Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn quay đầu nhìn nó xuýt xoa vì đau rồi lại tiếp tục nhìn về hướng lúc nãy, kiểu lầm lũi lủi thủi của nó hắn đã quá quen thuộc rồi.

Nó khịt khịt mũi cho bớt đau, cũng nhìn theo hắn, nhưng chẳng thấy gì ngoài biển xanh mênh mông và ánh mặt trời chói chang đến lóa mắt.

- Anh nhìn gì thế? - Nó tò mò hỏi.

Hắn không đáp, nó càng hiếu kỳ. À, không phải là không có gì ngoài kia, đúng ra thì có vài chiếc bè nhấp nhô buộc gần con thuyền lớn.

- Có vào đất liền bằng mấy cái bè đó được không nhỉ? - Nó cao hứng hỏi tiếp.

Hắn vẫn không quan tâm, mặt trầm ngâm mang theo một kiểu hoài niệm đượm buồn, chân rảo bước băng qua hành lang gỗ, đi thẳng ra bờ biển.

- Đã mùa hè rồi ư?

Hắn đứng thì thầm bâng quơ giữa rừng hoa dại mọc tràn ven bờ biển, màu tím rực rỡ bật lên trong cái nắng hanh hao, hừng hực nóng cùng cơn gió hè trộn lẫn tuôn về đảo cát. Những cánh hoa không hương nhưng chẳng bao giờ bị nhấn chìm bởi sắc màu riêng biệt. Hoa muống biển.

Nó lặng lẽ đến bên hắn, giương đôi mắt lạ lẫm về sự lãng mạn kì dị của một tên cướp biển tàn bạo. Rừng hoa muống biển tím ngắt ôm trọn vùng cát trắng, thân mỏng manh vươn ra chạm vào sóng biển, nhấp nhô theo từng làn bọt trắng loang nhanh.

- Anh thích hoa muống biển à? - Nó lại vuột miệng hỏi nữa.

Hắn liếc nhìn vẻ mặt ngây ngô hóng chuyện của nó, bất giác bật cười. Nó cũng quan tâm đến sở thích của hắn ư? Đứa trẻ này cứ như không bao giờ biết oán hận ấy. Nó có thể giận dữ và căm ghét hắn tột cùng, nhưng rồi lại nhanh chóng lãng quên.

- Mày muốn học võ không? - Hắn cao hứng hỏi.

Nó lắc đầu liền, rồi mới mở miệng đáp:

- Em sợ đau...

Miệng hắn cười rộng hơn, tay rút nhẹ thanh kiếm ra, mân mê hai gờ lưỡi sắc lẹm.

- Nếu biết đánh giỏi thì không ai có thể làm mày đau được. Lại đây!

Nó dẩu môi miễn cưỡng đi theo hắn qua khỏi rừng hoa muống biển đến bãi cát trắng gần đó. Hắn bước đi oai dũng hiên ngang như loài mãnh thú bá chủ một vùng, còn nó thì lót tót đằng sau chân nọ cứ xọ chân kia, hớt hải đến khổ sở.

Xạch!

Hắn tùy tiện cấm phập thanh kiếm xuống đồi cát, thong thả hất mặt về phía nó.

- Cầm lên!

- Cầm... cầm... kiếm của anh á? - Nó lắp bắp. Dù chỉ là thằng nhóc sống lay lắt nơi bến cảng, nhưng nó cũng hiểu được nguyên tắc cơ bản nhất của con nhà võ là không bao giờ giao cho vũ khí của mình cho bất kì ai.

Hắn khoanh tay trước ngực, cười khỉnh, nụ cười của thiên thần.

- Mày cầm được thì cứ cầm.

Nó lơ ngơ chẳng hiểu, từ từ tiến đến gần hắn, với bàn tay nhỏ xíu yếu ớt chạm vào thanh kiếm.

Bốp!

Hắn lạnh lùng giơ chân đá thẳng vào tay nó. Lực của cú đá chưa đủ làm nó gãy xương nhưng đủ hất cả người nó lăn ba bốn vòng ra tận bờ biển. Nó cắn mạnh vào môi nén tiếng la, nhăn nhó ôm cánh tay đau chết ngất.

- Đứng dậy! - Hắn nghiêm giọng - Cứ chết nhát như thế thì tuổi thọ không lên đến hai mươi nổi đâu.

Bị đau bất ngờ thì còn nghe hắn nói gì nữa, nó cứ vật vã lăn qua lăn lại đến khi một con sóng lớn ập vào bờ, mang cả cát và nước biển mặn chát thấm ướt nhem cơ thể nhỏ. Bị hai cú bất ngờ, nó lọ mọ ngồi dậy, run rẩy nhìn hắn.

- Điều cơ bản nhất của một kẻ học võ là phải tập trung tối đa và tuyệt đối không được sợ hãi khi đối diện với vũ khí. Nắm chắc vũ khí là cách duy nhất mày giữ chắc cái mạng của mình an toàn.

Hắn vẫn đứng khoanh tay gần thanh kiếm với "bài dạy" đầu tiên. Lý thuyết chỉ là thứ phù phiếm, đã học thì phải thực hành liền, dù cho đánh đổi bằng những vết thương đi nữa. Để có thể đứng ở vị trí này, hắn cũng đã bao lần phải chịu bị giẫm đạp rồi.

Nó xị mặt đứng im re, một chút nhúc nhích cũng không. Nó có muốn học võ đâu, tự nhiên hắn đòi dạy rồi đánh nó. Tức mình, nó không thèm nghe lời nữa.

Hiểu rõ bản tính lì lợm và hay chống đối ngầm của nó, hắn chỉ cười nhạt.

- Từ giờ đến khi mặt trời lặn mà mày không chạm được vào chuôi kiếm thì khỏi ăn cơm. Mày thích ăn đùi gà lắm mà.

Toàn thân nó rung động liền, sao hắn biết nó thích ăn đùi gà nhỉ? Ở cái nơi địa ngục trần gian này thì thứ duy nhất cho nó niềm vui chính là những bữa ăn thịnh soạn có thịt có canh, bắt nó nhịn đói thì thà chết quách cho rồi. Vì sợ mất miếng ăn, nó nhắm mắt lao thẳng vào hắn...

.

.

.

Mặt trời đã treo lưng chừng núi, thủy triều cũng dâng cao, sóng vỗ mạnh ồ ạt. Cả buổi người nó như cái bao cát để tập dợt, không biết nó phải hứng chịu bao nhiêu là cái đá của hắn rồi. Nó nhảy bên này, tránh bên kia, luồn dưới, luồn trên, lách trái, phải, tứ hướng vẫn bị đá như thường. Người nó giờ bầm dập tả tơi. Không thể chịu nổi nữa, nó nằm co người trên bãi cát, khóc huhu. Hắn ăn hiếp chứ dạy dỗ gì nó.

Hắn nhìn ánh hoàng hôn sắp tắt, lắc đầu thở dài, nó vẫn chưa chạm được tay vào chuôi kiếm, dù chỉ một cái xẹt qua. Vì là buổi đầu tiên nên hắn cũng chẳng hy vọng nhiều. Nhưng rõ ràng, nó đã rất cố gắng và ít ra, không còn sợ bị đánh nữa.

Hắn tra kiếm vào vỏ, chậm rãi đến chỗ nó nằm, liếc nhìn lại một lần toàn thân của nó, chưa kể quần áo tả tơi, cả mái đầu cũng ướt nhẹp. Kiểu này phải bó thuốc dài dài đây.

- Đau!

Nó hét lớn hờn lẫy khi hắn đỡ người nó dậy, bàn tay vô tình chạm vào vết bầm. Đến giờ thì nó chẳng thèm quan tâm đến cái sở ghét ồn ào tàn bạo của hắn.

Hắn không thấy giận, ngược lại còn thấy xót xa nên liền cởi lớp áo ngoài để khoác cho nó bớt lạnh, chiều tàn gió một lúc một lớn. Bỏ mặc nó mếu máo giận dỗi, hắn xốc nó lên lưng, lặng lẽ cõng nó đi dọc theo bờ biển, quay trở lại tòa nhà đá.

Vì đau và kiệt sức, nó gục đầu trên vai hắn, hai tay cũng vô tình ôm chặt cổ hắn. Mái tóc hơi dài bồng bềnh thoáng chút hương thơm dịu, đôi tay mạnh mẽ đỡ trọn cơ thể nhỏ bé, nó bỗng thấy tấm lưng của hắn thật ấm, thật rộng và vững chắc để nó dựa dẫm.

Hắn bước đi chốc chốc lại nhoẻn môi cười, mỗi khi hơi thở mệt mỏi của nó phả vào cổ là hắn thấy nhột nhạt khắp người. Sao nó cứ mãi dễ thương như vậy, cả hơi thở cũng thật đáng yêu, nhẹ và ấm như chú mèo con đang nũng nịu.

- Vì sao anh lại làm cướp biển? - Đột nhiên nó cất giọng hỏi nhỏ. Hắn không biết rằng khi nhìn từ phía sau, nụ cười của hắn quyến rũ lạ kỳ. Đó là nét thanh tao của một chàng trai lãng tử, không phải của một tên cướp.

Hắn im lặng khá lâu, cuối cùng cũng hồi đáp.

- Vì tao đã từng bị cướp.

- Lúc anh còn nhỏ ư? - Nó đoán dù hơi bất ngờ.

Hắn thở ra, lâu lắm rồi chẳng ai hỏi han đủ chuyện với hắn, họ sợ hắn như sợ cọp. Cái hắn bị cướp đi không phải là tài sản, hắn bị tước đoạt chính cuộc sống của mình.

- Thế từ khi nào anh lên làm Đại ca? - Thật sự nó rất tò mò, càng gần gủi hắn nó hỏi càng nhiều.

Hắn bật cười. Nó giỏi gợi chuyện quá.

- Thuyền của tao bị cướp, rồi tao cũng bị bắt y như mày, sau đó tên Đại ca cũng ép tao học võ y như tao ép mày. Đến khi đủ lông đủ cánh thì tao giết hắn, lên làm Đại ca. Mày hiểu chưa?

Đôi tay của nó thoáng chút nới lỏng cái ôm nơi cổ hắn, sống lưng ớn lạnh với câu chuyện tàn bạo vừa nghe được.

- Nếu một ngày nào đó mày thấy đủ khả năng thì cũng có thể giết tao giành lại quyền tự do của mình. - Hắn bất cần nhấn thêm. Đó là luật nhân quả và hắn chẳng quan tâm điều đó. Với hắn, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng ngồi trên vị trí cai trị.

- Em không bao giờ giết anh.

Hắn khựng bước, cố ngoái đầu ra sau để nhìn vào gương mặt người đã phát ra câu nói đó. Ánh mắt to tròn của nó vẫn quả quyết với lời nói của mình.

- Chẳng phải mày ghê tởm tao lắm sao? - Hắn hỏi mà cũng tự thấy cay đắng.

Nó mím môi không đáp, tự dưng lại quàng tay ôm chặt hắn hơn, gục sâu đầu vào cổ hắn. Ánh chiều tà dần khuất sau đồi núi phía xa, sóng biển chập chờn vỗ vào bờ từng con sóng lạnh. Đến khi hắn trở lại rừng hoa muống biển giờ đã khép đi sắc tím rực rỡ, nó thủ thỉ.

- Em không có ghét anh, em không muốn anh chết, chỉ vậy thôi. - Giọng nó nhỏ nhẹ du dương. Dù hắn đã gây nhiều tổn thương cho nó nhưng sâu thẳm trong tim, nó biết hắn thích nó, một tình yêu đồng tính quái dị. Và vì có tình yêu đó, nó thấy mình không cô đơn. Ít ra, ở thế gian này cũng có người muốn chăm sóc cho nó, dù kẻ đó là một tên đàn ông.

Hắn không nói gì nhưng đôi tay lại quàng chặt vào đùi nó hơn, giữ nó thật chắc trên lưng của mình. Chỉ một câu nói thôi mà khiến con tim dại tình của hắn muốn vỡ tung. Sao nó lại có thể không ghét hắn khi bản thân không đồng tính? Lời nói này có thể tin không? Mà cho dù là thật hay giả dối thì hắn cũng thấy hạnh phúc vô cùng. Những cánh hoa muống biển đã khép lại sau ánh hoàng hôn, nhưng trong lòng hắn ngập tràn sắc hoa rực rỡ thi nhau đua nở.

Hắn và nó về đến phòng thì đã thấy vài tên hay đi tuần đứng ngay trước cửa. Nó có thể hiểu được đôi mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của chúng khi thấy Đại ca lạnh lùng của mình đang cõng một tên đàn em. Chúng ngơ ngác hồi lâu rồi cũng giật mình cúi đầu. Một tên nói:

- Dạ, thưa Đại ca, anh Vegas nhắn nếu Đại ca về thì mời anh đến phòng họp ạ, Pete vừa nghe ngóng được tin mới.

Hắn lướt qua rồi đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại. Hắn có nghe y nói nhưng không việc gì phải trả lời.

Nó trầm ngâm nghe con tim đập vồn vã khi hắn cứ một đường cõng nó vào phòng tắm. Nó nói không ghét hắn không nghĩa là thích hắn, nó hoàn toàn không muốn gần gũi gì với hắn đâu. Lòng không muốn mà miệng cứng đờ không dám nói.

Hắn đặt nó ngồi trên thành bồn tắm, bước ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại với lọ thuốc nhỏ.

- Ngồi ở đây, tao bảo người tới pha nước ấm cho. Tắm xong thì xức thuốc vô, đau chỗ nào, xoa bóp chỗ đó.

Hắn vừa căn dặn vừa nhét lọ thuốc vào tay nó, nó mừng húm dạ vâng lia lịa. Có lẽ hắn sẽ đi bàn chuyện với Vegas nên không "quấy rối" nó đâu.

Hắn rời khỏi phòng không bao lâu thì nó nghe tiếng cửa mở, tiếp theo là hơi thở nặng nề của ai đó đang phải khiêng vác vật nặng. Nó muốn ló đầu ra xem nhưng toàn thân chỗ nào cũng đau, thế là lười biếng ngồi im re tại chỗ.

Khi gương mặt người đó xuất hiện ngay cửa phòng tắm cũng là lúc hơi nước nóng hừng hực bốc vào phòng. Thằng nhỏ vất vả lau mồ hôi rồi khệ nệ đổ thùng nước nóng ấy vào hồ, pha nước ấm cho nó.

- Cám... ơn anh... - Nó ngại ngùng chui vô hồ, cất giọng khách sáo.

- Anh gì đâu, em còn nhỏ xíu hà - Thằng nhỏ cười khúc khích. - Đại ca nói anh có tắm được không? Không thì em phụ cho anh.

Nó ngọ nguậy người thấy đau ê ẩm, nhăn nhó liếc nhìn thằng nhỏ:

- Vậy... kì cái lưng dùm tui, kì nhẹ nhẹ thôi.

- Vâng ạ! - Thằng nhóc hồ hởi nhảy ùm vào hồ, tay chân thoăn thoắt cởi đồ phụ nó.

- Nhóc tên gì? Tới đây lâu chưa? - Nó bắt chuyện.

- Dạ, em tên Ae, em theo hầu Đại ca từ hồi còn nhỏ xíu cơ.

- Ae? Cái gì Ae? - Nó thắc mắc.

Thằng nhỏ vẫn tía lia.

- Em đâu biết đâu, mấy anh ở đây nuôi em từ đó giờ, cứ gọi em là Ae thôi.

Nó liền bật cười:

- Vậy là nhóc giống tui, không biết tên biết tuổi.

- Đúng là vậy đó, hihihihi.

Giọng cười của thằng nhỏ thật hồn nhiên, nó thấy thích, cứ như là người có cùng cảnh ngộ vậy.

- Nhóc theo hầu Đại ca vậy có sợ Đại ca không? Tui sợ lắm. - Có bạn tâm sự, nó tuôn hết.

- Đại ca á? Đại ca cưng anh vậy mà anh sợ ư? Ở đây ai cũng ngưỡng mộ anh hết đó nha, vừa đẹp vừa chiều được Đại ca.

Nó cười thành tiếng:

- Nhờ được cưng tui mới bầm dập vậy nè.

- Trời, học võ mà, khối người muốn được Đại ca dạy võ cho mà không được. Anh thấy anh Pete giờ oai ghê chưa, đánh võ siêu lắm, nhờ Đại ca dạy đó.

- Vậy à...? - Bất giác nó thấy chột dạ, nụ cười cũng biến mất. Nó tưởng hắn là kẻ lạnh lùng cao ngạo chẳng quan tâm ai, vì thích nó nên mới dạy võ cho nó. Nó nghĩ đó chỉ là ý tưởng thoáng qua của hắn khi thấy nó múa kiếm loạn xạ trên thuyền.

- Anh Pete oai thật ha, được anh Vegas yêu thương, còn được Đại ca dạy võ... - Nó rủ rỉ mà thấy chẳng vui chút nào.

Chợt tay thằng nhóc ngưng kỳ lưng cho nó, chu mỏ sát tai nó hạ giọng bí mật.

- Thật ra hồi trước anh Vegas với Đại ca cùng yêu thầm anh Pete cơ.

Nó sững sờ ngoái đầu nhìn thằng nhóc, mắt mở tròn ngỡ ngàng.

- Đại ca yêu anh Pete lắm, thậm chí chẳng màng đến tính mạng. Thấy vết thẹo trên lưng Đại ca không? Là do đỡ nhát kiếm cho anh Pete trong một vụ cướp đó. Từ vụ ấy, Đại ca quyết định dạy võ cho anh Pete.

- Vết sẹo...? - Nó thắc mắc.

Thằng nhỏ liền cao giọng:

- Anh hầu hạ Đại ca bấy lâu nay mà không thấy ư?

Nó lắc lắc mái đầu, có bao giờ nó nhìn thấy lưng của hắn đâu. Mà... thật sự là hắn yêu Pete sao? Cũng có thể, khi hắn nói về Pete trong bữa tối hôm nọ nó đã cảm nhận được điều kỳ lạ, nhưng nó không ngờ là hắn yêu Pete.

- Nhưng không phải anh Pete là người yêu của anh Vegas à? - Nó hỏi.

Thằng nhóc thở dài:

- Haiz~ Tình cảm không thể nói cho bao nhiêu là nhận bấy nhiêu được. Anh Vegas cũng yêu anh Pete lắm, đành chịu thôi. Cuối cùng, trong ngày sinh nhật của anh Pete, họ đã ước hẹn là anh Pete đến ở phòng nào là coi như chọn người đó. Đại ca đã thức trắng chờ cả đêm. Anh ấy luôn ra vẻ hững hờ nhưng em biết anh ấy đau khổ lắm. Từ ngày anh Pete chính thức đi theo anh Vegas, Đại ca không ngó ngàng tới ai luôn, cướp thuyền nào là giết hết đàn ông luôn đó.

Rồi thằng nhóc lại rủ rỉ:

- Em nói với anh điều này để anh có hầu hạ Đại ca thì cẩn thận, đừng nói này nói nọ về anh Pete làm Đại ca phật lòng.

- Tui không có nhiều chuyện, với lại cũng đếch có quan tâm! - Nó nổi giận đứng bật dậy, leo ra khỏi hồ, lau người rồi tìm đồ mặc vào.

- Ra ngoài đi, tui đi ngủ! - Nó quát. Rõ ràng là đang trút giận vào nhóc Ae.

Thằng Ae nhún vai te te ra khỏi phòng. Là người tình của Đại ca nghe qua chuyện đó ai mà không bực, thằng Ae rất thông cảm cho nó nên ngoan ngoãn rút lui. Vì thấy nó cũng côi cút giống mình nên thằng Ae thấy gần gũi với nó lắm. Lòng tốt này có phải là sai lầm không nhỉ?

Nó hậm hực leo lên giường, lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn ấm ức. Hắn đơn phương người ta rồi lôi thân xác nó ra mà hành hạ, lại giả bộ dịu dàng như là yêu thích nó lắm.

- Thảm gì? Rồi em xem, nó sẽ là cục cưng của Kim đó. Không chừng, mai mốt nó trên quyền cả em.

- Anh dựa vào cái gì tin chắc Kim thích thằng nhóc yếu xìu nhát cáy ấy?

- Vì nó hoàn hảo!

- Vậy ý anh là em không đẹp bằng thằng nhóc đó?

Nó điên tiết nhớ lại từng lời của Vegas và Pete. Rõ rồi, họ đang cười nhạo nó đây mà. Họ hiểu rõ nó chỉ là vật thay thế cho Pete thôi. Ngay bản thân Pete cũng coi thường nó, nghĩ nó không bao giờ có thể sánh bằng cậu được.

- Khi cậu làm việc hiệu quả, có lòng tin từ mọi người thì tự khắc sẽ có cái quyền đó thôi.

Giận thật! Hóa ra Pete có thể tự do ra vào phòng hắn đơn giản chỉ vì hắn yêu cậu. Nó vùng mình ra khỏi chăn, thuận tay ném luôn chai thuốc hắn đưa cho, không thèm xức hay xoa bóp gì hết! Vốn dĩ đã không thích Pete, bây giờ nó càng thêm ghét. Pete có tất cả mọi thứ, ngay cả con người tưởng là yêu thích nó, cũng đã thuộc về cậu từ lâu lắm rồi.

.

.

.

Rào! Rào! Ầm!

Ầm!

- Chay!! Ai cứu con tôi!!

- Chay! Quay lại đi! Quay vào đi!

Rào! Rào! Ầm!

Nó la hét vùng vẫy dữ dội khi dòng nước mặn chát ập vào mũi, vào miệng, bóp nát lá phổi của nó. Nó quẫy đạp đau đớn, càng lúc càng chìm dần và không sao thở được. Nhưng nó không muốn quay lại, càng chìm nó càng muốn trôi xa ra ngoài khơi, để vớt lại một thứ vô cùng quý giá với mình. Nó thà chết cũng phải với tay chạm vào vật quý giá đó.

Ngay khi con sóng mạnh ập vào rồi cuốn trôi thân người nó ra giữa biển, nó choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa, thở dốc không ngớt.

Nó cố bình tâm lại bằng cách thả lỏng người, khép hờ đôi mắt.

Trong giấc mơ, nó còn thấy một đồi cát tím ngắt màu hoa muống biển. Ánh nắng mùa hè gay gắt liếm cháy làn da trắng của nó. Người đàn bà đang la hét kia, có thật là mẹ của nó không, sao nó cứ mơ thấy hoài? Ngoài người phụ nữ ấy còn một người nữa, không, là nhiều người nữa, nhưng hình ảnh quá mờ ảo nó không nhận ra. Tất cả đều là những mảnh kí ức chấp vá. Có lẽ chỉ là mơ thôi, nó đâu phải người mất trí. Nó mồ côi, lang thang ở bến cảng từ đó giờ mà.

Mệt mỏi bước xuống giường với cái bụng đói meo, nó lê lết đi dọc theo dãy hành lang, nghe cái lạnh buổi đêm thấm vào da thịt. Tự nhiên sao buồn quá, tâm trạng chùng xuống hẳn, cứ như vừa đánh mất một cái gì đó rất quý giá. Có phải do giấc mơ vừa rồi không? Nó thấy mông lung lắm. Vì sao trong giấc mơ nó chẳng màng cái chết, chẳng màng tiếng gọi của người phụ nữ kia mà nhất quyết lao mình xuống biển?

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro