Vết sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả : 宝贝儿马前了您嘞 ( Lofter )


Như mọi người đều biết, Lý Hạc Đông có một vết sẹo rất dài ở bên mặt phải, nó kéo dài từ dưới mắt đến môi trên. Nguồn gốc của vết sẹo này mọi người đều ngầm hiểu nhưng chưa có ai thực sự hỏi rõ về nó.

Tạ Kim cũng có một vết sẹo nông dưới mắt phải, loại mà nếu không nhìn kĩ thì sẽ không tài nào phát hiện ra được. Người hâm mộ lâu năm ai cũng biết ngài ấy từ khi hợp tác với Lý Hạc Đông đều sẽ rất tự hào khi nhắc về vết sẹo của mình.

"Nhìn xem, tôi và Đông ca là trời sinh một cặp !"

Vết sẹo dưới mắt Tạ Kim là do lúc nhỏ nghịch ngợm mà thành, ngoài ra ngài còn có một vết sẹo trên cánh tay mới xuất hiện cách đây không lâu. Vết thương nằm trên cẳng tay phải, dài sáu bảy phân, đã khâu tận mấy mũi.

Từ lúc vết sẹo này xuất hiện, vô số người hâm mộ đã tò mò về nó nhưng Tạ Kim chưa từng giải thích rõ ràng, lần nào cũng chỉ cười cho qua. Đến nỗi không ai biết rằng vết sẹo này từ lâu đã trở thành cái gai trong lòng Lý Hạc Đông.



Trong khoảng thời gian đó, Lý Hạc Đông ngày nào cũng lo lắng rằng Tạ Kim sẽ nói lời chia tay, mặc dù anh biết vết sẹo không liên quan gì đến mình. Nếu muốn hiểu câu chuyện này rõ hơn, chúng ta phải quay về lúc họ còn ở đội bảy.

Khi đó hai người quen biết nhau đã năm sáu năm, mới ở bên nhau hơn nửa năm đã quyết định dọn về sống chung. Năm đó Lý Hạc Đông chưa đến 30 tuổi, những chàng trai ở độ tuổi này đều có một đặc điểm, họ có kinh nghiệm tình cảm phong phú nhưng lại không biết cách yêu.

Trái lại là Tạ Kim, ngài ấy lớn hơn Lý Hạc Đông sáu tuổi, biết cách thương yêu một người, tính tình nhẹ nhàng, ôn hòa. Nhưng vấn đề lớn nhất cũng chính vì điều này, tâm tư ngài ấy quá phức tạp. Sư gia sau khi tìm được người mình thích rồi thì luôn cảm thấy cả thế giới này đều muốn cướp người ấy khỏi tay mình.



Điều khiến Lý Hạc Đông đau đầu nhất khi đó là bạn trai anh ấy luôn xem bạn tốt của anh ấy - Châu Cửu Lương là tình địch. Hai người họ ở cùng một đội, hơn nữa Lý Hạc Đông và Châu Cửu Lương đều còn trẻ và có sở thích giống nhau nên khó tránh khỏi thường xuyên như hình với bóng.

Vốn chỉ là tình cảm anh em bình thường nhưng khi qua đôi mắt của vị sư gia nhạy cảm này thì lại là một câu chuyện khác.

"Đông tử, sao em lại ở cùng với Châu Cửu Lương ?"

"Em đi chơi mật thất với Châu Cửu Lương sao không gọi tôi hả ?"

"Sao lúc nào cũng thấy em nhìn cậu ta cười vậy ? Ra vẻ đáng yêu như vậy buồn cười lắm sao ?"

"Em đừng khoác vai cậu nữa được không ? Dù sao em cũng có bạn trai rồi, không thể chú ý hơn một chút sao ?"



Mỗi khi Lý Hạc Đông bị Tạ Kim nói đến khó chịu thì đều sẽ không nhịn được đáp lại một câu.

"Tạ gia à, chúng tôi trước khi quen biết anh thì đã là như thế rồi. Nếu tôi với Cửu Lương thực sự có tình ý thì 800 năm trước đã ở bên nhau rồi, sao còn đến lượt anh chứ ?"

Cũng không biết vì sư gia đã ghi nhớ lời này rồi hay vì bọn họ không lâu sau đó được chuyển sang đội khác mà không thấy Tạ sư gia nhắc gì về chuyện này nữa. Và cũng từ lúc chuyển sang đội hai, thói quen ghen tuông bừa bãi của ngài ấy cũng đã được cải thiện chút ít.

Sau đó, bọn họ cùng nhau tham gia chương trình truyền hình, sau khi trở nên nổi tiếng thì cùng nhau đi lưu diễn. Mối quan hệ giữa mọi người cũng khăng khít hơn, thái độ của Tạ Kim đối với Châu Cửu Lương cũng không còn thù địch như trước nữa.

Ít nhất từ góc độ của Lý Hạc Đông là như thế. Mỗi khi Cửu Lương có tiếp xúc gần với mình cũng không thấy Tạ Kim có phản ứng gì, xem ra ngài ấy có vẻ đã hiểu cả rồi.

Lý Hạc Đông của lúc đó không hiểu ghen tuông là gì, chỉ nghĩ đơn giản đó là một cảm giác buồn bực. Nếu không được dỗ dành, sự buồn bực này sẽ tăng lên gấp bội, nếu còn tỏ ra nóng nảy với người đó, sự buồn bực sẽ biến thành thất vọng, và nếu sự thất vọng tiếp tục tích tụ thì mối quan hệ giữa hai người sẽ lâm nguy. Tất cả Lý Hạc Đông biết chỉ có thế.



Lần đó là chuyến lưu diễn tổ chức ở Bắc Kinh, sau đó hai ngày lại có một buổi biểu diễn khác ở một thành phố hạng hai gần Bắc Kinh. Thời gian eo hẹp nhưng thật may là khoảng cách giữa hai nơi rất gần.

Kế hoạch ban đầu là đưa các diễn viên và một vài nhân viên đi bằng xe buýt sau buổi biểu diễn ở Bắc Kinh, lái xe hơn ba giờ để đến địa điểm tiếp theo vào sáng sớm, sau đó thì có thể nghỉ ngơi trong hai ngày.

Không ngờ ngay sau khi buổi biểu diễn ngày hôm đó kết thúc, họ được thông báo công ty có việc và cần tổ chức một cuộc họp khẩn cấp dành cho các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao. Mạnh Hạc Đường và Lý Hạc Đông thân là 'lãnh đạo', phản trường xong liền phải rời đi ngay, chỉ có những người còn lại đi xe buýt đến địa điểm tiếp theo.

Bởi vì công ty có việc gấp, Mạnh Hạc Đường và Lý Hạc Đông sợ bị chặn đường nên lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau. Những diễn viên còn lại cũng không thể không ra ngoài, Bắc Kinh còn là một trong những địa điểm trọng tâm nên họ chỉ có thể ra ngoài tạm biệt người hâm mộ từ cửa trước.

Trương Phan và Lưu Thuyền Miểu đi ở phía trước, Châu Cửu Lương đi ở giữa, và Tạ Kim đi cuối cùng. Khoảnh khắc sư gia bước ra ngoài, ngài ấy khẽ cau mày, có nhiều người hâm mộ đang chờ đợi ở ngoài hơn cả dự kiến.

Từng chút một tiến ra ngoài, chiếc xe buýt ở trước mắt mà lại như xa vô cùng. Người hâm mộ xung quanh khá phối hợp, chỉ giơ điện thoại di động để ghi hình, thỉnh thoảng có vài người tặng quà, chỉ là có quá nhiều người rồi.

Đó là một đêm tháng năm mát mẻ với một chút gió. Tay áo len dài tay của Tạ Kim đã được xắn lên đến khuỷu tay, cẳng tay ôm chặt lấy quà từ người hâm mộ, không quên mỉm cười cảm ơn.

Vốn tưởng có thể thuận lợi vượt qua ải này, nào ngờ đột nhiên có một nhóm người từ đám đông tiến lên, trực tiếp nhào lên người Châu Cửu Lương, khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tạ Kim giật mình, muốn bước tới để xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đám đông bên phải cũng đột ngột dồn lên, những cô gái ở gần ngài ấy nhất mất trọng tâm, cũng sắp ngã lên người ngài ấy giống như những người trước mặt họ.

Tạ Kim vô thức nâng cánh tay lên muốn đỡ lấy, liền bị mấy món trang sức trên tay của một cô gái nhỏ rạch một vết lớn trên cánh tay phải của ngài, máu cứ thế chảy ra.

Lúc này, sự chú ý của hầu hết mọi người đều đổ dồn về phía Châu Cửu Lương, bảo vệ và nhân viên công tác đều chạy đến đỡ anh ta dậy, còn có rất nhiều người hâm mộ đang tranh cãi và mắng mỏ nhau. Tạ Kim không muốn gây rắc rối cho người khác, vì vậy hiện tại không ai để ý đến ngài ấy cũng tốt.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy vết thương của Tạ Kim, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, liên tục cúi người xin lỗi.

"Xin lỗi sư gia. Xin lỗi sư gia."

Ngài trông thấy cô gái trẻ với đôi môi tím tái, khuôn mặt tái nhợt và đôi tay run rẩy, một số người hâm mộ ở gần cô ấy khi nhìn thấy đã vô cùng sợ hãi và không ngừng chỉ trích cô gái nhỏ.

Ngài ấy cũng không đành lòng nhìn như vậy, vung cánh tay cho tay áo phủ xuống, tránh để nhiều người hơn trông thấy. Tạ Kim vỗ vai, trấn an cô gái nhỏ.

"Không sao, đừng sợ. Cô ấy không phải cố ý, đừng cãi nhau nữa. Ở đây nhiều người, nguy hiểm lắm. Muộn như vậy rồi, mọi người mau về nhà đi, cũng đừng đăng Weibo. Chỉ là trầy xước nhẹ thôi, không cần lo lắng."

Nói xong, Tạ Kim cúi người chào người hâm mộ rồi nhanh chóng lên xe buýt.




Châu Cửu Lương không biết mình bị người hâm mộ xông đến giẫm lên hay là bị xô đẩy trong lúc hỗn loạn, dù sao thì chân của anh ấy cũng bị thương rồi.

Một số nhân viên công tác sau khi thảo luận và quyết định đưa anh ấy đến bệnh viện gần nhất để xem có ảnh hưởng đến xương không, Châu Cửu Lương vẫn kiên quyết nói rằng anh ấy không sao. Sau khi kiểm tra thực sự không sao, chỉ là bong gân thông thường, nhưng có thể qua một đêm bàn chân sẽ sưng lên, cũng không sao, chỉ cần chườm khăn nóng là được, không cần kê đơn thuốc.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tạ Kim cũng không nói gì về vết thương của mình, ngài ấy thấy mọi người bận rộn như vậy nên cũng ngại nói ra. Chỉ nghĩ đã muộn như vậy, đến nơi cũng chỉ cần mua một ít cồn và băng gạc ở hiệu thuốc rồi tự mình xử lí là được.



Lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, gần hai giờ sáng xe buýt mới đến khách sạn. Vì bị người hâm mộ vây kín và còn phải đưa Châu Cửu Lương đến bệnh viện nên xe ô tô của Mạnh Hạc Đường và Lý Hạc Đông đã đến khách sạn trước.

Hai người họ nghe nói về vết thương ở chân của Châu Cửu Lương, còn xem được một số video về hiện trường vụ xô đẩy trên Weibo nên vẫn luôn lo lăng đợi ở sảnh khách sạn.

Khi Tạ Kim đến, ngài nhìn thấy Lý Hạc Đông và nghĩ rằng cậu ấy đang đợi mình, trong lòng có chút ấm áp. Nào ngờ, Lý Hạc Đông bỏ qua ngài ấy và đi thẳng đến chỗ Châu Cửu Lương. Tạ Kim thở dài, cảm thấy vết thương trên cánh tay đau hơn gấp vạn lần.

Ngài cong môi tự giễu, quên đi, đừng làm phiền cậu ấy nữa. Tạ Kim đến quầy lễ tân hỏi nhân viên liệu có hiệu thuốc nào mở cửa vào giờ này không, nhưng đáp án đương nhiên là không. Ngài ấy đành phải lấy thẻ phòng để trở về nghỉ ngơi, chịu đựng cả đêm, hôm sau mới đến bệnh viện băng bó.

Khi Lý Hạc Đông trở lại phòng, Tạ Kim đã đi ngủ, còn để lại cho anh một ngọn đèn nhỏ ở cửa. Vừa rồi bọn họ từ bên ngoài đi vào, Tạ Kim muốn nói chuyện với anh, nhưng Lý Hạc Đông lúc đó đang tức giận nên đã bỏ qua ngài ấy.

Tấy cả là do anh xem được một video từ góc độ khác trên Weibo, chỗ của Châu Cửu Lương hỗn loạn vô cùng nhưng Tạ Kim vẫn đang trò chuyện và cười đùa với một người hâm mộ nữ ở phía sau, thậm chí còn vỗ nhẹ vào vai cô gái đó.

Lý Hạc Đông khi đó vô cùng tức giận, hai năm nay so với lúc trước đã khác, đối thủ của công ty họ luôn chực chờ cơ hội để tung ra vô số bản thảo nhằm bôi đen ba từ Đức Vân Xã này. Điều cấm kỵ nhất là tiếp cận quá gần với người hâm mộ khác giới, lần này bị gọi khẩn cấp đến họp cũng vì điều này.

Tạ Kim luôn bất cẩn và thấy rằng thế giới này vẫn đơn giản như trước. May mắn thay, mọi người đều tập trung vào Châu Cửu Lương, nếu không thì lại có một rắc rối lớn.




Sáng hôm sau, Lý Hạc Đông tỉnh dậy lúc 8 giờ, đầu đau như búa bổ, quay đầu nhìn chiếc giường trống bên cạnh. Anh ta đi đâu rồi ?

Tạ Kim trả lời tin nhắn sau khoảng 20 phút và nói chỉ ra ngoài đi dạo một lúc, lát nữa sẽ về.

Khi chạm vào ga giường không có hơi ấm. Mới sáng sớm anh ta làm gì chứ ?

Tạ Kim cánh tay đau đến cả đêm không ngủ được, sáng sớm liền đi tới đó. Bệnh viện còn gọi cả phòng cấp cứu. Bác sĩ mắng ngài ấy thậm tệ, vết thương lớn như vậy không xử lý mà còn để qua cả đêm, miệng vết thương đã hoàn toàn bị hở ra cả.

Vết thương không được khử trùng, bên trong đã bị viêm, lúc đầu vốn chỉ cần bôi thuốc và băng gạc là khỏi, nhưng bây giờ phải khâu tận mấy mũi. Tạ Kim cau mày đổ mồ hôi lạnh khi thấy những mũi kim đâm xuống.




Bàn chân của Châu Cửu Lương sau một đêm quả thật đã sưng lên, nhưng bác sĩ đã căn dặn từ trước nên cũng không phải vấn đề gì lớn. Mạnh Hạc Đường đang giúp bôi thuốc cho Châu Cửu Lương, Lý Hạc Đông nói sẽ xuống nhà ăn dưới lầu mang bữa sáng lên cho bọn họ.

Lý Hạc Đông ngồi xuống đối diện Tạ Kim, ngài ấy ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu, tay trái tiếp tục chậm rãi ăn. Lý Hạc Đông xoa xoa mũi, hơi khó chịu nói.

"Anh làm sao vậy ? Cửu Lương bị thương như vậy, buổi sáng ra ngoài đi dạo cũng không quan tâm cậu ấy."

Tạ Kim húp một ngụm cháo. Thật khó ăn, vừa đắng vừa chát.

"Cậu quan tâm là đủ rồi, không cần đến tôi."

Tạ Kim chưa bao giờ nói chuyện với Lý Hạc Đông với thái độ thế này, điều này khiến anh ấy rất khó chịu.

"Tôi đương nhiên quan tâm đến anh em của mình hơn ngài quan tâm đến các fan nữ của ngài rồi."

Nói xong, anh liền bỏ đi.

Sau này Lý Hạc Đông thường xuyên thấy hối hận khi nghĩ đến việc này. Tạ Kim tuy thuận tay trái nhưng lại dùng tay phải để cầm bút và đũa, nếu lúc đó anh để ý thì đã không xảy ra những chuyện tiếp theo.



Cơn giận của Lý Hạc Đông luôn đến rồi đi rất nhanh. Trong hai ngày qua, anh có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Tạ Kim không ổn nhưng chỉ nghĩ ngài ấy lại ghen tuông vô cớ, cũng lười để ý.

Buổi biểu diễn cũng được coi là suôn sẻ. Dù sao thì Châu Cửu Lương vẫn còn trẻ nên hồi phục rất nhanh, chạy nhảy trên sân khấu cũng không có vấn đề gì.

Người phụ trách tổ chức chương trình đã đến hậu trường để chia tay với họ, trò chuyện một lúc rồi chụp ảnh chung. Mạnh Hạc Đường và Lý Hạc Đông phụ trách tiễn lãnh đạo ra ngoài.

Tạ Kim đang thu dọn đồ đạc, còn Châu Cửu Lương thì đi lại dưới sân khấu. Khi hai người họ đi ngang, Châu Cửu Lương không đứng vững nên suýt ngã, liền bắt lấy cánh tay của Tạ Kim.

Trùng hợp lại bắt trúng ngay vết thương của Tạ Kim, ngài đau đến mức lập tức đẩy Châu Cửu Lương ra, anh ấy liền mất thăng bằng ngã trúng vào tủ quần áo bên cạnh.

Mạnh Hạc Đường và Lý Hạc Đông đến đúng lúc thấy Tạ Kim đang đẩy Châu Cửu Lương ra. Mạnh Hạc Đường liền chạy đến đỡ Châu Cửu Lương, Tạ Kim hơi ngây người một lúc mới nói.

"Xin...... xin lỗi, tôi không......"

Tạ Kim chưa kịp nói xong, Lý Hạc Đông đã tức giận đi đến mắng.

"Anh bị bệnh à ! Anh không biết cậu ấy bị thương ở chân à ?"

Cánh tay lúc đầu có chút đau nhói, hiện tại lại có chút tê dại, Tạ Kim hít sâu một hơi, thanh âm run run.

"Tôi không phải cố ý."

Thấy bầu không khí giữa hai người không đúng, Mạnh Hạc Đường vội nháy mắt với Châu Cửu Lương. Châu Cửu Lương hiểu ý liền cười xòa, nói.

"Đông ca, là em vô ý kéo tay sư gia thôi."

Lý Hạc Đông liếc nhìn Châu Cửu Lương, sau đó tiếp tục nói với Tạ Kim.

"Chúng ta có vấn đề gì thì tự giải quyết, không cần đổ lên đầu người khác. Anh có còn là đàn ông không vậy ?"

Tạ Kim chỉ nhìn Lý Hạc Đông như vậy, nhìn Lý Hạc Đông như con mèo đang xù lông, ngài đột nhiên bật cười.

Nhìn thấy nụ cười của Tạ Kim, Lý Hạc Đông nhất thời kinh hãi, anh chưa từng thấy biểu cảm như vậy trên mặt Tạ Kim. Mãi lâu về sau, Lý Hạc Đông vẫn nhớ như in nụ cười đó, đó là một loại cảm xúc buồn bã, bất lực và cả thất vọng.

Sắc mặt Tạ Kim lúc đó rất xấu, tay phải sau lưng không ngừng run rẩy, vết thương nhất định đã bị hở ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, lắc đầu bước ra khỏi đó.

Lý Hạc Đông lúc đó mới phát hiện Tạ Kim có chút không đúng, vội vàng đuổi theo, đứng chắn ở trước mặt Tạ Kim hỏi.

"Anh, anh rốt cuộc bị làm sao vậy ?"

Tạ Kim nhìn chằm chằm vào mắt Lý Hạc Đông một lúc lâu, sau đó dùng tay trái xắn tay áo bên phải của mình lên. Cả một vòng gạc quấn lấy cánh tay, và miếng gạc đã thấm một lượng lớn máu. Lý Hạc Đông chết lặng khi nhìn cánh tay của Tạ Kim. Ngài ấy chậm rãi lặp lại những gì mình vừa nói.

"Tôi không phải cố ý...."



Sau khi mọi việc qua đi, Lý Hạc Đông cuối cùng đã tìm ra chân tướng sự việc. Từ việc tại sao Tạ Kim lại nói chuyện với các fan nữ khi hiện trường hỗn loạn, đến việc tại sao Tạ Kim ra ngoài đi dạo vào sáng sớm ngày hôm đó, cho đến câu nói "Cậu quan tâm là đủ rồi."

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Lý Hạc Đông từng bị ám ảnh bởi cách Tạ Kim nhìn mình, khi đôi mắt đó nhìn anh ấy, dường như không lúc nào là không ngừng nói "Tôi yêu em.". Nhưng kể từ ngày đó, trong một thời gian dài, Lý Hạc Đông cảm thấy đôi mắt Tạ Kim nhìn mình luôn không có tia sáng ấy.

Kể từ đó, Lý Hạc Đông luôn cẩn thận duy trì mối quan hệ của mình với Tạ Kim. Tạ Kim không bao giờ đề cập đến vấn đề này nữa, trên sân khấu vẫn luôn dính lấy Lý Hạc Đông. Dưới sân khấu cũng không có gì khác biệt trong mắt người ngoài.

Nhưng Lý Hạc Đông biết rằng Tạ Kim đã thay đổi. Ngài ấy thôi ghen tuông, thôi làm nũng, không quan tâm đến bản thân mình, cũng không quan tâm đến anh nữa.

Khoảng một tháng sau, hai người biểu diễn ở Hồ Quảng. Đối tác cũ của Tạ Kim, một lão tiền bối, đến thăm ngài ấy và mang theo một số món ăn mà Tạ Kim yêu thích. Ngài ấy và Trạch lão sư ngồi trên ghế sofa ở hậu trường trò chuyện, Lý Hạc Đông đã lâu không thấy Tạ Kim cười trước mặt mình một cách vui vẻ như vậy.

Bây giờ đã là mùa hè, vết thương của Tạ Kim lộ ra ngoài, Trạch lão sư thấy vậy liền hỏi. Lý Hạc Đông ngồi cạnh thấy tim mình run lên, nhưng anh lại không ngờ được những gì Tạ Kim sẽ nói.

"Ôi, người không biết đâu, đau lắm, đau đến mấy đêm nay tôi ngủ không ngon. Sau đó đột nhiên nhớ đến lúc chúng ta ở đội một, tôi bị mảnh thủy tinh găm vào bắp chân, người lập tức đưa tôi đến bệnh viện, cũng không để lại sẹo."

Lắng nghe Tạ Kim làm nũng với Trạch lão sư như một đứa trẻ, nói về những kỷ niệm mà chỉ họ có. Lần đầu tiên Lý Hạc Đông hiểu được cảm giác ghen là gì. Hóa ra đó là cảm giác lồng ngực bị chèn ép như thế này, khó chịu vô cùng.

Vào cuối năm đó, Lý Hạc Đông đã cãi nhau với Tạ Kim, nhưng thực ra đó chỉ là cuộc cãi vã đơn phương của Lý Hạc Đông.

Nguyên nhân là do khoảng thời gian đó Tạ Kim luôn bị đau dạ dày nên đã đến bệnh viện, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói cho Lý Hạc Đông biết.

Vào ngày Tạ Kim đến bệnh viện, Lý Hạc Đông còn đang ra ngoài tụ tập với mấy anh em thân thiết.

Anh vô tình thấy được danh sách đơn thuốc của bệnh viện trên đầu giường Tạ Kim nên mới biết chuyện. Lý Hạc Đông vô cùng tức giận hỏi Tạ Kim tại sao không nói với mình là cảm thấy không khỏe, tại sao không cho anh ấy đi cùng đến bệnh viện.

Tạ Kim chỉ liếc nhìn Lý Hạc Đông, sau đó quay sang nhìn chằm chằm vào TV, nhàn nhạt đáp.

"Cũng không có gì to tát, tôi tự mình đi là được rồi."

Lý Hạc Đông giận đến đỏ mặt, gần như quát lên khi trông thấy vẻ nhàn nhã của người kia.

"Thủng dạ dày còn không có gì to tát ? Còn nữa, tại sao bị đau dạ dày cũng không nói cho tôi biết ?"

Tạ Kim đẩy kính, giọng điệu chua chát.

"Tôi có nói thì cậu cũng sẽ không đi cùng tôi. A, cậu hôm đó không phải cùng đám người Châu Cửu Lương uống rượu sao ?"

Hóa ra Tạ Kim luôn cảm thấy trong trái tim Lý Hạc Đông, những anh em đó quan trọng hơn ngài ấy nhiều. Hóa ra Tạ Kim vẫn luôn để tâm như vậy.

Cơn giận của Lý Hạc Đông lập tức tan biến chỉ sau câu nói đó.



Sau đó, tình hình dịch bệnh trong nước rất nghiêm trọng, mọi người chỉ có thể ở nhà, hai người họ ở nhà mặt đối mặt suốt ngày. Lý Hạc Đông không ra ngoài giao du hơn nửa năm, ngày nào cũng kè kè bên cạnh Tạ Kim, quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng nguôi ngoai phần nào.

Lý Hạc Đông cuối cùng đã học được cách giữ khoảng cách xã giao với những người khác và quen với việc đặt Tạ Kim lên hàng đầu trong mọi việc. Một chàng trai ngoài ba mươi cuối cùng đã trở thành một người đàn ông và học được cách yêu thương nửa kia của mình.




Sau đó nữa, một lần Tạ Kim không đi công tác được vì chuyện gia đình, Lý Hạc Đông đã một mình lãnh đạo đội hai trong hai tuần. Anh kéo vali vào nhà, vừa lúc nhìn thấy Tạ Kim đặt các món ăn lên bàn.

Lý Hạc Đông lao vào vòng tay của người yêu, hôn lên môi người ấy thật cuồng nhiệt. Khi ngước lên bắt gặp ánh mắt Tạ Kim, anh cuối cùng cũng nhìn thấy lại tình yêu đã mất từ ​​​​lâu trong mắt ngài ấy.

Vài tháng sau, vào đêm kỷ niệm ngày yêu nhau của họ, Lý Hạc Đông nói rằng anh ấy phải ra ngoài công tác. Hơn một giờ sau, anh trở về với đôi tay rã rời. Tạ Kim hỏi anh ấy đang làm gì, Lý Hạc Đông hào hứng giơ cánh tay phải của mình ra trước mắt người kia.

Anh ấy ra ngoài xăm lên cánh tay phải của mình, cùng vị trí với vết sẹo của Tạ Kim. Trên tay một dãy số 943.546.0305

Lý Hạc Đông vẫn luôn thích dùng bàn phím T9.

"Sư gia, bây giờ chúng ta lại giống nhau rồi."



Sau này, rất lâu rất lâu sau đó.

Một lần Lý Hạc Đông hỏi Tạ Kim tại sao ngài ấy đã thất vọng như thế rồi vẫn không chia tay với mình.

Tạ Kim cẩn trọng suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời.

"Tôi nhớ những gì Trạch lão sư đã nói với tôi trước đây. Rất nhiều người cả đời cũng không gặp được người mình có thể yêu đến chết đi sống lại, cũng không biết yêu một người là như thế nào. Vì vậy, tôi có thể gặp được em đã là rất may mắn rồi..."

Gặp được nhau đã là một món quà, làm sao có thể cam lòng chia tay ?

Hốc mắt Lý Hạc Đông dần đỏ lên, vì không để Tạ Kim nhìn thấy, anh vùi đầu vào cổ người kia, thấp giọng nói.

"Vậy tôi cũng rất may mắn..."




Ai cũng là một cá thể khiếm khuyết, không nhất thiết phải tìm một nửa phù hợp để tồn tại. Nếu tìm được một cá thể khiếm khuyết khác để cùng yêu thương nhau cũng là một loại duyên phận.

Vì các khe hở giống nhau nên không tài nào ghép lại, chỉ còn cách đập vỡ ra rồi hợp nhất từ ​​trong ra ngoài. Theo cách này, tuy không phải một sự kết hợp hoàn hảo nhất, nhưng ít nhất là hai người luôn cố gắng vì đối phương.

Tình yêu không phải thích hợp, tình yêu chỉ là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro