Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàu cập vào hòn đảo quen thuộc dưới bóng chiều tà đỏ rực, mọi người lục đục khuân dọn những gì cướp được vào doanh trại, ba mỹ nữ cũng theo đó bị dẫn vào đảo. Nó trầm ngâm nhìn theo dáng cô gái nhỏ người nhất, không biết rồi số phận của nàng sẽ đi về đâu? Bị bán qua biên giới và làm vật mua vui cho bọn đàn ông ở một đất nước khác? Nó thấy bất nhẫn quá, niềm thương cảm dâng lên, ánh mắt không thể dứt khỏi bờ vai yếu ớt của cô gái được.

Trên boong nó nhìn theo cô gái thì từ dưới khoang hắn lại âm thầm nhìn nó. Hắn không giận, cũng chẳng oán trách. Khó mà bắt nó không xiêu lòng trước vẻ đẹp thiên thần đó. Hắn nhếch mép cười buồn cho chính mình rồi cũng lặng lẽ bước xuống thuyền, bỏ mặc nó muốn lang thang đi đâu thì đi.

Con thuyền nhẹ tênh càng lúc càng vắng, mỗi người một việc nên chẳng ai quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Nó lủi thủi bước vào đảo một mình, đi theo nhóm đông người nhất. Do tự ý trở về đảo, hắn cũng chẳng có ý đón chào, nên nó ái ngại lẫn tự ái, không dám đối diện với hắn.

Bọn cướp chia làm ba, nhóm sắp xếp đồ cướp được, nhóm chăm sóc người bị thương, và nhóm an táng những anh em bị giết. Nó nằm trong nhóm thứ ba, và vô tình xui khiến thế nào, hắn cũng đi theo nhóm này. Hắn muốn nói lời chia tay cuối cùng với những anh em không may.

– Thằng Chay cũng bị thương, sao không theo Pete? – Một tên cướp quan tâm hỏi. Nó cười nhẹ không đáp. Chính vì biết Pete dẫn đầu nhóm đó nên nó mới không theo. Pete ba lần bốn lượt cứu giúp, vừa rồi còn ra vẻ ủng hộ sự quay lại này, ấy mà suốt thời gian qua nó lại ghét cậu. Nghĩ tới đó khiến nó ngại khi ở bên cạnh cậu.

Nhóm người đi thẳng lên núi, xen qua rừng cây để đến bãi đất trống lưng chừng trông ra biển. Họ sẽ chôn xác những người anh em ở đây. Vì nó bị thương, bọn cướp chẳng cho phụ cái gì cả, ai cũng xua tay bắt nó vào doanh trại. Hắn nhìn thấy lại coi như không nhìn thấy, vẫn lạnh lùng làm việc của mình. Nó đành thất thểu ngồi một ngóc, trời tối dần để đôi mắt tròn long lanh sáng rực, buồn hiu trông về phía hắn. Tiếng sóng biển dạt dào vươn hương muối nặng trịch, càng lúc nó càng thấy cô đơn, như một kẻ thừa thải.

Khi mọi việc đã xong, mọi người rút về doanh trại. Hắn đi trước, vẫn dáng oai hùng dũng mãnh, từng bước hiên ngang, có khác chăng là thái độ hững hờ kia xem nó như chưa hề tồn tại.

Nó mím chặt môi, nghe cõi lòng đau quá, tự hỏi mình cố trở về đây để làm gì? Người ta đã vứt bỏ, cho một đống tiền để nó yên cái phận, vậy mà nó còn mặt dày bám theo. Môi nó bắt đầu mếu máo, đôi vai nhỏ run run, rấm rứt ngăn dòng nước mắt hờn tủi.

– Vào chuẩn bị ăn cơm Porchay ơi! – Tên cướp đi cuối cùng hô lớn rủ rê, trời tối nó không biết là ai nhưng cũng chẳng buồn quan tâm.

Chỉ còn lại một mình với mấy chục ngôi mộ, dần dần nó thấy ớn lạnh. Thêm cái gió hiu hiu âm u của biển càng rùng mình hơn. Nó đứng bật dậy, lùi vài bước ra khỏi ngôi mộ gần nhất. Tim đập mạnh từng hồi với những âm thanh lạ từ rừng vọng ra. Quá sợ, nó hớt hải cấm đầu chạy theo nhóm người vừa đi khỏi. Thà mặt dày bám lấy hắn còn hơn ở đây làm bạn với vong hồn.

Vào đến trại, đám cướp tản ra ai về phòng nấy, nó nhìn quanh chẳng thấy bóng hắn đâu, chắc hắn đã về phòng.

Đang lúc phân vân không biết đi đâu thì một tên cướp biển đập mạnh vào vai nó.

– Thằng Porchay ở đây mà tao kiếm quá trời! Đại ca nói sắp xếp cho mày căn phòng cuối hướng Đông đó, sướng chưa?

Nó ngỡ ngàng không hiểu trước nụ cười bí hiểm của y. Sướng cái gì? Rõ ràng là bị đuổi. Hắn không muốn gần nó nữa nên mới cho nó căn phòng xa phòng của hắn như vậy.

Được lắm, coi như không quen biết thì cứ là không quen biết, nó chả cần. Ngày mai nó sẽ hỏi Pete tàu lên đất liền và mãi mãi không bao giờ nhớ đến sự tồn tại của hắn nữa.

Nó lẫy hờn đi tới căn phòng dành cho mình, tắm rửa sạch sẽ để kịp giờ cơm, nó không muốn bị nhịn đói. Đến khi tắm xong mới nhận ra là chẳng có quần áo thay, mặt mày nó nhăn nhó tự đánh vào đầu mình cái tội lớ ngớ. Lúc nhìn quanh phòng tìm kiếm thứ gì che chắn được, đôi mắt nó dừng lại chiếc tủ nhỏ ngay góc phòng. Chiếc tủ được trạm trổ công phu với hoa văn hoàn mỹ. Là chiếc tủ của hắn cho.

Nó bước lại gần, chầm chậm mở hộc tủ ra, tim như thắt lại với những gì hiện diện trong đó. Quần áo mới, giầy mới, dây nịt mới… tất cả mọi thứ mà nó hí hửng xếp vào khi lần đầu được hắn mua quà.

– Lúc đi nghe ngóng thông tin trên đất liền, tao cố ý mua cho mày đó.

– Hôm nay không có thời gian nên tao chọn đại. Mai mốt tao dẫn mày đi theo, thích cái gì thì lấy cái đó.

– Thấy cái tủ nhỏ đằng kia không? Cho mày luôn!

Nhớ lại từng giây phút ngọt ngào, nó mếu máo ôm chầm lấy chiếc tủ, nước mắt vô thức lăn dài. Hắn cho người đem chiếc tủ qua gian phòng này chứng tỏ hắn thật sự muốn cắt đứt mọi thứ với nó.

– Em đã làm gì sai?… Sao anh nhất quyết bỏ em?... – Càng lúc nó càng thấm thía cái cô đơn hiu quạnh khi không có hắn. Cái đau của một tuần lang thang lẻ loi một mình không bằng cái đau có hắn có kề bên mà bị hất hủi lạnh lùng. Bây giờ dù hắn yêu Pete cỡ nào nó cũng chấp nhận hết, nó cam lòng làm vật thay thế để an ủi con tim thất tình của hắn. Nó tự nguyện làm điều đó, cho dù điều đó vượt qua mức trung thành của một tôi tớ dành cho chủ nhân.

.

.

.

Chưa bước vào phòng ăn nó đã nghe tiếng ồn ào huyên náo như mở hội. Vừa đến góc cửa thì lập tức một tên cướp to cao vạm vỡ bá cổ nó lôi vào.

– Hôm nay thắng lớn, uống no say anh em ơi ~ Mừng thằng Porchay hoàn thành nhiệm vụ quay về – Họ vừa hát hò vừa cụng những ly nước đắng chát vào nhau. Nó mất tích cả tuần lại thình lình xuất hiện trên tàu của Push, bọn cướp cứ nghĩ nó được hắn giao nhiệm vụ làm nội gián. Hiện tại người nó bầm dập tả tơi, chúng càng khẳng định giả thuyết đó là thật.

Phản xạ đầu tiên của nó là liếc mắt nhìn vào chiếc bàn sang trọng cuối phòng ăn, nó tin là hắn không có ở đây nên bọn đàn em mới làm loạn thế này.

Nhưng không, hắn vẫn có mặt và đang ngồi cùng Pete, cả hai trầm ngâm dùng bữa, mặc kệ sự hoan say của đám cướp. Có lẽ mừng chiến thắng nên anh em vui ca tiệc tùng, hắn phải dẹp cái sở ghét ồn ào của mình lại để mọi người được vui vẻ.

Tên nó bắt đầu được réo ầm lên khi ai cũng muốn cụng ly chúc mừng. Với bọn cướp, đã xưng hai tiếng anh em thì lúc nào cũng phải đồng sinh cộng tử. Tay nó nâng cốc uống cạn, môi cười méo xẹo mà ánh mắt không rời khỏi hắn.

Hắn thoáng nghe tên nó, trông phút chốc cũng liếc ánh mắt lên kiếm tìm. Khi hai ánh mắt chạm nhau, hắn lại lạnh lùng quay đi rồi tiếp tục bữa cơm chiều nhạt nhẽo.

– Bỏ thật à? – Nhìn thái độ của hắn, Pete nhướng mày hỏi nhỏ.

– Vốn dĩ không phải của mình thì đừng nên miễn cưỡng. – Hắn đáp.

Pete cười nhạt:

– Thật vậy ư? Thế tại sao ban đầu biết rõ nó thẳng anh còn cưỡng ép?

Hắn suy tư chưa biết trả lời sao thì Pete lại cười khỉnh:

– Anh gieo vào đầu nó cái thứ tình cảm bất thường quái dị rồi bây giờ phủi bỏ chỉ vì nó thích đàn bà? Làm ơn đi, anh cứ sống như vậy thì mất người yêu cho coi.

Hắn buông muỗng cơm xuống, dựa lưng vào ghế vẻ hững hờ chẳng quan tâm. Pete liền nói tiếp:

– Đừng nói là em không nhắc nhở anh, kẻ mà suốt đời chỉ yêu thích sự hoàn hảo như anh thì mãi không tìm ra ai hơn thằng Porchay đâu.

Hắn hừ nhạt khó hiểu:

– Không phải em không thích thằng Porchay sao? Tự nhiên nói tốt là thế nào?

Pete lắc lắc nhẹ mái đầu.

– Anh biết em trước nay phân định tình cảm rất rạch ròi mà. Em không thích thằng Porchay vì nghĩ nó không xứng với anh. Nhưng giờ em phát hiện ra, thằng nhóc đó mạnh mẽ hơn anh gấp ngàn lần. Ít nhất thì nó cũng biết bất chấp tất cả cho những gì mình thích.

Hắn liếc mắt nhìn nó, buâng quơ nhớ lại những hành động bất chấp tính mạng của nó trong vụ cướp. Thật ra thì nó đối với hắn là gì? Còn ánh mắt say đắm nó nhìn cô gái kia là gì? Hắn chách miệng mệt mỏi không muốn nghĩ nữa, chậm rãi đứng dậy.

– Coi như em nài nỉ anh đó, thử một lần giành giật cho riêng mình được không? Anh không hỏi sao biết người ta không thích? – Pete chán nản làu bàu.

Hắn làm ngơ xem như không nghe thấy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Không gian lập tức tĩnh lặng khi bóng hắn lướt qua bàn tiệc, ai ai cũng lấm lét nhìn nhau chờ đợi thời khắc nặng nề ấy nhanh chóng qua đi. Ngay khi tấm lưng của hắn khuất sau dãy hành lang, bọn cướp lại bùng nổ tiếng reo hò, hô vang cụng ly lách cách.

Đôi mắt nó dõi theo hắn da diết, hy vọng hắn hãy liếc nhìn một cái hờ hững thôi cũng được. Nhưng không, kẻ lạnh lùng vẫn thẳng bước đi và coi nó như kẻ vô hình. Một lần nữa nó càng khẳng định sự quay về của mình là vô nghĩa. Người ta đã hất hủi mà mình còn mặt dày bám theo. Nó hụt hẫng lẫn tự ái, tự thấy bản thân mình thật đáng thương. Chẳng cần bọn cướp quàng cổ bá vai, nó tình nguyện nốc cạn từng cốc nước sặc nồng hơi men đắng. Chắc chắn khi mặt trời ló dạng, nó sẽ đi, đi cho khuất mắt hắn.

Tiệc tàn khi trời về khuya giá lạnh, bọn cướp xiểng niểng ai rút về phòng nấy, chỉ còn một mình nó ngồi thu lu trong góc tường. Nó không say. Dù nốc cả vại bia to đùng nó vẫn không say. Bởi say thì đâu biết thương, biết nhớ, biết uất ức. Càng uống nó chỉ càng thấy mình lạc lõng. Vì sao bị hắn ghẻ lạnh lại đau đớn vật vã thế này? Cái tủi thân lẻ loi dằn vặt đến không thể thở nổi.

Tới đây là đủ rồi. Nó nắm chặt tay tự nhủ rồi loạng choạng đứng dậy. Tâm trí vẫn nhớ rõ hình bóng hắn nhưng chân này lại lọ mọ xỏ chân kia. Nó đâu có say, phải, nó không say. Nó vẫn rất tỉnh táo để rời khỏi hòn đảo này. Nó là một kẻ ngu ngốc mới ngồi chờ đợi cả tuần trên bến cảng, ngu ngốc mới leo lên thuyền của lão Push để bị đánh đập hành hạ, ngu ngốc mới lao vào họng súng để đôi tay bỏng rát thế này. Và ngu ngốc nhất là tự nguyện theo hắn về đây.

Dọc dãy hành lang gió vù vù thổi, sóng biển rì rào đưa hương muối mặn nồng như chính giọt nước mắt trong lòng nó.

– Được lắm… Anh bỏ tôi… Thế thì tôi đi, anh là cái quái gì? – Nó lắc lư cơ thể ướp đầy men rượu trên dãy hành lang, miệng lầm bầm rủa xả.

– Đồ xấu xa… khi cần thì cưỡng bức tôi, khi chán thì vứt đi như giẻ rách. Nhớ đấy… Đồ xấu xa…

Nó lết thân tàn đến cuối dãy phòng. Trong đầu nhất quyết đi ra biển tìm bè vào đất liền, thế mà chân lại bước đến căn phòng hắn chuẩn bị cho. Dường như trong tiềm thức, nó nghĩ rằng hắn đã chuẩn bị cho thì phòng này là của riêng mình. Nó đạp mạnh cửa rồi lê chân thẳng đến giường, thả thân người rơi tự do xuống tấm nệm êm ái, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nó thật sự không có say mà.

Trong cơn mơ, nó thấy ai đó đang vuốt ve cơ thể mình, hôn nhẹ qua từng vết thương. Làn da người đó mịn màng mát lạnh, hơi thở dịu dàng nồng nàn tình ái. Người đó nhẹ nhàng trườn lên bụng nó, đung đưa hai bầu ngực căng tròn mơn trớn bờ ngực nó. Chỉ trong phút chốc nó rạo rực, quàng tay ôm chầm lấy cơ thể mỏng manh kia mà hôn ngấu nghiến. Đôi môi đỏ thơm lừng mùi son, chiếc lưỡi nhỏ ma lực quấn chặt lưỡi nó. Hồn nó ngất ngây xoa nắn điên cuồng vào hai quả đào đầy đặn, tận hưởng hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ.

Thiếu nữ?

Nó giật mình đẩy mạnh người đó ra, choàng tỉnh khỏi cơn mê tình ái.

– Sao cô lại ở đây? – Nó há hốc mồm kinh ngạc nhìn người con gái quyến rũ đang nằm cùng giường với mình. Cô ta là một trong ba mỹ nữ mà nó thích nhất, cũng là người mà nó lỡ tay làm bị thương trên boong tàu.

Cô gái không chút ngượng ngùng, mỉm cười dịu dàng với nó.

– Em ở đây để hầu hạ chàng.

– Hả? Hả? Hả? – Mắt nó trợn tròn ngơ ngác, mờ nhòe hơi men trước cơ thể trần đầy khơi gợi.

– Họ bảo nếu em hầu hạ chàng thật tốt thì em sẽ không bị bán qua biên giới, vì chàng thích em mà, không phải sao? – Cô gái lại sáp vào nó, ưỡng bầu ngực tròn căn mịn kích thích dục vọng.

– Thích? – Nó ấp úng, ngã người hết mức vào thành giường để tránh cô ta.

Cô gái mỉm cười với ánh nhìn thiết tha, leo hẳn lên người nó.

– Em biết chàng là người tốt, vì không muốn làm em bị thương nên chàng mới bị lão Esther đánh đập. Em rất vui khi được hầu hạ chàng. Bị rơi vào tay cướp biển hay bị dâng cho Hoàng gia thì họ cũng đối xử với em như một trò chơi. Em tình nguyện theo chàng, em tin chàng sẽ đối xử tốt với em.

Không để nó phản kháng, cô gái lao vào hôn cuồng nhiệt. Trong hoàn cảnh này thì người con gái nào chẳng muốn vớt vác được chốn nương nhờ. Nó là tấm phao quý giá, nó được hắn cưng chiều, bên cạnh nó, cô ta sẽ được yên thân. Huống chi, chính hắn đề nghị cô ta đi bước đường này…

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro