Chương 3 - Chạm Trán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháp Ánh Sáng.

Một khu tự trị của cường quốc Kim Ngọc, nằm ngoài cùng phía Tây của Đế quốc, là một trong những nơi trao đổi hàng hóa nhộn nhịp thuộc hàng bậc nhất của đại lục.

Trong một góc nhỏ của thị thành rộng lớn này, Lan Anh đang bị một nhóm các thanh niên lạ mặt đưa đi, chúng trói tay và bịt mắt cô ấy, vì bị bắt bất ngờ nên các lọ nước cô ấy mua đã rơi vãi trên đường, điều đó làm thuận lợi cho quá trình tìm kiếm của Hoài khi mà anh ta biết được hướng di chuyển của họ thông qua các lọ nước vô vị này.

Cô nàng cố gắng vùng vẫy.

"Các người là ai?, Các người muốn gì?"

"Cô em này xem ra chả biết gì nhể... ha ha."

Một gã trong nhóm lên tiếng và cả nhóm dừng lại khi lúc này đã đến góc một con phố nhỏ, khuất sau vài dãy nhà.

Lan Anh tựa vào tường, chúng tháo bịt mắt ra. Năm tên tất thảy.

"Biết gì là biết gì? Tôi đâu phải người nơi này và cũng chả cần quan tâm."

Cô nàng lên tiếng nhìn chúng, chẳng lộ vẻ gì là sợ sệt.

"Có người ra giá cho món đồ cô đang đeo trên người đấy cô em."

Chúng nhìn nhau cười rồi một gã đưa tay sờ vào sợi dây chuyền cô ấy đang đeo.

Từ lúc xuyên không đến giờ, làm gì có ai biết cô ấy mang theo thứ gì, thế tại sao chúng lại biết. Cô ấy thoáng kinh ngạc nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô ấy nhìn bọn chúng, rồi cười mỉm làm chúng tò mò.

"Thế sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu so với đơn vị tiền tệ của mấy người?"

Cô ấy hỏi chúng.

"500 Kim Ngọc nếu mang nó về." Một gã nhanh nhảu tiết lộ.

"Vậy là các anh mất 500 đồng đó rồi đấy."

Cô ấy nhìn chúng không chớp mắt.

"Huh!."

Bọn chúng khá kinh ngạc trước câu nói đó. Chưa đợi chúng thấm câu nói. Lan Anh đã nhẹ nhàng xoay người, đá vào đầu một tên khiến hắn văng qua một bên. Thấy thế bốn tên còn lại cùng động thủ.
Xem ra cô ấy chẳng phải dạng vừa, mới đá tên kia xong thì đã lấy lại thăng bằng tung một cước chính diện vào gã trước mặt làm hắn lùi lại trong khi hai tên đang tiến tới, tên đằng sau tranh thủ sơ hở ôm cô ấy. Cả ba tên thấy thế liền xông lên, cô ấy lùi lại lấy đà cùng lúc đẩy tên đằng sau vào tường rồi lập tức đạp vào ba tên trước mặt.

Thấy không ổn, chúng rút dao ra, bao vây cô ấy.

"Đấy là do cô em chọn nhá. Chứ bọn anh cũng thương hoa tiếc ngọc lắm."

Dứt lời chúng cùng lao lên, một tên chém ngang mặt cô ấy, nhanh người né lưỡi dao sắc bén đồng thời đưa tay lên đúng lúc một tên khác chém xuống, căn chuẩn xác vị trí lưỡi dao, sợi dây bị cắt đôi.

Tay chân tự do, cũng là lúc cô ấy phản công.
Một tên đã nằm từ trước, còn bốn tên có vũ khí trên tay. Nhìn ngó xung quanh, không có thứ gì có thể làm vũ khí, đành dùng tay không vậy. Một tên lại lao lên, cầm con dao chém ngang vai cô ấy, lướt mình lách nhẹ, lưỡi dao xoẹt qua bên, nhận thấy sơ hở trong hành động của gã, cô ấy dùng thế chặn tay, cướp luôn con dao của gã, xoay bàn tay, con dao găm ngay vào tường. Nhẹ nhàng đẩy hắn ra nhưng cũng gây đủ lực khiến hắn không thể đứng dậy.

Còn ba tên, chúng vẫn còn hăng máu, khó mà có thể bỏ qua được. Dù gì trước đây cô nàng cũng là một đặc vụ, vì vậy võ công trong mình đương nhiên hơn hẳn bọn lông bông này. Lần này cả hai tên cùng chém từ đằng trước, một tên đâm sau lưng, thấy không ổn, cô ấy nhanh chóng cởi lớp áo khoát đang mặt rồi chụp lấy hai con dao phía trước, xoay người, kéo cả hai ra sau đồng thời quấn luôn con dao của tên thứ ba đang đâm tới, sau một loạt động tác nhìn không kịp thì cả ba con dao đều nằm dưới đất, cả ba tên lê lết, ôm người đau đớn. Xem ra chúng chẳng lường trước được tình huống này.

Mặc áo khoác vào, phủi phủi tay cũng vừa lúc Hoài chạy tới.

"Hình như tui tới hơi trễ thì phải.?"

Anh ta gãi gãi đầu nhìn hiện trường, có lẻ lo hơi quá.

Cô ấy cười.

"Không cần lo. Chúng ta đi thôi, Nam đâu?"

"Ai biết!."

...

Ngoại thành Tháp Ánh Sáng.

Khu rừng phía Đông, thời điểm hiện tại, đã có vô số sinh vật tử thương. Không biết vì lí do gì, không một ai dám lại gần khu rừng kể từ lúc nhóm ba người đi ngang qua đây, nghe đồn thì có một sinh vật gì đó vừa mới đặt chân đến.

Tâm điểm của hôm nay có lẽ là sự xuất hiện của nàng thơ.

Có vẻ như nhận ra sự quá khích của đám đông khi nhìn mình, nàng ta vội đóng cửa, ngồi tựa vào ghế, thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Trên bàn ngoài các vật dụng thông thường thì bất chợt có sự xuất hiện của một đồng xu.

Đồng xu in các hoa văn cùng các ký tự kì lạ mà chưa bao giờ nàng nhìn thấy, trung tâm đồng xu hằn lên hình ảnh của 1 viên đá, trong viên đá lại có một ký tự khác, hai mặt như nhau, trọng lượng hơi nặng so với những đồng xu bình thường. Thỉnh thoảng nó toát ra không khí lạnh giá khiến cho mặt bàn bốc chút hơi nhẹ.

Bên ngoài, sự ồn ào xô bồ dần lắng xuống, mọi người trở lại với công việc hằng ngày, chỉ có mình thanh niên kia là đứng đó, nhìn khung cửa sổ đã khép lại.

"Cuối cùng anh cũng tìm thấy em!"

Anh ta thốt lên nhưng chắc chỉ mình mình nghe thấy.

'Bắt được mày rồi nhé'.

Đột ngột một âm thanh vang lên trong đầu anh ta, nhờ đó anh ta lập tức phản xạ, xoay người chụp lấy con dao đang lao về phía mình. Một gã nào đó định đâm anh ta.

Khóa tay, lấy con dao, kề lên cổ hắn giữa đám đông.

"Định làm gì thế?"

Anh ta nói vào tai hắn.

"Mày là ai.?"

Tên kia kêu la khi tay mình bị gập lại phía sau, có vẻ khá đau, mọi người xung quanh xúm lại, bàn tán, chỉ trỏ.

Có quá nhiều người xem. Anh ta nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lan Anh và Hoài tiến tới thì mới thả tên kia ra, đạp vào mông hắn.

"Cút..."

Tên kia lập tức bò dậy cuống cuồng bỏ chạy.

"Chuyện gì vậy?"

Lan Anh lên tiếng.

Anh ta nhìn cô ấy, nhìn Hoài.

"Không có gì, trộm vặt thôi."

Nghe vậy Lan Anh mỉm cười, nhìn anh ta.

"Nãy giờ làm gì ở đây vậy?"

Câu hỏi trống không, chẳng đề cập tên người cần hỏi nhưng anh ta không quan tâm điều ấy, chắc là đã quen với cách xưng hô này. Anh ta nhìn lên cửa sổ ngôi nhà vừa rồi, thì thầm.

"Đã tìm thấy Chiêu Anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro