42. Ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh răng rắc của tiếng xương vỡ vụn vang lên. Bộp một tiếng, đầu con quỷ lìa khỏi cần cổ, lăn vài vòng thật kêu trên nền tuyết mà từ từ tan rã. Cho đến lúc cảm nhận được mùi tro tàn quanh quất sống mũi đỏ ửng vì lạnh, chàng Mizunoto khoác trên mình chiếc haori hai màu mới bắt đầu thả lỏng. Phập một tiếng, mũi kiếm đào sâu ba tấc, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn xuống cán kiếm, Giyuu chật vật giữ thăng bằng. Tuy đã chiến thắng nhưng anh bị thương không nhẹ. Máu tuôn ra như suối, chảy róc rách từ trên đỉnh đầu qua cả mắt, anh khó khăn lấy tay dụi dụi, cái lạnh đến thấu xương phần nào lại có tác dụng như một loại thuốc gây tê làm giảm đi sự nhức nhối trong từng cử động.

"Gràoooo!"

Giyuu giật mình siết chặt lấy cán kiếm, bất lực quay đằng sau mà nhìn con quỷ đói khát đang lao đến chỗ mình. Anh nghiến răng nghiến lợi, những hạt tuyết trắng xoá rơi ngày càng dày, thân ảnh tởm lợm của con quỷ cứ như những thước phim bị cắt vụng về, mỗi cái chớp mắt là mỗi lần móng vuốt của nó càng kề cận tim anh. Không kịp nữa rồi, Giyuu lẩm bẩm:

"Xin lỗi chị hai, xin lỗi cậu, Sabito"

Móng vuốt sắc nhọn dừng ngay trước con ngươi xanh biển của cậu tầm một mili. Một đường kiếm sắc lẹm cắt qua chiếc cổ xanh lè với tốc độ kinh khủng đến nỗi dường như con quỷ còn chẳng biết mình bị giết cho đến khi cơ thể của nó đổ rầm xuống nền tuyết trắng phau. Cô gái nhẹ nhàng thu kiếm, chầm chậm bước đến chỗ anh. Sau đó thì không biết nữa, trí nhớ của Giyuu chỉ lưu lại được đến đây thôi, tất cả những gì còn sót lại trong trí nhớ của anh về vị ân nhân cứu mạng là cái chạm nhẹ lên má và giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây trôi:

"Sống cho tốt, Thủy trụ tương lai. Hẹn ngày gặp lại"

Thủy trụ tương lai? Giyuu mệt mỏi nhắm nghiền mắt, đến khi lấy lại ý thức thì nhận ra mình đã được săn sóc tại trang viên Hồ Điệp rồi. Thợ săn quỷ tương trợ lẫn nhau là một chuyện rất bình thường, nhưng đối với Giyuu, có một thứ gì đó lạ lẫm đã vô tình ươm mầm trong anh vào lần đầu tiên gặp bạn. Với anh, bạn như một ẩn số có sức hấp dẫn kì lạ mang đến một cảm giác vừa lạ vừa ấm áp như người thân.

Câu chuyện xảy ra từ lúc Giyuu còn là một Mizunoto, cho đến lúc thăng cấp lên Hashira, Giyuu vẫn chưa bao giờ quên được cuộc gặp gỡ kì lạ hôm ấy. Lời dặn dò hãy sống thật tốt như một lời an ủi để anh vịn vào để có thể tiếp tục sống sót trong cuộc chiến khốc liệt ngày cho tới ngày hôm nay. Anh vẫn nhớ bạn, nhưng không phải anh không tìm, chỉ là bạn dường như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Thế nên, mảnh tình cảm này, Giyuu đành chôn sâu vào một góc nhỏ trong tim...

Ngày mà quỷ không còn, anh một thân tàn tạ đứng đó nhưng lòng vẫn rạo rực cảm xúc vui mừng khôn xiết. Muzan đã chết, anh em nhà Kamado có thể sống sót đoàn tụ với nhau. Nhìn anh em họ ôm nhau rơi nước mắt, Giyuu cảm thấy xen lẫn trong niềm vui chiến thắng vẫn có đôi chút cái gọi là sự ghen tị thoáng qua. Gió thổi phần phật tấm áo haori hai màu tả tơi, thổi vào sự trống rỗng ở vai phải. Cái đau đến tê tái khắc sâu trong từng thớ thịt ở bả vai đã mất đi cánh tay nhắc nhở anh về hiện thực của mình. Ngày chiến thắng, anh còn có ai? Ai sẽ ôm anh đây? Cánh tay còn lại cứng ngắc, người tàn tật như anh, còn có thể yêu thương mà ôm lấy một ai nữa sao?

Giyuu sau đó từ chức Thủy trụ, đi sống một cuộc sống ẩn dật ở núi, ngoài những người thân thiết thì còn lại chẳng mấy ai biết nơi anh cư trú. Hôm nay lại là một ngày đông lạnh buốt, trong gian phòng chính, cánh cửa mở toang ra, từng trận không khí lạnh lẽo ập vào ngôi nhà ảm đạm, Giyuu chẳng buồn đóng cửa, anh cứ ngồi lặng im mà ngắm những bông tuyết đầu mùa lùa vào gian phòng nhỏ.

"Giyuu"

Đồng tử xanh màu nước biển khẽ co rút. Một giọng nói mà anh đã kiếm tìm bao năm nay giờ lại đột nhiên xuất hiện ngay gần kề. Chiếc que khơi than nằm chỏng chơ trong đống tro tàn văng tứ tán, Giyuu lao ra, dáo dác nhìn quanh để tìm nơi phát ra âm thanh.

"Lâu rồi không gặp, cựu Thủy trụ"

"Cô..."

Một vòng tay nhỏ nhắn bao lấy thắt lưng anh. Hơi thở ấm áp của bạn nhè nhẹ phả ra cùng làn da mềm mại trắng ngần tiếp xúc với tấm lưng rộng lớn báo cho anh biết sự tồn tại của bạn không phải là một giấc mơ. Xoay người lại, Giyuu đưa tay ôm lấy bạn. Dù anh chỉ còn một cánh tay, nhưng lực siết vẫn cực mạnh giống như sợ rằng bạn sẽ biến đi mất. Lần thứ hai gặp mặt nhau mà đã ôm ôm ấp ấp thế này thì thật thất lễ, nhưng bạn cũng không phản đối. Anh vùi đầu vào vai bạn, tham lam hít hà mùi hương hoài cổ bấy lâu nay cho thoả lòng mong nhớ. Bạn giang tay ra vỗ lấy tấm lưng rộng, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Anh đã làm rất tốt"

Hành động của bạn y hệt người chị quá cố của anh, Giyuu-như một đứa trẻ mong chờ được công nhận, khao khát tìm lấy hơi ấm người thân. Từng giọt nước mắt lã chã thấm ướt vai áo bạn. Giyuu chảy nước mắt, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại khóc nữa, vui sướng có, buồn bã có, những cảm xúc đắng ngọt của cuộc đời trộn lẫn vào nhau tạo thành một trải nghiệm khó hình dung. Bạn gạt giọt nước mắt đi, đưa hai tay áp lấy má anh mà cười khúc khích:

"Từ bây giờ, tôi sẽ ở cạnh anh nhé"

...

Thấm thoát đã bốn mùa đông trôi qua. Bây giờ đã là mùa đông thứ năm. Sắc trời xanh thẫm, tuyết dần tan, những ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu xuống ngôi nhà nhỏ ấm áp. Giyuu và bạn đã sống cùng nhau từng ấy năm hạnh phúc như một cặp đôi thật sự, thế nhưng, cả hai không ai thổ lộ ra tình cảm của mình cho đối phương biết cả. Mùa xuân, là mùa của sự sống, ấy vậy mà đối với Giyuu, mùa xuân thứ hai lăm này của anh, chính là mùa kết thúc. Trụ cột cũng là con người, việc xuất hiện ấn đã rút ngắn đi sinh mệnh của chàng trai trẻ còn phơi phới tuổi đời trước mắt.

Sức khoẻ anh ngày càng đi xuống nhưng anh cố giấu đi, bạn biết nhưng vẫn giả vờ như không thấy. Quãng thời gian còn lại ngày càng ít ỏi. Hôm nay là ngày đông cuối, Giyuu nằm dựa trên đùi bạn, ánh mắt màu thiên thanh hoà lẫn với màu trời tạo thành một tác phẩm hài hoà tuyệt đối. Bạn ngồi đó, đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc anh. Những sợi tóc cứng luồn vào kẽ tay nhột nhột, bạn không nhìn anh, một mực hướng mắt lên trời mà thốt ra một câu không biết là nói cho bản thân nghe hay là cho anh nghe:

"Mùa xuân năm sau, anh sẽ ngắm hoa với em tiếp chứ?"

Giyuu không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên một tia thanh thản, anh dịu dàng đưa tay lên xoa má bạn, buộc bạn phải chú ý tới anh:

"Hoa rất đẹp, không phải sao?"

Anh đâu nhìn hoa, bao nhiêu sự tình cảm đều đã có thể nhìn thấu được trong mắt anh rồi. Bạn cố gắng mỉm cười, còn nói lời trêu chọc:

"Không ngờ anh còn biết tán tỉnh đó nha"

Giyuu không đáp lại, hai người lại tiếp tục công cuộc ngắm cảnh của mình. Một trận gió nổi quét qua cây Anh Đào trước mặt làm những cánh hoa rơi lả tả, bạn vỗ tay hào hứng khoe với Giyuu:

"Hoa anh đào đẹp quá kìa!"

Giyuu cười nhẹ nhàng, đôi mắt xanh biển chăm chú nhìn bạn như muốn khắc ghi mãi vào trong trái tim.

"T/b"

"Vâng?"

"Nếu anh cứ như vậy mà ngủ đi, không cần kêu anh dậy nữa đâu"

Đôi mắt bạn mở to, chẳng mấy chốc mà ầng ậc nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể. Bạn xoa má anh, khúc khích nói:

"Đồ ham ngủ này, em biết rồi, không gọi anh dậy nữa đâu"

Giyuu thanh thản từ từ khép mắt lại, miệng mỉm cười mấp máy những từ rời rạc:

"T/b...anh...em..."

"Gì cơ? Giyuu? Em nghe không rõ?"

Bạn vén tóc cúi xuống sát miệng anh.

Không có tiếng trả lời nào nữa.

"Giyuu?"

Nhịp tim đã ngừng.

Nước mặt bạn từng giọt tí tách rơi trên khoé mắt anh. Bạn đặt anh trên hiên, rồi cũng từ từ gối đầu lên cánh tay nằm xuống cạnh anh. Đem tay đặt lên ngực cảm nhận hơi ấm còn sót lại, bạn nhắm mắt thầm thì:

"Ngủ ngon, Giyuu"
__________

Coi như au tặng cậu chương này nhé KitygachaTv4












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro