Chương 1.5: Đoá hoa hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xin lỗi, làm em lo lắng rồi. Hoa đẹp lắm phải không?”

“………..”

Nezuko tập trung vào bông hoa một lúc rồi lấy nó từ tay Tanjirou và cài lên tóc mình.

Nhìn thấy Tanjirou mỉm cười với mình, Nezuko cũng mỉm cười theo.

Sau đó cô ấy lấy bông hoa trên đầu mình và cài lên tóc Tanjirou.

“….Ừm? Ờ, Nezuko, không đúng rồi. Amh không cần thứ này. Thứ này là  dành cho em cơ……”

Khi Tanjirou nói xong, nụ cười của Nezuko tắt dần và lông mày cô ấy nhíu xuống.

(Ah….-)

Cậu cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ánh mắt buồn bã đó ở đâu đó trong quá khứ.

Cô em gái vẫn nhìn chằm chằm vào anh trai mình.

Một “mùi” có vẻ như là sự khiển trách……

Nhưng có vẻ như thật đáng thương.

"………….Lấy làm tiếc……."

Tanjirou không thể làm gì cả, cậu chỉ có thể nhìn lại vào mắt Nezuko. Sau đó, cậu đột nhiên nhớ lại một chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

“Onii-chan, đừng xin lỗi. Tại sao anh cứ xin lỗi mãi thế?”

Tanjirou hít một hơi thật mạnh.

Mặc dù anh đã quên mất chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần đó, em gái anh đã thể hiện sự tức giận hiếm có.

Cô em gái có vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ mặt mà cô hiếm khi thể hiện, khi cô nhìn chằm chằm vào người anh trai.

Đúng vậy, hôm đó là một ngày đông lạnh giá.

Tuyết rơi khiến người ta lạnh thấu xương.

Anh nhớ rằng lúc đó là ngay sau khi cha họ qua đời.

“Chúng ta không thể hạnh phúc chỉ vì chúng ta sống trong cảnh nghèo đói? Thật đáng thương chỉ vì chúng ta không thể mặc những bộ kimono đẹp?”

Cô em gái nhìn thẳng vào anh trai mình, không phải là sự tức giận và mất kiên nhẫn, mà là một "mùi" buồn bã.

“ Vì dù có cố gắng hết sức cũng vô ích, nên không thể làm gì khác được. Là một con người….chúng ta không thể mong đợi mọi thứ sẽ diễn ra theo cách mình muốn.”

Nezuko trong ký ức của anh và Nezuko trước mặt anh đang chồng chéo lên nhau—

Nhìn thấy đôi mắt của em gái tràn đầy nỗi buồn sâu sắc, Tanjirou trở nên bồn chồn.

KHÔNG.

Không phải vậy đâu, Nezuko.

(Anh chỉ….muốn em được hạnh phúc….đó là lý do tại sao—)

“Em có hạnh phúc hay không là do em quyết định, điều quan trọng là “hiện tại”.”

Khoảnh khắc những lời em gái mình nói trước đó vang lên bên tai, Tanjirou cảm thấy như có một cú đánh mạnh vào đầu mình.

Đúng rồi-

Vì nhà nghèo, em gái không được mặc quần áo đẹp, ngày ngày phải làm lụng vất vả, rồi người cha kính yêu qua đời, em gái chỉ biết chịu đựng vì các em. Mặc dù anh trai liên tục xin lỗi, em vẫn nói:

“Đừng xin lỗi nữa.”
“Nếu là Onii-chan thì anh hẳn phải hiểu được cảm xúc của em chứ.”

(À—–)

Vì thế……

Cảm xúc của Nezuko cũng giống như cậu.

Bằng mọi giá, tôi muốn biến Nezuko trở lại thành người.

Nếu có thể, tôi muốn con bé được tận hưởng khoảng thời gian tươi sáng mà một cô gái trẻ nên có.

Và ước rằng người đàn ông em yêu có thể ở bên cạnh em và yêu thương em như thế.

Tôi mong em sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Không một ngày nào Tanjirou không nghĩ về điều này.

Tuy nhiên, Nezuko cũng có cảm xúc tương tự.

Cũng giống như Tanjirou luôn nghĩ đến em gái mình, Nezuko cũng luôn nghĩ đến anh trai mình.

Vì vậy cô muốn tặng bông hoa hạnh phúc cho Tanjirou.

Nezuko, người vẫn còn sống và hiện có tương lai, cô bé không phải là một cô gái bất hạnh.

Mặc dù gia đình họ đã bị giết, bản thân cô đã biến thành một con quỷ và con đường phía trước sẽ rất gập ghềnh, cô đã giành được sự công nhận của thủ lĩnh của Sát quỷ đoàn và trở thành một thành viên của Quân đoàn diệt quỷ. Cô đã có được những người bạn đồng hành quan tâm đến cô và thậm chí còn có một người đàn ông bày tỏ tình cảm của mình với cô, không bận tâm rằng cô là một con quỷ.

Anh ấy đang chiến đấu vì một tương lai hạnh phúc cho em gái mình—

Tanjirou kéo em gái mình lại gần hơn và nhẹ nhàng ôm cô bé.
“Cảm ơn Nezuko….”

Nezuko cũng ôm chặt lấy anh trai mình.

Sức nặng và sự ấm áp này khiến nước mắt Tanjirou trào ra.

Đột nhiên, Inosuke tò mò hỏi:
“Sao ngươi khóc thế? Bộ ngươi bị đau ở đâu à?”

“Inosuke.”

Zenitsu, người cũng đang khóc cùng họ, nhẹ nhàng trách cậu ta rằng:

"Cậu không biết đọc tâm trạng sao? Nếu không thì ít nhất cũng ngậm miệng lại đi.”

“Vậy thì sao? Tại sao Joujirou lại lên núi?”

“ Cậ-cậu không nghe thấy lời tớ vừa nói sao? Cậu ta lên núi lấy một bông hoa Onitoukuzu.”

“Nhìn kìa, ở đằng kia—”  Zenitsu chỉ vào bông hoa trên đầu Tanjirou.

“Nhưng nó không được gọi là Onitoukuzu.”

Inosuke lười biếng nói sau khi liếc nhìn bông hoa kia

Sau khi nghe giọng điệu đó như thể nó chẳng có gì quan trọng—

"Hở……………?"

Cả Tanjirou và Zenitsu đều thốt lên những tiếng cảm thán cùng lúc…

“Ta cảm thấy hôm qua có rất nhiều điều thất vọng.”

Sáng hôm sau, khi Tanjirou đang ngồi trên băng ghế tắm nắng với vẻ mất tập trung, Zenitsu đã cố gắng nói chuyện với cậu ấy, trong lòng không khỏi  cảm thấy lo lắng.

Trong khi đó, Inosuke đang chạy quanh giữa sân trong khi hét lớn "Lợn tấn công!!"

Bên cạnh Tanjirou là chiếc hộp đựng Nezuko.

Cuối cùng, bông hoa mà Tanjirou hái vào đêm hôm trước không phải là “Onitoukuzu” mà là “Cỏ mắt lợn”.

Vì cánh hoa ngọt và ngon nên hầu hết đều bị thú dữ ăn sạch. Nhưng không hiểu sao chỉ có lợn rừng mới không ăn loại cây này nên có rất nhiều cánh hoa mọc xung quanh tổ lợn rừng.

Nói cách khác, con lợn rừng đêm qua thực ra không hiểu được suy nghĩ của Tanjirou và chỉ muốn mời cậu đến tổ của nó như một cách cảm ơn cậu đã giúp băng bó vết thương cho nó.

Nhân tiện, ngoài trăng non, cỏ mắt lợn cũng sẽ nở khi trăng tròn và thời gian nở hoa không liên quan gì đến thời tiết đêm đó.

“Là vì tớ nói rằng loài hoa này có thể tồn tại, và các cô gái sẽ rất vui nếu nhận được loài hoa này, đúng không? Tớ cảm thấy tệ khi cậu làm vậy.”

“—Không, đó là quyết định của riêng tớ.  Zenitsu, cậu không sai chút nào.”

Tanjirou lắc đầu và mỉm cười.

“Zenitsu, hôm qua cậu nói âm thanh của tớ “lạ” đúng không?”

“Ể? À, à….Tớ đã nói thế à.”

“Lúc đó tớ không thực sự hiểu nhưng sau khi chứng kiến Yutaka-san hạnh phúc thế nào, khi tớ nhìn thấy cô dâu xinh đẹp, tớ không thể không cảm thấy xót thương với Nezuko, con bé không thể sống dưới ánh mặt trời.”

Em ấy không những không thể mặc những bộ kimono đẹp đẽ

Em ấy không thể sống dưới ánh sáng mặt trời, không thể đắm mình trong cái nắng vàng ấm áp thật rạng rợ như chính em ấy vậy.

Hơn nữa, em sẽ bị thương khi bị cuốn vào những trận chiến đẫm máu với quỷ và anh không thể mang lại cho em những niềm vui mà một cô gái trẻ ở độ tuổi của cô nên được tận hưởng.

Tất cả những điều này khiến Tanjirou cảm thấy vô cùng tội lỗi, bồn chồn và bối rối.

“Nhưng Nezuko…….”

“……….”

Nezuko không phải là cô gái sẽ suốt ngày than phiền về sự bất hạnh của mình.

Giống như khi cô ấy còn là con người, cô ấy luôn cố gắng sống ở “hiện tại” và hướng tới tương lai.

Quan trọng hơn, “hạnh phúc” của Nezuko được quyết định bởi chính đôi tay con bé.

Có thể là trở thành một mảnh ghép còn lại với người mình yêu và sống cho đến khi họ già nua và tóc bạc, nhưng cũng có thể không phải thế.

Trong mọi trường hợp, đó không phải là điều mà cậu, với tư cách là anh trai cô, nên quyết định.

Tuy nhiên, anh xác định rằng “món quà” của em gái mình là không may mắn nên anh cảm thấy thương cô và cố gắng ép buộc “hạnh phúc” cho cô……

“Điều tôi nên làm bây giờ là đánh bại Kibutsuji Muzan và nhanh chóng biến Nezuko trở lại thành người, trả thù cho gia đình tôi.”

“Tanjirou…”
Tanjirou nhìn thẳng vào người đối diện và nói hết lời.

“ Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Zenitsu xoa mũi và lẩm bẩm.

“Mặc dù tớ luôn sợ hãi… Và thành thật mà nói tớ rất yếu đuối, tớ có lẽ không giúp được nhiều và cứ cảm thấy như mình sắp chết… đừng bao giờ kỳ vọng vào tớ… nhưng tớ sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình và nỗ lực hết sức có thể.”

“Zenitsu….”

“Thật sự, đừng nghĩ rằng cậu có thể mong đợi bất cứ điều gì từ tôi.”
Có lẽ Zenitsu không có chút tự tin nào và thậm chí còn nhấn mạnh điều đó một lần.

Mặc dù vậy, sự chu đáo của cậu ấy vẫn đáng được an ủi.

“Oi!! Đừng lười biếng nữa và bắt đầu chạy đi! Chạy cho đến khi nôn ra máu!!”

Không chỉ trong sân, giọng nói của Inosuke vang vọng khắp toàn bộ biệt thự và chỉ trong giây lát, bầu không khí u ám, buồn bã trong không khí đã tan biến.

“Để biến đầy tớ thứ ba trở lại thành người, chúng ta phải đánh bại trùm của con quỷ đúng không?! Nếu vậy, chúng ta chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn!! Đừng có nói chuyện phiếm ở đó nữa! Đồ Bajirou!!”

“Tên tay sai thứ ba nào?! Cậu đã nói gì với Nezuko-chan—”
Mặc dù Zenitsu rất tức giận, Tanjirou chỉ mỉm cười.

“Inosuke nói đúng.”

Sự thẳng thắn và quyết đoán của Inosuke thật chói mắt.

“….Chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn.”

"Phải?!"

“ Cậu nói cái gì? Tanjirou, xương gãy của cậu vẫn chưa lành đúng không? Phải mất rất nhiều công sức mới có thể gần như bình phục hoàn toàn. Mà nói đến chuyện này, chúng ta đến đây để nghỉ ngơi, tại sao phải luyện tập đến mức nôn ra máu? Có vấn đề gì với ý định của ta sao?!”

“Này, đám tay sai của ta!! Nhanh lên và đi theo ông chủ Inosuke của các ngươi!!”

Tiếng hét đầy năng lượng của Inosuke lấn át tiếng phàn nàn bối rối của Zenitsu.

"Tại thời điểm này-

“ Kiệu của cô dâu đang đi qua!”

Giọng nói khàn khàn của những thanh niên trong làng được gió đưa đi xa vang đến tận chỗ bọn họ đang ngồi.

Tanjirou nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Yutaka trông thật xinh đẹp trong bộ đồ cô dâu

Nụ cười ấm áp của Hisa.

Akane và Akari nhìn theo với đôi mắt sáng ngời, mong ước và khuôn mặt hơi ửng hồng.

Tất cả đều diễn ra trước mắt cậu.

“…“

Tanjirou chạm vào chiếc hộp bên cạnh mình và một âm thanh phát ra từ bên trong hộp như một lời hồi đáp.

Giọng nói yếu ớt nhưng nhẹ nhàng.

Tanjirou nở nụ cười và ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, hôm nay là một ngày nắng đẹp, không một gợn mây…


__END__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro