Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm! Ầm!

Con tàu lắc lư chênh vênh dữ dội, tiếng máy gầm từ những thuyền nhỏ bủa vây làm động cả góc trời. Bọn cướp đã tràn lên tàu, tiếng đao kiếm lẫn súng đạn rền vang.

– Chuyện gì? – Lão Push nắm vội bàn tay của một tên thuộc hạ hỏi gấp, trên người y đầy những vết thương.

Tên thuộc hạ lắp bắp vài tiếng không rõ nghĩa trước khi tắt thở.

– Cướppppp…. Cướpppp…

Lão Push hoàn toàn chấn động, trong thoáng chốc ngây người sững sờ. Là hắn! Kim Kimhan Puttichai, đứa con trai đáng nguyền rủa. Lão dám chắc như vậy.

Nhưng không phải theo thông tin mật báo, do đàn em của hắn không chấp nhận trận cướp này, nên hắn rút lui rồi sao? Lẽ nào kẻ nội gián đã thông tin sai cho lão? Không thể nào! Lão Push hoàn toàn không tin.

Môi lão run run sự tức giận lẫn hãi hùng, ánh mắt vô hồn nhìn xuống gầm tàu – nơi mà nó đang lẫn trốn. Rồi lão nhìn ra thế trận – nơi mà Kim đang cố gắng đánh cướp. Vì muốn che đậy tội ác trong qúa khứ mà lão bỏ lơ cớ sự trên tàu, trong lúc lão tìm giết nó thì hắn lạnh lùng tìm giết lão… Lẽ nào, đó là quả báo?

Mà dù có là quả báo, Kim lẫn nó đều không được phép tồn tại. Lão Push nghiến chặt răng quyết tâm như vậy.

– Tập trung tất cả họng súng, hướng về con thuyền lớn nhất! Còn đội súng ngắn dồn lên boong, giết hết đám cướp trên tàu! – Lão Push gầm lên, rút kiếm chỉ đạo đám thuộc hạ. Lão biết hắn ở trên con thuyền lớn nhất – thuyền chỉ huy. Hắn chết thì đám ô hợp này sẽ chẳng làm được gì.

Ầm! Ầm!

Pằng! Pằng!

Á á!!!

Lão Push xuất hiện, bọn lính lập tức tìm được hướng đi, chúng dàn trận áp đảo lại đám cướp biển.

.

.

Dưới gầm, nó nhắm mắt chạy mãi cũng đến đường cùng. Trong bóng tối nó vớ được chiếc thang dây, đành tùy tiện leo lên. Chật vật lắm mới đẩy được nắp hầm, vừa ló đầu ra nhìn thấy chút ánh sáng, nó lập tức hụp đầu xuống khi cả thân người của ai đó đổ ầm lên. Máu từ khe hở nhỉu lon ton vào mặt nó. Vì tối, nó chỉ nghĩ đó là nước do ẩm ướt, nên lại hì hụt dùng sức đẩy nắp hầm lên lần nữa.

Nắp hầm vốn đã khá nặng với thân thể gầy nhom, giờ còn thêm xác người nằm phía trên, nó không tài nào đẩy lên được. Nhưng ở dưới này mãi sẽ bị lão Push tìm giết, bằng mọi cách nó phải thoát khỏi đây. Đang nghiến răng cắn lợi dụng hết sức mình, bất ngờ xác chết kia bị đẩy ra, cái nắp hầm cũng tự nhiên bật mở. Một gương mặt thanh tú xinh xắn hững hờ liếc nhìn xuống.

Nó cứng đờ người nhìn lên, miệng há hốc kinh ngạc.

Là Pete.

Luôn luôn là cậu đến cạnh bên khi nó cần sự giúp đỡ nhất. Vì sao?

– Anhh… anh… – Nó ấp úng vừa bối rối vừa cảm kích. Sự mâu thuẫn dâng trào khi bản thân lại căm ghét ân nhân của mình vô cớ.

– Ở yên dưới đó. – Pete rít giọng lạnh lùng rồi đóng sầm nắp hầm lại.

Nó giật mình khi bóng tối lại bao trùm xuống, hồn vẫn chưa trở về sau giây phút hội ngộ bất ngờ. Khi đã lấy lại bình tĩnh, nó hét lên dọng tay vào nắp hầm rầm rầm.

– Mở ra cho em! Anh Pete! Lão ta sẽ giết em! Mở ra cho em! Anh Pete! – Nó bức bối dốc hết sức mà đẩy. Vậy là Pete đã lên tàu rồi, bọn họ mưu đồ cướp con tàu này thật.

Ngay trong lúc nó đang luýnh quýnh tuyệt vọng thì nấp hầm lại một lẫn nữa mở bật ra, Pete chán nản gắt.

– Leo lên đây!

Nó lật đật làm theo, lòng như trút được gánh nặng khi không còn cô đơn lẻ loi nữa.

Ngay lúc nó ló đầu ra khỏi hầm lần đầu tiên Pete đã nhìn thấy từ xa. Cậu chỉ cảm giác quen quen chứ không xác định được là ai nên mới tò mò đến gần xem thử. Lúc chắc chắn là nó, Pete biết ngay mình vớ phải phiền phức rồi. Vì vậy, cậu muốn nó ở yên dưới hầm, vốn dĩ là nơi an toàn nhất. Nhưng nó la hét phản đối thế kia, buộc lòng Pete phải quay lại.

– Đi! – Pete không có thời gian hỏi han nó vì sao máu me bê bết. Có khi nào mà nó chả bị thương đâu. Đã dặn ở yên một chỗ mà nó không nghe thì cậu đành miễn cưỡng đem nó bên mình. Pete là một người kiêu ngạo tự cao tự mãn lại hết lần này đến lần khác sẵn sàng xả thân cứu nó. Đó là một món nợ ân tình mà cậu phải trả cho Kim. Cậu biết hắn thích nó nên miễn cưỡng bảo bọc cho nó. Huống chi hắn đã từng mở miệng bảo cậu phải chiếu cố cho thằng nhóc chết nhát này.

– Em… em… phải làm gì? – Nó bước vội theo Pete, run rẩy nhìn ra chiến trận. Không còn bơ vơ côi cút nữa, nó thấy phấn chấn lắm, tay cầm đoản đao nhỏ cũng chắc hơn. Mắt láo liên tìm kiếm một bóng hình thân quen.

– Không làm gì hết, cứ ngoan ngoãn ở phía sau tôi. Và làm ơn tôi kéo đi đâu thì đi đó. – Pete đáp vội rồi lao thẳng vào đám thuộc hạ của lão Push, chém giết không ngừng. Cậu thật sự chán ngấy việc phải bảo vệ nó, chưa kể mỗi lúc sợ hãi nó cứ run rẩy mà đứng chết dí một chỗ.

Vegas không lên tàu của Push, y chỉ huy đội súng trên thuyền, nhưng mắt thì không rời khỏi Pete qua ống nhòm từ xa. Vừa nhìn thấy cậu kè theo nó bên mình mà lâm trận, y chách miệng đóng sập ống nhòm lại.

– Nói hoài không nghe! – Vegas làu bàu chán nản. Y với Pete đã thề nguyền sống chết có nhau, ấy vậy mà Pete chẳng bao giờ xem trọng mạng sống của mình. Nếu đã xưng hai tiếng anh em với ai thì cậu sẽ luôn bảo vệ họ hết sức mình có thể.

– Tập trung bắn đạn vào đuôi tàu đi! – Vegas hạ lệnh. Mục đích của trận chiến là phân tán lực lượng binh lính ra khỏi lão Push, cô lập lão một mình.

Lão Push lại đinh ninh chiếc bóng nhỏ ở trên thuyền chỉ huy chính là Kim. Ngoài mặt thì ra sức cản phá sự tấn công của bọn cướp biển, nhưng thật chất là lão âm thầm cho đội súng nhắm thẳng vào chiếc thuyền lớn đó.

Họng súng lớn nhất lặng lẽ giương cao hướng về khoang thuyền phía xa, nơi mà Vegas đang đứng. Lão Push bỏ mặc thế trận trên tàu, lão chỉ muốn giết hắn thôi.

Tiếng súng đạn rền vang, đao kiếm hỗn loạn, không ai chú tâm đến diễn biến xung quanh. Nhưng nó lại khác, nó không phải tham chiến, lại được Pete chở che. Và từ khi lên boong giao chiến, mắt nó đã không rời khỏi chiếc thuyền quen thuộc ở phía xa, thuyền chỉ huy của hắn.

– Á? Á aaa!! – Bất ngờ tiếng hét hãi hùng của nó làm chấn động cả boong tàu. Mặc kệ ánh kiếm bủa vây, nó lao thẳng lên mũi, nơi mà họng súng khổng lồ nằm khuất sau cánh buồm đang được châm ngòi, hướng về thuyền chỉ huy mà nó nghĩ hắn đang có mặt. Có điều, tất cả đã quá muộn.

– Porchay! Quay lại! Nguy hiểm lắm! – Pete hốt hoảng cản ngăn.

Bùm!

Ầm!!!

Tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ loại vũ khí mật tối cao, quả đạn bay chệch hướng một góc nhỏ nhưng cũng đủ làm chiếc thuyền phía xa nổ tung trong biển lửa.

– Vegas! Không! Vegas! – Pete sững người vài giây rồi gào thét hoảng loạn. Chiếc thuyền kia bốc cháy nghi ngút chìm dần. Không thể suy nghĩ gì được nữa, Pete nhảy liền xuống biển, cố gắng bơi tới thuyền nhỏ để đến bên cạnh người yêu nhanh nhất có thể.

– Giết thằng ôn con đó cho ta! – Lão Push giận dữ quát khi nó bị bỏ lại một mình. Ngay lúc đạn bắn thì nó lao đến đẩy mạnh vào họng súng làm đường đạn chệch hướng. Sức nóng lẫn hỏa lực phát ra hất người nó văng lăn lóc xuống boong tàu. Hai bàn tay đỏ rần vì bỏng.

Nó không kịp thời gian lo cho thân xác tả tơi của mình, ngọn lửa bập bùng phía xa như đốt cháy thẳng vào trái tim ngây dại.

– Đại ca! Đại ca ơi! Huhuhu… Đừng có bỏ em! Đại ca ơi! – Vì nhỏ người và đôi tay rát buốt, nó không sao leo qua thành tàu để nhảy xuống biển như Pete.

– Đại ca! Cho em đi với anh!… Đừng bỏ em! – Tâm trí nó đau đớn uất nghẹn khi chiếc thuyền kia cháy tan tành. Sóng biển lạnh lùng cùng con gió nóng hừng nhấn chìm sức lực nó. Thế là hết, hắn chết, tâm trí của nó cũng chết. Nó khóc gào bất lực không thể bơi đến gần bên hắn, hoàn toàn không nhận ra những mũi kiếm sắc lạnh vô tình của bọn lính sẽ kết liễu mạng nó trong tíc tắc nữa.

– Á!

Bất chợt ai đó kéo mạnh nó vào lòng cùng lúc dòng máu đỏ phun thẳng lên bầu trời xanh, xác tên lính lập tức đổ ầm xuống chân nó.

Hơi ấm này, bờ ngực này, vòng tay này… nó ú ớ sững sốt ngỡ là mơ. Không gian như lắng đọng mọi âm thanh, thời gian đứng yên trong khoảnh khắc, chỉ có người đó và nó tồn tại trên cõi trần.

Là hắn.

Chính là hắn.

Nó ngơ người ngây dại tròn đôi mắt long lanh. Một tay hắn ôm nó, một tay cầm kiếm oai hùng hạ sát hết những kẻ muốn làm hại nó. Chân hắn di chuyển, người nó cũng di chuyển theo. Máu người của chiến trận tàn nhẫn nhuộm đỏ màu tội ác, ấy thế mà nó vẫn tin mình đang lâng lâng trên thiên đường. Thân xác bay bổng trong chốn bồng lai. Ánh mắt nó say đắm ghi dấu gương mặt ngày đêm mình mong nhớ. Hắn vẫn cứ chém giết, còn nó vẫn cứ mê muội ngắm nhìn, miệng há tròn ngây ngốc.

Lão Push hãi hùng khi thấy hắn xuất hiện gần sát bên. Vậy là hắn không có mặt trên chiếc thuyền kia? Hắn đã ở trên tàu của lão? Ngay khi lão giật mình nhìn ra thế trận thì hắn đã lao thẳng lên mũi tàu.

Nhiệm vụ của Vegas và Pete là phân tán lực lượng để cô lập lão Push. Và hắn thì âm thầm kết liễu mạng sống của lão. Nhưng kế hoạch hoàn toàn bị đỗ vỡ khi thuyền chỉ huy của hắn bị nổ tan tành, mạng sống của Vegas đang bên bờ vực thẳm. Đội quân của lão Push quá đông và dũng mãnh đã ngăn cản bước chân của hắn từ khi chiến trận bắt đầu tới giờ.

Từ dọc dãy hành lang tàu, hắn đã thấy nó và Pete đang chiến đấu trên boong. Sau phút ngỡ ngàng vì sự xuất hiện khó hiểu của nó thì hắn nghe tiếng nó thét não nề, đòi sống đòi chết cùng hắn. Hắn chẳng giữ được bình tĩnh nữa, thân người nhỏ bé cùng những giọt nước mắt long lanh thôi thúc hắn lao đến. Dù rằng lão Push vẫn chưa bị cô lập, xung quanh lão còn quá nhiều thuộc hạ, hắn chẳng màng. Thế nên bọn chúng lập tức đồng loạt chỉa mũi kiếm vào hắn.

Không có Pete, một tay còn ôm lấy nó, hắn thật sự như một con mãnh hổ phải dốc toàn bộ sức mình. Càng bị dồn ép con quỷ trong hắn càng đáng sợ. Một nhát kiếm vung ra là chặt đôi cơ thể người. Máu của tội ác lại nhuộm đỏ dưới chân hắn.

Cuối cùng nó cũng định thần lại và nhận ra cả hai đang bị bủa vây. Hắn còn sống đây là quá đủ cho sự hạnh phúc bé nhỏ.

– Đại ca, buông em ra đi… – Miệng nó thì thầm mà tay lại ôm chặt hắn. Nếu tiếp tục lo cho nó, hắn sẽ không thể thoát được vòng vây này. Nó biết mình không thể bám mãi lấy hắn, nhưng rời xa vòng tay bảo bọc oai hùng, nó sợ lắm.

Hắn hiểu rõ lời nó mà vẫn làm ngơ. Trái tim ẩn sâu trong lớp bọc lạnh lùng bỗng chốc quặn đau khi được nghe lại giọng nói ngọt ngào ấy. Một tuần cách xa, một tuần hắn bị đọa đày khổ ải. Từ đầu hắn đã không muốn nó tham gia vào trận chiến này. Vì hạnh phúc lẫn sự an toàn của người mình yêu, hắn tự uất nghẹn lòng mà qua lưng đi, để nó không bao giờ phải dấn thân vào nguy hiểm. Vậy mà nó lại xuất hiện tại đây. Hắn biết phải làm sao khi sự sống và cái chết của cả hai chênh vênh như chính con tàu họ đang đứng.

Lão Push sốt sắn đứng sát trên mũi tàu. Ngay khi nhận ra hắn một mực ôm sát người nó, lão liền quát lớn.

– Giết thằng nhỏ! Tập trung giết thằng nhỏ cho ta!

Bọn lính lập tức hiểu ra vấn đề, đồng loạt chỉa mũi gươm về phía nó. Nó đang bị thương, hai tay còn bị phỏng, chắc chắn không thể né tránh những đường kiếm hiểm hóc. Tấn công nó hiển nhiên dễ hơn tấn công hắn. Còn hắn bảo vệ nó luôn khó hơn bảo vệ chính mình.

Cheng! Cheng!

Gương mặt hắn đanh lại đầy căng thẳng. Vài ba đường gương đã đôi lần muốn xược qua tay hắn. Người ngoài nể phục hắn dũng mãnh kiên cường, chỉ có nó nghe rõ hơi thở nặng nề và nhịp tim dồn dập của người sát cạnh bên. Hắn đang kiệt sức.

– Đại ca… Buông em ra đi đại ca, hức… – Nó thều thào như van xin. Nếu không bảo vệ nó, đám lính lác cơ hội này chẳng bao giờ có thể làm khó hắn được. Nó là một kẻ chết nhát và sợ đau, nhưng hiện giờ, nó chỉ ước gì mình đừng tồn tại để không làm vướng chân hắn.

Tình cảm của nó dành cho hắn rốt cuộc là gì? Vì sao mỗi lần nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm là tim nó lại đau thắt nghẹn. Hắn mà chết, nó cũng chẳng nghĩ mình nên sống nữa.

Vì lẽ đó, nó quyết định tự động đẩy mạnh thân mình ra khỏi vòng tay ấm áp. Rộng bước đường cho hắn, cũng là tự kết liễu cuộc đời của nó.

Nó bất ngờ lao ra làm hắn bàng hoàng hốt hoảng. Hàng chục mũi kiếm lập tức hướng thẳng vào tim nó. Trong giây phút ngỡ là cuối cùng ấy, nó lại vu vơ mỉm cười. Đôi mắt tròn mãn nguyện in rõ gương mặt thân thương bao đêm ấp ôm truyền hơi ấm cho nó. Được chết vì hắn, nó thấy hạnh phúc.

Rầm!

Thình lình con tàu chao đảo dữ dội sau tiếng va chạm mạnh bạo. Lão Push làm nổ tung thuyền của Vegas, Pete căm hận tột cùng. Cậu không ngần ngại lái chiếc thuyền cướp biển đâm thẳng vào tàu của lão. Con tàu lắc lư dữ dội nhưng thuyền của cậu thì vỡ tan tành. Pete hậm hực rồi lại nhanh chóng nhảy xuống biển.

Bị đâm mạnh, con tàu khổng lồ chênh vênh trật hướng lái, đâm sầm vào ghềnh đá hững hờ ở vùng nước xoáy mạnh. Địa hình vùng này đã được bọn cướp khai thác kỹ lưỡng. Một khi đã quyết thực hiện vi vụ lớn thì hắn đã phải chuẩn bị rất nhiều phương án tấn công. Trong cơn phẫn uất, Pete đã chọn cách liều mạng nhất.

Ầm!

Tiếng chấn động rền vang vùng trời, thân người nhỏ bé của nó lăn vòng vào sát mạn tàu. Cả người đau ê ẩm. Chưa hết bàng hoàng vì vụ va chạm vừa vớt vát lại cái mạng cho nó, thì một bàn tay sắt lạnh thô bạo kéo ngược người nó lên.

– Đồ ngu! – Hắn rít giọng trừng mắt đe đọa. Vì bảo vệ nó hắn mới chật vật thế này, nó tự tìm cái chết là coi thường sự lo lắng trong hắn. Hắn tức điên như thể nếu nó dám hành động ngu ngốc một lần nữa thì chính tay hắn sẽ giết nó thật.

Nó ú ớ trước thái độ quá lạnh lùng với sự hy sinh của mình, ngoài đôi mắt giận dữ thì nó không cảm nhận chút gì cảm kích từ trong hắn. Dường như hắn còn muốn cảnh cáo gì nó nữa nhưng bọn người của lão Push lại ập đến.

Cheng! Cheng! Soát! Á!!

Sau cơn chấn động bọn lính lảo đảo lấy lại thăng bằng nhưng không tài nào đứng vững như hắn được. Vẫn một tay ôm chặt lấy nó, hắn lạnh lùng tiến thẳng đến mũi tàu. Xác bọn lính chất chồng theo từng bước hắn đi qua, không ai đủ lực để đở được một nhát kiếm của hắn khi tàu chênh vênh thế này. Hắn là quỷ biển thì luôn luôn làm chủ trên biển. Thế trận đã bất ngờ thay đổi.

– Chào bố già. – Hắn rít giọng với hàm răng trắng vẽ một nụ cười hiểm độc, tay rút mạnh thanh kiếm ra khỏi cơ thể tên thuộc hạ cuối cùng đứng bên cạnh lão Push. Từ khi hắn xuất hiện với đoạn đường từ boong lên mũi tàu, bao nhiêu mạng người đã đỗ gục trước lưỡi kiếm ấy, thật không sao đếm xuể.

– Đúng là súc sinh! – Lão Push cũng nghiến răng giận dữ, vun kiếm chém thẳng vào hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro