Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.
– Em rất sợ hạnh phúc này sẽ bị mất đi… – Nó thì thầm thật khẽ, đôi tay ôm chặt hắn để cố níu giữ tình yêu.

– Vì sao? – Hắn nhíu mày ngạc nhiên.

– Vì… – Nó ngập ngừng rồi lại quyết định im lặng.

– Vì sao chứ? – Hắn nhổm người dậy, cao giọng như ra lệnh.

Nhìn hắn ướt mem, nó lấy cớ giả lơ lồm cồm nhổm dậy, từ từ cởi bỏ quần áo trên người hắn. Bàn tay nhỏ vừa tắm táp cho người yêu, đôi môi vừa lí nhí:

– Em… em chỉ là quá sợ mất anh thôi. – Nó nói ngượng ngùng để che giấu đi sự thật. Mắt cũng không nhìn thẳng vào hắn.

Lời nguyền rủa cùng cái chết ghê rợn của lão Push luôn ám ảnh nó. Dù vậy, nó lại không dám nói, không dám chia sẻ cùng hắn. Càng sợ bị hắn bỏ rơi thì càng phải cố ra ngoan ngoãn, nó không muốn nổi ám ảnh của mình là sự phiền phức với hắn.

Lúc trên thuyền, hắn biết lão Push có thì thầm gì đó khiến nó vô cùng hoảng loạn, nhưng hắn nghe không rõ và cũng chẳng để tâm. Loài rắn độc như lão thì bao giờ nói được những điều tốt đẹp? Vì vậy, giờ nghe nó thủ thỉ, hắn vô tư mỉm cười:

– Anh rất chung tình, em nên tin điều đó chứ!

Nó nhìn sâu vào mắt hắn, miễn cưỡng cười tươi gật gật mái đầu.

– Ra ngoài thôi, không thì cả hai cảm mất. – Hắn giục.

Nó vẫn ngồi ì một chỗ, chồm hai tay lên như trẻ con đòi ẩm bồng.

– Bế em ~

Hắn thở hắt ra tỏ vẻ chán nản nhưng trong lòng cười to không ngớt. Kẻ làm trùm tàn bạo như hắn giờ phải yêu chiều đứa trẻ láu cá này. Nhưng đó là một sự hạnh phúc bất tận. Hắn sung sướng đón lấy bàn tay nhỏ bé, trước khi nhấc bổng nó lên, hắn còn âu yếm trao thêm một nụ hôn âu yếm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, nó đã thấy bao tải quen thuộc hờ hững dựng ngay góc phòng. Đó chẳng phải “tài sản” mà nó gửi ở quán trọ ư? Sao lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Nhìn mặt nó ngố nghệch ra, hắn tủm tỉm cười. Đợi khi mặc trang phục cho cả hai xong, hắn mới ôn tồn nói:

– Anh có cho người dò hỏi em đã làm gì khi ở bến. Anh phải điều tra xem có kẻ nào ức hiếp em không?

Nó ngơ người ra rồi đỏ bừng đôi má.

– Vậy… anh đã điều tra được gì?

Hắn cười khỉnh không đáp, chậm rãi kéo bao tải lại gần giường. Nó liền nhíu mày lẩm bẩm tự chửi rủa chính mình. Chắc chắn hắn đã điều tra ra nó từng có ý định đào tẩu. Thật là xấu hổ đến chết mất. Nhưng dù sao nó cũng quay lại, ở bến chờ đợi hắn cả tuần lễ. Âu cũng là tình cảm thiết tha dạt dào.

– Anh làm gì vậy? – Nó ngạc nhiên hỏi khi hắn đổ xốc cả bao tải ra giường.

– Mấy thứ em lựa xấu không chịu được, anh chỉ ưng ý có vài cái.

– Nhưng anh muốn làm gì vậy? – Nó tròn mắt sốt sắng hỏi tiếp. Hắn bắt đầu lựa và vứt mọi thứ xuống sàn.

– Những thứ này đem bỏ hoặc cho tụi đàn em đi, giữ vài cái được mắt thôi.

– Sao ạ? – Nó hốt hoảng nhìn hắn cứ liên tục quăng những món đồ nó kì công bảo quản.

Một kẻ yêu thích sự hoàn hảo như hắn chắc chắn sẽ không chịu nổi khi người yêu của mình khoác lên những thứ mình không vừa mắt. Lẽ ra hắn đã vứt bỏ hết cả bao tải ấy, nhưng qua điều tra hắn biết nó rất quí mớ “tài sản” này, đi đâu cũng kéo theo. Nên hắn miễn cưỡng giữ lại cho nó vui lòng.

Nó vẫu môi chán nản ngồi nhìn, không dám lên tiếng phản đối. Công việc chọn lọc của hắn thật nhanh chóng vì hầu hết trong số đó đều vị vứt xuống sàn.

– Cái này đẹp mà! – Nó tiếc rẻ vồ tới giật chiếc áo mắc tiền nhất, cũng là chiếc áo nó tốn nhiều thời gian lựa nhất.

Nhưng hắn vẫn cự tuyệt thảy ra ngoài.

– Đẹp đẽ gì? Mai anh dắt em đi mua nhiều thứ khác.

Nó hậm hực chống tay lên cằm nhìn hắn vứt đi “tài sản” quí giá mà nó lê lết cả tuần để bảo vệ. Đến khi hắn đổ ngược chiếc hộp nhỏ cuối cùng ra thì nó không thể nhịn được nữa.

– Anh! Cái này là vàng đó, xấu đẹp gì cũng không cho được đâu!

Hắn lạnh lùng xua tay:

– Em đeo mấy cái thứ này thì không thể là người yêu bé bỏng lung linh của anh được.

Nó nhất quyết giằng co với hắn, đấu tranh cho tài sản lấp lánh của mình.

– Xấu thì để em bán. Không cho ai hết, anh trả cho em!

– Cái gì? Người yêu của Kim Kimhan này phải đi bán vàng á? Còn gì là thể diện?

– Không! Ai mà đụng vô tài sản của em, em sống chết với người đó, kể cả anh, thử đi!

– Au!!

Leng cheng!~

Ánh bạc úa màu bất chợt rơi leng keng trên nền nhà theo sự giằng co của hai người, âm thanh nhỏ nho thu hút sự chú ý của hắn. Trong tíc tắc hắn sững người người chết lặng. Vật đang nằm dưới sàn đất lạnh lùng kia đang hiện lên dòng chữ “Porchay”.

Thấy hắn lơ là nó liền vội vã ôm hết mớ vàng trên giường vào lòng, giấu giấu diếm diếm bất cứ nơi nào có thể ở xung quanh. Theo một cách nhìn nào đó, nó quí vàng hơn quí cái mạng của mình.

Nhưng hắn vẫn cứng đờ toàn thân, mắt chăm chăm nhìn vào sợi dây chuyền dưới đất.

– Anh sao vậy? – Nó niểng đầu chồm người ra khỏi giường một chút để trông rõ gương mặt hắn.

– Cái này… ở đâu em có? – Môi hắn run run.

Nó tò mò nhìn xuống sàn rồi hớt hải với tay chụp lấy sợi dây chuyền, ôm chặt vào bụng.

– Cái này đúng là xấu xí thật, nhưng là kỉ vật của em, em không cho anh vứt đi đâu!

– Kỉ vật…? – Hắn càng bàng hoàng hơn.

Nó hơi lạ lẫm trước thái độ ngở ngàng lẫn sợ hãi của hắn. Trên đời này lại có điều gì khiến trùm cướp biển như hắn phải sợ ư?

– Em đeo nó từ nhỏ nên người ta mới gọi em là Porchay. – Nó chu môi cao giọng – Chắc là vật của mẹ em để lại, mấy người ở bến nói vậy.

– …Em đeo nó từ nhỏ? – Hắn thở dốc, lùi liền hai ba bước ra xa nó. Sự bàng hoàng khiến sức người hắn cạn kiệt, cơ hồ chẳng thể đứng vững trên đôi chân của mình.

– Anh không sao chứ? – Nó nhíu mày đầy lo lắng.

Cái nhíu mày đó như sóng lớn dội ngược vào tâm trí, hắn lắc đầu cật lực. Tại sao? Tại sao bây giờ hắn mới nhìn ra? Nó và mẹ kế của hắn, hoàn toàn chỉ có một gương mặt. Tim hắn nhói lên cơn đau quạn thắt, đau đến mức hắn phải ôm chặt bờ ngực vẫn không sao xoa dịu được. Sự thật này như một tội ác thảm khốc, sự thật này biết luân lí nào có thể dung thứ cho?

Nó ngơ ngác nhìn hắn thất thần lê bước đến chiếc tủ gỗ lộng lẫy, đồng bộ với chiếc hắn đã cho nó. Bàn tay của hắn yếu ớt lấy ra một sợ dây chuyền bạc. Cuối nút chốt cũng có hạt đá lấp lánh y như của nó.

Hắn thểu não đi đến giường, đặt sợi dây chuyền ấy vào tay nó. Hắn không thể nói gì mà cũng chưa thể chấp nhận được những gì vừa diễn ra. Ngoài cách lặng lẽ rời khỏi phòng trong kiệt quệ, không dám đối mặt với nó, hắn không biết phải làm gì cả.

Nó mông lung nhìn cánh cửa từ từ khép lại rồi mới liếc xuống tay mình. Dòng chữ “Kim Kimhan” lấp lánh ập ngay vào mắt.

Hắn cũng có sợi dây chuyền y như nó, nhưng của hắn là chữ “Kim Kimhan”, còn của nó là chữ “Porchay”.

Đột nhiên nó ôm chặt mái đầu đau vật vã. Chỉ vừa nhìn thấy chữ “Kim Kimhan” lấp lánh ánh bạc là nó tưởng như hàng vạn búa lớn bổ vào đầu.

Rào! Rào!

– Chay! Ai cứu con tôi!

– Porchay!!!

Rào!! Rào!!

– Anh Kim!! Anh Kim!!

Rào! Rào!!

Nó lăn lộn trên giường ôm đầu nhức buốt. Bây giờ thì những hình ảnh chấp vá trong mọi giấc mơ lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Vì sao nó lao xuống biển, vì sao những đợt sóng tử thần cuồn cuộn dâng nó vẫn nhất quyết không quay lại, vì sao người phụ nữ kia thét gào mà nó vẫn bỏ mặc… Đó là vì cái vật lấp lánh chữ Kim Kimhan này đang chìm dần với vết máu đỏ loang cả mặt biển. Chữ Kim Kimhan càng chìm dần, càng bị cuốn trôi xa, thì anh trai nó càng không thể kề bên nó nữa.

Nó nằm vật ra giường, miệng thở hổn hễn, mồ hôi đầm đìa. Đôi mắt mở tròn hổn loạn với những kí ức vùn vụt qua. Trên một đồi cát trắng phủ ngập sắc tím mùa hè, hai bóng người nhỏ vui đùa cùng nhau. Người anh lớn nhất quyết nhổ hết vùng hoa muống biển cho bữa cơm chiều, còn cậu em lẫy hờn không muốn điều đó. Rồi từ xa thấp thoáng rất nhiều người đi lại. Giữa cái nắng trưa hè oi ả, cả hai nhận ra người cha xa xứ của mình đã trở về. Ông còn vận trang phục xa hoa, lộng lẫy. Hai anh em mừng rỡ nhảy cỡn lên, chạy lại ôm chầm lấy ông, ríu rít hỏi han vì nỗi nhớ cha da diết của những đứa trẻ.

Đại gia đình tụ họp trong hạnh phúc, hớn hở băng qua rừng hoa muống biển để lên thuyền ra khơi. Nó nhận ra gương mặt mẹ lớn với ba người chị gái rất xinh. Nó cũng nhận ra mẹ của mình đang ngồi trò chuyện với cha trên mũi tàu. Còn hai anh em nó thì ngồi sau boong, say sưa nhìn ngắm từng đợt sóng biển.

Rồi bất chợt, sóng biển không còn trong xanh êm ả, bọt tung tóe lên những giọt nước đỏ ngầu màu máu. Nó hớt hải quay người lại để đôi mắt trẻ thơ hãi hùng trước những xác người bất động chìm dần vào lòng nước xanh thẫm. Con thuyền nhỏ phút chốc nhuộm đỏ đau thương. Chị gái, mẹ lớn và mẹ ruột… tất cả đã chết thảm dưới bàn tay kẻ nó vừa vui mừng gọi tiếng cha. Ông đi biệt xứ hàng năm trời và rồi bất ngờ quay về chỉ để làm công việc này đây: giết tất cả gia đình.

Mặc sự sợ hãi trong hoảng loạn của nó, người cha tàn nhẫn vẫn lao đến với lưỡi dao sắc lẹm. Người anh trai vội vàng ôm chầm lấy đứa em nhỏ của mình. Vệt máu đỏ tang tóc nhòe mờ trong đôi mắt nó. Sự mất mát quá lớn trong cơn sợ hãi tột cùng. Nó cuồng loạn nhảy xuống biển theo anh trai mà không nhận ra người mẹ đang thoi thóp không ngừng thét gào tên con. Có lẽ, đó là những gì bà có thể nói được trong những giây phút cuối cùng.

Tấn bi kịch thảm khốc về tuổi thơ hiện rõ trong kí ức, nó nằm im bất động tuôn trào nước mắt bàng hoàng. Vì quá đau đớn và hoảng sợ, trí nhớ của nó đã lựa chọn quên đi tất cả để bảo vệ một tâm hồn thơ ngây. Đến bây giờ nhớ lại, nó càng khiếp hãi hơn hình ảnh lão Push trước lúc chết. Lão nguyền rủa nó – đứa con trai út nhỏ bé của lão.

– Mày giết cha mày là nghiệt báo… mày sẽ nhận quả báo…

Nó rùng mình sợ hãi cong người vùi mặt vào hai đầu gối, bật khóc. Quả báo, phải chăng nó đang gánh chịu cái tội ác đó? Khi nó và anh trai cùng ân ái trên một giường, hoan lạc tiếng yêu thương ấp ôm trìu mến. Nó đau khổ tột cùng càng cuộn tròn hơn, nấc những tiếng nghẹn ngào hòa trong dòng kí ức nghẹn đắng trôi qua. Kí ức về năm tháng nó và hắn cùng chung sống dưới một mái nhà…

Đôi môi nó run bần bật bàng hoàng nhận ra sự thật. Tâm trí nó rối bời với đôi mắt thất thần như một kẻ vô hồn.

Hạnh phúc là thế đấy, đến và đi như một giấc mơ huyền ảo. Hai kẻ đàn ông cùng chung sống với nhau vốn dĩ đã đi ngược luân lí ái ân thường tình. Thì nay, nghiệt ngã hơn hai kẻ đó còn chảy chung một dòng máu. Nó không biết oán trách hay chửi rủa một ai. Vốn đã chấp nhận bỏ mặc định kiến thế nhân để đến bên hắn, bây giờ làm sao có thể đủ sức mạnh để vượt qua cả cái tình loạn luân không thể dung thứ này? Làm sao để cả hai đối diện nhau khi niềm vui tình thân đã bị nổi đau ái ân vùi lấp..

Không chút niềm vui khi nhận mặt tình thân

Thay vào đó chỉ là đớn đau tột cùng

Nó chỉ biết co người trong gian phòng lạnh lẽo với một tình yêu vỡ nát…

_________

Bất ngờ chưa mấy bà dà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro