Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Không nhớ gì hết phải không? – Hắn biết đêm qua vì quá say nó mới cuồng nhiệt đến vậy. Chứ mà tỉnh táo thì nó sợ hắn như sợ cọp, tám lá gan to cộng lại nó cũng chẳng dám đòi hắn thỏa mãn cho.

Nó nuốt khan giọt nước bọt, tay quệt nhẹ vầng trán rịn mồ hôi.

Hắn bước xuống giường, quăng cho nó bộ quần áo mới.

– Đi tắm đi, người ngợm nồng nặc mùi rượu. Sau này còn uống say như thế thì no đòn, biết chưa?

Nó ngập ngừng nghiêng đầu ngửi lấy cơ thể mình. Đôi mày lập tức nhíu lại bởi mùi men nồng nặc. Khó ngửi như vậy mà hắn cũng cho nó nằm chung giường sao? Lạ thật đấy. Nó lủi thủi đi vào phòng tắm với đôi mắt tròn ngơ ngác. Hình ảnh duy nhất còn động trong đầu là hắn lạnh lùng quay lưng rời khỏi phòng ăn, bỏ mặc nó bơ vơ với đám cướp đàn em và vài chục vại bia to đùng. Còn những gì xảy ra sau đó thì nó hoàn toàn chìm trong men rượu.

Đến khi ngâm mình trong hồ tắm, nhìn thấy những dấu hôn đỏ khắp người, xen lẫn với cái đau ê ẩm dưới thân, nó mới hoảng hồn nhớ ra những hình ảnh chấp vá của mình. Trái tim nhỏ bé như ngừng đập khi ký ức dừng lại ở giây phút tự bản thân chủ động đòi hỏi hắn.

Cốc cốc!

– Porchay? – Hắn gõ cửa nhắc nhở việc nó trong phòng tắm quá lâu. Hắn gọi một tiếng rồi hai ba tiếng vẫn không thấy nó trả lời.

Lo lắng mở cửa bước vào, hắn chỉ thấy một hồ tắm trống trơn lạnh lẽo. Hắn vội vàng dáo dác nhìn quanh và bắt gặp cơ thể nhỏ bé ngồi co ro trong góc, gục đầu lên gối lẩm bẩm những câu ngắt quãng như tự dằn vặt.

– Chuyện gì vậy? – Hắn bước lại gần, ân cần hỏi han.

Nó xấu hổ đỏ bừng đôi má, mặt mày mếu máo lắp bắp mãi chẳng nên câu.

– Em với anh… đêm qua….

Hắn bật cười, nó vẫn luôn đáng yêu đến vậy sao?

– Bây giờ mới nhớ à? Tính đổ lỗi do say rượu sao?

Nó lắc đầu lia lịa:

– Không phải! Chỉ vì… chỉ vì…

– Vì đòi hỏi quá mức bình thường? Haizz! Đêm qua anh đã phải vất vả lắm đấy

Nó im re, vội gục xuống đầu gối, không dám nhìn hắn. Một tuần xa cách, nó không nghĩ mình lại khao khát hắn đến vậy.

– Thế những gì hôm qua em nói, có thật không? Nếu chỉ do say, anh có thể xem như không nghe thấy. – Hắn bình thản hỏi. Có thể nhìn rõ tình cảm của nó hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng không thể nào hoàn toàn tin vào lời của một người say được. Dù vậy hắn vẫn muốn hỏi để chắc chắn thêm một lần nữa.

Nó rụt rè nhìn thẳng xuống sàn, từng câu chữ mà đêm qua nó tra khảo hắn sao lại hiện ra rõ nét đến vậy. Không lên tiếng hồi đáp, nó mím môi gật gật mái đầu vùi trong hai gối. Chợt nhớ ra cái lệ hắn hỏi là phải trả lời, nó vội vàng ngước mặt lên.

– Là em nói thật! – Ngay lập tức nó xấu hổ vì lời thừa nhận đó, lại gục đầu xuống.

– Anh đừng có bỏ em… – Nó nói như mếu. Thà khẳng định tình cảm của mình còn hơn bị bỏ rơi, đó là bài học mà nó rút ra được sau sự kiện vừa rồi.

Hắn nén cười, tiếp tục trêu chọc.

– Anh không biết là em cũng thích đàn ông đấy.

– Em không có thích đàn ông! – Nó hét lớn phản kháng, rồi nũng nịu dịu giọng như con mèo nhỏ – … Em… chỉ thích anh thôi.

Hắn ngạc nhiên chẳng thể hiểu nổi, cũng không biết nên nói gì thêm đành xoa xoa đầu nó. Chỉ cần nó thích hắn, bấy nhiêu đã quá hạnh phúc và đủ đầy cho một tên cướp biển cô đơn.

– Để anh tắm cho em, sao lúc nào cũng thương tích tùm lum thế này hả?

Nó ngượng ngùng để hắn bế hẳn lên, đi đến cạnh hồ tắm.

Được hắn săn sóc, nó mơ màng chìm trong ngất ngây. Từng cử chỉ ân cần lẫn bàn tay dịu dàng mang đầy yêu thương của hắn chiều chuộng theo cơ thể nó hết mức. Ánh mắt nó rụt rè liếc nhìn, lấy hết can đảm hỏi:

– Anh… cũng thích em chứ?

Hắn mỉm cười không đáp, chỉ tập trung tắm cho nó.

Nó trề môi thiểu não:

– Em biết anh chỉ thích anh Pete thôi…

– Anh đã không còn nghĩ đến Pete lâu lắm rồi – Bất chợt hắn nói nhanh, nhìn thẳng vào mắt nó – Anh chỉ nghĩ đến mỗi mình em. Từ bây giờ, để mình anh săn sóc cho em, được chứ?

Nó ngơ người vài giây trước thái độ quá ân cần của hắn. Kẻ cướp biển bạo tàn như hoàn toàn biến mất, trước mặt nó chỉ là chàng trai với khuôn mặt ngập tràn thoả nguyện đang chiều chuộng người yêu. Tình cảm lạ lẫm lần đầu được nếm trải mang tên tình yêu như dòng chảy nhẹ nhàng ấm áp len lỏi vào tim nó. Hoá ra, yêu và được yêu là như thế này ư?

– Sau này, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em nữa! – Hắn nói khẽ khi bàn tay đi qua từng vết thương trên người nó.

Nó xị mặt mếu máo như kiểu báo ngầm với hắn là nó đã tủi hận thế nào với những vết thương đó. Một chút tinh nghịch thoáng qua, đôi môi bé bé của nó vô thức tủm tỉm cười, giơ hẳn một chân ra khỏi hồ nước, tay chỉ chỉ vào vết bầm ngang đùi.

– Em đau chỗ này nè. – Nó chu môi méc.

Hắn liếc nhìn bắp đùi sưng vù bầm tím, liền xoa xoa thổi thổi cho nó đỡ đau.

– Ai đánh em? – Trong câu hỏi pha chút bực mình lẫn xót xa.

Nó vẫn chu môi:

– Là gã Esther đạp em, chỗ này và chỗ này nữa… – Nó chỉ trỏ khắp người, có vẻ rất ấm ức. Cuối cùng, tay nó dừng lại vết bầm nhỏ trên ngực – Còn chỗ bầm này là do anh hôn em?

Nó hỏi tỉnh như không, môi mím mím nhìn thẳng vào hắn để cố nhịn cười. Rốt cuộc, cả hai bật cười phá lên vì những hình ảnh ân ái quá sức nồng nàn đêm qua ùa về thật rõ.

– Em thích khiêu khích người khác đến thế? – Hắn thật sự không thể kiềm nén bởi vẻ đáng yêu của nó, liền ép sát môi kề môi. Câu nói vừa dứt cũng là lúc hắn nhấn chìm nụ cười rực rỡ kia trong nụ hôn ngọt ngào.

Hai chiếc lưỡi cháy bỏng đam mê quấn lấy nhau, tiếng mút mát vang ra đầy thỏa mãn. Nụ hôn kéo dài thật lâu rồi dứt điểm trong tiếc nuối khi cả hai cần phải hớp từng luồng không khí dồn dập.

– Em thật sự rất sợ anh ruồng bỏ, chán ghét em. – Nó thì thầm thật khẽ.

Hắn nhìn sâu vào mắt nó, cũng chỉ nói được những tiếng thì thầm.

– Anh sẽ không làm vậy, không bao giờ anh lặp lại điều đó.

– Em sợ lắm. Đừng rời xa em thêm lần nào nữa. Mất anh, em sẽ lại khóc, sẽ lại bị người ta bắt nạt, sẽ lại bị thương… Nếu anh biến mất, em sẽ lại đi tìm dù có nguy hiểm hay khổ cực thế nào đi nữa. – Vừa nói tay nó vừa siết chặt lấy tay hắn như để chắc chắn rằng hắn vẫn ở đây.

Hắn cúi mặt hơi chút ngượng ngùng, vẻ đẹp xen lẫn sự hạnh phúc của một chàng trai đang yêu trái ngược hoàn toàn với vẻ lãnh đạm, cao ngạo thường thấy của một tên cướp biển tàn bạo.

– Thật ư? Vậy đó có phải là em muốn nói… em đã yêu anh? – Hắn hỏi và nín thở chờ đợi.

Nó trầm ngâm không đáp vội, những ngón tay di nhẹ lên bờ ngực hé lộ qua cổ áo hắn. Bàn tay nhỏ bé như cố ước lượng xem con người trước mặt mạnh mẽ và hùng dũng đến dường nào. Để rồi nó nhận ra, sự dũng mãnh của hắn sẽ mãi mãi bao trùm và bảo vệ cuộc sống của nó.

– Phải, là em yêu anh! – Một lời hồi đáp quả quyết.

Hắn như bùng nổ trong ngàn sắc hoa rực rỡ, ánh sáng hồng phủ khắp cõi lòng vốn quá nhiều u tối, soi rọi vào tận sâu nơi khổ đau cùng cực nhất. Nó là thứ ánh sáng thiên đường dẫn bước hắn ra khỏi bóng đêm tịch mịch. Hắn ôm chầm lấy nó rồi siết mạnh vòng tay như thể thế gian này chỉ còn riêng hai tâm hồn và thể xác này mà thôi.

[Cắt H]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro