Chương 63.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Kim Taehyung đã học qua bắn tỉa trong quân đội, rất nhạy cảm với ánh sáng bất thường.

Biệt thự của nhà họ Kim nằm trong khu dân cư an ninh tốt, gần như không thể để phóng viên vào được.

Trừ khi... anh nhìn chằm chằm vào Go Ha Jun: "Tôi sẽ gọi bảo vệ, xâm nhập bất hợp pháp sẽ bị tạm giữ, hoặc cậu cho tôi một lời giải thích."

Go Ha Jun đặt món quà xuống đất, sống lưng thẳng đến cứng đơ: "Là em! Em đưa họ vào, anh muốn bắt thì bắt cả em đi!"

"Đây là thứ cậu học được khi ở nước ngoài sao?"

Kim Taehyung mệt mỏi giơ tay: "Đưa người của cậu đi ngay lập tức!"

Hết lần này đến lần khác cúi đầu, nhưng không nhận được chút ấm áp và cảm động nào.

Go Ha Jun bắt đầu nghi ngờ, người bạn phương Đông mà Will James nhắc đến, người luôn quan tâm đến cậu, có phải là Kim Taehyung hay không.

Hay là, anh vẫn còn nhớ đến chuyện quá khứ?

Thời gian còn dài mà, Go Ha Jun quay người tức giận rời đi, cậu không phải là người không có lòng tự trọng, tại sao lại phải tiếp tục làm người ta ghét bỏ.

"Đợi đã." Kim Taehyung lên tiếng.

Go Ha Jun quay lưng về phía Kim Taehyung, kiêu ngạo và ấm ức: "Anh không phải đã đuổi em đi sao?"

Kim Taehyung thở dài: "Ha Jun, tự lo cho mình, bất kể phóng viên đã chụp được gì, tôi không muốn ảnh xuất hiện trước công chúng."

"Ai thèm!"

Nước mắt tràn mi, Go Ha Jun giận dữ: "Anh đừng quá tự cao, em đến gặp anh chỉ để chụp ảnh làm nóng tin tức, để trở về nước phát triển, quà chỉ là tiện thể thôi!"

Kim Taehyung im lặng đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, anh vào nhà, không thèm quan tâm đến món quà nằm trên đất.

Có những thứ, dù trễ cũng không sao, nhưng có những thứ, trễ rồi thì không bao giờ có thể quay lại.

Trái tim anh đã đặt trên ngôi sao nhỏ đó và không muốn lấy lại.

Chuyện phóng viên chụp lén là do quản lý của Go Ha Jun, chị Eun, sắp xếp.

Ban đầu, Go Ha Jun không đồng ý, nhưng chị Eun nói: "Nếu Kim thiếu gia không để ý đến cậu thì sao? Mất mặt rồi, chẳng lẽ còn mất cả lòng tự trọng?"

Chị Eun nói vậy thực ra là để khích lệ.

Chị biết Go Ha Jun mọi thứ đều tốt, chỉ là quá bướng bỉnh và cao ngạo, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Giống như những năm đã qua.

Rõ ràng những ngày gần sinh nhật Kim Taehyung cậu luôn đứng ngồi không yên, nhưng lại phải chờ đến khi sinh nhật qua vài ngày mới giả vờ vô tư gọi một cuộc điện thoại.

Còn cậu gọi điện cho Jeon Jungkook, cảnh cáo vài câu có gì khó.

Kết quả là chị đã bấm số cho cậu, Go Ha Jun lại hoảng loạn tắt máy.

Như thể đã làm điều gì xấu xa!

Nếu không phải gia đình họ Go là một cây đại thụ, Go thiếu gia thường xuyên tài trợ cho chị...

Nghĩ đến đây, chị Eun lại thấy mệt mỏi.

"Ảnh đã chụp rồi, khi cậu rời đi vẫn là ngôi sao hạng nhất, nhưng fan rất mau quên, nhưng cậu Lâm xuất sắc như vậy, chỉ cần có nhiệt độ, có chủ đề, sẽ nhanh chóng nổi lại." Chị Eun đưa ảnh cho Go Ha Jun xem.

Chị đứng quá xa, không nghe thấy họ nói gì, nhưng những bức ảnh chụp ra, đủ để gây ra một sự ồn ào lớn.

"Chị Eun, xóa ảnh đi." Go Ha Jun mệt mỏi nói.

Tất cả những gì diễn ra tối nay quá khó chấp nhận với cậu, cậu cần chút yên tĩnh để bình tĩnh lại.

Chị Eun không để tâm, không xóa ảnh.

Những gì Kim thiếu gia đã làm cho Go Ha Jun, bây giờ chị cũng đã biết.

Bỏ qua một người tình thâm như vậy, không phải là ngốc sao.

Còn việc hai người gặp mặt dường như không vui, chị Eun không quan tâm.

Nhà họ Kim có địa vị gì, Kim thiếu gia là ai, người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, bị bỏ rơi sáu năm, không nổi giận mới lạ.

Cứ từ từ rồi sẽ ổn.

Chị nhìn Go Ha Jun cúi đầu, im lặng như đà điểu, an ủi: "Nhìn một người thế nào, phải xem anh ta làm gì. Khoảng cách giữa H Quốc và M Quốc bao xa, Kim thiếu gia lại giúp cậu giải quyết Kevin White, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo thôi, có gì mà phải buồn."

Go Ha Jun không nói gì, nhưng tâm trạng khá hơn một chút.

Chỉ là, dù sao cũng không giống như trước.

Cậu cảm thấy có chút lo lắng, câu nói Kim Taehyung nói thích Jeon Jungkook, có phải cũng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một néo?

Sáng hôm sau, Jeon Jungkook nhận được tin nhắn từ Kim Taehyung.

"Nhà ở Hãn Hải Quốc Tế, anh sẽ chuyển sang tên em, dì Chan cũng sẽ luôn ở đó, Jungkookie, em ngoan đi, về nhà được không?"

"Kim ốc tàng kiều?"

Jeon tổng dự định làm ngơ tin nhắn đó.

Đã chia tay rồi, lại về nhà người ta ở, người ngoài nhìn thấy còn tưởng cậu làm kẻ thứ ba.

Hơn nữa, Jeon tổng đã dự định tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Jeon, sau này nhà cửa sẽ có rất nhiều, không cần phải nhận của người khác.

Tuy nhiên, cậu có chút tiếc nuối với dì Chan.

Jeon Jungkook nghĩ một chút, gọi điện thoại: "Dì Chan, dì có muốn đổi chỗ làm không?"

..........................

Tại văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Chu thị,

Kang I Chan với vẻ mặt mệt mỏi đến đón sếp của mình đi làm.

Gần đây không biết sếp bị gì, đêm nào cũng kéo anh đi uống rượu, ba bốn giờ sáng mới về ngủ.

Hôm sau lại đi làm vào buổi chiều, tối lại đi uống rượu, vòng lặp vô tận.

Ban đầu Kang I Chan còn thấy vui, dù sao sếp cũng trả tiền, anh chỉ việc chơi.

Nhưng liên tiếp năm sáu ngày như vậy, ban ngày ngủ, đêm hoạt động như củ, ngay cả robot cũng cần sạc pin.

Kang I Chan đầy bụng bất mãn, nhưng khi gặp Min Yoongi thì không dám nói, thậm chí khuyên cũng không dám khuyên.

Nhất là khi bị ánh mắt u ám của người kia lướt qua, cảm giác lạnh sống lưng.

Anh cẩn thận lái xe, cố gắng làm dịu không khí: "Sếp, hôm qua Max Chang Min đi đón một người mẫu ở sân bay, là bạn gái mới của anh ta."

Min Yoongi nhắm mắt nghỉ ngơi, lười không muốn ngắt lời Kang I Chan đang lải nhải.

Kang I Chan tiếp tục nói: "Anh đoán xem sao?"

"Lại bị đội nón xanh nữa à?"

Kang I Chan: "..."

Nhưng ít ra sếp cũng đã có phản ứng, anh phấn khích đến mức suýt lái xe leo lên vỉa hè:

"Không phải, người bị bắt quả tang là người lần trước, lần này Max Chang Min gặp được một người."

"Nếu còn vòng vo nữa thì đi châu Phi làm dự án!" Trán Min Yoongi giật giật, cảm thấy rất khó chịu, có lẽ vì cuộc sống gần đây quá bất quy tắc.

Nhưng nếu sống quy tắc, cơn bực tức trong lòng sẽ phát điên, nên anh phải chăm sóc cho nỗi tức giận trong lòng mình trước.

"Max Chang Min nói gặp Go Ha Jun, cậu ấy về nước rồi!" Kang I Chan không còn lòng vòng như một người kể chuyện nữa.

"Cậu nói gì?" Người đàn ông phía sau đột ngột ngồi bật dậy.

Kang I Chan bị dọa một phen, xe đâm vào lề đường.

Chiếc xe hơn một trăm triệu, lại là bảo bối yêu thích của sếp, anh lập tức tưởng tượng ra cảnh mình bị ném đến châu Phi, bị một đám phụ nữ da đen vây quanh, mặc váy da nhảy múa.

"Sếp... sếp, em không cố ý, em..."

"Cậu chắc chắn là Go Ha Jun đã về?" Min Yoongi hoàn toàn không để ý xe ra sao, kéo lấy tay Kang I Chan hỏi.

Kang I Chan cảm thấy tay mình sắp gãy, nhưng mới gây ra chuyện nên không dám kêu đau: "Max Chang Min nói, để em hỏi lại, em sẽ hỏi ngay."

"Đừng nói nhảm nữa!" Min Yoongi giục.

Anh không thể chờ được, mở cửa xe bước xuống.

Đi qua đi lại bên lề đường, đột nhiên nhớ ra có một người nhất định biết rõ Go Ha Jun có về nước hay không.

Park Jimin nhận cuộc gọi của Min Yoongi: "Cậu ấy về từ tối hôm trước, sao biết nhanh vậy?"

Theo thói quen, anh định nói đừng làm khó Go Ha Jun, người ta ở nước ngoài bao nhiêu năm cũng không dễ dàng gì.

Nhưng anh nhanh chóng cười tự giễu, không nói thêm.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng, anh nên thay đổi thói quen hiện tại.

Nhưng, Go Ha Jun đã về, Jeon Jungkook không biết ra sao.

Park Jimin nhớ lại chàng trai khiến người khác kinh ngạc, bị bao dưỡng thật sự là ủy khuất cho cậu, nếu rời khỏi anh Kim, thực ra cũng là chuyện tốt.

Kang I Chan xoa xoa cánh tay, chứng kiến đủ loại biểu cảm thay đổi trên mặt sếp.

Đầu tiên là phẫn nộ, sau đó như nghĩ ra điều gì, có vẻ... vui mừng?

Min Yoongi lên xe, thậm chí mở cửa ngồi vào ghế phụ: "Đưa tôi về nhà, tiện thể điều tra xem Jeon Jungkook đang ở đâu, đừng làm cậu ấy giật mình, tôi tự đi gặp cậu ấy."

"Sếp, xe... xe bị em đâm hỏng rồi" Kang I Chan nhận lỗi, muốn nhân lúc sếp vui vẻ tranh thủ sự khoan dung.

"Tiền sửa xe tự mà trả!" Đôi mắt dài của Min Yoongi liếc qua, khuôn mặt nghiêng mang vẻ đẹp mê hồn.

"Không thành vấn đề." Kang I Chan thở phào, lại nghe thấy người bên cạnh nói thêm: "Xe cũng tặng cậu, chẳng phải cậu luôn thích nó sao? Thời gian này cậu vất vả rồi."

Kang I Chan... Kang I Chan đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hối hận đến chết.

Nếu biết trước có phần thưởng này, anh thà tự mình vác xe chạy còn hơn.

Chiếc xe này toàn cầu chỉ có ba chiếc, chiếc này còn được cải tiến đặc biệt...

Đâm xe thế này, đau lòng chết mất!

Min Yoongi về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, cạo râu, chỉnh trang lại nhan sắc.

Nửa giờ sau, anh hoàn toàn tươi tỉnh.

Min Yoongi thề, chưa bao giờ anh coi trọng Go Ha Jun như vậy.

Chờ khi anh Kim và Go Ha Jun kết hôn, anh nhất định sẽ tặng một bao lì xì lớn, bây giờ thì đi gặp Jeon Jungkook, nói với cậu rằng làm người thay thế chẳng có tương lai gì, làm phu nhân tương lai của tập đoàn Chu thị không phải tốt hơn sao?

Rồi anh nhận được cuộc gọi từ Kang I Chan: "Sếp, Jeon Jungkook hôm qua đã mua vé máy bay về đoàn phim rồi."

Min Yoongi: "..." Chết tiệt!

"Tôi muốn vé máy bay sớm nhất đi tới đó hôm nay!" Min Yoongi hận không thể mọc cánh bay.

Cúp điện thoại, anh lại suy nghĩ về chuyện khác, sắc mặt liền trở nên âm u.

Jeon Jungkook rời đi vào chiều hôm qua, Go Ha Jun về nước tối hôm trước.

Vậy thì, thằng nhóc đó là bị ép phải đi?

Khi đang ăn tối, Jeon Jungkook nhận được tin nhắn của Min Yoongi: "Anh Kim có một người bạn từ nước ngoài về, bé có biết không?"

"Go Ha Jun?" Cậu thuận tay trả lời, cũng không biết Min Yoongi hỏi điều này để làm gì.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Yeon Tae Seo tức giận: "Jeon Jungkook, cho tôi một lời giải thích, nếu không ngày mai tôi sẽ làm cho chuyện này lên tiêu đề tin tức, không biết kết cục sẽ là gì đâu."

Anh ta có tự tin để nói điều này, Jeon Jungkook đã không còn chỗ dựa.

Trong phòng, nhân viên đoàn phim khoảng mười người.

Nhưng tất cả chỉ là người bình thường, còn phải sống trong ngành, không dám đắc tội với Yeon Tae Seo.

Dù có cảm thông với Jeon Jungkook, cũng không ai dám can thiệp vào xung đột giữa hai diễn viên có chút tiếng tăm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro