Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế bên phòng ăn to lớn ở tận cùng dãy hành lang là một gian phòng nhỏ, nằm khuất sâu trong một hốc đá, lúc nào cũng âm u. Đây là phòng mật mà mọi người hay tập trung lại để bàn kế hoạch đánh cướp. Hiện tại, chỉ có một mình Vegas ngồi trong đó.

- Pete đâu? - Hắn bước vào, ngồi ngay đầu bàn, cất câu hỏi đầu tiên.

- Chờ Đại ca quá lâu cậu ấy giận bỏ về rồi. - Vegas đáp.

Hắn cười nhạt:

- Chả bao giờ thay đổi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng giận được.

Vegas cũng cười:

- Được dăm bữa lại quên ngay ấy mà.

Cả hai chợt thấy vui khi cùng nói xấu về một người mà họ dành cho tình cảm đặc biệt.

- Thế Pete lại nắm được tin tức gì nữa? - Hắn chủ động đi vào chủ đề chính.

- Chẳng phải tin quan trọng gì lắm, gần đây người ta đồn thổi lão Push trước khi kết hôn với công nương hiện giờ đã có con rồi, còn là con trai lớn nữa... - Vegas ra chiều bí mật, liếc mắt nhìn hắn - Và đứa con ấy cũng tên là Kim.

Hắn bình thản hừ nhẹ:

- Tiếc thật, tao họ Theerapanyakul chứ không phải họ Puttichai, nếu không cũng nhận mặt bà con được ấy nhỉ?

- Quỷ biển Kim Kimhan là kẻ tàn bạo chỉ biết giết người chứ không biết thương xót, nếu nói hắn có dã tâm đánh cướp chính thuyền của cha mình thì cũng đâu quá ngạc nhiên, phải không Đại ca?

Hắn trầm mặt trước lời mỉa mai của Vegas, còn y thì nhìn thẳng vào hắn chẳng có ý gì là sẽ nhượng bộ.

- Trên thuyền có báu vật dâng tặng cho Đức hoàng, nếu bị cướp, dòng tộc họ Puttichai khó mà tránh khỏi tội khinh xuất, nguy cơ bị diệt vong là không nhỏ. Thân làm nhị ca như em đây thật muốn biết, cái mà Đại ca muốn nhắm đến là tài sản trên thuyền hay sự an nguy của họ Puttichai?

- Có vẻ như Pete không chỉ điều tra được con trai lớn của Push tên là Kim ha? - Hắn vẫn không bộc lột chút cảm xúc gì.

Vegas thở dài:

- Pete cho rằng vì Đại ca không còn tin tưởng cậu ấy nên mới đi điều tra một mình, cả ngày nay cậu ấy điên tiết cho thuộc hạ đi khắp nơi dò xét. Nhưng em lại nghĩ khác, Đại ca tự đi điều tra một mình chỉ vì trận đánh này thật sự quan trọng với anh, một chút sai sót cũng không thể. Chúng ta không quá túng thiếu để nhất định phải cướp con thuyền đó, vậy vì cái gì mà Đại ca lại dốc nhiều sức lực đến vậy?

Kim lắc đầu chịu thua bản tính trẻ con của Pete, một con người thích cái gì cũng phải rõ ràng. Chính vì cậu như vậy nên hắn mới yêu cậu, để rồi cậu cũng rõ ràng trong chuyện tình cảm, thẳng thừng mà từ chối hắn.

- Đúng là chỉ có chú mày là hiểu tao nhất. - Hắn trao cho Vegas ánh nhìn trìu mến, người anh em đã sát cánh cùng hắn bấy lâu nay.

Vegas tròn mắt ngỡ ngàng:

- Đại ca... thật sự là con của Push?

Hắn thở dài khoanh tay trước ngực, hững hờ nhìn vào khoảng không.

- Chỉ có dòng máu chảy trong người thôi, chứ tình cảm cha con đã mất lâu lắm rồi.

- Vì sao?

- Vì lão là quan, còn tao là cướp, rõ ràng quá mà - Hắn đáp vẻ bất cần.

Vegas nhíu mày không thỏa mãn với câu trả lời của hắn. Y là người cẩn trọng suy xét cặn kẽ, mọi chuyện không rõ ràng thì y khó mà chấp thuận theo hắn.

- Vụ cướp này, em và Pete không chấp nhận - Vegas nhẹ giọng nhưng rất nghiêm túc.

Hắn im lặng chờ đợi lý do.

- Những thứ trên thuyền của lão Push thật sự rất hấp dẫn, nhưng em sẽ không để anh em phải mạo hiểm vì mối tư thù của riêng Đại ca. Lão không những có súng mà còn có cả quân đội, đánh cướp vụ này là coi như tự giết đi không ít lực lượng của chính mình.

Hắn chống tay lên bàn thở ra đầy mệt mỏi. Hắn có quyền quyết định mọi thứ nhưng doanh trại này là do hắn và Vegas cũng gầy dựng nên. Y không đồng ý thì hắn không thể hành động một mình được.

- Tao không vì tư thù riêng mà muốn đối đầu với Push đâu. - Sau khi im lặng khá lâu, hắn quyết định nói thật.

- Lão ta đã biết tao ở đây, đứa con mà lão không muốn bất cứ ai biết nó đang tồn tại, chỉ cần vận chuyển xong món hàng đó, lão sẽ cho quân đến đây và san bằng tất cả. Chính vì lẽ đó tao phải ra tay trước, bằng mọi giá phải giết chết lão ngay trên thuyền, và lợi dụng quân của Hoàng gia truy quết hết lực lượng của lão.

Vegas càng ngỡ ngàng:

- Giết chết chính cha ruột của mình ư?

Hắn quả quyết:

- Còn hơn để chính cha ruột giết mình!

Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy toàn gian phòng, hai con người bất động trao cho nhau ánh mắt để cố thấu hiểu lẫn nhau. Những ngày còn làm cướp biển đàn em, Vegas đã biết Kim là kẻ rất khát máu, hắn lạnh đến mức để người ta ví như loài quỷ dữ. Nhưng một ai đã phục tùng hắn, hắn sẽ chẳng màng tính mạng để bảo vệ họ. Vì lẽ đó, Vegas mới tiếp tay cho hắn giết chết Đại ca, rồi cùng nhau thành lập một thế lực đen tối như bây giờ. Chỉ có điều, lạnh đến mức cha con ruột tàn sát lẫn nhau thì y không thể nào hình dung được.

- Chú mày cứ việc suy nghĩ đi, một là huy động hết lực lượng tấn công, hai là tất cả phải cuốn gói trốn khỏi đây, cứ thế mà lựa chọn.

Hắn kết thúc cuộc bàn thảo bằng hai con đường rất rõ ràng.

Vegas chỉ biết để tay lên trán, xoa xoa hai bên thái dương vì quá nhiều thứ phải suy nghĩ. Đến khi hắn đứng dậy dợm bước ra cửa thì y lại lên tiếng.

- Đại ca... thật sự thích thằng nhóc đó?

Hắn khựng bước, quay lại nhìn Vegas, một chút ngạc nhiên trước câu hỏi của y và hắn nhanh chóng đoán biết "thằng nhóc" mà Vegas ám chỉ là ai.

- Ừ! - Một câu hồi đáp lạnh lùng.

- Thích hơn cả Pete? - Vegas hỏi tiếp.

- ...Có thể! - Hắn ngập ngừng không quả quyết.

- Dù vậy, đại ca cũng không nên tin nó quá.

Hắn chớp nhẹ đôi mắt, chưa hiểu rõ ý của Vegas lắm.

- Vụ của Davika chúng ta vẫn chưa tìm ra kẻ nội gián, Đại ca để cho nó biết việc đánh cướp thuyền của Push không phải quá mạo hiểm sao?

Hắn liền bật cười:

- Thằng nhóc biết gì không quan trọng, vì kẻ nào là nội gián, trong vụ đánh với Push tự khắc sẽ lộ bộ mặt thật!

Trước khi rời khỏi phòng, hắn ngoái đầu nhìn lại:

- Chỉ tiếc là không chắc trận chiến ấy sẽ diễn ra.

Vegas trầm ngâm không nói gì thêm nữa. Đợi đến khi bước chân của Kim thật xa thì tấm rèm phía trong góc phòng mới lay động. Pete ló mắt ra e dè nhìn Vegas rồi dẩu môi đi lại ngồi phịch xuống ghế, sát cạnh y.

Vegas nhìn điệu bộ đanh đá của cậu chỉ biết lắc đầu, y quàng tay ôm chặt lấy cậu, gõ cốc cốc vào đầu.

- Thấy chưa, anh đã nói Kim có lí do để đi điều tra một mình chứ không phải không tin tưởng gì em, chỉ được cái đa nghi rồi hay giận vu vơ.

Pete vẫn hậm hực:

- Không biết, tạm thời em chưa muốn nói chuyện với hắn.

- Xạo đi! Không muốn nói chuyện là vì vụ điều tra hay vì hắn nói thích thằng Chay hơn?

Pete nghiến răng đẩy Vegas ra, thuận chân đá luôn y một cái.

- Cái thằng nhát cáy đó á? Hở tí là bị thương làm em phải đưa cơm hoài, phiền phức gần chết! Vì sao Kim cứ bắt em chăm sóc nó thì hắn mới chịu?

Vegas cười hì hì, mỉa mai Pete:

- Đó không phải là điều em tự hào trước giờ sao? Hắn không tin tưởng ai ngoài em, nên người hắn thích hắn cũng chỉ muốn em chăm sóc thôi.

- HỨ! - Pete giận thật. Bực Kim thì ít mà bực chính bản thân mình thì nhiều. Pete không thích nó nhưng cũng không ghét nó được, thấy nó suốt ngày bị đánh, bị áp bức cậu lại thương. Có điều một đứa chết nhát lúc nào cũng lủi thủi như nó lại được Kim yêu chiều thì cậu không phục. Ít nhất Kim cũng nên lựa người nào ngang tầm với cậu chứ. Trước giờ Pete vẫn luôn tự mãn với bản thân mình.

Vegas quá quen với kiểu nhảy dựng hờn dỗi của Pete. Y biết cậu chẳng có ý xấu, chỉ là quá tự cao thôi, nên ít khi khi quan tâm đến cơn giận của cậu.

- Em nghĩ sao về câu chuyện của Kim?

Pete hất nhẹ tóc mái, chỉnh lại cho nó gọn gàng:

- Em chỉ muốn chọc hắn vụ hai cái tên trùng nhau thôi, ai dè hắn nhận thật. Không thể tin Kim còn có cha, em cứ tưởng tụi mình mồ côi hết.

Vegas nhún vai:

- Nhưng chắc chắn cha con họ không gặp nhau mười mấy năm rồi, vì anh và Kim làm cướp mười mấy năm rồi.

- Chịu thôi, ai bảo chúng ta đi chung một thuyền. Chả biết cha con họ mâu thuẫn gì, ai đúng ai sai, chúng ta vẫn đứng về phía Kim.

Vegas nhướng mày tỏ vẻ rất hài lòng, y chồm người tới, hun hít vào cổ Pete, cố xoa dịu sự bực bội vẫn đang âm ỉ trong cậu.

- Câu nói hay nhất trong ngày của em đó. Anh biết em nghĩ mình mắc nợ Kim, nhưng hắn đã có thằng Porchay rồi...

Pete ngã người ra sau, mở rộng vùng cổ để Vegas tự do mơn trớn.

- Thật sự thì anh không cảm thấy thằng nhóc đó là kẻ chết nhát, chẳng qua nó là đứa biết thời thế thôi. - Vegas thì thầm thở lên từng hồi với hương thơm dịu ngọt quen thuộc. Y bế hẳn Pete ngồi trên đùi mình, tiện tay cởi luôn chiếc áo của cậu. Để tấm lưng của Pete dựa vào thành bàn.

Pete nhanh chóng bị Vegas chiêu dụ vào cơn mê tình, cậu luồn tay qua mái tóc của y, xoa rối nó theo tiếng rên khoái cảm của mình.

- Vậy là theo anh... nó không đáng tin? - Pete hỏi bằng giọng đứt quãng.

- Nó biết cách nâng cái tôi của người khác lên để hưởng phần lợi cho mình, không như em, gặp chuyện gì cũng dựng ngược lên trước.

- Xía! Ý của anh là em không dịu dàng như nó chứ gì? Anh cũng thấy thích nó chứ gì? - Pete trừng mắt quát, nhảy bổ xuống đất.

- Không phải vậy... - Vegas thở dài chán nản, với tay kéo cậu lại.

Nhưng Pete giật mạnh tay ra, nhanh chóng mặc áo vào, không quên liếc Vegas một cái rõ dài.

- Hồi xưa thì nói em hoàn hảo, bây giờ lại nói nó hoàn hảo, vì Kim chỉ thích những gì hoàn hảo. Ghét!

Pete đi thẳng ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa để trút hết mọi bực bội trong lòng. Rõ ràng, lúc trước ai cũng khen cậu đẹp, cũng hồ hởi bắt chuyện với cậu. Từ ngày nó thay da đổi thịt, được Kim chưng diện cho, ai cũng trầm trồ mà ngắm nhìn nó. Nghĩ tới là muốn giận.

Vegas uể oải rót ly rượu tự an ủi một đêm ân ái vừa vụt mất, nhắm nháp thứ nước cay xè mà lắc đầu bất lực.

- Tại trên đời có lắm thứ hoàn hảo chứ bộ... Ganh tỵ vu vơ, đúng là khó chiều...

.

.

.

Hắn đi về phòng không quên ghé qua nhà bếp, dặn bọn đàn em chuẫn bị bữa tối thịnh soạn. Hắn dạy võ cho nó đến giờ cũng đã ăn gì đâu. Dù tay nó chưa thể chạm vào chuôi kiếm, nhưng sao đành lòng bỏ đói tình nhân của mình được.

Đáp lại sự hân hoan về hình ảnh cả hai cùng dùng bữa trong đầu hắn là căn phòng trống lốc lạnh lẽo, yên tĩnh như tờ.

- Porchay? - Hắn gọi và tìm kiếm khắp phòng cũng chẳng thấy nó đâu.

Hắn đi qua đi lại, lòng bức bối không yên. Một nỗi sợ bất chợt len lõi, hắn lo lắng cuốn quýt cả lên vì dòng suy nghĩ vụt qua.

Nó bỏ trốn.

Điều đó là hoàn toàn có thể. Khi nãy nó đã nghe tên đi tuần báo và nó biết hắn sẽ bàn việc với Vegas, hắn lại chẳng cho người canh gác nó. Muốn rời khỏi đây là chuyện quá dễ dàng. Thay vì nghĩ nó đi dạo, hay lãn vãn chơi đùa đâu nó, lại nhanh chóng kết luận nó bỏ trốn, vì đó là nỗi sợ luôn âm ỉ trong lòng hắn.

- Có vào đất liền bằng mấy cái bè đó được không nhỉ?

Hắn càng bồn chồn hơn khi nhớ đến câu hỏi ban trưa của nó. Lẽ nào... nó muốn bỏ trốn thật? Bỏ trốn bằng những chiếc bè yếu ớt đó?

Chưa bao giờ hắn lại thấy lo lắng bất thần như vậy. Chẳng thể định hướng được gì, hắn hớt hải chạy ra hành lang, đâm thẳng đến nơi có rừng hoa muống biển, nơi mà nó đã nhìn thấy những chiếc bè. Hắn không giận nó bỏ đi, hiện tại điều hắn sợ là nó sẽ chôn vùi thân xác của mình trong lòng biển với ý định ngu ngốc. Nó sẽ chết? Chỉ nghĩ tới đó là hắn thấy tay chân bũn rủn. Trời khuya lạnh mà hắn toát cả mồ hôi. Chân bước nhanh, tim đập mạnh, mắt không ngừng dáo dác tìm kiếm.

- Porchay... - Hắn thì thầm tên nó nghe lòng thắt nghẹn. Nếu thân người nhỏ bé ấy không còn trong vòng tay hắn, nỗi đau đớn này khủng khiếp đến vậy sao?

Xa xa, ngay lối rẻ xuống bờ biển, qua chút ánh sáng mờ từ mặt trăng tròn vằng vặc, hắn thấy bóng người ngồi co ro bên gờ đá, vẻ hiu quạnh hướng ra từng con sóng vỗ mạnh vào bờ.

- Porchay? - Hắn vui mừng đến bật cười rạng rỡ.

Nghe tiếng gọi, người đó giật mình. Và khi nhận ra hắn đang đi tới gần, thân người nhỏ bé kia đứng bật dậy, lùi liền ba bốn bước. Vẻ lấm lét ấy chỉ có thể là nó, nó đang sợ vì chợt nhớ ra mình đã bỏ ra ngoài này quá lâu mà không xin phép hắn.

Nó muốn bỏ chạy, nhưng không dám, đôi mắt long lanh ánh lên niềm sợ hãi tột cùng, mặt mày nó mếu máo vì biết lỗi.

Nhưng hắn chẳng quát la nó tiếng nào, hắn lao người tới ôm chầm lấy nó, hơi thở nặng nề sung sướng. Hắn vò rối mái đầu của nó để ép chặt cơ thể nó vào người mình hết mức có thể. Đúng là thần hồn nát thần tính mất rồi. Thay vì nghĩ nó đi dạo, hay lãn vãn chơi đùa đâu nó, hắn lại nhanh chóng kết luận nó bỏ trốn. Vì sâu thẳm trong thâm tấm hắn luôn sợ hãi điều đó, nên chỉ vừa không thấy nó hắn lại nghĩ ngay nó bỏ hắn mà đi.

Nó chẳng hiểu cớ sự gì, chỉ thấy khó thở do hắn ôm quá chặt. Nhưng ngồi ngoài này nãy giờ nó thấy cô đơn lắm, nó thấy mình thật bơ vơ lạc lỏng. Sự xuất hiện của hắn, cái ôm nồng của hắn, và cả hơi ấm này... Nó chợt nhận ra, mình còn có hắn... Không bị phạt hay đánh đòn, nó càng thấy thương hắn hơn.

- Sao lại ra ngoài này? - Có điều nó đã lầm, sau khi xác định nó tự ý đi lang thang, hắn thấy bực.

Nó buông hắn ra, lùi thêm hai bước nữa, tay nọ xọ tay kia, lắp bắp:

- Em... em nằm mơ...

Hắn nghiên đầu nhìn thái độ lung túng của nó, trong đêm đôi mắt đen thơ ngây sáng rực, hắn thấy thương quá, hết giận liền.

- Mơ thấy gì mà chạy ra đây? - Hắn vừa cười vừa hỏi.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, nó bớt sợ ngay.

- ...Em mơ thấy mình bị chìm, em thấy rừng hoa muống biển này quen lắm rồi tự nhiên buồn quá, em không muốn đi đâu nữa...

- Chỉ là mơ thôi, cả buổi chiều ở đây nên thấy quen là đúng rồi. Đi về! - Hắn liền nắm tay nó kéo đi, nhìn nó buồn hắn cũng chẳng vui nổi.

Nó lót tót theo sau hắn, ngoái đầu nhìn lại rừng hoa muống biển tối mịt trong đêm, tâm trí cứ mông lung khó tả.

- Có lẽ anh nói đúng... - Nó lẩm bẩm, chắc chỉ là một giấc mơ.

Bọn đàn em đã dọn thức ăn từ lâu, về vừa phòng cả hai đã nghe mùi thơm ngào ngạt. Hắn ấn nó ngồi xuống ghế rồi nụ cười vụt tắt ngay khi nhìn vào đôi tay bầm tím đã sưng vù.

- Mày không xức thuốc hả? - Hắn gầm gừ tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro