạ Kim khó hiểu, muốn kéo Lý Hạc Đông ra hỏi chuyện gì xảy ra nhưng người yêu của ngài lại nhất quyết không buông eo của ngài ra. Tạ Kim chỉ có thể lo lắng hỏi trong tư thế khó xử này.

"Em ở bên ngoài cả đêm thì sao tôi có thể làm em không vui được chứ ?"

Lý Hạc Đông nhịn hồi lâu, ấp úng nói.

"Anh không gửi tin nhắn cho tôi. Anh không quan tâm đến tôi !"

Lý Hạc Đông nói xong ngẩng đầu lên, hai tay ôm eo Tạ Kim nhất quyết không buông, hung hăng nhìn chằm chằm vị kia. Như mọi người đều biết, rất hiếm khi sư gia có thể nhìn thấy bé con nhà mình làm nũng như vậy, ngài hoàn toàn bị sự đáng yêu này đánh gục, chi có thể cố gắng nhịn cười hỏi lại.

"Em bảo không muốn tôi quản em chặt quá còn gì ?"

"A Khiêm đều nói cho tôi biết rồi. Lần trước tôi uống nhiều có nói mấy lời không hay với anh, chính tôi cũng nhớ không được nữa. Anh đừng để bụng được không, tôi thực sự không có ý đó... Đừng không quan tâm tôi nữa, tôi chịu không nổi..."

Tạ Kim thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn cục cưng của mình.

"Lần trước em nói rằng tôi luôn gọi điện cho em như tra khảo phạm nhân vậy, khiến em mất mặt trước mặt bạn bè. Tôi biết không nên xen vào chuyện của em nhưng tôi luôn sợ... Người ở trong đội thì đỡ hơn một chút, tôi biết tính cách của họ, uống nhiều cũng không thể gây ra chuyện gì lớn. Nhưng mấy người bạn của em ai cũng từng lăn lộn ngoài xã hội, nếu em uống nhiều quá, lỡ có chuyện gì thì phải làm sao ?"

"Tôi từ nay về sau sẽ nghe lời anh, bên ngoài ít uống rượu lại, uống nhiều liền gọi điện thoại cho anh. Anh không muốn tôi đi thì tôi cũng sẽ bớt đi. Chỉ cần anh đừng lạnh nhạt như vậy nữa..."

"Tôi lạnh nhạt với em khi nào ?"

"Cả đêm anh không gọi cho tôi ! Anh không quan tâm đến tôi !"

Nói đi nói lại vẫn là hai câu này, Tạ Kim bất lực hôn lên mắt Lý Hạc Đông, nói.

"Đông Đông tôi sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm. Giờ em đu tắm rửa đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."

Tạ Kim muốn xoay người trở lại nhà bếp, nhưng lại bị Lý Hạc Đông giữ lại, ánh mắt có chút tức giận nhìn chằm chằm vào cổ của ngài.

"Tạ Kim ! Anh làm cái gì đây ? Lén lút tôi ra ngoài vụng trộm ?"

"Cái gì mà vụng trộm ? Em đang nói gì vậy ?"

Tạ Kim bị Lý Hạc Đông kéo đến trước gương, liền nhìn thấy một vết đỏ to bằng ngón tay trên cổ ngài ấy.

"Cái này sao ? Không phải, giờ đang là mùa cua lông mà, bạn tôi gửi cho chúng ta hai hộp. Tôi sợ để qua đêm không tươi nên đã chế biến sẵn để ngày mai em có thể ăn ngay. Chỉ là trứng cua trong nồi có hơi nóng một chút nên là..."

Lý Hạc Đông nghe xong lập tức cúi đầu, hơi đỏ mặt đáp lại bằng một giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Vậy à..."

Tạ Kim thấy vậy liền bắt lấy cơ hội, nâng cằm người yêu lên, thích thú nhìn gương mặt hồng nhuận ấy.

"Nhưng tôi cũng muốn có một quả dâu tây do chính em 'trồng' đó."

Lý Hạc Đông liền muốn đẩy tên lưu manh cao to này ra nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay của Tạ Kim, chỉ có thể nhỏ giọng từ chối.

"Không muốn..."

"Không phải em bảo thấy có lỗi sao ? Vậy mà người ta chỉ muốn một quả dâu tay cũng không cho. Em không quan tâm đến tôi."

Lý Hạc Đông nhìn bộ mặt ngứa đòn ấy liền muốn vung nắm đấm nhưng thực tế lại không nỡ ra tay. Anh đành khuất phục, ra hiệu cho Tạ Kim cúi thấp xuống. Vị sư gia mặt dày nào đó dĩ nhiên rất phối hợp, còn toe toét cười mãn nguyện.

Lý Hạc Đông há miệng ngậm lấy cổ Tạ Kim, hôn lên đấy rồi mút nhẹ. Vừa định rời đi liền bị bàn tay giữ đầu lại, bên trên truyền đến một giọng nói không hài lòng.

"Không được làm cho có."

Lúc này anh lại thấy mình như đang bị bắt nạt, tức giận cắn mạnh vào cổ vị sư gia xấu số kia. Tạ Kim đau quá nên thả anh ra nhưng trên môi bỗng chốc lại nở nụ cười gian manh.

Lý Hạc Đông ngửi thấy mùi nguy hiểm, liền lùi về sau hai bước định bỏ chạy nhưng chưa được bao xa đã bị tóm lại. Tạ Kim ôm cục bông kia lên một cách nhẹ nhàng, vùi đầu vào hõm cổ Lý Hạc Đông 'trồng' một quả dâu tây to.

Khi trông thấy gương mặt ấm ức như sắp khóc của Lý Hạc Đông, sư gia mới hài lòng thả người yêu ra, còn bản thân mình thì vui vẻ tiếp tục đi dọn bếp.






Nửa tháng sau.

"Đông Đông à, em uống ít một chút. Ăn nhiều rau với thịt, đừng chỉ uống rượu không thôi. Đến nơi nhớ gửi địa chỉ cho tôi, đừng uống nhiều quá, ngày mai chúng ta còn phải lái xe đến Trường Xuân. "

Vốn tưởng rằng Lý Hạc Đông sẽ lạnh lùng đóng sầm cửa lại, ai ngờ anh đột nhiên quay lại hôn một cái lên mặt Tạ Kim, vui vẻ đáp.

"Tôi biết rồi, tôi uống ít lại, đến nơi sẽ gửi địa chỉ cho anh, khi về sẽ gọi điện cho anh, trước 11 giờ sẽ về nhà. "

Nói xong, Lý Hạc Đông không đợi Tạ Kim trả lời liền đóng cửa rời đi. Anh thầm nghĩ lần nào cũng dặn dò nhiều như này thật phiền phức, nhưng phiền nhức như thế này... thật thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro