Chương 36: Máu hiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cậu... hehehe..." Koichi cười khúc khích, cảm thấy choáng váng khi đi trong rừng, theo sau Sanemi đi tuần tra ban đêm. "Tôi là cậu..." Sau khi biết tin, Koichi lập tức chạy đến chỗ tôi vừa khóc vừa không ngừng hô vang từ 'cậu'. Em ấy cứ khóc nức nở cho đến bữa tối.

Bây giờ đã là đầu tháng 11 và nhiệt độ ngày càng lạnh hơn. Bây giờ người cha đã biết tin này, tôi cá là Kanae của tôi sẽ rất vui khi được kể cho những người còn lại trong các trụ cột. Tin tức lan truyền đến mức ngay cả một thợ săn quỷ ngẫu nhiên nào đó mà Sanemi gặp trong cuộc tuần tra ban đêm cũng sẽ chúc mừng anh ấy.

Và ngay khi Muichiro biết tin, em đã vội vã đến nơi ở của Shinazugawa. Em đã rất mệt mỏi khi đến nơi nhưng em ấy không quan tâm. Em lập tức đi vào trong tìm tôi. Em ấy lập tức lao vào vòng tay tôi, khóc và hỏi điều đó có đúng không. Tất nhiên, tôi đã nói với em ấy rằng đó là sự thật. Em khóc nhiều đến mức làm ảnh hưởng đến Koichi và họ cùng nhau khóc, không buông tôi ra. Sanemi ghen tị nên cũng tham gia nhưng anh không khóc. Ừm, không nhiều như bọn trẻ.

———-

"Mày có tập trung được không!." Sanemi cáu kỉnh, tát mạnh vào trán cậu bé. "Tao không muốn mày chết trong tầm nhìn của tao, tốt nhất mày nên mở mắt ra, hiểu chưa?" Koichi gật đầu và tập trung.

"Mày có nghe tao không?" Sanemi dừng lại và Koichi va vào lưng anh một cách thô bạo. Anh rên rỉ, dụi mắt. "Tokito sẽ đến sau, tốt nhất mày nên hỏi thằng nhóc đầu tảo bẹ một số lời khuyên nếu muốn phát triển hơi thở của riêng mình!."

"Được rồi." Koichi gật đầu. "Ai trong số các trụ cột khác có..." Anh dừng lại, các giác quan của anh đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, cả hai người họ nắm chặt kiếm của mình. "Ba..? Không, năm. 17 mét về phía nam."

Không có âm thanh nào được tạo ra khi họ chạy, lặng lẽ và im lặng xuyên qua khu rừng. Không bao lâu, hai người nhìn thấy một con quỷ, còn có một tên kiếm sĩ sát quỷ bị thương, vẻ mặt kinh hãi nhìn gần mười con quỷ có khuôn mặt giống nhau. Mặc dù con quỷ nhỏ nhưng có thể dễ dàng nhận ra đó là một Huyết quỷ thật.

"Koichi mày bảo vệ những đứa đó, để tao bón hành cho lũ sâu bọ này!." Sanemi ra lệnh và Koichi gật đầu khi họ tách ra. 'Hơi thở của gió, thức thứ nhất Trần toàn phong! .' Mọi con quỷ đều bị chặt đầu trong vòng một giây, nhưng một con dường như đã trốn thoát. "Koichi! Tới lượt mày đấy!"

Koichi gật đầu, buông người kia ra và nhìn lại thì thấy con quỷ, nhưng lần này nó ngày càng lớn hơn. 'Hơi thở của gió, thức thứ hai: Khoa hộ phong.' Koichi lao về phía trước khi con quỷ đột nhiên bị cắt thành bốn mảnh riêng lẻ. "Mẹ kiếp-" Koichi rít lên, nhìn qua cánh tay mình và thấy nó đang chảy máu.

" kiếm sĩ diệp quỷ?" Con quỷ đặt câu hỏi khi hình dạng của nó đột nhiên bắt đầu tái sinh, liếm vào cánh tay có máu của Koichi. Sanemi ngay lập tức đưa Koichi đi, đặt cậu ngồi cạnh thợ săn quỷ. "Không- không phải..., mày không phải kiếm sĩ."

"Làm thế quái nào mà thứ đó vẫn chuyển động được vậy?" Sanemi đang quan sát cơ thể của con quỷ đang được kết nối bằng máu của nó. "Mày có chém vào đầu nó không?" Anh hỏi Koichi và Koichi gật đầu. 'Vậy thì làm quái nào nó—... Ah chết tiệt.' Một ký ức chợt ập đến với cậu.

'Tụi ăn hại đó được sinh ra với dòng máu đặc biệt!!.'

"Chết tiệt." Sanemi cười khúc khích, cầm kiếm và sẵn sàng tấn công. "Thảo nào. Koichi, hãy đảm bảo lũ ăn hại đó không chết!!." Anh chỉ vào kẻ giết quỷ bị thương nghiêm trọng

Anh cắt cánh tay của mình khi con quỷ ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của anh và nó bắt đầu chảy nước miếng và loạng choạng bước đi. "Máu hiếm....máu hiếm..." Nó hô vang.

'Bát Phong...' Sanemi tung đòn tấn công, nhưng ngay khi thanh kiếm của anh tiếp xúc với da của con quỷ, nó bị sứt mẻ. Đôi mắt anh mở to, chỉ một lúc trước anh còn có thể chém con quỷ một cách dễ dàng. 'Cái quái gì đang xảy ra?' Anh lùi lại, anh biết có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra.

"Oi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy-" Sanemi chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ bị cổ áo kéo giật lùi về phía sau. Trước khi anh kịp nhận ra, Koichi đã lao vào với thanh kiếm sẵn sàng. "TAO SẼ KẾT LIỄU MÀY LŨ CHÓ CHẾT!!"

"Koichi!!!!!"

Koichi không nghe, đôi mắt anh trống rỗng khi tập trung vào con quỷ. Tay áo bên phải của anh bị rách khi anh dùng nó để cầm máu trên cánh tay trái. Sanemi nhận thấy điều gì đó. 'Cánh tay phải của nó bị sao vậy ...?'

"Một con quỷ trở nên mạnh mẽ hơn theo từng giây..." Koichi nói với giọng trống rỗng, chĩa thanh kiếm của mình vào con quỷ vừa cười. "Hãy tiêu diệt nó trước khi quá muộn."

Nó giống như một tia sáng lóe lên trước khi con quỷ biết thứ gì đã đánh mình, đầu nó lăn trên mặt đất, Koichi ở phía sau xác con quỷ, thanh kiếm của nó nằm trong vỏ. "Máu của cậu ta rất hiếm... nếu con quỷ ăn được các cậu ấy thì nó sẽ mạnh hơn..."

Koichi lập tức ngất xỉu. Sanemi ngay lập tức chạy về phía anh, anh biết mình sẽ gặp nguy hiểm nếu có chuyện gì xảy ra với Koichi và tôi cũng biết về điều đó. "Koichi. Đứng dậy đi!!!."

"AH!" Koichi tỉnh dậy, nhìn xung quanh và ánh mắt anh dừng lại ở Sanemi khi anh đang thư giãn. "WOAH! Cái quái gì vậy!? Đó là cái quái gì vậy?! VÀ CÁI QUÁI GÌ VỪA XẢY RA!TÔI CHỈ ĐỨNG ĐÓ SAU ĐÓ TÔI KHÔNG NHỚ GÌ CẢ!!-"

"BÌNH TĨNH! THẰNG NGU NÀY!" Sanemi vỗ đầu và Koichi bình tĩnh lại. "MÀY đã làm cái quái gì vậy?"

"Ý anh là gì?" Koichi đứng dậy hỏi khi họ bước tới chỗ thợ săn quỷ đang bối rối. "Tất cả những gì tôi nhớ là đứng cạnh anh chàng này và sau đó tỉnh dậy trên mặt đất." Sanemi bối rối. Có điều gì đó không ổn.

"Này tên kia!." Sanemi nói một cách gay gắt, trừng mắt nhìn tên sát quỷ đang co rúm lại trên mặt đất. "Có một ngôi nhà có kí hiệu hoa tử đằng ở thị trấn phía tây. Tới đó mà trị thương lũ yếu đuối!."

"V-vâng!" Kẻ giết quỷ run rẩy khi nhìn trụ cột và Koichi bước đi, bỏ lại cậu trong khu rừng tối tăm. 'Chúa ơi! TÔI SẮP TÈ RA QUẦN, Đ-ĐÓ LÀ PHONG TRỤ!'

—————

"Hai người ổn chứ?" Tôi hỏi và đặt bữa sáng của họ xuống. Dù Sanemi đã bảo tôi không được làm việc nhà nhưng tôi vẫn có thể làm bữa sáng. Bụng tôi cũng bắt đầu to lên và hai người họ rất thích khi sờ.

"Ugh..." Koichi rên rỉ, ngẩng đầu lên khỏi bàn. "Em mệt quá. Em muốn ngủ mãi mãi..."

"Hôm nay tôi cần đến gặp Oyakata-sama." Sanemi thông báo với tôi bằng một tiếng thở dài. Anh thực sự mệt mỏi và bối rối sau đêm qua, anh tin chắc rằng Kagaya sẽ có câu trả lời.

"Tại sao? Có chuyện gì xảy ra à?" Tôi đã hỏi. Tôi hơi thất vọng khi không dành thời gian cho anh ấy, nhưng tôi có thể hiểu lý do của anh.

"Không có gì tệ cả. Tôi chỉ cần hỏi ngài ấy một điều thôi."

"Gặp lại sau, Sanemi!" Tôi đi cùng anh ấy đến cổng khi anh chuẩn bị rời đi.

"Hẹn gặp lại sau, Meiko." Sanemi nói và hôn nhẹ lên trán tôi. Rồi anh cúi xuống chỗ bụng con, hôn nó một cái. "Gặp lại sau nhé Bé con!."

Nói xong, Sanemi rời đi khi tôi quay vào sân sau và ngồi xuống engawa, chỉ nhìn những chiếc lá hổ phách rơi. Tôi ngân nga, vuốt ve đứa con bé bỏng quý giá của mình.

"Nee-chan?" Koichi ngồi cạnh bạn.Em vừa mới rửa bát xong, thường thì anh sẽ đi tập luyện nhưng tiếng vo ve của tôi đã thu hút sự chú ý của em ấy. "Bài hát đó... là bài mẹ thường hát phải không?" Tôi mỉm cười, gật đầu với ký ức nhỏ về việc mẹ tôi đã hát bài hát đó cho tôi và Koichi khi bạn còn nhỏ. "Nee-chan... chị có thể... hát lại được không."

"Được rồi." Tôi trả lời khi em nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi đặt tay xuống sàn. Tôi lại bắt đầu hát, lần này nhẹ nhàng vuốt ve tóc Koichi. Sau khi tôi hát xong, Koichi đã hoàn toàn ngủ say.

"Meiko-nee..." Tôi quay lại nhìn Muichiro. Em ấy mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống bên kia tôi và nhẹ nhàng chạm vào bụng em bé. "Xin chào em bé..." Em chào hỏi. "Meiko-nee, chị có thể hát lại được không."

Tôi cười khúc khích, xoa nhẹ đầu cậu bé. "Các em chắc chắn thích những bài hát ru." Muichiro chỉ gật đầu, tựa đầu vào vai tôi và tôi lại hát. Nhưng lần này, có vẻ như bài hát ru của tôi đã có tác dụng với tôi và tôi chìm vào giấc ngủ.

——————

Hiiii tớ thấy truyện này nhìu lượt xem mà vote ít vãi luooon nên tớ quyết định chap này dc 7 vote thì tớ sẽ
Up 15 chap 1 lượt nhé🫶🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro