Chương 38: Thèm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ahoo!" Tôi hắt hơi, bịt mũi lại. Tôi đang ở dưới chiếc kotatsu mà Sanemi đã lấy ra vài tuần trước. Trời ngày càng lạnh hơn và điều đó không phải là điều tốt nhất cho tôi. Tôi đã dành cả ngày để nghiên cứu những cuốn sách mới mà Kanae đưa cho mình.

"Nee-chan,chị ổn chứ?" Koichi hỏi, đặt thanh kiếm của mình xuống. Em đang bảo trì thanh kiếm của mình như Sanemi nghĩ. "Chị có muốn uống trà nóng không? Em có thể pha cho chị một ít."

"Không sao đâu, hôm nay chị đã uống trà rồi, không uống được nhiều đâu!." Tôi vừa nói vừa vuốt ve vết sưng tấy của em bé. "Chỉ hơi lạnh một chút thôi." Koichi gật đầu khi đứng dậy và chạy lên lầu, vài giây sau đi xuống với một chiếc chăn và thả nó quanh người tôi. "Cám ơn nhé."

"Không sao đâu! Em sẽ chăm sóc nee-chan khi Sanemi ở trong thị trấn!" Em ấy tự hào tuyên bố, quay trở lại với thanh kiếm của mình.

Sanemi đang ở trong thị trấn và mua một số đồ cần thiết cho tôi. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ đi cùng anh ấy nhưng anh nói không và tôi sẽ mệt.

Phủ Shinazugawa không xa thị trấn nhưng cũng không gần. Có lẽ khoảng 8 đến 10 phút đi bộ. Nhưng bây giờ khi tôi đang mang thai, tôi phải mất gần gấp đôi. Đã được chứng minh khi tôi đến chỗ của Euko vài ngày trước.

Tôi đang ngâm nga một giai điệu thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tôi đứng dậy và mở cổng, Koichi theo sau tôi. Khi tôi mở cổng, tôi sẽ được chào đón bởi một người đeo mặt nạ đỏ. Lúc đầu tôi rất ngạc nhiên nhưng Sanemi đã kể cho tôi nghe về họ. Người này mặc một chiếc áo khoác trông giống như một bức tranh phong cảnh.

Họ là những thợ rèn kiếm. Họ là những người đã chế tạo kiếm cho thợ săn quỷ.

"Ồ, xin mời vào. Vài phút nữa Sanemi sẽ quay lại." Tôi nói rồi bước sang một bên. Người đàn ông cúi chào rồi bước vào, đóng cổng lại sau lưng.

"Cảm ơn vì đã mời tôi, Shinazugawa-san!." Anh chào. "Tôi là Tamashiro Ieyoshi. Hãy gọi tôi là Ieyoshi, mọi người trong làng rèn kiếm muốn gửi lời chúc mừng đến đám cưới và việc mang thai của cô chúc cô sống may mắn và hạnh phúc."

"O-oh, cảm ơn, Ieyoshi-san, gọi tôi là Meiko được rồi!!." Nói chuyện với anh khá kỳ lạ. Anh ấy rất trang trọng và điềm tĩnh. "Koichi, dẫn Ieyoshi-san vào phòng khách, chị sẽ pha trà cho anh ấy"

Trước khi tôi có thể đi, Ieyoshi đã ngăn tôi lại. "Không cần uống trà, Meiko-san. Tôi nghe nói phụ nữ mang thai dễ bị kiệt sức. Tôi không muốn tạo gánh nặng cho cô và đứa con đang lớn của cô!."

"Ồ, được thôi..." Tôi nói, vẫn còn hơi lúng túng với cách nói chuyện trang trọng của anh. Khi vào trong, ba người đi vào phòng khách trong khi Koichi đi pha trà. Anh ta cũng cởi áo choàng ra và bên trong là một thanh kiếm.

"Tôi nghe nói rằng em trai của Meiko-san sẽ trở thành kế tử của Phong trụ trong tương lai?." Ieyoshi hỏi Koichi khi anh ngồi xuống cạnh tôi. Koichi gật đầu. "Vậy cậu có muốn tôi là người rèn kiếm cho cậu không? Tôi đã là thợ rèn kiếm cho Sanemi-san kể từ khi anh ấy lần đầu tiên trở thành thợ săn quỷ!."

"Ồ thiệt sao?" Koichi hỏi và lấy một miếng ohagi mà tôi vừa làm cách đây vài giờ. "Thật tuyệt vời khi có thể tạo ra kiếm!!." Anh nói và Ieyoshi có vẻ cảm động. "Vậy thì tuyệt quá! Một khi tôi trở thành thợ săn quỷ thì anh cũng sẽ là thợ rèn kiếm của tôi, Ieyoshi-san."

"Ồ, đó sẽ là vinh dự của tôi." Ieyoshi cúi đầu. Thật là kỳ lạ khi nói chuyện với một người trang trọng như vậy. Nhưng thời gian trôi qua suôn sẻ hơn tôi nghĩ. Koichi và Ieyoshi trò chuyện về kiếm và không lâu sau, Sanemi đến.

"À, Tamashiro, anh đến rồi." Sanemi ngồi xuống bên cạnh tôi khi Ieyoshi lấy túi đựng kiếm ra và mở nó ra để lộ một thanh kiếm. Nó giống như cái cuối cùng mà Sanemi có, tôi tự hỏi điều gì có thể khác biệt.

"Koichi-san, đây là cách hoạt động của lưỡi kiếm nichirin, hãy quan sát cẩn thận." Ieyoshi nói với Koichi khi đưa thanh kiếm cho Sanemi. Sanemi rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ và giơ nó lên.

"Hm? Nó không giống cái kia." Tôi nói và nhìn vào lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm cuối cùng mà Sanemi có có màu xanh lá cây, tôi tự hỏi điều đó xảy ra như thế nào.

"Kiên nhẫn, cô Meiko!" Ieyoshi làm tôi im lặng. Đôi mắt của tôi và Koichi mở to khi thanh kiếm đột nhiên chuyển sang màu xanh. "Đúng vậy, màu xanh lá cây tươi sáng. Màu của Hơi thở của gió. Một màu khá đẹp. Vậy thì, tôi phải rời đi ngay bây giờ." Anh đứng dậy, cầm áo khoác và cúi chào.

"Anh ấy... rất...lịch sự...?" Tôi nói, thắc mắc về sự lựa chọn từ ngữ của tôi.

"Ừ, anh ta quá trang trọng." Sanemi thở dài, tra lưỡi dao vào vỏ và đứng dậy. "Em đang nấu bữa trưa?, khi nào xong sẽ gọi cho anh nhé?" Tôi gật đầu khi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhanh lên môi tôi. Koichi co rúm người lại.

'Trời đất mẹ ơi, TÔI!!! CÒN SỐNG ĐẤY!!!' Anh nghĩ, chán ghét nhìn Sanemi rời đi.anh quay lại với cuốn sách Sanemi mượn của tôi. Anh ấy cũng đang cố gắng học hỏi những vấn đề liên quan đến y tế, như anh thích gọi nó.

Tôi đang ngâm nga một giai điệu, đọc qua cuốn sách và ghi nhớ những điều tôi đã học được. "Hmm... chị muốn một ít kyoho*." Tôi chợt thốt lên. Koichi nhìn về phía tôi. "Chị muốn một ít kyoho??."

[ * dấu sao này sẽ là mấy cái món Nhật hoặc trái cây Á cuối truyện thì sẽ có giải thích nhooo!]

"Kyoho? Em không nghĩ chúng ta có một ít." Em nói rồi đặt cuốn sách xuống và đứng dậy. "Em sẽ đi kiểm tra với Sanemi." Em ấy rời khỏi phòng. Vài giây sau em quay lại. "Chúng ta không còn kyoho, nhưng chúng ta có kinkan*." Em ấy đặt một bát kinkan xuống, tôi nhìn nó với vẻ cau mày. "Có chuyện gì vậy, nee-chan?"

"Hm... chị không muốn kinkan. Chị muốn kyoho cơ!!." Tôi lặp lại, đẩy bát kinkan đi. "Kyoho, Koichi, là kyoho. Không phải kinkan!." Koichi nhìn tôi với vẻ bối rối, tôi không phải là người kén ăn. Tôi thở dài, đứng dậy. "Chị sẽ đi mua một ít."

"Đợi đã, nee-chan! Em sẽ đi cùng chị!" Em vừa nói vừa đứng dậy chạy theo tôi. Nhưng trước tiên, em ấy vào bếp và thông báo cho Sanemi, Sanemi đã nói gì đó nhưng em lờ đi vì tôi đã đi rồi. "Nee-chan! Đợi đã!"

Cuối cùng, Koichi cũng đuổi kịp tôi, nắm tay tôi và đỡ tôi bước đi. "Koichi, với chị việc đi bộ vẫn chưa khó đến thế đâu!!."

"Trong trường hợp này cẩn thận một chút không sao đâu!!!" Em ưỡn ngực không chịu buông ra. Với sự giúp đỡ của em ấy, hai chúng tôi đã đến thị trấn nhanh hơn nhiều. Hôm nay có rất nhiều người. Cả hai đi loanh quanh một lúc, có người đến chào tôi, tôi đã kết bạn với người dân thị trấn.

"Meiko...à, anh nên gọi em là Shinazugawa-san!" Đó là Sawa, một nhân vật phụ mà tôi hoàn toàn quên mất. Tôi xin lỗi. "Wow, em cũng đang mang thai, sao anh là người biết cuối cùng thế?"

"Ahh em xin lỗi..chuyện này chuyện nhỏ thôi nên là em không nói cho anh!!." Tôi vừa nói vừa chạm vào bụng em bé. "Chúng em đang tìm một ít kyoho, anh vẫn còn một ít chứ?"

"Ồ, em đang thèm kyoho sao? ." Anh ấy nói và Koichi hỏi nó có ý nghĩa gì. "Ồ, chỉ là đôi khi phụ nữ thèm một món ăn nào đó khi họ đang mang thai và cảm giác thèm ăn của Shinazugawa-san là bình thường!" Koichi gật đầu, biết tại sao tôi lại kén chọn như vậy. "Dù sao thì, xin lỗi, nhưng anh đã hết hàng rồi. Nhưng có người bán chúng. Họ là người bán hàng rong và họ đã ở đây khá lâu. Em đi theo anh, anh sẽ dẫn em đến đó!"

Tôi gật đầu khi Sawa được mẹ anh cho phép rời đi và anh ấy dẫn tôi và Koichi đến chỗ người bán hàng. Sawa đã nói rất nhiều trong suốt chặng đường, anh chủ yếu nói về những tin đồn đang lan truyền khắp thị trấn. Trên đường đến đó, tôi gặp một gương mặt quen thuộc.

"Euko!" Tôi gọi cô ấy khi cô quay lại với nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.

"Meiko-chan!" Cô cười rạng rỡ, chạy đến ôm tôi nhẹ nhàng. "Đã lâu rồi chị không gặp em! Đã lâu quá rồi! Em thế nào rồi? Còn đứa bé nữa? Nó có ổn không?" Cô bắt đầu hỏi tôi những câu hỏi mà thật khó để theo kịp. "Sanemi không nhốt em đấy chứ? Ôi tôi sẽ đá đít hắn!"

"Euko!" Tôi kêu lên, thu hút sự chú ý của cô ấy. "Em ổn! Chúng em chỉ ra đây để mua một ít kyoho, Sawa-san đang đi cùng chúng em đến quầy bán hàng rong!." Sawa vẫy tay chào Euko từ phía sau.

"Ồ! Koga-kun! Đúng lúc quá!" Cô nói, di chuyển sang một bên để lộ một người phụ nữ khác với vẻ mặt bực bội. "Chị vừa ở với dì của em! Hãy đến đây, Rina! Tôi muốn giới thiệu cậu với con gái- của tôi!" Cô kéo người phụ nữ lại gần. "Rina, đây là Meiko-chan. Meiko- chan, đây là Sawa Rina, dì của Koga-kun."

"Rất vui được gặp dì, Sawa-san... ừm... chuyện này đột nhiên khó hiểu quá." Tôi vừa nói vừa cười nhẹ, gãi gãi sau gáy.

"Ồ, quên họ đi, chúng ta hãy đi lấy cho em vài ký kyoho!" Euko chào người phụ nữ đó rồi nắm lấy tay tôi và bắt đầu bước đi, Rina và Koga đi ngay phía sau hai chúng tôi. Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến một gian hàng bày đầy đủ các loại trái cây và rau củ khác nhau. "Tada! Chúng đây rồi!" Cô quay lại và đối mặt với người đàn ông ở quầy hàng. "Ông lão, chúng tôi cần một ít kyoho! Ông có không?"

"Tất nhiên là có!" Ông lão reo lên, chỉ về nơi có quả tím. "Nó vừa mới được hái và giao hôm nay! Các cô thật may mắn!" việc nhìn thấy trái cây khiến tôi chảy nước miếng và tôi muốn ăn ngay lập tức.

"Tôi muốn một—"

"MEIKO-SAN!?"

—————————————————————————

*Kyoho: Nho Kyoho là giống nho cáo phổ biến ở Đông Á. Quả có màu tím đen hoặc gần như đen, hạt to, thịt mọng nước, hàm lượng đường cao và tính axit nhẹ. Giống nho này được sản xuất lần đầu tiên bởi nhà trồng nho người Nhật Yasushi Ohinoue vào những năm 1930 và 1940 bằng cách lai giữa các giống nho Ishiharawase và Centennial!!

*Kikan: Kim quất, là một nhóm cây ăn quả nhỏ trong họ thực vật có hoa Rutaceae. Phân loại của nhóm thực vật này đang gây tranh cãi. Trước đây, chúng được phân loại thành chi Fortunella theo lịch sử hiện tại hoặc được đưa vào chi Citrus, sensu lato.

———-

Ngọt ngào đến mấy cx tan thành mây!! OK như tôi nói sẽ ngược từ bây giờ nhé 😉, à mà vote sao nhỏ cho tớ iiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro