Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Trong lòng Jeon Jungkook như có một con thỏ, cảnh giác với mọi tiếng động.

Nhìn thấy Kim Taehyung bị gối ôm đập choáng váng, khuôn mặt đẹp trai thường ngày lạnh lùng trở nên ngơ ngác, dù chỉ là một khoảnh khắc, sự thay đổi kỳ lạ này cũng khiến cậu thả lỏng không ít.

Jeon tổng cũng nhận ra, Kim Taehyung không phải có sự chuẩn bị trước.

Không phải lúc nào cũng không có sơ hở.

Kim bá tổng chắc chắn chưa nhận ra cậu đang thả rông phía dưới .

Điểm yếu không bị phát hiện thì không phải là điểm yếu.

Jeon Jungkook giành lấy gối ôm từ tay Kim Taehyung, rồi ôm chặt lại như bảo bối.

Nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay ra: "Chìa khóa, nếu có lần sau, tôi sẽ chuyển nhà."

Kim Taehyung tự biết mình có lỗi, cũng thừa nhận.

Lấy chìa khóa trong túi ra đặt vào tay thiếu niên: "Sẽ không có lần sau, anh chỉ là..."

Lời dì Chan còn văng vắng bên tai.

Nhưng tình cảm mà anh không trân trọng trước đây, bây giờ nhắc lại, chỉ khiến thiếu niên nhớ về những kỷ niệm không vui.

Người đàn ông với đôi mày đẹp ẩn chứa nỗi buồn, nhưng lại như đang hứa hẹn: "Anh biết tất cả rồi, anh sẽ nghe lời em, ít thức khuya, cũng sẽ điều chỉnh công việc, em đừng bỏ anh, những gì em nói anh sẽ suy nghĩ kỹ, đã hứa thì sẽ không hối hận."

Còn về biểu hiện bất thường của Jeon Jungkook mà anh thấy ở nhà Min Yoongi.

Kim Taehyung rất khó chịu, nhưng không hỏi.

Hỏi thì anh cũng không có tư cách để can thiệp.

May mắn duy nhất là dường như Jeon Jungkook chưa chấp nhận lời tỏ tình của Min Yoongi, anh vẫn còn cơ hội.

Jeon tổng: "..."

Anh biết cái gì chứ?

Trong lòng thắc mắc, Jeon tổng cũng không hỏi thêm.

Sợ hỏi lại sẽ không biết phải nói chuyện thêm bao lâu, dù sao Kim bá tổng trân trọng mạng sống cũng không phải điều xấu, bản thân mình chẳng phải là một bài học trước mắt hay sao.

Nói xong, Kim Taehyung không muốn rời đi.

Có cơ hội ở bên thiếu niên mà không bị ai làm phiền, thực sự rất hiếm hoi.

Jeon tổng lên tiếng trước, nghiêng người nhìn anh: "Vậy... chúc ngủ ngon?"

Nhận được ý tứ tiễn khách nặng nề, Kim Taehyung đứng dậy: "Được, ngủ ngon, mai đi làm với anh nhé?"

Điền Thị Giải Trí và Ánh Thịnh Giải Trí không xa nhau.

Nơi làm việc thực sự của Kim Taehyung không phải ở Ánh Thịnh, anh chỉ muốn tiện đường đi cùng.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh: "Không muốn."

Cậu vẫn ôm gối ôm, sau khi tắm làn da sáng mịn, đôi mắt ướt át, ngoan ngoãn đẹp đẽ đến không chịu nổi, thái độ lại rất kiên quyết.

Kim Taehyung cũng không ép buộc, lùi lại: "Gối ôm của em, có thể tặng anh không?"

Có phải anh ta phát hiện ra điều gì không, Jeon tổng trong lòng hoảng loạn, thái độ lại mềm mỏng hơn: "Nhà anh còn thiếu cái này?"

"Thiếu cái em từng ôm." Người đàn ông không giấu diếm: "Luôn cảm thấy lòng trống rỗng, nếu em đồng ý..."

"Không đồng ý!" Jeon tổng không do dự ném gối ôm vào ngực Kim bá tổng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai người đều ngẩn ra.

Jeon tổng không để ý từ khi nào ngón tay mình đã móc vào dây buộc áo choàng, ném gối ôm quá mạnh, áo choàng bị kéo mở ra...

Cụ thể mở ra thế nào.

Dù sao cũng là... toàn bộ phơi bày.

Jeon tổng cúi đầu nhìn.

Có một khoảnh khắc, cậu không biết phản ứng thế nào.

Kim Taehyung cầm gối ôm trước ngực, cũng ngẩn người.

Cơ thể quen thuộc mà xa lạ, hoàn hảo không tì vết, thường xuất hiện trong mơ, cứ thế hiện ra trước mắt.

Cảnh tượng này là đòn giáng mạnh đối với cả hai người.

Nhưng Kim Taehyung phản ứng nhanh hơn một chút.

Anh ném gối ôm đi.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh kéo chặt lại áo choàng của thiếu niên.

Sau đó, Jeon tổng bị bọc kín trong áo choàng, đã bị ôm vào một vòng tay nóng bỏng.

Cậu có thể cảm nhận người ôm mình, cơ bắp căng cứng, cảm giác như sẵn sàng bùng nổ.

Jeon tổng: "..."

Khuôn mặt cậu bị ép vào ngực người đàn ông, không biết nên ngạc nhiên vì Kim Taehyung giúp cậu kéo lại áo choàng hay nên ngạc nhiên vì anh bất ngờ ôm mình.

"Anh có thể buông..." Jeon tổng lí nhí nói.

"Đừng động, ngoan nào." Kim Taehyung giọng khàn khàn, thấp và nhẹ.

Cảm nhận được gì đó đụng vào bụng dưới, Jeon tổng: "..."

Đều là đàn ông, chẳng có gì là không hiểu, không nên động thật.

Chỉ là Kim bá tổng này, đúng là phong độ không giảm như xưa.

Và phản ứng cũng quá nhanh rồi!

Trong sự im lặng, Jeon tổng nghe Kim bá tổng hỏi: "Jungkookie, em có muốn không?"

Trong câu hỏi này, cậu nghe thấy sự cẩn trọng.

Nói thật, Jeon tổng khá muốn.

Về mặt sinh lý 100% là nhu cầu.

Nhưng chuyện này không đơn giản chỉ là đồng ý.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.

Trên giường ngủ rồi, dưới giường có cần phải đưa ra lời giải thích không?

Dĩ nhiên, chuyện thề thốt trên giường rồi dưới giường không nhận là chuyện thường.

Chuyện thường không có nghĩa là đúng.

Jeon tổng không chấp nhận chuyện thường này, nên tạm thời vẫn muốn sống chết kiềm chế.

Kim Taehyung cảm thấy nếu anh không an ủi tiểu huynh đệ của mình, nó sẽ nổ tung.

Trái tim như bị vắt khô bởi chiếc khăn nóng, vừa chặt vừa nóng, cần được giải tỏa.

Nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.

Nghe thiếu niên uể oải nói: "Không muốn" cũng không ngoài dự đoán.

"Biết rồi, anh không động vào em." Kim Taehyung trán nổi gân xanh, cố gắng giữ giọng bình thường: "Ôm một chút được không? Hai mươi... mười phút, chờ một chút rồi anh sẽ buông em ra."

Anh ôm cậu, không phải để chiếm lợi.

Chỉ là tránh nhìn, để khỏi làm điều gì khác.

Lần này, Jeon tổng không từ chối.

Cậu cũng là đàn ông, cảm giác hưng phấn rồi dừng lại giữa chừng, rất khó chịu.

Nghe tiếng thở hỗn loạn, nóng rực bên tai dần dần bình tĩnh lại, cậu khá khâm phục sự kiềm chế của Kim bá tổng.

Dù đối phương thả cậu ra, phần nào đó vẫn căng phồng rõ ràng, nhưng cảm xúc đã khá bình ổn.

Bị nhìn thấy thì cũng bị nhìn thấy rồi, Jeon tổng giờ thoải mái hơn nhiều.

Cậu buộc lại dây áo choàng, đưa gối ôm cho Kim bá tổng: "Hành lang có camera, che đi một chút?"

Hai phút sau,

Người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài lạnh lùng, ôm gối bị đuổi ra khỏi cửa.

Jeon tổng đứng sau cánh cửa, kéo áo choàng lên nhìn xuống dưới.

Nhỏ giọng nói: "Mày cũng chẳng đáng tin chút nào!"

Nhỏ hơn người ta thì cũng thôi đi, dù sao tuổi tác và thể hình cũng là thứ không thể cưỡng cầu, nhưng lại bị dụ dỗ đến mức tự mình hưng phấn, cũng may Kim bá tổng tự lo liệu, nếu không thật là mất mặt.

Trở lại phòng khách, nhìn thấy chìa khóa trên bàn, Jeon tổng thở dài.

Dì Chan nếu không có ý định tác hợp cho cậu và Kim bá tổng, dù bị lừa thế nào cũng sẽ không dễ dàng đưa chìa khóa cho người ta.

Quan tâm và vượt quyền là hai chuyện khác nhau.

Chuyện này chạm đến giới hạn của Jeon tổng.

Cũng tại cậu trước đây lười biếng.

Không giải thích rõ ràng với dì Chan rằng cậu và Kim Taehyung đã chia tay.

Nhớ rằng ngày mai phải nói với dì Chan, nếu có lần sau, sẽ chấm dứt hợp đồng lao động.

Dĩ nhiên, cậu sẽ bồi thường một cách hào phóng.

Ngày hôm sau,

Trợ lý Cheon và Jung Hoseok đến cửa nhà Jeon Jungkook vào thời gian đã hẹn.

Vì có một hợp đồng cần ký ngay, trực tiếp đến chỗ đối tác hoàn tất, về công ty lại tốn thời gian.

Cùng lúc đó, trợ lý Choi Siwon đến đón ông chủ đi làm.

Ra khỏi thang máy, liền sững người.

Jung Hoseok anh ta biết.

Vậy người đàn ông anh tuấn nho nhã đứng cạnh Jung Hoseok là ai?

Ngoại hình thậm chí không thua kém cậu trai trẻ hôm qua.

Jeon tổng không hổ danh là ông chủ công ty giải trí, Choi Siwon nghĩ thầm.

Nhìn những người này, ai nấy đều cao ráo, chân dài, nhan sắc vượt trội, hết người này đến người khác khiến người ta hoa cả mắt.

Năm phút sau, Min Yoongi dẫn Kang I Chan lên lầu.

Trong tay anh ta còn cầm áo khoác Jeon Jungkook để quên hôm qua, không thèm để ý đến Choi Siwon, ánh mắt quét qua khuôn mặt lạ hoắc của Cheon Seo Ju, gương mặt liền trở nên âm u: Lại thêm một người nữa!

Cheon Seo Ju biết Min Yoongi, cũng nhận ra áo khoác trong tay anh ta là của ông chủ mình.

Đối mặt với ánh mắt không thiện chí của anh ta, anh lịch sự nhường đường: "Min thiếu."

"Anh là gì của Jeon Jungkook?" Min Yoongi hỏi.

"Trợ lý." Cheon Seo Ju trả lời.

"Làm quen nhé, tôi là bạn của Jeon Jungkook, hiện đang theo đuổi cậu ấy." Min Yoongi tự giới thiệu.

"...Chào anh." Trợ lý Cheon dễ dàng chấp nhận cách nói "hiện đang theo đuổi" kỳ lạ này.

Trợ lý Choi nghe lời giới thiệu của Min thiếu: "..."

Ghi nhớ cẩn thận, sẽ báo cáo lại cho ông chủ, còn lại thì...anh thực sự không thể làm gì hơn.

Jeon tổng đúng tám giờ rưỡi mở cửa ra ngoài.

Vừa mở cửa, hành lang vốn rộng rãi, giờ đầy những người cao ráo, đẹp trai, trông khá chật chội.

Thấy cậu, đủ loại ánh mắt đồng loạt tập trung lại.

Hai người đẹp trai nhất, khó đối phó nhất, mỗi người chiếm một bên cửa, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Jeon tổng: "..."

Jeon tổng cũng không nhớ mình xuống lầu ngồi vào xe như thế nào.

Dù sao, trong thang máy, Kim Taehyung và Min Yoongi mỗi người đứng một bên.

Trợ lý nhã nhặn và vệ sĩ đẹp trai của cậu chỉ có thể đứng ở cửa thang máy tiễn cậu bằng ánh mắt.

Jeon tổng từ chối đề nghị đi làm cùng của Kim bá tổng, cũng như đề nghị đưa cậu đi làm của Min biến thái.

Ngồi vào xe rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Jung Hoseok đã biết rõ mức độ được yêu thích của ông chủ mình.

Nhưng mỗi ngày anh vẫn thấy bất ngờ.

Trợ lý Cheon trông có vẻ điềm đạm hơn nhiều.

Không vội vàng, từ tốn báo cáo lịch trình một ngày cho ông chủ trẻ.

Buổi tối, Jeon tổng ăn tối ở công ty.

Để tránh có người chờ đợi, cậu chụp ảnh, đăng lên mạng xã hội một bài mà chỉ riêng hai người nào đó có thể thấy, ý là đang bận công việc.

Ăn ngoài không thể ngon bằng ăn ở nhà.

Kim Taehyung biết Jeon Jungkook dạ dày không tốt, muốn gọi điện thoại, nhưng nghĩ lại chỉ nhắn tin, nhắc Jeon Jungkook về nhà ăn cơm đúng giờ, anh sẽ chú ý không làm phiền.

Min Yoongi nhìn bài đăng trên mạng xã hội mà gãi đầu.

Anh thực sự đã mơ tưởng về việc mỗi ngày cùng ăn tối với đứa nhỏ, nhưng giờ... có vẻ như đã trở thành sự phiền toái.

Sau đó, cuộc sống của Jeon Jungkook trở nên có quy củ hơn.

Kim Taehyung và Min Yoongi có chuyện gì cũng hẹn trước trong giờ làm việc, cuối cùng không còn đột ngột tấn công.

Chỉ là mỗi sáng mở cửa, vẫn như thường lệ, ngẩng đầu lên nhất định phải thấy hai người này.

Jeon tổng cuối cùng chỉ coi như là gặp gỡ hàng xóm bình thường.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Editor: Chết chưa.... anh Kim bị vợ ném gối ôm đuổi ra ngoài ngủ rồi =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro