Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Jeon JunWoo trong lòng không cam tâm, nhưng cũng không dám lại mắng mỏ, an ủi Jeon Jungkook một hồi, sau khi cúp điện thoại lại chỉ thị cho thư ký chuyển một khoản tiền cho Jeon Jungkook, bảo cậu tiêu xài thoải mái, ra ngoài giải khuây cũng tốt.

Bà Lee trong bếp giúp đỡ, thực tế là đang lén lắng nghe quá trình Jeon Jungkook bị mắng.

Sau đó lại bị Jeon JunWoo đang tức giận trút giận lên đầu, cho rằng là do bà không chăm sóc tốt cho Jeon Jungkook, bà bị mắng một trận, còn bị trừ ba tháng lương.

Jeon Jungkook không coi Jeon JunWoo ra gì, kể cả thông tin chuyển khoản mới nhất trên điện thoại.

Đối với cậu, tiền chỉ là một chuỗi số, đã thấy đỉnh Everest, khi thấy một gò đất cao một hai mét đương nhiên không còn cảm giác phấn khích.

Hơn nữa, những thứ của nhà họ Jeon thuộc về nguyên chủ, cậu sớm muộn gì cũng sẽ lấy lại, coi như đây là lãi suất nhận trước.

"Cậu Jeon có gì không vui, có thể nói với tôi không?"

Bà Chan do dự tiến lại, khuôn mặt tròn trịa dễ mến lộ ra ba phần sợ hãi, bảy phần lo lắng: "Dù tôi không giàu có như cậu, nhưng dù sao tôi cũng đã sống nửa đời người, luôn kiên cường hơn một chút, có một số chuyện nếu tâm sự sẽ cảm thấy bớt nặng nề hơn."

Con trai bà và Jeon Jungkook cũng không chênh lệch nhiều tuổi, nên bà không muốn thấy một thanh niên đẹp trai gặp phải chuyện gì đó.

Jeon Jungkook cười một tiếng: "Bà Chan, tôi đang đùa giỡn với bạn bè thôi, tôi là diễn viên, chỉ là đang diễn tập kịch bản với bạn, không sao đâu."

Nụ cười của cậu mang một sự thoải mái và an tâm như nhánh liễu xòe ra trong gió xuân, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Bà Chan không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt rồi, cậu muốn ăn gì cứ nói, tôi đi làm việc tiếp."

Bà cũng không hoàn toàn yên tâm, lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm tên của Jeon Jungkook.

Thực sự có hình ảnh và thông tin giới thiệu về thanh niên trong phòng khách.

Nhưng quảng cáo có vẻ khác biệt khá nhiều so với người thật, mắt người thật sáng lấp lánh, nhiều sinh khí hơn so với trên ảnh.

Tại tòa nhà chính của Tập đoàn Kim Thị.

Trợ lý Choi cảm thấy sếp của mình hôm nay hơi kỳ lạ.

Đi làm muộn hơn bình thường nửa giờ không nói, còn thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.

Quan trọng nhất là, trên cánh tay phải dưới cùi chỏ còn có một vết cắn, cắn khá sâu, còn có dấu vết rỉ máu.

Không phải là anh ta tò mò, mà do thời tiết nắng nóng, cuộn tay áo lên một nửa đã thấy.

Cũng không biết là ai, dám chọc giận Hổ Vương.

"Đang mơ mộng cái gì?" Kim Taehyung nhăn mày: "Trợ lý Choi, hôm nay anh không tập trung, việc giống nhau, tôi không muốn lặp lại nữa."

Trợ lý Choi đối diện với đôi mắt đen nhánh của sếp mình, linh hồn cuối cùng cũng trở về thể xác, không còn vẻ mơ màng nữa.

Trợ lý Choi ôm tài liệu đi tìm bộ phận thư ký để phân công công việc.

Kim Taehyung cầm lấy cốc đi rót cà phê, tay anh sử dụng lực một chút, cánh tay nhói lên đau nhức, nhắc nhở anh về một số chuyện.

Anh nhớ lại cuộc điện thoại mà Park Jimin gọi cho mình: "Taehyung, cậu bé nhà anh đầy vết thương, nhưng nuôi dưỡng một thời gian cũng sẽ qua, chỉ là... anh nghiêm túc chứ?"

"Đùa cợt mà, món đồ chơi tặng miễn phí, chỉ là để lừa gạt lão già nhà họ Jeon mà thôi." Kim Taehyung nhếch mép, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của mình phản chiếu trong kính.

Jeon JunWoo không biết cái gọi là mời hổ vào nhà, vậy anh sẽ dạy cho ông ta một bài học.

Muốn đầu tư thì được thôi, chờ đến khi anh thu toàn bộ Tập đoàn họ Jeon vào tay, chỉ cần ông ta không hối hận.

Về phần Jeon Jungkook.

Những chuyện xảy ra tối qua hơi ngoài tầm kiểm soát, nhưng cảm giác cũng không tồi, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu, Kim Taehyung nghĩ sau này cũng không keo kiệt với cậu.

Chỉ là, khi nhớ lại khuôn mặt mơ màng của thằng nhóc khi nhìn mình, lẩm bẩm, trong mắt còn lộ rõ sự thích thú, Kim Taehyung không khỏi nhíu mày.

Một số chuyện, tốt hơn hết là nên nói rõ sớm.

"Hủy kế hoạch buổi tối, chở tôi đến Hãn Hải Quốc Tế." Chàng trai tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn ngoài cửa sổ trở nên sâu thẳm và hấp dẫn.

Trợ lý Choi dừng lại một chút, xác nhận mình không nghe nhầm, lái xe đến nơi Kim Taehyung đã nói.

Nếu không nhớ nhầm, người ở Hãn Hải Quốc Tế là cậu chủ xui xẻo của nhà họ Jeon phải không?

Dù chuyện đó đã qua hơn nửa tháng, nhưng làm nhân chứng của sự kiện, trợ lý Choi vẫn cảm thấy thế giới này quá điên rồ. Hôm đó, trợ lý Choi đi cùng sếp mình để thảo luận hợp đồng, giữa chừng bị Jeon JunWoo chặn lại.

Với địa vị của Jeon JunWoo, muốn gặp sếp mình không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, nên việc chặn đường không lạ.

Điều bất ngờ là chính sếp mình.

Anh không thích bị việc cá nhân làm trễ nải công việc, sắc mặt không tốt, tỏ vẻ chơi đùa, cằm nhếch lên: "Bàn chuyện hợp tác được, nhưng tôi muốn cậu ấy."

Theo ánh mắt sếp mình, trợ lý Choi thấy được cậu bé trắng nõn như muốn phát sáng kia.

Hay nói cách khác, theo thông tin, cậu ấy mới vừa tròn mười tám tuổi, còn là một thiếu niên?

Thiếu niên há hốc ngạc nhiên, như một sinh vật nhỏ bị dọa.

Điều còn điên rồ hơn là Jeon JunWoo, trông có vẻ đàng hoàng, do dự một lúc sau thật sự kéo Jeon Jungkook đến trước mặt sếp mình, với thái độ nửa nịnh nọt, nói:

"Kim đại thiếu, đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng chúng ta..."

Sau đó, Jeon Jungkook bị nhà họ Jeon đóng gói gửi đến một trong những bất động sản của sếp mình.

Như việc gửi đi một con mèo con một con chó vậy.

Trợ lý Choi hôm qua đi công tác ở chi nhánh, không đi cùng Kim Taehyung.

Nếu không, anh ta chắc chắn sẽ không ngạc nhiên như vậy.

Dù sao hôm qua, sếp mình vẫn ngủ cùng thiếu niên nào đó.

Khi cửa mở ra, Jeon Jungkook đang xem phim truyền hình trong phòng khách.

Phim truyền hình chiếu một bộ phim mà nguyên chủ từng đóng, vai nam phụ đáng thương yêu đơn phương nữ chính và cuối cùng không kết hôn với ai.

Nhìn thấy khuôn mặt cứng cáp và hơi dữ dằn của Kim Taehyung bất ngờ xuất hiện trở lại, Jeon Jungkook cũng hơi ngạc nhiên.

Trong tác phẩm gốc, lúc Kim Taehyung và nguyên chủ thân mật nhất, cũng chỉ gặp mặt khoảng một tuần một lần.

Kim Taehyung lúc này... đã thực tủy biết vị rồi sao?

Dù sao không ai rõ hơn cậu, trước đó, người này dường như chưa từng cùng ai làm chuyện đó, mặc dù khả năng học tập và thực hành có phần nghịch thiên.

Aiz... đau nhưng mà cũng sướng.

Cơ thể Jeon Jungkook đau đớn khắp nơi, không muốn bị áp đảo lần thứ hai quá nhanh.

Kim Taehyung chỉ thấy cậu nhóc đang co ro trên sofa, che miệng ngáp một cái, đôi mắt mơ màng: "Hyung, em buồn ngủ, có thể đi ngủ trước được không?"

Hyung?

Giọng nói của cậu trong trẻo mà có chút mềm mại, gọi lên một câu như thế, tự nhiên và thoải mái, có một sự thân mật khiến người ta không quen.

Ở thành phố Kinh, không có nhiều người có thể gọi Kim Taehyung một tiếng "Hyung".

Đó là những người anh em thân thiết với anh hoặc con cái nhà họ Kim.

Kim Taehyung vẫn nhớ mục đích đến đây của mình, sự thân mật như vậy của Jeon Jungkook làm anh có phần khó chịu.

Đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng và xa cách, rõ ràng không hài lòng: "Ai cho phép cậu gọi như vậy?!"

Kim Taehyung không phải là người hay tính toán.

Sự không hài lòng lúc này, là kết quả của việc lên men suốt cả ngày sau khi rời khỏi Hãn Hải Quốc Tế vào buổi sáng.

Anh nhận ra mình có xu hướng mất kiểm soát.

Đối với điểm khởi đầu của sự mất kiểm soát, sẽ có mười hai phần khám phá và phòng bị, việc khám phá được giấu rất kín, nhưng việc phòng bị có thể thể hiện qua thái độ lạnh lùng và xa cách nhất.

Jeon Jungkook giật mình, sau đó nhận ra mình đã sai ở đâu.

Với tư cách là một thế thân yếu đuối, đáng thương, và bất lực, cậu dường như đã tỏ ra quá thân thiện.

Nhà họ Jeon không thể trở thành yếu tố hạn chế cử chỉ và lời nói của cậu.

Nhưng Kim Taehyung thì có thể.

Với tư cách là nhân vật chính công của thế giới này, Kim Taehyung ở mọi phương diện đều là tốt nhất.

Tốt đến mức Jeon Jungkook không muốn chỉ dừng lại ở việc nếm thử.

Có mất mới có được.

Jeon Jungkook gói gọn góc cạnh trong tính cách mình lại, khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của cậu tỏ ra ngây thơ và bối rối:

"Tôi nghe bác sĩ đến vào ban ngày gọi như vậy, nếu không thì... Kim Taehyung?"

Nếu nói chữ "Hyung" chỉ có một số ít người ở Thành phố Kinh mới có đủ tư cách gọi.

Thì ba chữ "Kim Taehyung", người có thể gọi thẳng trước mặt chính chủ, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kim Taehyung xoa xoa chóp mũi: "Gọi là Kim tổng đi."

Rõ ràng anh muốn cậu nhóc này nhận thức được vị trí của mình, sao cứ vào cửa chưa được bao lâu, đã bị mắc kẹt trong việc gọi tên mất một hồi.

Có một số lời không thích hợp để bà Chan nghe.

Hai người lên lầu.

Bà Chan đứng ở chân cầu thang, lặng lẽ thở dài.

Ông chủ Kim trông không thể chê vào đâu được, xứng với cậu chủ Jeon, nhưng thái độ quá hung hăng, nếu làm người ta sợ chạy mất thì có hối hận cũng không kịp.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro