Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau đó , tôi đến lớp như thường, nhưng lại rõ là trong lòng đang băn khoăn.

  Nhưng, học hết tiết hai rồi tôi vẫn chưa thấy nó hiện hồn lên

   Theo suy đoán thì 99,99% là nó không đi học. Thằng này trái gió trở trời, tính sáng nắng chiều mưa , thích đi thì đi không đi thì nghỉ.  Học sinh giỏi nên thầy , cô chẳng nói gì.

  Nói trắng ra không muốn động vào nó tại nhà nó giàu nứt tường đổ vách

   Còn hai bạn đáng yêu bàn trên thì lúc nào cũng quay xuống nhìn tôi, xong lại quay lên. Cho đến lúc ra chơi 15 phút thì cuối cùng vẫn có đứa ngỏ lời:

  _" Quân không đi học à? " . Quang Anh hỏi

  Với danh cháu ngoan Bác Hồ , ' chưa vi phạm quy định ' bao giờ ; ngoan ' gần' nhất trong mắt thầy cô thì tôi đáp:

_" Tao có sống với nó đ** đâu mà biết"

  Hết đứa này đến đứa nọ than vãn  , bên cạnh đó còn làm ra vẻ mặt mất mát . Nhìn mặt ai ai cũng nản .

  Thấy thế tôi hỏi:

_" Thiếu nó chúng mày không sống được à?"

  Đến tôi cũng thấy quái lạ , bình thường Quân có bao giờ đi học muộn đâu mà không có đi thì cũng báo một tiếng và thầy cô đã được thông tin rồi.

  Quang Anh bắt được trọng tâm nói:

_" Đúng , thiếu vợ yêu tao không sống được!"

  Dương như nghe được chuyện gì gì đó khiến nó không tin được, quay mặt lại bạn cùng bàn :

_" Mé , lúc nãy mày vừa nói gì cơ? "

_" Nó là vợ yêu tao" _ Quang Anh đáp .

  Dương chẹp miệng nói:

  _" Khiếp người ta trai thẳng tắp không cong tí nào sao mày bẻ nó quá vậy?. Với cả chắc gì nó đã kèo dưới, có khi mày kèo dưới cũng nên "

  Bỗng tôi thấy sởn da gà, sao bạn lại có thể nói crush của tôi như thế?

  Nhưng mà nó vẫn không thể ngăn cản được ý nghĩ của tôi. QUÂN KÈO DƯỚI THÌ SẼ RA SAO NHỈ? . Nghe có vẻ cũng đúng, kiểu người nó là ít nói , mặt baby vãi  . Giống mấy anh bot ở trong truyện ghê!

  Sau đó tôi vỗ vai Thùy Dương:

_" Tưởng tượng Trần Minh Quân kèo dưới"

  Nó nhìn trần nhà rồi lại nhìn tôi, miệng rõ kêu ' eo' mà ánh mắt không giấu nổi được tia hứng thú.

_" Ê vãi , nếu nó ở dưới thì sẽ ra sao nhề "

  _" Kinh vãi , mẹ bẻ cong nó mấy em khối dưới thiến luôn ấy"

  _" Nhưng mà nghe có vẻ cũng thú vị . À đúng rồi, ai sẽ là kèo trên?"

  _" À , ừ nhề ... "

  _" Suy nghĩ, suy nghĩ"

  Quang Anh nhìn hai con người cùng thế giới nói chuyện với nhau, đến nó cũng chỉ dám gọi Quân một tiếng ' em yêu ' tại bình thường gọi thằng đầu gỗ này cũng chẳng nói gì.

  Thế mà bọn này công khai trắng trợn dám tư tưởng ' vợ yêu ' kèo dưới.

   Đang đắm chìm trong thế giới vọng tưởng của trí tưởng tượng phong phú thì từ đâu, người con trai full đen từ đầu đến chân , à không hẳn , bước vào cửa lớp.

  Thằng này không cần sợ mấy cái điểm trừ, chỉ cần gương mặt đẹp trai của nó long lanh hơn một tí là ai cũng bị lọt hố mà chính nó đào ra . Nên hôm nay, trong khi cả trường áo trắng tinh tươm thì nó full đen từ đầu đến chân .

  Quân lù lù từ cửa đi vào, tóc bạch kim trắng như cái ổ gà. Hình như nó còn ngái ngủ hay sao ấy , lạ vãi .

  Quang Anh thấy Quân vào thì hỏi :

_" Vợ yêu đi học muộn thế , nhà lục đục nội bộ à?"
 
   Quân ngồi vào chỗ mình tay chỉ lên đầu , nhìn Quang Anh, hỏi:

_" Mày thấy gì không?"

  Quang Anh lắc đầu đáp:

_" Tao không mù "

  Đúng vậy, bạn bè là thế, thay vì Quân nói thẳng là vừa ngủ dậy thì nó trả lời theo cách gián tiếp và bắt Quang Anh tự tìm đáp án .

  Rắc rối ghê!

  Nhưng chơi với nhau nhiều z riết cũng hiểu ý nhau ấy mà

  Trong khi tôi và Dương đang tìm cảnh đẹp ở trường để up locket thì hai thằng ất ơ kia đang ngồi bàn tán vụ nào nào đấy

  Và trong khi trò chuyện ấu thì Quân ' tiện tay' móc từ hai bên cặp ra hộp milo để ngay trước mắt tôi.

  Quang Anh ngồi quay hẳn người xuống chỗ chúng tôi, tay gác mặt bàn mình còn chân đạp ghế , tư thế vô cùng thoải mái, một tay chống đầu tay kia để hờ ở đầu gối thấy thế thì bảo.

  _" Chia sẻ hộp nào, vì sắc quên bạn thế"

  Tôi trợn mắt bảo :

_" Mắt nào mày thấy nó vì sắc quên bạn . Hứ , có khi loại mi không đáng làm bạn "

  Lần này nó phóng ánh mắt ấy nhìn tôi:

_" Yo, bạn này mạnh miệng phết nhề "

Tôi lườm nó , không thèm rep nữa ngồi tu milo.

  Xong mãi mới nhận ra là chưa up locket
 
  Nên tiện hộp milo ở đấy nên là up lên luôn.

  Trong lúc ấy tôi nghe một giọng không thể ' thục nữ ' hơn :

  _" Vợ yêu ơi, anh cũng muốn uống sữa"

  Tôi ngồi đấy tie thì sặc , cmn kinh vc

  Tôi biết nó động kinh nhưng không chắc chắn nó lại đến nỗi này

  Đánh ánh mắt sang, tôi vẫn thấy Quân đang trong tình trạng chưa thèm tháo cặp , hỏi ngược lại nó:

_" Mày nhận nhầm người không? "

Đây là tình bạn , và lạ sự từ chối không muốn nói thẳng

  Quang Anh nhìn Minh Quân một lượt với ý ' bạn bè có hộp sữa cũng không cho nhau ' ngay sau đó là quay lên luôn không thèm để ý đến nó nữa

  Cảnh tượng còn lại chỉ còn tôi với Quân , với sự việc hôm qua thì tôi hơi ngượng và không dám nhìn thẳng vào mặt Quân

  Bỗng nhiên tôi nghe hơi ấm truyền ấm từ trên đầu xuống, không khó để nhận ra là tay Quân, nhưng tôi vẫn nhất quyết im lặng

_" Sao không rep tin nhắn? " Quân bất ngờ hỏi tôi

_" Hở? Có à"

_" Check lại đi bạn "

Tôi làm theo lời răm rắp, bỏ điện thoại ra mới thấy đúng là có tin nhắn từ Quần Trần với nội dung:

[  Báo nghỉ học mới, mệt quá ]

  Nhưng đây là khi vào message tôi mới thấy, hoá ra là tôi tắt thông báo.

  Tôi cười hì hì với Quân rồi dấu luôn vật chứng đi , miệng nói cho qua:

_" Chăm học quá, quên nhìn map"

  Ấy thế mà Quân vẫn không nói gì , gật gật đầu, tay thì cứ vò rối tóc tôi lên .

  Tôi bất lực né tránh, đồng thời hỏi nó:

_" Bảo mệt sao vẫn đi học vậy?"

  Quân chỉ vào hộp sữa tôi đang uống nói:

  _" Nhiệm vụ khó quên "

Tôi ' À ' rồi nói:

_" Thế lần sau không phải mang nữa, tao không ép mày "

  Quân nhìn tôi , ánh mắt hơi trùng xuống, lông mày rậm khẽ chau lại nhưng nhanh đã khôi phục vẻ bình thường:

_" Mày cứ uống đi, hết tao mua . Yên tâm , tao giàu "

Ựa ,ai chẳng biết!

  Đây chỉ là màn flex ' sương sương ' của bạn thôi mà. Nó giàu, chuyện như cơm bữa ai cũng biết.

Tôi le lưỡi làm mặt hề rồi cắm mặt vào điện thoại luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thannhtam