Chương 62.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Jeon tổng không thực sự là một cậu nhóc mười tám tuổi.

Cậu là một người trưởng thành với tâm trí lành mạnh và từng trải, lý trí mách bảo cậu không nên dính vào mối tình cẩu huyết giữa bạch nguyệt quang và nhân vật công chính.

Thế giới lớn thế này, sao lại phải chen chân vào làm kẻ phản diện?

Kim bá tổng mạnh mẽ và kiêu ngạo, đồng thời cũng cố chấp và điên cuồng.

Jeon tổng không thể dùng sức mạnh để rút tay về, đành thở dài bất lực: "Anh Kim, tôi không phải là Go Ha Jun, tôi cũng không muốn làm người thay thế của anh ta."

"Anh biết em không phải!"

"Nhưng anh ta sắp về rồi, còn gọi điện cho tôi, anh đã đợi được rồi, chúc mừng nha."

Rồi, Jeon tổng thành công rút tay về.

Ánh sáng mờ ảo trong nhà hàng đặc biệt dành cho cặp đôi làm nổi bật những đường nét đẹp đẽ của người đàn ông, càng thêm phần quyến rũ.

Anh ngồi yên lặng ở đó, như hóa đá, hỏi một cách máy móc: "Cậu ta gọi điện cho em?"

Jeon tổng gật đầu: "Anh Kim, xin lỗi vì đã biến sinh nhật của anh thành thế này, xem như chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ, xin hãy hủy hợp đồng đi."

Kim Taehyung ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự kiên quyết và sắc bén chưa từng có: "Nếu anh không hủy thì sao?"

"A? Vậy tôi sẽ trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Chàng trai mỉm cười nhạt.

Kim Taehyung biết đôi môi hồng nhạt ấy mềm mại đến mức nào, nhưng giờ đây lại đang thốt ra những lời lạnh lùng nhất:

"Chúng ta chia tay đi, tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không."

"Chuyện sau này, ai biết được chứ!" Kim Taehyung gần như gầm lên.

Anh cảm thấy máu trong người đã đông cứng, như bị rót đầy xi măng cứng đến nứt ra, chỉ có giữ lại người trước mặt, anh mới có thể hồi sinh.

Còn về Go Ha Jun, Kim Taehyung giờ không có thời gian nghĩ tới.

Anh chỉ biết, không thể để Jeon Jungkook rời đi.

Jeon Jungkook thông minh và quyết đoán, lạnh lùng và kiêu ngạo, không ai hiểu rõ hơn anh.

Nhưng những đặc điểm này, như gió, như mây, như dòng sông, nếu buông lỏng, sẽ mang Jeon Jungkook bay xa, không thể giữ lại.

Jeon Jungkook liếm đôi môi khô, cảm nhận được sự ác ý của nguyên tác.

Có phải thật sự có một sức mạnh vô hình, nhất định phải kéo cậu về phía nhóm nhân vật chính, cuối cùng làm kẻ phản diện bị tiêu diệt?

Về những lời nói thích của Kim Taehyung, nghe thì hay.

Nhưng Jeon tổng không tin, cũng không bị lay động.

Trong nguyên tác, Go Ha Jun và Kim bá tổng chia tay rồi lại tái hợp bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là tái hợp.

Cậu chen vào, chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết.

Jeon Jungkook cuối cùng nói một câu tử tế: "Anh Kim, tôi nghĩ anh nên nói chuyện thẳng thắn với Go Ha Jun, anh ta thích anh, anh cũng thích anh ta, đã chờ đợi bao nhiêu năm, có gì không thể thẳng thắn, cứ thử thách lẫn nhau, chỉ tổ tốn sức."

Trong nguyên tác, Kim Taehyung và Go Ha Jun, một người kiêu ngạo tự cao, một người tâm tư tỉ mỉ xen lẫn tự ti, cuối cùng hiểu lầm chồng chất.

Thực ra, có những điều chỉ cần nói ra, những hiểu lầm ấy hoàn toàn không cần thiết.

"Anh sai rồi, em thực sự không có trái tim!" Kim Taehyung muốn kéo người này, người luôn cố gắng đẩy mình vào lòng người khác, về bên cạnh để nghiêm khắc dạy dỗ một trận.

Nhưng đôi mắt trong trẻo không chút tình cảm của cậu khiến anh chùn bước.

Hóa ra tất cả chỉ là do anh tự đa tình?

Nếu có thể quay ngược thời gian, Kim Taehyung siết chặt tay, nổi lên những đường gân xanh. Anh tuyệt đối sẽ không cảnh báo Jeon Jungkook rằng cậu chỉ là người thay thế hết lần này đến lần khác.

Người luôn mơ tưởng hão huyền, hóa ra là chính anh.

Là anh không nhận ra lòng mình, tự tay cắt đứt mối duyên giữa anh và Jeon Jungkook.

Không ngờ, kết cục lại hỗn loạn như vậy.

Jeon tổng bất đắc dĩ rời đi, cuối cùng nói: "Tạm biệt, Kim tổng."

"Kim tổng?" Kim Taehyung tự giễu cười một tiếng.

Anh nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, cảm thấy bực bội muốn ném đi, nhưng lại không nỡ.

Đêm đó, Jeon tổng không trở về Hãn Hải Quốc Tế.

Quá muộn để làm phiền Oh Han Bin và những người khác, cậu ở lại khách sạn qua đêm.

Kim Taehyung nhìn không gian trống trải của Hãn Hải Quốc Tế, che mắt một lúc lâu, rồi quay người rời đi.

Anh lái xe đến nhà cũ của nhà họ Kim, dừng chân không tin vào mắt mình.

Park Jimin trước đó còn khuyên Go Ha Jun rằng anh Tae sẽ không trở về.

Nhưng bây giờ, Go Ha Jun đã ngạc nhiên và ngượng ngùng nói: "Anh Kim, lâu rồi không gặp."

Trong sáu năm qua, Kim Taehyung vô số lần tưởng tượng ra cảnh Go Ha Jun xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng bây giờ khi người đó thực sự đứng trước mặt, anh lại phát hiện mình không hề có chút ngạc nhiên nào, tâm trạng bình lặng như nước mùa thu.

Có lẽ, cuộc sống trước đây của anh vốn đã là nước hồ tĩnh lặng.

Người đã khiến lòng anh dâng trào trở lại, không phải là Go Ha Jun, mà là cậu nhóc của anh... đã không cần anh nữa.

Khi Go Ha Jun đứng trước mặt, Kim Taehyung mới càng hiểu rõ, Jeon Jungkook quan trọng với anh đến nhường nào.

Quan trọng đến mức khi đối mặt với người trước mắt, anh không hề có chút xúc động nào.

Nếu Go Ha Jun trở về nửa năm trước, có lẽ sẽ khác.

Nhưng Jeon Jungkook đã xuất hiện.

Có lẽ, ngay từ lần đầu tiên cậu nhóc hôn trộm anh khi anh không chú ý, mọi thứ đã khác.

Kim Taehyung gần như hoài niệm nghĩ, khi đó anh đã theo bản năng nắm chặt ngôi sao nhỏ xinh đẹp đó trong tay mình, hoàn toàn chiếm hữu cậu.

Park Jimin nhìn thấy niềm vui không giấu được trong ánh mắt của Go Ha Jun, cúi đầu cười khẽ.

Anh không như sáu năm trước, mỗi lần đều trêu đùa nói rằng mình không làm bóng đèn, rồi giả vờ hào phóng nhưng thực chất là trốn chạy.

"Anh Kim, những gì tôi nói hôm đó là thật lòng." Park Jimin tiến lên chào Kim Taehyung, rồi quay người rời đi.

Anh một mình bước vào bóng đêm, nhưng trông không hề cô đơn, ngược lại có vẻ nhẹ nhàng và hào phóng.

"Anh Kim, anh Park nói gì là thật?" Go Ha Jun hỏi.

Gặp lại sau bao năm xa cách, cậu ta thực sự quan tâm đến mọi thứ về Kim Taehyung, nhưng sáu năm dài đằng đẵng, sau niềm vui gặp lại là sự lúng túng và xa lạ, nên tìm đại một chủ đề để nói.

"Tại sao lại gọi điện cho Jeon Jungkook?" Kim Taehyung hỏi.

Nếu không phải muốn hỏi rõ chuyện này, anh đã bảo Park Jimin đưa người anh ta mang đến rời đi rồi.

Go Ha Jun ngạc nhiên xen lẫn khó chịu: "Anh không muốn em trở về?"

Vì không có sự mong đợi và niềm vui, nên khi gặp lại, Kim Taehyung không lạnh không nóng, thậm chí còn hỏi về người khác.

Không đúng!

Go Ha Jun nhớ lại những gì đã biết ở chỗ của Will James.

Anh Kim đã làm nhiều điều cho cậu ta, cúi đầu một chút có gì là to tát đâu.

"Anh Kim, cảm ơn anh đã làm những điều đó vì em, Kevin White gần đây gặp em đều tránh đi, còn Liên hoan phim... Em đã quyết định về nước phát triển, là nhờ anh..."

Go Ha Jun muốn nói, chính Kim Taehyung đã cho cậu dũng khí và tự tin để trở về.

Nhưng Kim Taehyung ngắt lời cậu: "Trả lời tôi, tại sao lại gọi điện cho Jeon Jungkook?"

Kim Taehyung căm ghét cuộc điện thoại đó.

Anh tất nhiên biết cậu nhóc không dễ bị lay động, dù sao chính anh đã vô tình vạch ra ranh giới giữa hai người.

Nhưng nếu không có cuộc điện thoại đó, có lẽ Jeon Jungkook sẽ không rời đi một cách dứt khoát như vậy.

Kim Taehyung cúi đầu, ánh mắt rơi vào mặt đồng hồ trên cổ tay.

Cậu nhóc vốn lười biếng và thích hưởng thụ cuộc sống, họ hợp nhau trên mọi phương diện.

Anh vốn dĩ có thể giữ cậu lại, dù là con người hay trái tim, chỉ cần cho anh thời gian.

"Là em gọi thì sao? Em gọi cho ai, nói gì trong cuộc điện thoại, anh Kim, anh dường như không có tư cách hỏi em!" Go Ha Jun tức giận đến đỏ mặt.

Biết sự tồn tại của Jeon Jungkook, cậu nói không quan tâm, nhưng vẫn không kìm được nhờ mối quan hệ cũ ở Kinh Thị tìm hiểu.

Khi nhìn thấy bức ảnh trong email, Go Ha Jun thừa nhận mình đã hoảng sợ.

Jeon Jungkook và cậu ta đều là ngôi sao, danh tiếng kém cậu ta nhiều, nhưng nét mặt và khí chất đều rất nổi bật, thậm chí... cậu ta không cảm thấy họ rất giống nhau.

Vậy, Jeon Jungkook thực sự là người thay thế sao?

Hay là, Kim Taehyung thực sự đã...

Nỗi sợ hãi khổng lồ khiến Go Ha Jun muốn trở về nước ngay lập tức.

Nhưng giải thưởng liên hoan phim đang trong giai đoạn thẩm định phim.

Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội để sự nghiệp của mình tiến xa hơn.

Cho đến khi bị Kevin White chặn ở bãi đậu xe, sau đó gặp Will James.

Thì ra, Kim Taehyung đã làm rất nhiều điều cho cậu.

Nhưng tại sao anh không nói?

Không có tư cách hỏi?

Lời của Go Ha Jun đâm trúng vào nỗi đau chưa lành của Kim Taehyung.

Đúng vậy, anh là gì của Jeon Jungkook?

Ngay cả mối quan hệ bao dưỡng duy nhất còn lại cũng đã bị đơn phương chấm dứt không lâu trước đây.

"Tôi thích cậu ấy, tôi muốn ở bên cậu ấy, lý do này đủ chưa?" Người đàn ông đứng trong bóng tối, gương mặt chìm vào bóng tối, giọng nói mang theo sự phẫn nộ nhưng cũng có một sự kiên định đáng sợ.

Go Ha Jun mặt tái nhợt: "Nhưng cậu ta... Anh Kim, anh không cần lừa em, cậu ta chỉ là người thay thế, giờ em đang đứng trước mặt anh..."

"Cậu ấy không phải!" Kim Taehyung gần như nghiêm khắc cảnh cáo.

Go Ha Jun im bặt, cậu bị dọa sợ.

Kim Taehyung trong ký ức, ngay cả khi giận dữ nhất, cũng chỉ siết chặt nắm đấm kìm nén cơn giận, nói với cậu: "Em tự lo cho mình đi", chưa bao giờ bộc lộ khí thế đáng sợ như vậy.

Sau khi kinh hãi, Go Ha Jun cảm thấy nhiều hơn là tức giận và xấu hổ.

Cậu kìm nén nỗi buồn và thất vọng, đưa món quà đã chuẩn bị cho Kim Taehyung:

"Xem như em đã ngồi máy bay hơn mười tiếng không ngừng nghỉ đến đây, anh Kim, sinh nhật vui vẻ."

Đúng lúc đó, từ xa trong bụi cây xanh, có ánh sáng lóe lên, đó là ánh phản chiếu của đèn đường khi ống kính máy ảnh chuyển động.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Kim Taehyung im lặng đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh vào nhà, không thèm quan tâm đến món quà nằm trên đất.

Có những thứ, dù trễ cũng không sao, nhưng có những thứ, trễ rồi thì không bao giờ có thể quay lại.

Trái tim anh đã đặt trên ngôi sao nhỏ đó và không muốn lấy lại.

~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro