Chương 1.4: Đoá hoa hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zenitsu kiểm tra căn phòng và nhận ra rằng đồng phục của Tanjirou và thanh kiếm Nichirin đã biến mất. Thay vào đó, bộ kimono anh mặc trước đó đã được gấp gọn gàng.

“Tanjirou đã đi đâu vậy, vào giờ này….??!”

Zenitsu bắt đầu lo lắng và cậu nhanh chóng mở cánh cửa dẫn ra sân.

Bên ngoài tối đen như mực nên bầu trời đầy sao lúc này trông đặc biệt đẹp và ấn tượng.

“Đúng rồi……hôm nay là ngày trăng non.”

Rồi sự việc xảy ra ban ngày đột nhiên ùa lại tâm trí cậu.

Sau khi nhìn thấy cô dâu, “âm thanh” của Tanjirou trở nên khác lạ so với thường ngày, cậu ta có vẻ bồn chồn và mất tập trung hơn…

Có tin đồn rằng nếu bạn có Onitoukuzu, bạn có thể kết hôn với người mình yêu và hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

Khi nhắc đến Nezuko, nhịp tim của Tanjirou lại tăng nhanh.

Tanjirou nói có việc phải làm rồi đuổi theo hai cô gái. Lúc đó, chiếc hộp gỗ đang lắc lư trên lưng cậu.

Zenitsu quay lại đối mặt với Nezuko.
“ Cậu ta đó không lẽ nào—–”

Tanjirou đối xử với em gái của mình như một người quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này( có thể là do em ấy là người thân cuối cùng bên cạnh Tanjirou ), và có lẽ còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Ngay lúc này, đôi lông mày của em ấy đang nhíu lại và cô nắm chặt chiếc chăn của anh trai mình trong tay, đầy lo lắng.

Cả một biển sao phản chiếu trong mắt anh.
__________

“—Ư…Ư ư ư……..”

Tanjirou ngã gục xuống nền đất ẩm ướt.

Cậu ta vừa vô tình rơi xuống từ một vách đá cao hơn cậu ấy nghĩ.

May mắn thay, nơi anh ngã xuống nơi đầy lá mục nên Tanjirou không bị thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, anh đã ngất đi trong một thời gian ngắn.

“Ư...!”

Khi sắp đứng dậy, Tanjirou không khỏi rên lên một tiếng yếu ớt.

Toàn thân anh đang đau đớn.

Đặc biệt là xương sườn. Chúng gần như đã lành hẳn và nếu cậu ấy lại làm gãy chúng lần nữa, sẽ rất xấu hổ và ngại ngùng

Anh ta không dám đối mặt với Hisa, người đã chăm sóc anh một cách chu đáo để vết thương mau lành và nếu giờ nó lại gãy một lần nữa chắc cậu không dám nhìn mặt bà ấy mất thôi.

(Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự sẽ rơi xuống vực thẳm.)

Ngay khi cảm thấy tội lỗi vì thiếu luyện tập, Tanjirou nhẹ nhàng đứng dậy. Mặc dù vẫn còn đau nhức, nhưng có vẻ như cậu không bị gãy xương gì cả, đó là điều may mắn.

Ngay khi Tanjirou thở phào nhẹ nhõm, cậu lại nghe thấy tiếng cành cây và lá cây xào xạc.

Lý do khiến cậu ta rơi từ vách đá xuống đã xuất hiện.

Tanjirou nhìn nó và mỉm cười.

“Vậy là cậu ổn rồi, tốt quá.”

Một con lợn rừng có kích thước bằng một người trưởng thành gầm gừ dữ dội và nhìn chằm chằm vào Tanjirou một cách giận dữ.

“Lần sau cẩn thận nhé, được không?”

Khi Tanjirou nói xong với nụ cười trên môi, con lợn rừng lại bắt đầu khịt mũi.

-Cách đó vài giờ-

Để tìm kiếm hoa Onitoukuzu, Tanjirou đã lên núi với tinh thần phấn chấn, tuy nhiên, việc tìm thấy một bông hoa trên núi vào ban đêm lại vô cùng khó khăn và việc đó chưa bao giờ dễ dàng cả khi cậu ấy thậm chí không biết thực sự bông hoa ấy đang ở đâu, nó giống như việc mò kim đáy bể vậy.

Mặc dù cậu lớn lên ở vùng núi, nhưng đây không phải là vùng núi nơi cậu lớn lên nên dĩ nhiên vẫn có cảm giác lạ lẫm.

Việc bước đi trên con đường núi xa lạ và tìm kiếm một bông hoa có thể tồn tại hoặc không đòi hỏi nhiều ý chí hơn cậu nghĩ.

Hơn nữa, Akane và Akari không có năng khiếu nghệ thuật để diễn tả một cách chính xác nhất bức vẽ mà họ cố gắng hết sức để vẽ chẳng giúp ích gì cả. Mặc dù vậy—

“Em nghe nói lá cây này có màu xanh tươi và mép lá trông giống như răng cưa.”

“Có năm cánh hoa, chúng phồng ra như thế này. Nhìn kỹ, hình dạng như thế này. Không, không, như thế này. Ugh, bức vẽ này tệ quá.”

“Hoa chủ yếu là màu đỏ thẫm nhưng đôi khi có loại màu đỏ hoặc trắng. Đặc điểm khác….à, đúng rồi, tôi nghe nói rằng mỗi cánh hoa có hình dạng giống như mắt lợn, chúng thực sự đáng yêu. Mùi hương? Nếu là mùi hương thì...”

Hình dạng của lá, số lượng cánh hoa, màu sắc, v.v. Ngay khi Tanjirou đang cố gắng tìm kiếm dựa trên những thông tin bằng lời này, một thứ gì đó hoang dã đột nhiên nhô đầu ra khỏi đám cỏ.

Con lợn rừng trông giống Inosuke một cách đáng kinh ngạc đang thở gấp và toàn thân nó tỏa ra mùi tức giận.

Nhìn kỹ thì thấy có một vết thương mới gần chân lợn rừng, không nông, có lẽ vì thế mà nó mới kích động như vậy.

“Cậu đang bị thương à? Đến đây, để tôi xem nào. Không sao đâu...Ah, không không, nếu cậu cứ di chuyển, vết thương của cậu sẽ...!!! Cẩn thận—”

Trong lúc Tanjirou đang an ủi con lợn rừng đang giãy dụa, con lợn rừng dường như trượt chân và rơi xuống vực thẳm và Tanjirou ngay lập tức liều mạng bảo vệ nó.

– Dẫn đến tình hình hiện tại.

“Được rồi, vậy là được rồi. Về sau cẩn thận một chút, nhé?”

Tanjirou mỉm cười sau khi sơ cứu vết thương của con lợn rừng, giờ đã bình tĩnh lại.

Càng nhìn, anh càng thấy giống như một bản sao của Inosuke.

“Vậy thì tớ phải đi tìm Onitoukuzu, hãy tự chăm sóc bản thân nhé.”

Tanjirou định bỏ đi nhưng con lợn rừng đã dùng răng cắn chặt vào viền áo haori của Tanjirou.

“Wa! Cái gì thế? Cậu đói à? Nhưng đây là haori, không thể ăn được.”

Con lợn rừng gầm gừ và kéo mạnh chiếc haori của Tanjirou.

“Hả? Cậu muốn tớ đi theo cậu à?”

“Grr———!!”

“Được rồi, tớ hiểu rồi.”

Trong nháy mắt, Tanjirou hiểu được con lợn rừng muốn gì và gật đầu.

Con lợn rừng tự tin dẫn đường và Tanjirou bám sát theo sau.

Đi được một lúc, một hang động nhỏ xuất hiện sâu giữa thảm cỏ xanh tươi.

"...-Ah."

Một bông hoa đỏ thắm nở rộ bên cạnh cửa hang.

Mắt Tanjirou mở to khi nhìn thấy cảnh đó.

Lá xanh tươi, năm cánh hoa phồng trông giống như mắt lợn.

Tiếng nuốt nước bọt yếu ớt phát ra từ cổ họng Tanjirou.

“Onitou...kuzu...–?”

Những cánh hoa còn đọng sương đêm đẹp một cách tinh tế và sáng lấp lánh như thể có những vì sao bên trong.

Ngày mà cậu mất đi gia đình chỉ trong một đêm—

Khi biết Nezuko vẫn còn thở, Tanjirou cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Cậu ấy rất vui mừng và điều đó đã mang lại cho cậu rất nhiều sự cứu rỗi.

Có lẽ Nezuko không muốn để người anh trai liều lĩnh của mình phải cô đơn, nên như một nỗ lực cuối cùng, cô không ngại trở thành một con quỷ.

Mỗi lần ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Tanjirou lại trào dâng cảm giác đau buồn và sót xa mãnh liệt dành cho em gái mình và cậu đã rơi nước mắt nhiều lần vì điều đó.

Nezuko luôn phải chịu đựng từ khi còn nhỏ.

Nezuko dịu dàng đến mức gần như bi kịch.

Cậu đã thề rằng cậu sẽ không để ai lấy đi bất cứ thứ gì của em nữa.

Tôi chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em ấy

Onii-chan sẽ làm em hạnh phúc.

Những gì tôi không thể cho mọi người khác, tôi sẽ cho em ấy…

***

“...Areh? Mọi người……đã dậy rồi hả?”

Khi Tanjirou trở về nhà Hisa, có một sự náo loạn lớn xảy ra trong căn phòng nơi mọi người đang ở.

Đang nửa đêm nhưng đèn vẫn bật và cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ cuối hành lang.

"Vậy nên tớ đang nói rằng tên ngốc Tanjirou đó đã đi vào núi để tìm hoa! Đúng vậy, vào giữa đêm trên núi. Nếu quỷ xuất hiện, sẽ rất nguy hiểm phải không? Tớ đang nói rằng tớ sẽ đi tìm cậu ta và cậu sẽ đi cùng tôi."

“A, tại sao tao phải đi tìm Kanjirou vào giữa đêm thế này? Ngươi không thể tự đi một mình sao?”

“Bởi vì núi rất đáng sợ vào ban đêm!! Tớ sợ nếu đi một mình!!”

“Chậc… đồ yếu đuối hèn nhát. Nhân tiện, tại sao tên ngốc Tangorou đó lại đi vào núi?”

“ Tớ đã nói là vậu ấy đang tìm hoa!! Nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì không hả tên này!!!”

“Hoa? Tại sao tên ngốc Chotarou lại đi hái hoa? Không phải đó là việc con gái hay làm sao?”

"Tớ đoán có lẽ là vì cậu ấy nghe được tin đồn về Onitoukuzu và muốn tặng một bông cho Nezuko-chan. Tên ngốc Tanjirou đó."

“Onitouwuzu là gì? Một loại thức ăn nào đó hả?”

“Là Onitoukuzu! Không phải mấy cô gái trong làng đã nói về nó vào ban ngày sao? Cậu cũng ở bên cạnh nghe, Inosuke, đúng không? Lúc ấy cậu đang ngấu nghiến bánh gạo. Đừng nói với tớ là cậu quên rồi nhé?”

“Ta nhớ bánh gạo. Chúng rất ngon.”

“Đồ ngốc! Inosuke là đồ ngốc!! Tất cả các người đều là đồ ngốc!!”

"Mày nói gì cơ Monitsu?!"

(Tôi đã bị gọi là đồ ngốc rất nhiều lần rồi….và Inosuke, những cái tên đó sai đến mức nực cười…)

Tanjirou nuốt nước bọt và lo lắng mở cánh cửa.

“...Tớ đã trở về.”

Bên trong phòng, Inosuke đang siết chặt cổ lấy Zenitsu.

“?! Uwahh!!!Cậu đang làm gì thế! Dừng lại đi, Inosuke!!”

Tanjirou vội vã chạy tới để ngăn chặn cuộc ẩu đả.

“Buông Zenitsu ra, Inosuke.”

“Im đi, Chojirou!! Tên này đang coi thường ta!! Nếu ta không đánh cho hắn tơi tả, ta sẽ không chịu nổi sự sỉ nhục này đâu!!”

“Tớ không phải đã nói là các thành viên trong Sát quỷ đoàn không được đánh nhau sao?! Thả cậu ta ra ngay!!”
Tanjirou tức giận kéo hai người ra xa nhau, khá khó khăn.

“Chậc.”

“Ư ư...Tanjirou.”

Tanjirou an ủi Inosuke, người đang lè lưỡi, và Zenitsu, người đang ôm chặt lấy cậu như thể cậu ta sẽ chết nếu không làm điều đó

“Dù sao thì, Nezuko đâu rồi? Em ấy có ở trong hộp không?”

Nghe câu hỏi của Tanjirou, Nezuko từ từ thò đầu ra khỏi chăn của anh trai mình

“...”

“Chuyện gì thế này, vậy ra em trốn ở đây”

Khuôn mặt Tanjirou sáng lên, vui vẻ lấy ra bông hoa được cất cẩn thận trong túi áo trong của bộ đồng phục . Mặc dù bông hoa hơi cong nhưng vẫn chưa héo.

Anh cầm bông hoa rực rỡ trên tay phải, nhẹ nhàng đưa nó ra trước mặt em gái mình.

“Cái này dành cho em. Đây là Onitoukuzu.”

“...”

“Nếu em có điều nó, em có thể kết hôn với người em yêu và trở nên hạnh phúc nhất trên đời. ”

Tanjirou nói với nụ cười rạng rỡ.

Tuy nhiên, phải mất một lúc lâu em gái anh mới đưa tay ra.

“??”

Anh không biết liệu mình có đang suy nghĩ quá nhiều hay không nhưng Nezuko có vẻ không có chút năng lượng nào.

Có lẽ là vì anh đột nhiên biến mất nên cô mới lo lắng, nếu thật sự là như vậy thì anh thật sự quá đáng rồi.

Tanjirou cố tình nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro