Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Cánh cửa đóng lại, trong phòng im lặng.

Kim Taehyung chú ý đến chiếc áo khoác vest và áo khoác dài đặt trên ghế sofa, rõ ràng không phải phong cách của Min Yoongi, liền muốn cầm đi.

Min Yoongi chặn lại: "Anh Tae, đồ khách để quên, tôi tự trả lại được rồi."

Kim Taehyung cũng không cưỡng cầu: "Tùy, việc vô ích, làm nhiều làm ít có gì khác nhau?"

"Anh Tae chỉ làm làm việc có ích? Kookie từ trước đến giờ không ăn cá, ngay cả điều này cũng không chú ý, cái gọi là thích của anh, chỉ là không cam tâm, bây giờ nghĩ lại, Go Ha Jun cũng tốt, chúc anh Tae và cậu ta sớm thành đôi." Min Yoongi cười khách sáo.

"Cậu ấy tất nhiên thích ăn cá, chỉ là cá không tươi thì không ăn."

Kim Taehyung không nhanh không chậm nói, trước khi ra khỏi cửa, lại nói: "Vai cậu ấy bây giờ không thể hoạt động mạnh, truy tận gốc đều là do cậu gây ra, những chuyện tình trước đây của cậu, cần tôi biên soạn thành sách cho cậu ôn lại không?"

Hai người không vui vẻ gì mà chia tay.

Min Yoongi trong lòng hối hận, nếu biết sớm sẽ gặp Kookie, anh ta cũng sẽ không...

Những người đó, chẳng qua chỉ là để giết thời gian mà thôi!

Nhưng sự thật là, mỗi năm anh ta nuôi mấy người, đó là điều không thể phủ nhận.

Khi cửa đóng lại, Kim Taehyung thấy sắc mặt Min Yoongi tái xanh.

Nhưng bản thân anh cũng không thấy chút vui vẻ nào.

Trong đầu anh chỉ có hình ảnh đôi mắt ướt của đứa nhỏ khi vào cửa.

Ghen tuông đến phát điên.

Jeon tổng chạy trốn, rồi phát hiện ra cả quần áo và chìa khóa đều bỏ quên ở nhà tên biến thái.

May mà dì Chan còn ở đó, không đến mức không vào được nhà.

"Jeon thiếu, bữa tối ăn ngon không? Có cần tôi làm thêm chút không?"

"Dì Chan, dì biết là tôi..."

"Kim tổng đã đến từ sớm, không cho tôi tháo hộp đựng, nói là tháo sớm sẽ bị nguội."

"Rồi sao?" Jeon tổng hỏi.

"Rồi Kim tổng nhận được cuộc điện thoại, nói là đi đón cậu cùng ăn cơm, rồi đi."

Cuộc điện thoại Kim Taehyung nhận, là của Choi Siwon.

Anh chờ không thấy đứa nhỏ về, bèn bảo Choi Siwon hỏi thăm người của Điền Thị Giải Trí, kết quả phát hiện người ta đã tan làm từ lâu.

Khu Danh Uyển Tụ Tinh cũng thuộc tập đoàn Kim Thị.

Chuyện Min Yoongi mua nhà dưới lầu, Kim Taehyung đã cho người lưu ý, buổi trưa đã biết.

Chỉ là không ngờ, tốc độ của Min Yoongi nhanh như vậy.

Trong một ngày không chỉ dọn vào ở, còn nóng lòng mời Jeon Jungkook qua.

Nên anh mới xuống lầu thử vận may.

Rồi xảy ra cảnh đầu tiên.

Jeon tổng giờ mới hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Quyết tâm, sau này tan làm tuyệt đối không chạy lung tung, bên ngoài không an toàn.

Cậu nói mình đã ăn rồi, bảo dì Chan về nhà.

Cậu tự đi lên lầu tắm rửa.

Dì Chan chờ thang máy, vừa hay gặp Kim Taehyung đi ra từ lối thoát hiểm.

Đi gần đến nơi, còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhẹ nhàng trên người anh.

Dì Chan có ấn tượng tốt về mối quan hệ giữa Jeon Jungkook và Kim Taehyung.

Một người là đứa trẻ tốt tính, xinh đẹp, một người là ông chủ lớn trưởng thành, ổn định.

Bà đối đãi với Jeon thiếu như con của mình.

Nhưng đối với Kim tổng, vẻ lạnh lùng và khách khí của anh, dù vui hay buồn cũng không thể hiện ra, khiến bà không dám lại gân.

Nhưng có một điều chắc chắn, khi Kim tổng ở bên Jeon thiếu, bà cảm thấy người nọ rất có sức sống.

Tâm trạng tốt xấu, ít nhiều cũng có thể phân biệt được.

Ví dụ như bây giờ, dì Chan cảm thấy Kim tổng không vui.

Lại nhớ đến Jeon thiếu vừa uể oải lên lầu tắm, nghĩ rằng hai người cãi nhau sao?

Hai người quan hệ tốt như vậy, nói chia tay là chia tay.

Nghĩ lại thấy tiếc.

Bà thấy Kim tổng dọn đến nhà cạnh Jeon thiếu, rõ ràng vẫn còn ý định đó.

Bèn nói thêm: "Kim... Kim tổng, chuyện của người trẻ các cậu tôi không hiểu, nhưng nếu Jeon thiếu làm gì khiến cậu bực mình, hãy nghĩ đến lúc trước cậu ấy quan tâm đến sức khỏe của cậu mà bỏ qua, Jeon thiếu tuổi trẻ tính tốt như vậy, hiếm lắm, có lỗi thì nhận, không có lỗi cũng lùi một bước, hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?"

Dì Chan nói xong, cũng thấy mình lắm lời.

Không ngờ ông chủ lớn thường ngày lạnh lùng, lại gật đầu đồng ý.

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng mặt dịu lại, cảm ơn bà, còn hứa sẽ sống tốt với Jeon Jungkook.

Lúc đó, trong mắt anh còn mang theo hy vọng không thể tin được: "Jeon Jungkook... quan tâm đến sức khỏe của tôi?"

"Chứ còn gì nữa!" Thang máy lên đến, dì Chan cũng không để ý.

Bà không thể dừng lại: "Hồi trước ở căn nhà cũ, khi các cậu còn quan hệ tốt, Kim tổng không phải hay làm việc đến khuya sao, Jeon thiếu bảo tôi nấu nhiều món bổ dưỡng an thần, còn nước canh cậu uống buổi tối cũng là Jeon thiếu bảo tôi làm cho cậu, nói cậu làm việc vất vả, cần bổ sung thêm, còn dặn tôi đừng nói với cậu, sau đó lại khuyên cậu ngủ sớm..."

Sau khi dì Chan rời đi, Kim Taehyung đứng dựa vào tường bên cạnh thang máy, đứng rất lâu.

Bàn tay đặt trên ngực, cảm nhận sự ấm áp đầy ắp, thì ra mình đã từng nhận được sự quan tâm này?

Chỉ là ngoài ấm áp, còn có sự hối hận.

Kim Taehyung nhớ lại, không lâu sau khi đứa nhỏ khuyên anh ngủ sớm, cậu phát hiện bức ảnh của Go Ha Jun trong văn phòng anh, cuối cùng anh đã mắng đứa nhỏ không thương tiếc.

Chuông cửa vang lên, Jeon Jungkook lê dép đi xuống xem.

Nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Kim Taehyung qua màn hình giám sát, cậu không khỏi nhớ đến ánh mắt anh nhìn mình khi ở nhà Min Yoongi.

Đôi mắt vốn đã đen thắm, lúc đó càng sâu không thấy đáy.

Không có vẻ tức giận, nhưng khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy, như thể sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Chỉ có kẻ ngốc mới mở cửa.

Jeon tổng nghĩ vậy, lững thững quay trở lại, giả vờ không nghe thấy gì.

Cậu luôn chủ trương có vấn đề thì giải quyết, chưa bao giờ tránh né.

Sao lại thành ra thế này!

Trong lòng cậu thầm trách móc, nhưng cũng không lên lầu.

Chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ người kia rời đi.

Chuông cửa lại vang thêm một lần.

Sau đó, điện thoại của Jeon Jungkook đổ chuông.

Jeon Jungkook: "...."

Cậu cầm điện thoại, nằm ngửa tự thôi miên mình: ngủ rồi, không nghe thấy gì cả.

Thôi miên được một nửa, ở cửa có tiếng "tít", nghe như tiếng mở cửa.

Sau đó, Jeon Jungkook trong trạng thái đang tự thôi miên, cầm điện thoại đối mặt với người đàn ông vừa bước vào.

Jeon Jungkook: "...!!!"

Cậu vội ngồi thẳng dậy, sửa lại tư thế ngồi khoanh chân trên sofa vốn là thói quen xấu.

Vì đang mặc đồ ngủ mỏng manh, có chút lo lắng.

Lo lắng chuyển thành bực bội: "Kim! Tae! Hyung! Ai cho anh vào?! Đây là xâm phạm nhà riêng!"

Jeon tổng mới nói vài câu, đã thấy mình như bùng nổ.

Người đàn ông bị cậu mắng không nói lời nào, bước dài vài bước đến trước mặt cậu, mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì, cuối cùng... lại cười?

Trong mắt Kim Taehyung, đứa nhỏ đầy sức sống, ở đâu cũng đáng yêu.

Anh chấp nhận bị mắng, nhưng rút lui là điều không thể, khóe mắt khóe miệng vẫn dịu dàng không giảm.

Jeon tổng: Kim bá tổng điên rồi!

Theo nguyên tắc không thể thua về khí thế, cậu leo lên ghế sofa đứng, cao hơn người kia một cái đầu.

Chưa kịp "uy nghiêm" đuổi người đi.

Đã bị người ta ôm vào lòng.

Kim bá tổng bị nghi ngờ là phát điên, hành động nhẹ nhàng và thành thạo.

Ôm lấy người ngồi xuống sofa, trông như lỏng lẻo bao vây lấy cậu, nhưng Jeon Jungkook muốn thoát ra thì tuyệt đối không thể.

Jeon tổng đặc biệt hoảng hốt, liếc nhìn sợi dây buộc áo choàng ngủ mấy lần.

Nhìn có vẻ buộc khá chặt, không rơi... không rơi đâu.

Chỉ là cảm giác lạnh lẽo quá rõ ràng, cực kỳ thiếu an toàn.

Thật là ấm ức cho cậu em nhỏ của mình, phải chịu đựng nỗi sợ hãi này.

Gần đây tay cậu không tiện, về nhà tắm xong cũng lười không mặc quần lót, ngủ lại khá thoải mái.

Nếu biết sớm có ngày này, dù nói gì cậu cũng không lười nữa.

Ôm người trong lòng, lỗ hổng lớn trong tim anh lập tức được lấp đây.

Kim Taehyung nhỏ giọng xin lỗi: "Là lỗi của anh, là anh xâm phạm nhà riêng, là anh không xin phép đã động tay động chân, anh nhận hết, chìa khóa là anh lừa dì Chan để lấy, anh biết không nên làm vậy, nhưng Jeon Jungkook, chỉ ôm một chút thôi, được không? Em phải để anh tiếp tục sống, được không?"

Jeon tổng từ bỏ việc giãy giụa.

Được rồi, thực ra cậu cũng không giãy giụa gì nhiều.

Trong mấy tháng qua, cậu có nhận thức sâu sắc về sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người.

Đôi khi cậu làm quá, bị chỉnh đốn, mắt rưng rưng nước mới được tha, nghĩ lại thấy ngại.

Khoảng ba bốn phút sau khi bị ôm, Jeon tổng cảm nhận được hơi nóng từ tai nhạy cảm.

Chỗ này thuộc vùng không thể chạm tới của cậu, cậu theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.

Kim Taehyung làm thủ phạm, không hề xấu hổ khi bị bắt quả tang, thậm chí còn có chút tiếc nuối.

Anh đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng người anh yêu ngay trước mặt, mỗi chút mỗi phần đều khắc sâu vào tim anh, thân thiết gần như là bản năng.

Jeon tổng lo lắng, sợ rằng một khi mình lộ sơ hở thì sẽ mất hết uy nghiêm.

Bây giờ cậu cũng là người có tiếng tăm, không phải người tình buông thả, mặt mũi vẫn phải giữ.

Thấy Kim bá tổng có ý đồ lợi dụng mình, cậu liếc xéo: "Coi tôi chỉ là bình ô-xy chắc, bây giờ chắc đã hít đủ rồi chứ?"

Đối phương bật cười trầm thấp, đẹp đến không thể nhìn: "Vĩnh viễn không đủ, phải hít cả đời."

Kim Taehyung nói vậy, liền bế thiếu niên từ trên đùi lên.

Cánh tay siết chặt một chút, rồi mới miễn cưỡng đặt cậu xuống bên cạnh.

Jeon tổng từng quen được anh bế lên bế xuống, cũng không động đậy lung tung.

Khi được đặt xuống, cậu vội lấy cái gối ôm chắn trước người, che chắn phần nào đó, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ lạnh hơn.

Tuy nhiên, vẫn có chút thất vọng.

Dù sao cậu cũng gần một mét tám, Kim bá tổng bế lên như bưng đĩa, thậm chí còn không tốn công thở mạnh, thật là tức chết người.

Đặt thiếu niên ngồi bên cạnh, lòng Kim Taehyung lại dậy sóng.

Lời của dì Chan làm anh dao động, chỉ muốn ôm chặt đứa nhỏ.

Bây giờ lại ôm người đặt bên cạnh, mới cảm nhận được khi ôm lấy thân người ấy, cảm giác rất khác biệt.

Nhìn kỹ, đôi chân trắng nõn thon dài nằm ngang trước mắt.

Hai người đã làm đủ mọi chuyện, hợp hay không hợp đều biết rõ.

Với Kim Taehyung, mỗi tấc da thịt của người trước mặt đều khiến anh yêu thích không nỡ buông, hận không thể yêu đến chết.

Jeon tổng đối diện với ánh mắt nóng rực như lửa của ai đó, cảm giác nguy hiểm trỗi dậy.

Rồi, Kim bá tổng bị cái gối ôm ném trúng mặt.

Người đàn ông vươn ngón tay dài mạnh mẽ nắm lấy cái gối, đôi mắt vốn đầy nhiệt tình và tập trung, thoáng chốc ngỡ ngàng.

Nhìn thiếu niên với đôi mắt màu trà đang trừng lên giận dữ quát: "Có chuyện gì thì nói!"

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Chương sau:

Jeon tổng cũng nhận ra, Kim Taehyung không phải có sự chuẩn bị trước.

Không phải lúc nào cũng không có sơ hở.

Kim bá tổng chắc chắn chưa nhận ra cậu đang thả rông phía dưới .

Điểm yếu không bị phát hiện thì không phải là điểm yếu.

~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro