Chương 34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Go Ha Jun từng tự nói với lòng, nếu Kim Taehyung không tự mình sang nước ngoài tìm cậu ta, cậu ta sẽ không trở về, cũng tuyệt đối không để ý đến anh nữa.

Nhưng lời của Park Jimin như chiếc bàn ủi nóng bỏng, khiến cậu ta không yên lòng.

Kim Taehyung cười nhẹ: "Anh ổn."

Anh thực sự rất vui khi Go Ha Jun chủ động liên lạc với mình.

Nhưng ngay lập tức trong đầu lại hiện lên những hình ảnh gần đây khi anh tan làm đúng giờ, về Hãn Hải Quốc Tế ăn tối với Jeon Jungkook.

Go Ha Jun không chịu về nước, lại từ đâu biết được hiện tại anh sống có quy củ hơn nhiều, buổi tối cũng không làm việc đến tận khuya.

Anh nhìn vào bóng mình trong cửa sổ.

Người đàn ông trong đó đang cười, nhưng dường như... cũng không vui như tưởng tượng.

Go Ha Jun tức giận, lại thế nữa rồi!

Dù biết rằng Kim Taehyung từ nhỏ tính tình đã ổn định, ít nói, nhưng luôn cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin cậy, cậu ta vẫn cảm thấy đối phương không thực sự quan tâm đến mình.

Nếu quan tâm, tại sao không đến tìm mình?

Hay là không để tâm!

Go Ha Jun gần như không thể nhịn được mà nói, chỉ cần anh đến, cậu ta sẽ đồng ý ở bên anh.

Nhưng từ nhỏ đến lớn sự kiêu ngạo khiến cậu ta nhịn được.

Đã chủ động gọi điện thoại đến.

Kim Taehyung còn muốn gì nữa?

Hai người, thời gian và không gian đều quá xa cách.

Không có cuộc sống chung, đối thoại đều trở nên trống rỗng và vô nghĩa.

Go Ha Jun hạ giọng: "Anh không có gì muốn nói với em sao? Anh Tae, trước đây anh không như vậy."

Tại sao thà bao nuôi một người giống mình, cũng không muốn bày tỏ lòng với mình?

Chuyện lúc trước, là do Go Ha Jun bướng bỉnh, đúng vậy.

Nhưng nếu không phải vì anh luôn bận rộn như thế, không coi trọng cậu ta, thì cả hai đã không rơi vào tình cảnh khó xử đó.

Kim Taehyung vô thức nhíu mày, cảm giác u ám và khó chịu bao trùm anh.

Nhưng đối diện là Go Ha Jun, làm sao anh nỡ nói nặng lời?

"Trước đây và bây giờ, anh không thay đổi, Ha Jun, thay đổi là em. Em gọi điện chỉ để trách móc anh những chuyện này sao?" Giọng của Kim Taehyung rất chậm và trầm.

Anh không nỡ cúp điện thoại, nhưng cảm giác bực bội khiến anh như con thú bị giam cầm, thở dài nói: "Em... hãy chăm sóc bản thân, trong nước mấy năm nay phát triển rất tốt, nếu em... có thể quay về..."

Go Ha Jun không chịu nổi giọng điệu ban ơn như vậy.

Cậu ta tỏ ra bình thường: "Được thôi, nghe nói nhà họ Kim dưới tay anh Tae lại phát triển mạnh mẽ, nếu em quay về, anh phải chống lưng cho em đấy nhé."

Cuộc gọi kết thúc trong sự không vui.

Kim Taehyung nhíu mày đứng trước cửa sổ rất lâu.

Anh không muốn dùng thủ đoạn trên thương trường để đoán ý người bên cạnh.

Nhưng gần như theo bản năng, anh cảm nhận được rằng Go Ha Jun dường như còn điều gì chưa nói hết.

Năm năm trước, làng giải trí quốc tế phát triển tốt hơn trong nước.

Nhưng bây giờ, làng giải trí trong nước đã phát triển mạnh mẽ, thu hút cả ngôi sao quốc tế về nước, phát triển tốt hơn nhiều.

Tất nhiên, giới giải trí nước ngoài vẫn ngầm coi thường người trong nước.

Và đối với những ngôi sao từ quốc nội ra nước ngoài, càng gặp nhiều khó khăn.

Go Ha Jun ngập ngừng, tâm trạng cũng không tốt, có phải đã gặp khó khăn gì không?

Kim Taehyung gọi điện cho Lee Teuk, dặn dò vài câu.

Cuộc gọi kết thúc.

Trong đầu Kim Taehyung toàn là ký ức với Go Ha Jun.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh vào trường quân sự, vốn định kỳ nghỉ về nhà sẽ tỏ tình.

Không ngờ... sự đời thay đổi.

Khi quay lại phòng ngủ,

Jeon Jungkook vốn bị anh ôm trong lòng, giờ lại quay về tư thế ngủ ngay ngắn, chiếm phần lớn giường.

Kim Taehyung không tiến lại gần.

Ý định muốn an ủi cậu nhóc trước đó đã bị cuộc gọi của Go Ha Jun làm tan biến.

Anh tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.

Một đêm ngon giấc.

Khi Jeon Jungkook dậy, phát hiện nửa giường còn lại trống không.

Kim bá tổng chăm chỉ, rõ ràng lại đi kiếm tiền rồi.

Thật khiến kẻ lười biếng như cậu cảm thấy... một sự ưu việt khó hiểu.

Hôm nay, Jeon Jungkook phải cùng Lee Do Hyun đi tái khám.

Cậu ăn sáng xong, nói với dì Chan rằng trưa nay không về ăn cơm, rồi bước ra ngoài với bước chân nhẹ nhàng.

Jeon tổng chìm đắm trong niềm vui được gặp Lee Do Hyun, dù sao cũng đã nửa tháng không gặp.

Hoàn toàn không nhận ra dì Chan có điều muốn nói mà lại thôi.

Dì Chan thu dọn bàn ăn, tự lẩm bẩm: "Chắc không sao đâu, nhìn Jeon thiếu không giống như đã cãi nhau với Kim tổng."

Nhưng sáng nay Kim tổng đi ra từ phòng làm việc, mắt thâm quầng...

Ài, có khi lại là thú vui của cặp đôi trẻ.

Khi còn trẻ, ông cụ nhà bà cũng phạm lỗi, cũng không ít lần bị bà đuổi ra ngủ ngoài sofa phòng khách.

Jeon Jungkook từ xa đã thấy Lee Do Hyun và Oh HanBin đang đứng bên cạnh xe đợi mình.

"Anh Lee!" Cậu bước nhanh tới, ôm Lee Do Hyun một cái.

Oh HanBin đứng nhìn chăm chú.

Khi Jeon Jungkook và Lee Do Hyun tách ra, Oh HanBin lướt qua, còn khoanh tay sau lưng, ra vẻ "xem anh biểu diễn".

Jeon Jungkook nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, bật cười.

Thấy gương mặt trắng trẻo của Oh HanBin giả vờ tủi thân, cậu vỗ vai cậu ta rồi ôm một cái:

"Ôi, một ngày không gặp như ba năm!"

Nếu như cấp dưới của Jeon tổng kiếp trước thấy cảnh này, chắc chắn mắt sẽ trợn tròn lên.

Jeon tổng của họ phong độ tao nhã, nhưng thực ra ngoài vài người bạn thân, cậu luôn giữ khoảng cách với người khác, đúng là một quân tử như ngọc, kín đáo không lộ liễu.

Sao có thể có những cảm xúc bộc lộ như vậy.

Đi đứng không đĩnh đạc điềm tĩnh, còn chạy nữa.

Jeon Jungkook thường tự kiểm điểm, tất nhiên cũng nhận ra sự thay đổi của mình.

Nhưng trẻ trung năng động cũng không có gì xấu.

Khi làm ăn, ổn trọng, chín chắn nhưng không kém phần sâu sắc là lựa chọn hàng đầu.

Như vậy mới có thể giành được sự tin tưởng của đối tác, lại không quá hời hợt mà bị người ta xem thường, thậm chí nảy sinh ý đồ xấu.

Nhưng bây giờ, cậu là một diễn viên trẻ đi theo phái thực lực.

Đến núi nào hát bài hát đó, Jeon tổng vẫn nắm rất rõ điều này.

Oh HanBin lái xe, Jeon Jungkook và Lee Do Hyun ngồi ở ghế sau.

Thấy giữa đôi mày của Lee Do Hyun rạng rỡ hơn trước nhiều, Jeon Jungkook biết rằng anh đi nước ngoài thăm con, tâm trạng rất tốt.

Jeon Jungkook liền hỏi.

Cậu coi Lee Do Hyun như bậc trưởng bối, sự quan tâm vô tình thể hiện ra.

Lee Do Hyun đầy ắp chuyện về con trai, thao thao bất tuyệt kể.

Thoả mãn được nhu cầu tâm sự, anh lại hỏi Jeon Jungkook và Kim tổng rốt cuộc là thế nào.

Anh nghe Oh HanBin nói, Kim tổng dường như quan tâm đến Jeon Jungkook có phần hơi quá.

Khuôn mặt này của Jeon Jungkook, trong giới vừa là may vừa là rủi, Lee Do Hyun đã phải cố gắng hết sức để bảo vệ, có lần suýt nữa còn xảy ra sai sót.

Jeon Jungkook liếc nhìn về phía ghế lái.

Oh HanBin ngượng ngùng một chút, cũng không dỏng tai nghe hai người nói chuyện nữa, thành thật lái xe.

Trong mắt Lee Do Hyun, gần đây Jeon Jungkook đã trưởng thành nhiều, nhưng vẫn là cậu bé ngoan không nói dối.

Jeon "Cậu bé ngoan" Jungkook, với vẻ mặt thản nhiên nói rằng mình và Kim bá tổng có chút quan hệ làm ăn, dễ dàng đánh lừa Lee Do Hyun.

Lee Do Hyun không chú ý đến việc Jeon Jungkook nói cậu và Kim tổng có quan hệ làm ăn.

Ở trong giới này lâu, một người quản lý nhỏ như anh, đối với những đại gia tài phiệt tự nhiên có một sự tôn trọng kính sợ, nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.

Lee Do Hyun tuy đã xuất viện, nhưng giai đoạn đầu vẫn phải kiểm tra ba tháng một lần.

Nếu không có vấn đề gì, sau đó mỗi nửa năm kiểm tra sức khỏe một lần.

Lee Do Hyun vào trong làm CT, Jeon Jungkook và Oh HanBin chờ bên ngoài.

Jeon Jungkook đặt tay lên vai Oh HanBin, hai người đối mặt nhau: "Anh đã dặn cậu thế nào?"

Oh HanBin rụt cổ: "Anh, anh yên tâm, em không nói với anh Lee chuyện anh ở Thâm Thành nằm viện đâu. Nhưng cái anh Kim tổng kia nhìn không giống người tốt, chẳng phải người ta nói thương nhân nào cũng gian xảo sao, anh ta giàu như thế, không biết giảo hoạt đến mức nào, anh đừng để bị lừa đấy!"

Jeon Jungkook: "..."

Cậu cảm thấy Oh HanBin đang nói về cậu.

Cậu trước đây cũng rất giàu.

Jeon tổng vỗ vai Oh HanBin: "Yên tâm đi, anh và Kim tổng là do người lớn trong nhà kết nối qua lại, anh sẽ chú ý."

À, thì ra là vậy, Oh HanBin nghĩ lại cũng đúng.

Cậu ta sợ Kim tổng.

Cảm thấy người đó có một khí thế không thể nhìn thấy hay chạm vào, nhưng khiến người ta gặp phải chỉ muốn cúi đầu.

Nhưng, nhìn anh Jungkook và Kim tổng nói chuyện, chẳng hề sợ hãi, còn có chút hòa hợp kỳ lạ.

Có lẽ người giàu có đều như vậy.

Oh HanBin nghĩ mình đã hiểu ra.

Cũng là lỗi của cậu ta, ký ức về cảnh anh Jungkook cùng mình thuê tầng hầm vẫn còn quá sâu đậm, thường bỏ qua việc anh Jungkook là công tử nhà giàu.

Oh HanBin không thể phân biệt được sự khác biệt giữa nhà họ Kim và nhà họ Jeon.

Dù sao trong mắt cậu, hai nhà đều là nhà giàu, chắc không có chuyện bắt nạt lẫn nhau.

"Anh, em sai rồi, em không nên nghĩ nhiều." Oh HanBin thành thật nhận lỗi.

"Quan tâm anh sao lại là sai, sau này có gì... trực tiếp hỏi anh." Jeon Jungkook biết Oh HanBin là có ý tốt, lại nói tiếp: "Một lát nữa anh Lee kiểm tra xong, anh dẫn cậu đi ăn một bữa thịnh soạn."

Hai người vừa nói vừa cười, bắt đầu tính toán lát nữa sẽ ăn gì.

Bất giác, Jeon Jungkook liếc nhìn về phía không xa, nơi có chiếc camera giám sát gắn trên trần hành lang.

Cậu không khỏi mỉm cười.

Ài, cứ nghĩ ai đang nhìn trộm mình chứ.

Làm diễn viên có cái bất tiện là thế.

Mọi cử chỉ hành động đều phơi bày trước mặt người khác, nghi ngờ lung tung cũng là chuyện thường.

Trong phòng giám sát,

Người đàn ông có gương mặt tinh xảo, đẹp trai, khi nhìn thấy thiếu niên trong màn hình bỗng quét mắt qua, không khỏi nín thở.

Là trùng hợp sao, hay thực sự có trực giác nhạy bén như vậy?

Park Jimin tựa lưng vào ghế.

Bất lực thở dài, trong đầu anh vẫn hiện lên cảnh Jeon Jungkook cười đùa với trợ lý.

Cậu ấy có thể nói cười với trợ lý, có thể ở bên giường bệnh của người quản lý trong bệnh viện, Jeon Jungkook sống như một tấm gương đạo đức.

Trên đời này thực sự có người như vậy sao?

Tại sao Jeon Jungkook không lộ ra chút gì gian trá, xảo quyệt?

Cậu ấy đã mê hoặc được anh Tae, thậm chí coi Hãn Hải Quốc Tế như nhà của mình, có thể là người tốt sao?

Bệnh viện mà Lee Do Hyun điều trị là thuộc sở hữu của nhà họ Park.

Park Jimin tình cờ thấy Jeon Jungkook xuất hiện ở đây, liền đặc biệt chú

ý.

Ngay khi Lee Do Hyun hẹn lịch tái khám, anh ta đã biết ngay.

Jeon Jungkook có thể đi cùng Lee Do Hyun đến tái khám, Park Jimin vừa bất ngờ, vừa thấy hợp lý.

Cái gọi là hợp lý này, là điều Park Jimin không muốn thấy.

Nếu Jeon Jungkook là người giả tạo, thì cậu ấy đóng kịch quá giỏi, quá chu toàn, khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhưng nếu cậu ấy vốn dĩ là như vậy thì sao?

Park Jimin xòe năm ngón tay, vuốt mạnh qua mái tóc, thở dài.

Một người sạch sẽ tinh khiết như vậy, ngay cả Min Yoongi cũng bắt đầu đối xử khác.

Nếu anh Tae... vậy thì Go Ha Jun phải làm sao?

Park Jimin không có ý định làm hại Jeon Jungkook.

Anh chỉ quá hiểu Go Ha Jun coi trọng anh Tae đến mức nào, tính cách của Go Ha Jun lại cứng cỏi như vậy, thật sự đợi đến khi mất đi mới hối hận thì sẽ đau lòng biết bao.

Khi Park Jimin còn đang phân vân phiền muộn, ánh mắt lướt qua màn hình giám sát, cảnh tượng đột ngột thay đổi, sắc mặt anh biến đổi.

Anh đứng bật dậy, nhanh chóng gọi vào thiết bị liên lạc của bảo vệ: "Tầng tám khoa ngoại có tình huống khẩn cấp, nhanh chóng đến hỗ trợ! Nhanh lên!"

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Park Jimin nhận ra, cái hình tượng của Jeon Jungkook mà anh ta đã điều tra, một người nhu nhược và đơn thuần, so với người sống động trước mắt này, khác biệt lớn đến không tưởng.

Thật sự là, mắt thấy mới tin.

~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro