Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay cảm giác sao quen thuộc quá, cũng vào một đêm hè khí trời se lạnh. Lạnh từ ngọn gió vi vu mang hương biển hay lạnh từ trong tâm hồn? Hắn khẽ dịch người ngồi sát lại ngọn đèn dầu hơn để tìm chút hơi ấm nhỏ.

Ba năm trước, hắn cũng ngồi thế này để chờ đợi, hy vọng Pete sẽ xuất hiện trước cửa phòng. Chỉ tiếc là khi ngọn đèn lụi tàn, ánh mặt trời lên cao, hắn cũng chỉ có một mình đơn côi. Dĩ nhiên là đau lắm chứ, lẻ loi hiu quạnh biết bao nhiêu, nhưng hắn luôn an ủi lòng là Pete đang hạnh phúc. Giây phút cậu hân hoan ái ân bên cạnh người yêu, hắn chỉ lặng lẽ cam chịu ngồi châm ngọn đèn dầu. Làm bạn cùng ánh đèn le loét trong đêm như đã là định mệnh.

Hiện giờ, có lẽ nó cũng đang hoan say trong ái tình với người trong mộng. Cô ta có làn da mịn màng, có hương thơm thiếu nữ say đắm, cô ta sẽ cho nó những lạc thú mà hắn không sao mang lại được.

Vốn dĩ là hoàn cảnh quen thuộc nhưng sao đêm nay hắn lại đau đến vậy? Đau vạn lần lúc để Pete ra đi. Thân người nhỏ bé của nó, ánh nhìn bướng bỉnh của nó, cả cái hỉnh mũi hay dáng đi lầm lủi, hắn nhớ đến uất nghẹn trong tim. Ánh đèn lập lờ soi rọi vào gương mặt băng giá, đốt cháy từng hình ảnh thân thương của nó trong lòng. Hắn chớp nhẹ đôi mắt, thở hắc ra nặng nề để xoa dịu cơn đau bóp nghẹn.

Ít nhất thì trước đây hắn còn có cái để chờ, còn bây giờ, hắn chờ gì đây? Chờ nó từ bỏ cô gái xinh đẹp và ngã vào lòng hắn? Một chuyện hoang đường khi nó là kẻ ghê tởm thứ ái tình quái dị. Bởi hoàn toàn tuyệt vọng nên nỗi đau qua từng giây phút càng chất chồng. Quá yêu nó, hắn để nó gần người nó yêu, nhưng chính quyết định đó đang dần giết chết linh hồn hắn. Hình ảnh nó đang ôm ấp cô ta, vuốt ve thân thể thon thả đó, rồi nó hôn,… Tất cả chúng làm tâm trí hắn bắt đầu điên cuồng, con thú dữ trong lòng gầm lên thôi thúc. Hắn nghiến chặt răng để ngăn đôi chân mình lao thẳng đến gian phòng kia, cướp đoạt nó vào vòng tay mình và giết chết kẻ đang hoan say cùng nó.

– Porchay… – Tên nó vuột khỏi miệng hắn như loại bùa chú thôi miên chính mình. Gọi tên nó, hắn bình tĩnh lại để tiếp tục châm dầu vào ngọn đèn le lói. Hắn không thể giết cô ta vì chính hắn đã đưa cô ta đến bên nó. Nó hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc, như thể hắn đã từng âm thầm nhìn thấy Pete hạnh phúc.

Nhưng không. Nó khác Pete!

Để nó ra đi hoàn toàn khác hẳn để Pete ra đi.

Hắn đau đớn vò nát mái tóc mình, tình yêu này thật sự đang ăn mòn linh hồn hắn. Nếu không thể giết cô gái đó, không thể cướp nó về vòng tay, thì hắn đang tự giết chính bản thân mình.

Cách!

Ngay khi hắn tưởng chừng đã bị nỗi đau xé nát, tiếng mở cửa bất ngờ vang lên. Một làn gió lạnh từ hành lang ập vào, hắn vu vơ ngoái đầu liếc nhìn về hướng đó.

Rồi bàng hoàng nhận ra nó đang đứng tần ngần ngay cửa.

Hắn đứng bật dậy, mở tròn đôi mắt, đích thị là hình dáng thân thương của nó.

Trong sự ngỡ ngàng chưa thể định thần lại thì bóng người nhỏ nhắn ấy đã vụt chạy vào, ôm chầm lấy hắn, khóc gào căm phẫn. Cái ôm mạnh đến mức hắn hụt cả chân, phải dùng tay chống lên bàn đỡ lấy cơ thể cả hai, hơi ấm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa vào con tim giá lạnh.

– Em đâu có cần mấy thứ đó! Em không cần tiền! Em không cần đàn bà! Em chỉ cần anh thôi! Anh nghe rõ không? Em chỉ cần anh thôi!… – Nó vùi mặt vào ngực hắn, mếu máo sụt sùi như một đứa trẻ, giọng vỡ òa tức tưởi.

Hắn sững sờ ngây người vì sự xuất hiện của nó, cả những lời nói như oán trách kia. Lần đầu tiên một kẻ trùm tàn bạo biết thế nào ấp úng bối rối.

– Porchay…

– Em muốn ở cạnh anh! Là em muốn chứ không có giả dối! Sao anh làm vậy với em? Sao anh bỏ em? – Nó thét lên ghì chặt lấy lưng hắn, không cho hắn đẩy người nó ra. Nước mắt hờn tủi làm ướt nhòe ngực áo.

– Porchay… E..em say rồi… – Hắn ngượng ngùng từ “em” khi không thể lạnh lùng gọi nó tiếng “mày”. Mùi bia rượu nồng nặc từ nó xộc lên mũi, hắn nhíu mày cố gắng đẩy nó ra mạnh hơn.

Nó bỏ mặc, vẫn hét lớn dù hắn có bực bội hay không.

– Em không có say! Sao anh bỏ em? Trả lời đi! Sao anh bỏ em? Em đã ngoan ngoãn anh còn muốn gì nữa?

Hắn tròn mắt chết lặng vì bị con người nhỏ bé trước mặt tra hỏi.

Bao nhiêu uất ức mấy ngày nay phải chịu, nó mượn men rượu càng lấn tới. Nó ghiến răng tiến, hắn ngỡ ngàng lùi. Cũng là lần đầu tiên một kẻ cướp cường bạo bước lùi.

– Cái gì là đừng đi lung tung? Ở yên trong phòng trọ? Tao sẽ quay lại? Rốt cuộc tui chờ cả tuần có thằng tao nào quay lại đâu? – Nó hất giọng chửi rủa, càng ngẫm nghĩ nó càng uất ức.

– Này! – Hắn trừng mắt điên tiết với lời lẽ hỗn xược của một kẻ đàn em.

Nhưng nó không còn bình tĩnh nữa, nước mắt giàn giụa lấn áp cả giọng nói của hắn.

– Này cái gì? Nếu anh muốn bỏ tui thì cứ vứt đi cho rãnh nợ, cần gì kiểu cách nói mà không biết giữ lời. Giờ còn lấy đàn bà ra mua chuộc tui hả? Anh tưởng tui cũng giống như cái đám đói khát thèm thuồng thứ đó hả?

– Đủ rồi đó Porchay! – Hắn khóa chặt hai tay nó lại, gầm gừ đe dọa. Giới hạn chịu đựng của hắn dần đến đỉnh điểm.

Nó cố vùng ra nhưng không thể, bức bối giơ chân đạp thẳng vào đầu gối hắn.

– Đủ cái gì mà đủ? Tui đã nghĩ anh gặp nguy hiểm, tui nghĩ anh đã chết. Tui đau đớn thế nào anh có biết không? Tui mòn mỏi chờ đợi thế nào anh có biết không? Anh là cái thá gì mà đối xử với tui như vậy?

Trong giây phút hắn bàng hoàng ngơ ngác, nó vùng ra khỏi bàn tay hắn, đổ gục xuống sàn tuyệt vọng. Vùi mặt trong đôi bàn tay bỏng rát.

– Ai cũng xem tui như đồ giẻ rách… Tui chỉ cần cuộc sống yên cái thân thôi mà… Đồ xấu xa. Anh hùa với họ làm khổ tui…

Hắn lặng nhìn tấm lưng nhỏ bé thổn thức rồi cũng hiểu ra những gì nó đang cố nói. Có thể hắn không dám tin, nhưng sự thật trước mắt là vậy. Nó từ bỏ cô gái đó và chạy đến bên hắn. Niềm vui vỡ òa khiến hắn run rẩy. Từ từ ngồi xuống đối diện nó, hắn ngập ngừng ôm nó vào lòng, nhẹ lau đi những giọt nước mắt ấm ức.

– Thì… thì anh không bỏ em, mãi mãi sẽ không bỏ em, không để em phải khổ nữa đâu… – Hắn không biết làm gì ngoài việc xoa dịu ngọn lửa lòng trong nó. Mọi thứ quá bất ngờ khiến hắn chưa thể nào tiếp nhận kịp.

Vòng tay hắn bị nó ôm chặt, thút thít không ngừng, lắng nghe giọng nói trầm ấm mà ngày đêm mình mong nhớ.

Nó hiểu rồi. Ngay khi kề bên cô gái kia mà vuốt ve, say mê tình ái thì nó đã hiểu rồi. Cái tình cảm ấp ủ trông ngóng về hắn suốt thời gian qua, không phải là thứ tình trung thành giữa chủ nhân và tôi tớ, không phải lòng biết ơn của kẻ nghèo hèn được bạc tiền sa hoa, cũng chẳng phải cảm giác ấm ức do bị ruồng bỏ. Cái thứ tình cảm đó đến từ con tim nó, len lỏi trong nỗi nhớ của nó là một thứ tình yêu khát khao gần gũi.

Là nó yêu hắn.

Yêu thương bằng cái thứ tình quái dị mà chẳng có cảm giác ân ái cùng đàn bà. Chỉ khi được hắn ôm gọn trong tay như thế này đây, nó mới cảm nhận được cái ngọt ngào dào dạt. Ở bên cạnh hương thơm thiếu nữ, hình ảnh dịu dàng của hắn lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Cuối cùng nó đã biết cái mình cần không phải tiền tài danh vọng, không phải cuộc sống giàu sang. Cái nó cần chính là hắn. Quá tức tối vì chẳng thể hiểu vì sao bị hắn ruồng bỏ, lại còn đưa đàn bà đến xoa dịu, coi thường tình cảm của nó. Nó bức bối xô mạnh cô gái ra, lao thẳng đến phòng hắn, quyết hỏi cho ra lẽ. Bình thường nó sẽ chẳng có cái gan đó. Chỉ là hiện giờ, lẽ nào nó đã say?

Hắn ôm nó dịu dàng rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu vỗ về an ủi, xoa xoa bờ vai nó. Trước hết phải để cho nó và cả hắn cùng bĩnh tĩnh lại.

Họ ôm nhau thật lâu. Người mếu máo khóc nức nở, rấm rứt không ngừng. Người dịu dàng vuốt ve trấn an. Ngọn đèn nhỏ le lói chút ánh sáng vàng làm không gian nhỏ thêm phần ấm áp.

Niềm thương nhớ dồn nén bao lâu, tưởng mất đi lại được ôm gọn trong lòng, hắn hân hoan sung sướng. Nụ hôn nồng cháy bắt đầu phớt nhẹ từ đỉnh đầu chậm rãi xuống sâu hơn nữa. Một tay hắn nâng cầm nó lên khi môi phà từng hơi thở khát khao vào trán, rê nhẹ xuống mũi và dừng lại ở khóe miệng mềm mại ngọt ngào.

– Em thật sự muốn ở cạnh anh? – Hắn trìu mến hỏi, trong giọng nói lại có chút van nài.

Bất giác tim nó đập rộn ràng khi hai đôi môi sát cận nhau. Một tuần chờ đợi ở bến tàu chắc chắn chỉ vì giây phút này đây. Giây phút được đắm chìm trong vòng tay ấm áp của hắn.

– Em thật sự rất nhớ anh… – Nó mếu máo từng tiếng thật nhỏ.

Hắn không thể nào kiếm chế nỗi, vội vàng ôm chầm lấy nó, vò mạnh cơ thể nó để khặng định hắn đang ở đây, không bao giờ bỏ mặc nó nữa.

Bất chợt hắn đẩy nó ra, ghì chặt lấy đôi vai nhỏ, nhìn sâu vào mắt nó.

– Muốn ở cạnh anh?… Vậy em có biết ở cạnh anh… là như thế nào không? – Hắn ngắt quãng câu hỏi trong chờ đợi. Có thể đây là một giấc mơ khi tình yêu bất ngờ được đáp trả. Có thể trong cơn say nó đã không tự chủ bản thân mình. Nhưng hắn vẫn muốn nghe một lời khẳng định.

Nó lặng nhìn hắn thật lâu rồi rụt rè nhổm người dậy, khẽ khàng choàng tay qua vai hắn. Nó muốn hai đôi môi lại sát kề nhau một lần nữa.

– Lẽ nào em lại không biết… – Lời thì thầm được kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ nhàng từ nó. Một giây… rồi hai giây… nó bắt đầu tham lam hơn khi chiếm hữu hoàn toàn môi hắn. Hơi men say nồng thôi thúc nó tìm kiếm ái tình mà mình đang khao khát.

Không gian như vỡ òa trong rừng hoa sắc màu rực rỡ, lồng ngực hắn muốn nổ tung khát vọng đến ngất ngây. Giữ được bình tĩnh trong giây phút này là điều hoàn toàn không thể. Hắn ôm chầm lấy nó lao thẳng đến chiếc giường tưởng chừng đã giá lạnh. Cơ thể nhỏ nhanh chóng được phủ lên bởi bờ ngực mạnh mẽ ấm áp. Một tràn nụ hôn nồng cháy dồn dập mút mát khắp mọi nơi. Hắn điên cuồng tận hưởng hương thơm ngọt ngào vốn tưởng chỉ là hư vô ảo ảnh.

Những nụ hôn mạnh bạo này mới thật sự là thứ nó mong đợi. Không ngần ngại hay sợ sệt bất cứ điều gì, nó ghì chặt cổ hắn, cuồng nhiệt đáp lại từng nụ hôn. Cả hai mê đắm quấn lấy nhau, khám phá cơ thể đối phương bằng đôi tay tham lam mời gọi. Không gian lẫn thời gian hiện tại chẳng còn ý nghĩa gì khi hai tâm hồn chỉ nhìn thấy mỗi nhau.

Nó nhanh chóng đưa cuộc tình ái lên cao trào khi chủ động dâng trọn cho hắn. Bức tường ngăn cách luân lí ái tình hoàn toàn đỗ vỡ, nó đạp lên định kiến thế nhân với sự khát khao hắn điên cuồng. Hắn – nguồn sức mạnh vĩnh cữu cho nó tồn tại. Đó là tất cả những gì con tim bé nhỏ nhận ra sau bao biến cố sự đời. Nó và hắn – hai kẻ đàn ông cùng tận hưởng hoan lạc ái ân trọn vẹn.

Hai cơ thể trần mê đắm quấn vào nhau, khám phá mọi nơi ngọt ngào thầm kín. Hắn trườn xuống giữa hai chân nó, nâng niu dịu dàng phần nhạy cảm. Bị men say nồng nàn từ nó làm ngất ngây, hắn quên luôn những tối kị tự đặt ra trước đó, để đưa nó lên cõi thiên thần. Vòm miệng ấm nồng của một kẻ cao ngạo nhiệt tình truyền đi khoái cảm cho tình yêu của mình.

.

.

.

Mặt trời lên rất cao đưa cái nắng oi bức mùa hè qua khung cửa sổ, đánh thức cơ thể lười nhác đang trốn tránh trong tấm chăn dày. Nó bức bối đạp mạnh mọi thứ đang phủ trên cơ thể mình để tìm chút gió thoang thoảng qua.

Nhưng nó càng đạp thì càng thấy mình bị siết chặt, cái gì đó mềm mại ẩm ướt lướt nhẹ trên vầng trán. Bấy giờ nó mới nhíu mày bực bội mở hờ đôi mắt.

Hắn liền mỉm cười dịu dàng khi hai ánh mắt chạm nhau, tay rê nhẹ vuốt ve bờ má còn ngáy ngủ của nó.

– A?

Nó giật mình ngồi bật dậy, lấy chăn che vội cơ thể trần, mắt láo liên ngó quanh gian phòng quen thuộc. Mặt mày thộn ra ngờ nghệch.

Hắn cười nhạt ngồi thẳng người dậy, lưng tựa vào thành giường, hất giọng hỏi.

– Không nhớ gì hết phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro