Chương 53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Kim Taehyung chăm chú nhìn vào đôi mắt màu trà của chàng trai, trong đó ngoài sự buồn ngủ, còn có chút tò mò thờ ơ.

Dường như ba chữ "bạn trai tôi" không liên quan gì đến cậu.

Kim Taehyung cũng không biết, mình muốn tìm thấy điều gì trong đôi mắt của người kia.

Nhưng chắc chắn không phải là sự thờ ơ, chỉ có chút tò mò như thế.

Người này, nói nửa chừng, không có ý thức cộng đồng!

Jeon tổng ngáp một cái, dùng thần kinh chưa hoàn toàn ngủ, miễn cưỡng suy nghĩ ra một lý do.

Đạo diễn Seo trông có vẻ ôn hòa và học thức, nhưng thực ra lại rất thích tám chuyện như một đứa trẻ lớn tuổi.

Còn Kim Taehyung tính tình kiêu ngạo và tự chủ, trong đoàn phim mở miệng nói cậu là tình nhân nhỏ của mình, có lẽ không thể nào chịu nổi việc mất hết mặt mũi.

Hiểu rồi!

Hai chữ "bạn trai" thực sự là một cách qua loa lịch sự và ngắn gọn.

Và Kim bá tổng nhắc đến điều này, có lẽ là sợ mình nghe thấy phiên bản "bạn trai" trong đoàn phim, sẽ nảy sinh ý nghĩ sai lệch nào khác.

Chỉ là cảnh cáo gì đó, lặp đi lặp lại, thì mất vui rồi.

Jeon tổng không hài lòng về điều này.

Cậu có phải là người không có tinh thần hợp đồng như vậy không?

Rất tốt, Kim bá tổng đã thành công khiến cậu tỉnh táo.

Jeon tổng mở mắt, dồn hết sức đẩy người đàn ông trước mặt, ngồi dậy: "Anh Kim, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Kim Taehyung nhìn đứa trẻ ánh mắt trong sáng, trong lòng sinh ra một chút mong đợi mơ hồ.

Còn về mong đợi gì, anh không có thời gian để nghĩ sâu.

"Tôi nghĩ rằng, một mối quan hệ trưởng thành và ổn định không nên được xây dựng trên sự thử thách và nghi ngờ." Jeon Jungkook buộc dây áo choàng, cố gắng làm mình trông nghiêm túc và đàng hoàng.

Thực ra nếu cậu có thể che đi dấu vết đỏ trên xương quai xanh, và dùng nước lạnh để giảm bớt sự đỏ bừng ở khóe mắt do tình cảm quá mãnh liệt, có lẽ miễn cưỡng không trông quá quyến rũ.

"Hửm?" Kim Taehyung cũng ngồi dậy, mang theo chút nụ cười nhìn chàng trai trước mặt.

Anh không giống Jeon Jungkook mà cầu kỳ đến thế, toàn thân chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, để lộ phần eo thon gọn và săn chắc, đầy cảm giác mạnh mẽ. Trên ngực còn có hai dấu răng mờ, hoàn toàn là hiện thân của hormone nam tính.

Nhưng rất nhanh, Kim Taehyung thu lại nụ cười.

Bởi vì chàng trai nói rõ ràng, từng chữ một: "Anh Kim, anh yên tâm, chuyện đùa giữa anh và đạo diễn Seo, tôi sẽ không coi là thật. Nếu anh không tin tôi, chúng ta có thể chấm dứt hợp đồng ngay bây giờ."

"Không thể nào!" Kim Taehyung gần như phản ứng theo bản năng.

Tiếng nói này khiến cả hai người đều giật mình.

Kim Taehyung rất hiếm khi để lộ cảm xúc, gần như có thể được xem là mất bình tĩnh.

Anh cảm thấy không thể tin nổi, còn chàng trai trước mắt thì mặt đầy kinh ngạc: "Hay là, anh thích tôi rồi? Thích hơn cả người trong bức ảnh đó?"

Jeon tổng hỏi thêm một câu, thực ra không phải là thật sự nghĩ gì khác, trạng thái của cậu lúc này gần như chỉ là nói đùa.

Chủ yếu là gần đây quen với việc trêu chọc Oh Han Bin và Koo Bon Hyuk, nhất thời không kìm lại được.

Cậu nhìn thấy mặt Kim bá tổng lạnh lẽo đến nỗi có thể thấy rõ sự tức giận.

"Hợp đồng sẽ không bị hủy! Tôi còn có việc.." Kim Taehyung xuống giường, thậm chí không kịp mặc một chiếc áo khoác để che thân, chạy trốn khỏi phòng.

Jeon Jungkook vỗ trán.

Trong lòng nghĩ, thấy chưa, quả nhiên là chọc tức anh ta rồi, ngay cả áo cũng không kịp mặc.

Trong nguyên tác, bạch nguyệt quang Go Ha Jun là điều cấm kỵ của Kim bá tổng, không cho phép ai làm tổn thương, cũng không cho phép ai nhắc đến.

Nếu không, cơn giận của bá tổng công, không phải ai cũng chịu nổi.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Jeon tổng không còn ở chuyện cấm kỵ đó nữa.

Dù sao cũng là chuyện của người khác, cậu lo lắng nhiều làm gì.

Cậu ôm chăn, sờ sờ má mình nóng lên một cách kỳ lạ.

Vừa rồi thấy Kim bá tổng rời đi, sau lưng nhiều vết đỏ như vậy, là do cậu cào sao?

Cảm thấy ngại ngùng một chút, Jeon Jungkook cuộn mình trong chăn ngủ.

Hiếm khi được giải tỏa một lần sảng khoái như vậy, đêm nay cậu có thể xem như ngủ rất ngon, chất lượng giấc ngủ cực kỳ cao.

Còn Kim Taehyung, suốt đêm mở mắt nằm trong thư phòng.

Tất nhiên, anh đã tìm một bộ quần áo mới trong phòng khách để thay, không để mình trần.

Kim Taehyung cả đêm, trong đầu luôn lặp lại câu nói của chàng trai: "Hay là, anh thích tôi rồi?"

Anh chợt nhận ra, mình đã rất lâu không nghĩ về Go Ha Jun.

Thích Jeon Jungkook sao?

Thích sao?

Thích à?

Ít nhất là có cảm tình.

Nếu nói Park Jimin trong tình yêu có sự trưởng thành đạt mười phần, thì Kim Taehyung chỉ đạt ba phần.

Anh lúc trẻ đã có cảm tình mơ hồ với Go Ha Jun, sau đó khi mọi chuyện gần như sắp thành thì đổ vỡ, khiến anh canh cánh trong lòng suốt nhiều năm.

Do sống cô độc nhiều năm, không rõ là vì canh cánh trong lòng chiếm phần lớn hay vì chưa gặp được người thực sự khiến anh rung động, Kim Taehyung cũng không thể phân rõ.

Khi chờ đợi trở thành thói quen, bất kỳ biến cố nhỏ nào cũng khiến người ta cảnh giác.

Nhưng có một điều chắc chắn, anh không muốn Jeon Jungkook rời xa mình.

Trong lòng anh có một dự cảm mơ hồ, rằng Jeon Jungkook giống như trăng giữa mây, gió qua ngón tay, nếu mất đi thì sẽ rất khó mà lấy lại được.

Kim Taehyung bóp sống mũi, để giảm bớt sự mỏi mệt nơi mắt.

Jeon Jungkook trong lòng anh, từ lâu đã không còn là thế thân của Go Ha Jun, chỉ là anh trước đây chưa nhận ra điều này.

Anh muốn thực sự hiểu rõ cậu, cũng muốn nhìn rõ lòng mình hơn.

Từ bây giờ, Kim Taehyung tự nhủ.

Khi Jeon Jungkook xuống lầu, dì Chan đã bày bữa sáng lên bàn.

Bà hỏi: "Kim tổng đâu rồi? Cậu ấy đặc biệt dặn tôi dùng một số nguyên liệu có thể bồi bổ cơ thể, cậu gầy đi nhiều quá, cần phải bồi bổ thêm."

Jeon Jungkook: "..."

Cậu nhớ lại cảnh tối qua không thể gọi là tranh cãi, còn có khuôn mặt lạnh lùng của Kim bá tổng, nghi ngờ người mà mình và dì Chan biết chắc không phải là cùng một người.

Rồi, Jeon tổng thấy Kim bá tổng từ thư phòng trên lầu đi xuống.

Dưới mắt có quầng thâm nhạt, rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, nhưng sắc mặt thì rất bình thường.

Thậm chí, có vẻ còn khác thường một chút.

Khí thế lạnh lùng như nói người sống chớ gần bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều, trở nên dễ gần hơn.

Bữa sáng mới ăn được một phần ba, trong đĩa nhỏ trước mặt Jungkook có thêm một cái bánh bao.

Cậu đáp lại Kim bá tổng bằng một cái bánh chiên.

Cuộc tranh cãi suýt nữa nổ ra tối qua, cứ thế mà tan biến.

Ít nhất, Jeon tổng nghĩ như vậy.

Buổi gặp mặt fan bắt đầu lúc một giờ chiều, được tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn tầm trung.

Kim Taehyung đích thân đưa Jeon Jungkook đi.

Kim Taehyung không xuống xe, nhưng khi Jeon Jungkook vào cửa đã được quản lý tiếp đón, ngay lập tức cậu hiểu ra lý do.

Trên đường đến phòng tiệc, cậu tranh thủ gửi tin nhắn cảm ơn Kim Taehyung.

Lần này không phải là tin nhắn một từ như mọi khi, mà rất kiên nhẫn nói rằng sau buổi gặp mặt sẽ đến đón cậu đi ăn tối.

Jeon Jungkook gửi một biểu cảm OK dễ thương mà Oh Han Bin vừa phổ cập cho.

Jeon Jungkook đến vào lúc mười hai giờ rưỡi.

Không ngờ đã có hơn một nửa số fan đến, không biết họ đã chờ bao lâu.

Cậu cảm thấy may mắn vì phòng tiệc đã chuẩn bị thức ăn theo dạng buffet.

Nếu không thì một đám cô gái nhỏ vui mừng chạy đến, mà lại để người ta bụng đói, thật là không thể chấp nhận được.

Na Eun Ji là sinh viên năm nhất.

Cô nhìn quanh bố trí của phòng tiệc và thức ăn, có thể thấy được sự tỉ mỉ, mặc dù đói nhưng lại quá căng thẳng đến không thể ăn được gì.

Nếu nói khoảnh khắc nào trong mười tám năm qua là kích động nhất, chắc chắn là lúc này.

Cô không ngờ chỉ là liên lạc với thần tượng từ nhóm fan, muốn gặp mặt, lại thực sự có cơ hội.

Hơn nữa, còn là một dịp chính thức và tỉ mỉ như vậy.

Ngày họp fan còn được định vào cuối tuần, hoàn toàn không cần cô phải trốn học.

Bất ngờ, cô gái bên cạnh thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Na Eun Ji nhìn theo hướng cô ấy.

Một chàng trai mặc trang phục trắng giản dị, dáng người cao gầy, da trắng như ngọc bước từ cửa vào, đẹp như một bức tranh.

Cô ngay lập tức cảm thấy máu toàn thân dồn lên mặt, sau đó muốn trào ra khỏi mũi.

Nhưng dù vậy, Na Eun Ji cũng không muốn rời mắt.

Jeon Jungkook so với trên màn ảnh còn trắng hơn, còn đẹp hơn.

Cậu ấy đang cười nhìn qua đây!

Sao lại có chàng trai đẹp đến vậy!!!

Không chỉ Na Eun Ji, người bên cạnh cô cũng không khá hơn là bao.

Trong mười phút đầu tiên khi Jeon Jungkook bước vào, rất nhiều người chỉ biết nhìn chằm chằm.

Hai chàng trai đi theo Jeon Jungkook là trợ lý sao?

Trợ lý cũng đẹp trai, một người cười rất dễ thương, còn biết đỏ mặt, người còn lại thì khuôn mặt nghiêm nghị, thật ngầu.

Quả nhiên,

Thế giới này, những người đẹp luôn chơi cùng nhau.

Thật ra, khi Jeon tổng ký đơn hàng hàng chục tỷ, tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh như đang đi dạo sau bữa ăn.

Nhưng bây giờ, cậu có chút hồi hộp.

Bị một nhóm cô gái trẻ nhìn chằm chằm, không đúng, dường như còn có hai ba fan nam.

Không phải là ánh mắt kính trọng của cấp dưới ở kiếp trước, cũng không phải sự đối đầu của đối thủ trong thương trường, hoàn toàn chỉ là sự yêu thích đơn thuần, cậu hoàn toàn không thể chịu nổi.

Không phải là ánh mắt này có sức sát thương lớn.

Mà là sau ánh mắt đó, là tình cảm chân thành, quý giá đến mức khiến người ta không biết phải đặt ở đâu cho đúng.

Đều là những đứa trẻ thôi, Jeon tổng trong lòng không khỏi thở dài.

Cậu kiếp trước sống đến hai mươi lăm tuổi, những gì đã thấy đã nghe, tuổi tâm lý có lẽ còn lớn hơn tuổi thật một chút, nhìn những fan trẻ tuổi, cảm thấy họ như một nhóm trẻ con đáng yêu và sống động.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Trên thế giới làm sao lại có người như vậy?

Sau khi lớp vỏ nhút nhát giả tạo rơi đi, cậu chàng như một kho báu, mỗi mặt đều khiến người ta mê mẩn đến mức muốn giấu đi.

Kim Taehyung không khỏi cảm thấy may mắn, rằng mình đã có được Jeon Jungkook như thế này.

Hợp đồng kết thúc ư? Tuyệt đối không thể!

~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro