Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này không thê thảm như lần trước, đến xế chiều là nó có thể gượng đi lại được. Nó chật vật lê bước ngồi bên khung cửa sổ, ngắm nhìn bờ biển dài ngoài xa, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào và từng làn gió lạnh. Cứ trông ra biển khơi mênh mông là nó lại thấy mình lẻ loi quá.

Bất chợt hai bóng người nhỏ đi dọc theo bờ biển thu hút sự chú ý của nó. Nó nhận ra ngay đó là Pete và Vegas. Họ nắm tay dạo quanh đảo, cùng ngắm nhìn ánh hoàng hôn sau dãy núi mờ. Họ trò chuyện rất vui, khoảng cách xa thế mà nó nghe rõ tiếng cười của họ, dáng người cả hai nhỏ nhỏ thật đáng yêu. Tiếng cười, tiếng sóng quyện vào nhau tạo thành một bản nhạc hòa ca thanh bình. Dưới ánh sáng đỏ dịu của một ngày tàn, hình ảnh đôi tình nhân say đắm rảo bước thong thả trên bờ biển, tay trong tay nồng nồng ân ái thật sự rất ngọt ngào, lãng mạn và đẹp lắm. Nó không nhận ra họ là hai người đàn ông nữa mà chỉ thấy một tình yêu sâu đậm từ họ, môi nó vu vơ vẽ ra nụ cười và hồn trôi theo những âm thanh hạnh phúc đó.

Bỗng Pete nghịch ngợm rút thanh kiếm ra, đập cheng cheng vào hốc đá, cậu muốn bắt vài con hàu bám trên đó. Vegas cũng tham gia, y muốn làm điều đó thay cậu. Cả hai cùng giằng co nhau và hậu quả tất yếu đã xảy ra, vỏ hào cắt vào tay Pete một đoạn dài, máu không ngừng chảy. Vegas vô cùng lo lắng, cuống quýt đưa tay Pete vào miệng mình để cầm máu rồi nhanh chóng dìu cậu vào doanh trại.

Ánh mặt trời khi ấy đã tắt và nụ cười trên môi nó cũng tắt.

Nó ganh tỵ với Pete…

Bất giác nó khao khát tình yêu đó.

Nó thèm thuồng vòng tay đó.

Nó say đắm nụ cười đó.

…Vì nó thấy họ thật đẹp.

Sâu thẳm trong tim, nó muốn được như Pete. Được mọi người yêu thương, được Vegas trao cho ánh nhìn trìu mến, được làm bất cứ điều gì mình muốn. Nó chợt nhận ra cái lạnh lùng tiềm ẩn từ Pete – sự lạnh lùng ấy, không phải từ cậu, mà từ phía nó. Nó không thích Pete! Phải, cho dù cậu là ân nhân cứu mạng của nó, nó vẫn không thích cậu.

Tiếng cửa bật mở đánh thức dòng suy nghĩ của nó. Hắn bước vào, trên tay cầm khay cơm chiều. Nó không ngạc nhiên cũng không hỏi vì nó biết rõ, Pete đang bận vui đùa với Vegas thì làm sao chăm sóc cho nó được.

– Ăn cơm đi. – Hắn lạnh tanh đặt khay cơm lên bàn, không trao tận tay cho nó như Pete. Cũng phải thôi, hắn là trùm mà. Chuyện hắn phải bưng cơm cho một tên tù binh nhỏ bé là chuyện lớn lắm đấy. Vì tâm trí đang mải ganh tỵ với tình yêu ngọt ngào ngoài kia nên nó không nhận ra.

Hắn ngồi khoanh tay trên ghế trầm ngâm nhìn nó khổ cực lết từng bước đi lại. Hắn có xót xa, có thương cảm thật nhiều nhưng đó cũng là sự trừng phạt cho kẻ dám chống đối hắn mà thôi.

Hắn trầm ngâm ngồi nhìn, còn nó tỏ ra ngoan ngoãn cắm đầu ăn, một cái liếc nhìn thôi nó cũng không dám. Đến khi khay cơm sạch trơn, nó ngập ngừng, do dự, rồi rón rén cầm lên.

– Đi đâu? – Hắn hỏi khi thấy nó nhổm người dậy.

– … Đem khay xuống bếp… – Nó đáp lí nhí, vẫn không ngẩng đầu.

– Bỏ đó đi, tự khắc có người dọn! – Hắn gằn giọng.

Nó lấm lét bỏ lại khay cơm lên bàn, lóng nga lóng ngóng một hồi lại nhổm người dậy.

– Lại muốn đi đâu? – Hắn hỏi nữa.

– … Rửa… miệng… – Nó lắp bắp.

Hắn chớp chớp mắt vì nhận ra mình hơi tò mò.

– Đi đi!

Đợi hắn cho phép nó mới vất vả lết xác vào phòng tắm. Hắn không biểu cảm gì nhưng có vẻ hài lòng, ít ra nó luôn nhớ những gì hắn dạy bảo.

Khi nó bước ra thì hắn đã ngồi trên giường, bên cạnh là gói đồ thật to, hình như bọn đàn em vừa mang vào cho hắn.

– Lại đây! – Hắn hồ hởi gọi, tay mở nút thắt trên gói đồ.

Nó hiếu kỳ đi lại, nhẹ nhàng ngồi đối diện hắn.

– Tất cả chỗ này cho mày! – Hắn hất mặt.

Nó dè chừng đưa tay vào gói đồ, lấy ra bọc vải nhỏ. Mắt nó sáng hẳn khi nhận ra bên trong toàn quần áo mới, bộ nào cũng đẹp, cũng sang trọng cả. Nhìn qua là biết tơ lụa mắc tiền, những loại vải mà nó chỉ thấy dân quý tộc khoác lên người thôi.

Có chút hứng khởi, nó thò tay vào gói đồ lôi ra hết những thứ trong đó. Nào là giày mới, dầu thơm, dây nịt, tất tần tật đều lộng lẫy, xa xỉ. Miệng nó há tròn mà mắt cùng mở hết cỡ. Nghèo mà, còn cù bơ cù bất như kẻ lang thang, thấy vật dụng quý giá hỏi sao không lóa mắt.

– Cho… cho em? Anh… vừa cướp được hả? – Nó ngượng ngùng ướm lên người chiếc áo mình thấy thích nhất, liếc mắt hỏi.

Hắn cũng thích chiếc áo đó, đầu lắc lắc:

– Hôm nay đi nghe ngóng thông tin trên đất liền, tao cố ý mua cho mày đó.

Nó cố ngăn nụ cười mê đắm nhưng hoàn toàn vô dụng. Một chút tham lam khiến nó đổ cả gói đồ ra giường, một hộp vuông vuông nhỏ nhỏ rơi ra, nó tò mò mở thử.

– Wow~ – Nó há hốc mồm trầm trồ trước vẻ lấp lánh ánh kim của chiếc vòng vàng chói lọi. Cả đời nó chưa thấy vật nào quý phái như vậy chứ đừng nói được sờ tới.

Hắn mỉm cười cầm lầy chiếc vòng ấy, nhẹ nhàng đeo vào tay nó.

– Hôm nay không có thời gian nên tao chọn đại. Mai mốt tao dẫn mày đi theo, thích cái gì thì lấy cái đó.

Nó tủm tỉm khoái trá với ý nghĩ sẽ được bước vào tiệm vàng sang trọng rồi chất hết lên người số trang sức lấp lánh có ở trong đó.

– Thích chứ? – Hắn nhướn mày chờ đợi. Vì hắn đã hứa sẽ cho nó cuộc sống sung túc nếu nó theo hầu hạ hắn, bây giờ là lúc thực hiện điều đó.

Nó giơ bàn tay lên cao, ánh vàng sáng loáng làm bàn tay nhỏ vốn đã trắng lại trắng hơn gấp bội. Mắt nó hoa lên với bao nhiêu là vật đắt tiền xung quanh mình. Đầu nó gật gật không sao kiềm chế được. Sống trong nhung lụa ai mà không thích.

Hắn nhìn vẻ mặt hớn hở của nó tự nhiên cũng thấy vui. Nói là chọn đại chứ thật ra hắn có làm cái gì qua loa đâu. Một khi hắn đã chọn là phải hoàn hảo tuyệt đối. Sự thật là đống vật dụng này ngốn hết cả ngày của hắn đấy.

– Thấy cái tủ nhỏ đằng kia không? – Hắn dựa lưng vào thành giường, hờ hững hất mặt vào góc tường. – Cho mày luôn!

Nó thích thú ra mặt với mớ tài sản kếch xù mình vừa có được. Quên hẳn cơn đau, nó tung tăng xếp đồ vào tủ. Những ai đã từng trải qua cuộc sống cơm thừa canh cặn, cúi luồn kiếm ăn, nhịn nhục mà sống thì sẽ biết được sự giàu có, không, chỉ cần no đủ thôi đã mang ý nghĩa vĩ đại như thế nào rồi.

Hắn lặng nhìn nó liến thoắng sắp xếp gọn gàng “tài sản riêng” mà bật cười. Từng món, từng món được nó gói gém kĩ càng rồi nâng niu như báu vật. Bao nhiêu nỗi hận thù từ tối qua bay sạch sành sanh, trong đầu nó hiện giờ chỉ thấy một cuộc sống nhàn hạ sung sướng. Suy nghĩ của nó vốn đơn giản, miễn yên cái thân là nó thỏa nguyện rồi. Chính vì vậy, nó mới ngoan ngoãn, dễ bảo.

Khi xếp được một nửa mớ đồ, tay nó bỗng khựng lại. Đam mê giàu sang trong nó vụt lóe lên rồi nhanh chóng bị hiện tại nhấn chìm, nó khúm núm liếc nhìn hắn, đôi mắt to tròn ủy mị long lanh.

– Có phải anh… đang thương em như người tình? – Cả đầu óc nó cũng thấy ớn lạnh với suy nghĩ đó.

Hắn không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười, một nụ cười buồn cay đắng. Dĩ nhiên hơn ai hết, hắn biết rõ nó ghê sợ hắn, nó vâng lời chỉ để toàn cái mạng thôi. Hắn đang cố làm ngơ điều đó. Ái tình khác người như hắn thì mong gì được sự đáp trả, chỉ vì hắn đã quá yêu thích nó rồi, một tình yêu sét đánh. Hắn đang làm tất cả và tự lừa dối bản thân để được bên cạnh nó, để nó vui vẻ. Nó vui, hắn cũng vui.

Kỳ thực hắn chưa bao giờ đam mê một người nào đến vậy. Xem nét mặt e dè lẫn sợ sệt của nó đang nhìn hắn kìa, hắn muốn ôm chầm lấy mà hôn mà vuốt ve. Hắn cũng nhiều lần ước rằng nó cứ chọc cho hắn tức điên lên để hắn một lần dứt khoát kết liễu mạng của nó. Nhưng sao càng giận, càng bị nó ghẻ lạnh đuổi xua, hắn càng khao khát vòng tay của nó hơn bao giờ hết.

Hắn không trả lời nó cũng không dám hỏi nữa, môi mím chắt mếu máo với tư tưởng mình đang là người tình của một tên trùm cướp biển. Tay nó lầm lũi xếp toàn vải lụa mà thấy vạn vật nặng trịch xiềng xích…

Thế là thêm một đêm được ngủ trong nệm êm chăn ấm, được ấp ôm trong vòng tay sắc lạnh dịu dàng… nhưng mắt nó vẫn sáng rực trong đêm. Nó là đàn ông, và nó không thể quên điều đó.

.

.

.

Trưa nay phòng ăn trên hoang đảo im lặng hơn mọi ngày, cả tiếng khua nĩa cũng thật khẽ. Chẳng tên cướp nào dám nói chuyện, chỉ chăm chăm vào phần cơm của mình. Bên ngoài tiếng sóng biển dạt dào, còn bên trong thì bầu không khí ngột ngạt lạnh xương sống.

Vì hắn, đang có mặt trong phòng ăn.

Ít khi hắn dùng cơm tập thể, chỉ thỉnh thoảng muốn bàn chuyện gấp với Vegas. Và hôm nay thật sự là họ đang bàn về vấn đề khá nghiêm trọng. Một vụ cướp lớn – Con tàu của Push Puttichai – tên thương buôn giàu sụ, quyền lực nhất nước.

Ngay tại chiếc bàn sang trọng và hoa mỹ hơn rất nhiều so với hai dãy bàn ăn dài quá khổ ở giữa phòng, hắn, Vegas và Pete đang ngồi ở đó. Nó không hiểu sao mình cũng được có mặt tại đây, ngồi tại chỗ mà hôm đầu tiên Vegas dắt nó vào. Đó là lý do vì sao hôm nay bọn cướp đàn em chốc chốc lại kín đáo liếc nhìn, trước giờ chúng chẳng bao giờ tò mò về chiếc bàn ăn “cấp cao” ấy cả.

Bởi vì, sự thay đổi quá lớn từ nó.

Không còn là thằng nhóc nghèo lem luốc hèn mọn với tấm áo mỏng manh, giờ đây nó khoác lên người thứ trang phục xa xỉ y như của hắn. Áo sơmi trắng tinh hững hờ để lộ ra vùng cổ mịn màng khơi gợi, quần bò bó sát với đôi chân thẳng dài và giầy da bốt cao. Mái tóc chải gọn cùng vài món lấp lánh ánh kim trên người, nó như chàng hoàng tử nhỏ cao sang quyền quý. Một vẻ đẹp sắc nét bí ẩn mà khi đã nhìn qua, cơn thèm khát không cách nào kiềm xuống được. Nó bây giờ, chính thức được xem là người tình của hắn.

Pete liếc nhìn kiểu cách khúm núm của nó ngồi bên cạnh “trùm” cướp biển, cậu lắc đầu cười nhạt bởi cung cách của một tên nhóc nhát gan khoác lên mình phục trang hoàng tử. Dù nó có khoác vào ngàn thứ vải lụa xa hoa với đao kiếm vắt đầy, thì vốn dĩ bản thân nó cũng chỉ là con chuột nhỏ chui rúc mà thôi.

– Theo thông tin từ bến cảng, con tàu đó khởi hành vào tối nay. Đúng trưa mai, nó sẽ đi ngang qua vùng này. – Liếc qua khỏi nó, Pete trở về với cuộc bàn thảo.

Vegas liền hỏi:

– Chúng có những trang bị phòng vệ gì trên tàu?

Pete nhún vai:

– Súng, giáo và mũi tên, những thứ có thể nhấn chìm bất cứ con tàu nào có ý định đánh cướp chúng. Nghe đồn, Hoàng gia cũng chú ý tới chuyến hàng lần này, hình như một món hàng quý của Hoàng hậu cũng được gửi theo đó. Vụ này không dễ xơi đâu.

– Đó là những thông tin chắc chắn? – Hắn nhấn giọng.

Pete nhướng mày tủm tỉm cười rồi cúi xuống ăn cơm, đó là một kiểu khẳng định thông tin của cậu không bao giờ sai lệch.

Nó lắng nghe, dù không hiểu lắm nhưng cũng mường tượng vài điều. Có vẻ như vai trò của Pete là một mật báo, cậu nắm mọi thông tin từ đất liền và bến cảng. Cậu cũng rất tự tin vào tài cập nhật thông tin mật của mình, mối quan hệ của Pete với những tay chủ bến cảng quả không nhỏ. Còn Vegas là người cân đối lực lượng giữa phe địch và phe ta, y cai quản hết mọi tên cướp cũng như vũ khí hiện có. Riêng hắn thì suốt cả buổi ăn không nói nhiều, hắn chỉ nghe Pete và Vegas báo cáo, phân tích tình hình có khả thi hay không.

– Món hàng quý đó là ba mỹ nữ từ phương Đông dâng tặng cho Đức hoàng. – Bất chợt hắn nói nhỏ.

Cả Pete và Vegas đều ngạc nhiên. Người trực tiếp điều tra là Pete, thế mà hắn lại biết thông tin mà Pete không biết.

– Thử tưởng tượng đi, ba mỹ nữ đó đáng giá bao nhiêu? – Hắn nhếch mép nụ cười bí hiểm. Một câu hỏi vu vơ chứng minh hắn quyết tâm thực hiện vi vụ này.

Pete cắn hờ vào môi, vẻ mặt bình thản nhưng nó lại thấy cậu không vui, cũng chẳng hiểu sao nó lại hiểu cậu đến vậy. Đại khái rằng việc điều tra là của Pete, nay Pete không cung cấp đủ thông tin cho hắn, hắn còn thông tin ngược lại cho cậu, thành ra cậu có chút tự ái vì mình giống như kẻ không hoàn thành nhiệm vụ.

Hình như Vegas cũng nhận ra điều đó, y liền đằng hắng qua loa.

– Nói vậy là Đại ca quyết định đánh cướp chuyến này? Đừng quên Push có mối quan hệ mật thiết với Hoàng gia, thách thức hải quân dường như quá mạo hiểm.

Hắn nhếch mép một nụ cười khinh bỉ, vẻ bất cần để kết thúc câu chuyện.

– No chưa? – Tự nhiên hắn quay sang nó hỏi rất dịu dàng.

– Khụ!… khụ… – Nó đang ngốn một miếng thịt to vì nghĩ không ai quan tâm đến mình, bị hỏi bất ngờ làm nó nghẹn, tay chân quơ quào không thể trả lời ngay được.

– Dạ…dạ… rồiii… – Sau vài cú đánh bình bịch vào ngực, nó cũng nuốt được miếng thịt to tướng, e dè thưa.

– Thế thì đi! – Giọng hắn vẫn dịu dàng, không chút bực mình trước vẻ ăn uống như “đói khát” của nó. Ánh mắt nó chỉ biết buồn bã liếc nhìn nửa phần cơm dang dở, trề môi tiếc rẻ rồi lóc cóc đi theo hắn.

Gian phòng ăn vốn dĩ đã yên lặng lại càng tĩnh mịch đến nghẹt thở khi hắn rảo bước qua hai dãy bàn ăn. Thậm chí cũng chẳng tên cướp nào dám liếc nhìn hắn. Họ tôn sùng Đại ca của mình nhưng cũng khiếp sợ hắn như hung thần. Chỉ khác là hôm nay sau lưng hung thần có bóng dáng một thiên thần nhỏ.

Bóng nó vừa khuất theo hắn cũng là lúc cánh cửa phòng ăn khép lại, tiếng thở ra lập tức râm ran, mọi người bắt đầu cao giọng la ó những gì muốn nói mà nãy giờ không dám nói, sợ làm ồn. Không gian cứ như một bày ong vừa vỡ tổ.

Hướng ánh mắt về “đàn ong vỡ tổ”, Pete nói bằng giọng bất mãn.

– Kim đã tự đi điều tra một mình, một việc mà trước nay hắn chỉ tin tưởng giao phó cho mình em.

– Có lẽ chỉ là một sự ngẫu nhiên, chúng ta luôn phân chia nhiệm vụ rõ ràng và Kim là kẻ tôn sùng nguyên tắc. – Vegas vội vàng an ủi.

Pete vẫn không nuốt nổi cơn tự ái, cậu đẩy mạnh dĩa cơm ra giữa bàn, không muốn ăn nữa.

– Anh nói đúng! Vì hắn đã quá si mê thằng nhóc đó nên hắn bắt đầu chán ghét em rồi.

– Em vừa nói cái gì thế hả? – Vegas trợn mắt đe dọa – Chính em từ chối Kim để đến với anh thì đừng có nói chuyện theo kiểu lẫy hờn đó.

Pete bậm chặt môi đá thẳng vào chân bàn, đứng dậy đi một nước, một cái liếc nhìn Vegas cũng không thèm ném lại. Đang bực mình mà Vegas còn lớn tiếng với cậu.

– Aishi!! – Vegas nổi điên quẳng luôn chiếc muỗng xuống đất, ngồi bật ra ghế nghiến răng nhìn theo Pete, môi lẩm bẩm – Từ bỏ rồi lại luyến tiếc, mình đã sớm biết như vậy.

.

.

Nó bước sau hắn dọc theo dãy hành lang, cứ cúi đầu mà đi như kẻ mù có người dẫn lối. Bất giác hắn dừng bước ngay một vực đá nhỏ, đăm chiêu nhìn thẳng ra biển. Nó không kịp ngăn bước chân mình, thế là đâm sầm vào lưng hắn.

Hắn ngoái đầu nhìn nó xoa xoa chóp mũi vì đau rồi lại tiếp tục nhìn về hướng lúc nãy. Hắn đã quá quen với kiểu lầm lũi lủi thủi của nó.

Nó khịt khịt mũi cho bớt đau rồi tò mò, cũng nhìn theo hắn, nhưng nó chẳng thấy gì ngoài biển xanh mênh mông và ánh mặt trời chói chang đến chóa mắt.

– Anh nhìn gì thế? – Nó vu vơ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro