Chương 2 - Bình Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm cuối đông.

2019.

Thành phố Hồ Chí Minh.

Một cột sáng đủ màu sắc bao phủ lấy tòa nhà Bitexco. Liền đó là một vụ nổ diễn ra, toàn bộ thiết bị điện tử trong bán kính khu vực lập tức ngừng hoạt động.

Một quả bom EMP.

Ánh sáng tắt lịm sau vài giây cũng là lúc thành phố trở về thời kì đồ đá.

Vĩnh viễn.

Giật mình thức giấc, hiện lên trước mắt là một không gian cổ kính của một căn nhà xưa cũ.

Một cô gái nằm trên giường, nàng ta có một nét đẹp khiến người ta say đắm, dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng đầy lôi cuốn, đôi mắt hút hồn dù vô tình hay hữu ý nhìn vào. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói khi thấy nàng. Đối với tôi, có lẽ nàng chính là nàng thơ bước ra từ trong tưởng tượng. Một cô gái bao người hằng mơ ước.

Nàng ta tên gọi Chiêu Anh. Là tiểu thư của một tập đoàn phi chính phủ lớn của Việt Nam. Nàng là một trong bốn tia sáng xuất hiện vào hôm ấy.

Nàng không hề hay biết điều đó, ký ức của nàng dường như đã mất. Nàng không biết mình là ai? đây là đâu?. Đã nhiều ngày rồi nàng cứ giật mình tỉnh giấc trong căn nhà này.

Có chăng điều nàng biết chính là được một người tự nhận là mẹ tìm thấy ngay cạnh một dòng sông xanh mướt chảy qua một cánh đồng có cái tên mĩ miều.

Cánh Đồng Trung Lập.

Và chỉ và ngày nữa thôi nàng sẽ lên xe hoa, dù cho nàng không hề cảm thấy chút gì thân quen từ cuộc hôn nhân này.

Cách đó khá xa, bên kia Cánh Đồng, ba con người hai nam một nữ đang di chuyển rất nhanh.

Ba người này hiển nhiên là ba tia sáng còn lại.

Nhiều ngày trước, khi tỉnh dậy, họ đã nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ, hoàn toàn xa lạ. Chỉ vài giây trước đó, ba người này còn đang hiện diện trong tòa nhà Bitexco tầng 49. Ấy vậy mà giờ họ lại đứng đây, tất nhiên là họ ngạc nhiên rồi.

Sau khi tỉnh lại, họ mau chóng tìm thấy nhau vì vị trí của họ cách không xa mấy. Nhận định được ngay rằng tình hình hiện tại nên cả ba mau chóng rời khỏi hiện trường vừa lúc những người khác bủa ra tìm kiếm.

Và vài ngày sau, họ đã hiểu được ít nhiều về thế giới này qua việc thăm dò cư dân bản địa.

Thế giới này dùng một loại ngôn ngữ kì lạ mà họ chưa bao giờ nhìn thấy. Tuy nhiên điều kì lạ chính là việc giao tiếp. Họ nói và hiểu nhau.

Rời những thôn xóm nhỏ rồi lên đường. Mục tiêu hiện tại của họ đặt ra là tìm kiếm cô gái đi cùng họ. Rõ ràng họ biết mình đã xuyên không đến đây, nên việc vận dụng những kinh nghiệm cùng kỹ năng tại thế giới của mình là điều cần thiết.

Sau khi thăm dò, họ biết được trước mặt mình là cực Tây của quốc gia Kim Ngọc. Tên gọi Tháp Ánh Sáng.

Trên đường đi.

Loáng thoáng trong câu chuyện của họ, những ngọn gió có thể nghe thấy.

"Sao chúng ta lại ở trong hoàn cảnh này cơ chứ ?".

Cô gái duy nhất trong ba người tên Lan Anh lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, cô ấy rất xinh, khuôn mặt mang một nét cá tính của những cô gái thị thành, má lúm đồng tiền lộ ra mỗi khi cô ấy mấp môi khiến người khác mê mẩn.

"Mới đây thôi mà giờ chúng ta đã lạc mất cô ấy".

Một thanh niên khá bảnh tiếp lời. Thanh niên này tên là Hoài, có vẻ là bạn của cô gái này. Rồi quay sang thanh niên còn lại.

"Tại mày, nếu như mày không đập nát nó thì chúng ta đâu phải ở nơi này, lại còn chuốc họa."

Đó là một đêm dài, cả ba vẫn di chuyển ngay cả khi trời đã tối mịt.

Cách họ không xa, một thứ gì đó to lớn đang bám sát. Nó đã theo họ suốt dọc hành trình, chỉ có điều họ không hề biết điều ấy.

Có phải quá khứ muốn trốn tránh hay tương lai đang đùa bợt, hiện tại cũng không thể giúp được gì. Có chăng cũng chỉ an ủi được phần nào đó.

Chiêu Anh ngửa mặt lên trời trong không khí tĩnh mịch bên hiên cửa sổ, ngắm nhìn những vì sao u buồn đó. Rồi nàng lại đưa mắt hướng về nơi bóng tối xa xăm, nơi mà từ rất lâu, là nơi đến một con kiến cũng không thể sống, mà giờ đây nó đã tràn ngập màu xanh tươi mát của cỏ non.

Xanh mượt mà và mịn màng.

Đêm dài.

Có lẽ vì thế ký ức cứ ập về...

Một ngày cuối năm 2019, TP Hồ Chí Minh. Một vụ khủng bố quy mô lớn đã diễn ra khi mà tòa nhà Pitexco bị phong tỏa hoàn toàn. Tầng 49 của tòa nhà, bốn con người đang nhìn nhau một cách đáng sợ. Không khí lặng lẽ đến kinh dị.

Chẳng một ai đủ dũng khí để bóp cò. Bên dưới mọi người ồn ào xô bồ.

Sáng.

Đó là lúc bình minh ló dạng khỏi dãy núi mù sương xa xôi phía cuối đường chân trời.

Như bừng sức sống, muôn hoa đua nở, vạn vật sinh sôi.

Phố thị nhộn nhịp.

Tháp Ánh Sáng, tòa thành tọa lạc nơi trời Tây của quốc gia Kim Ngọc.

Nhóm ba người giờ đây đã vào được trong thành, thị thành khá kì lạ, không giống như những thị thành họ từng biết, kiến trúc nơi đây có hơi hướng cổ kính Tây Âu, sự cầu kì hoa mĩ toát ra từ mọi nơi. Ngay cả những viên gạch lát đường cũng được chăm chút chế tạo một cách tỉ mỉ. Một nơi tấp nập như này thì thế lực theo sau họ chắc sẽ có phần e dè.

Những món đồ khá kì quái, món ăn lạ mắt mà họ chưa từng nhìn thấy. Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặt của họ, có vẻ mọi người đang thì thầm bàn tán. Họ biết nhưng chẳng màng. Luôn luôn tìm kiếm gì đó.

Chợt bên kia đường có quán hàng khá lạ. Mặt hàng này khiến họ chú ý.

Trên tấm biển trước quán hàng, vỏn vẹn một dòng chữ mà họ chẳng thể hiểu. Bấc giác Lan Anh thốt lên.

"Bán nước sông, một lọ một đồng."

Giá quá cắt cổ cho nước sông, mỗi lọ chỉ chứa đúng một giọt càng làm cho cả ba tò mò.

Họ tiến tới gần hơn quầy hàng.

"Đây không phải nước thường."

Chưa đợi họ hỏi, thanh niên bán nước đã nhanh nhảu tiếp đón và chào hàng.

"Thế nó là gì.?"

Nghe thấy câu hỏi, thanh niên này cười tươi rồi ghé sát vào tai Lan Anh định nói, nhưng hành động này lại khiến cô ấy e dè, lui lại. Thấy vậy, thanh niên này buộc miệng nói luôn, vừa nói vừa nhìn ba người.

"Nước của dòng sông Ký Ức. Dòng sông thần bí chỉ chảy qua Cánh Đồng Trung Lập mỗi tháng một lần vào đêm trăng non. Tương truyền bất cứ ai chỉ cần chạm nhẹ vào dòng sông dù chỉ một chút cũng sẽ mất đi một phần ký ức hoặc có thể là toàn bộ ký ức."

Nét mặt lộ vẻ không tin, Lan Anh cười hỏi.

"Thế sao anh lấy được.?"

Nhìn sắc mặt cô ấy, thanh niên này càng cười tươi hơn lúc nãy. Dường như anh ta muốn giới thiệu cho cô ấy món hàng này một cách kĩ càng.

"Hà hà, công việc này khá vất vả, vì những đồ chứa nước bình thường đều sẽ làm nước bốc hơi khi lấy lên khỏi mặt nước, nhưng chỉ có những chiếc lọ của tôi, được đặc chế riêng tại Thành Đông với vật liệu là Linh Thạch Tím lấy từ chân núi Bạch Vân sâu trong những cánh rừng già của Cộng Hòa Lam Ngọc mới có thể chứa được, tuy nhiên chỉ chứa được một giọt mỗi lọ, nhiều hơn, chúng sẽ tan biến."

Hai thanh niên đứng cùng Lan Anh nhìn nhau.

"Thật vi diệu."

Hoài lên tiếng.

"Làm sao chúng tôi có thể tin đây là nước của dòng sông Ký Ức?"

"Có thể thử. Cứ tự nhiên."

Anh ta lấy trên quầy ra một lọ đưa cho Hoài.

Thấy vậy cậu ta chần chừ, nhìn Lan Anh và người còn lại. Lan Anh vẻ tò mò vẫn lộ rõ trên mặt nãy giờ, rõ ràng là đang thích thú. Còn thanh niên tên Nam, đi cùng họ thì nhìn qua hướng khác, tỏ ý không quan tâm.

"Sao, thế cô cậu có mua không.?"

Chưa đợi hai chàng trai trả lời, cô gái đã nhanh tay chụp hai lọ và đưa tiền. Số tiền mà nhiều ngày qua họ được vài người bản xứ giúp đỡ. Nhìn trong túi thì chỉ còn tầm năm sáu đồng tiền sau khi cô nàng lấy ra hai đồng. Nhìn hai lọ nước trên tay, Lan Anh hỏi thanh niên bán nước.

"Thế có cách nào để khôi phục ký ức nếu như vô tình chạm vào nước này không.?"

"Đơn giản lắm."

Anh ta ra vẻ am hiểu.

"Cô chỉ cần uống nước của dòng sông Ký Ức là được, một giọt cũng rất hiệu quả rồi."

Suy nghĩ gì đó, cô ấy lấy thêm hai đồng đưa cho anh ta, thế là bay bốn đồng vớ lấy bốn lọ nước. Hai thanh niên đi cùng lắc đầu ngao ngán. Tuy cả ba xuyên không đến đây trong trạng thái thù hằn thế nhưng nhìn thái độ của cô nàng thì có vẻ chả quan tâm gì điều ấy. Mục đích của họ đến đây là gì?.

Thanh niên bán nước mỉm cười chào cả ba. Họ còn chưa kịp đi thì anh ta đã với vai cô gái, tặng thêm một lọ, coi như khuyến mãi.

"Cô tên gì? Có gì sau này đến đây tôi sẽ khôi phục ký ức giùm cho. Hà hà."

Anh ta cười bí hiểm khiến cô nàng bấc giác lạnh gáy, vội vã đáp.

"Không cần đâu." Cô ấy vẫy vẫy tay. "Tui là Lan Anh."

Cô nàng chào anh ta rồi tiếp tục hành trình.

Hai chàng trai mải mê nhìn xung quanh, còn cô nàng thì lại chú tâm vào mấy lọ nước vừa mua.

Bất chợt phố xá trước mặt đông lạ thường, chỉ thoáng chốc lơ là cả ba đã bị chia tách do nhiều người ùa đến. Sự đông lạ thường đó có chăng là do Chiêu Anh đang ngồi bên cửa sổ ngắm phố, khuôn mặt tựa thiên thần đang nhìn ngắm thế gian, ánh mắt buồn bã khiến cô ấy càng xinh đẹp gấp bội lần. Toàn là lũ háo sắc.

Ơ mà, nhóm kia, trong lúc hỗn loạn cô gái đã bị ai đó bắt đi, còn gã thanh niên thường than vãn tên là Hoài thì đang đi tìm cô ấy vì anh ta hình như vừa nhìn thấy điều gì đó.

Chàng trai còn lại thì đang nhìn cô gái bên cửa sổ. Ánh mắt mừng rỡ vì cuối cùng cũng tìm được người cần tìm nhưng có ngờ đâu có kẻ đang âm thầm quan sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro