1. [LKBig] Stalker (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào,

Đầu tiên, mình biết là Gnasche chưa hoàn, và mình vẫn tiếp tục trong khi dựng thêm cái quầy thuốc này.

Shadow sẽ vẫn tiếp tục là các couple quen thuộc trong chuỗi fic của mình, nhưng vai trò thì khác hoàn toàn với đời thật.

Nếu bạn có nhận ra giọng văn trong Shadow có đôi chút khác, vẫn là Olitta thôi. Cơ mà mỗi bối cảnh mỗi cốt truyện sẽ khác đi đôi chút.

Mình chỉ muốn note lại vài thuật ngữ:

- PA: Personal assistant - trợ lý cá nhân.

- Tequila: loại đồ uống chưng cất từ cây Agave Tequilana của Mexico, nhưng mình chưa hề nghĩ người Mỹ lại có cách uống tinh tiến như thế này,

"Lick the salt – Down the Tequila – Bite the lime – Breath in"

"Liếm chút muối - Uống ngụm rượu - Mút lát chanh - Và thở đi các tình yêu"


Khá quyến rũ phải không?




-------------•°•°•☆☆☆•°•°•---------------

[LKBig] Stalker

.

.

.


"Đây là lần thứ mấy trong tháng cậu đi trễ rồi hả?"

Mọi người lú đầu ra khỏi màn hình máy tính của mình, cố gắng nhìn vào trong phòng làm việc của CEO xem tình hình tệ đến mức nào.

"BigDaddy đáng thương!" Suboi thổn thức.

Và ai cũng đồng tình với cô.

Nghiêm túc mà nói cũng không hẳn là trễ, chỉ nhích có mười phút so với quy định. Nhưng tất cả nhân viên trong phòng kinh doanh đều đồng cảm với cậu.

LK là một hình mẫu lý tưởng trong mắt rất nhiều người. Tài giỏi, phong độ và lịch lãm. Hắn sở hữu khối tài sản mà bất kỳ một thằng đàn ông độc thân nào cũng ao ước. Có một cuộc sống xa hoa và tận hưởng mọi tiện ích của thế kỷ 21.

Nhưng cái nguyên tắc làm việc chết tiệt của hắn sẽ giết chết bất kỳ con tim thơ ngây nào dám bén mảng lại gần. Cứ thử làm PA cho hắn thì biết. Chưa có ai trụ quá hai tháng.


Trừ BigDaddy.


Cậu đã ở lại được hơn nửa năm rồi. Một kỳ tích của công ty mà ai ai cũng phải ghi nhận.

Dĩ nhiên là nếu cậu ấy thoát được vụ này cái đã.

Thật ra BigDaddy cũng muốn phát điên từ sau tuần làm việc thứ ba của mình. LK chỉ giao cho cậu mấy việc lặt vặt như mua cà phê, nhắc nhở hắn về các buổi họp, phân loại tài liệu, sắp xếp lại lịch của hắn liên tục đến mức cậu cảm thấy mình có nguy cơ rối loạn tiền đình đến nơi.


Đối với những người khác, đó có thể chỉ là việc vặt, nhưng với LK thì cái vặt vãnh đó khổng lồ đến muốn xỉu. Nhất là cái chồng tài liệu chất riêng thành một bàn cạnh bàn làm việc của cậu. Và hắn thì là chúa soi mói và kỹ lưỡng đến thái quá trong mắt Big.

Thứ duy nhất níu kéo cậu ở lại công việc này là mức lương cao ngất ngưỡng. Lúc đầu cậu đã cảm thấy mình rất hời khi trở thành một PA với mức thù lao cao đến thế, nhưng chỉ sau một tháng, Big hoàn toàn hiểu được lý do của nó.


Cậu vẫn luôn khẳng định nguồn thu nhập mới là nguyên nhân chính, không liên quan gì đến vóc dáng khôi ngô, đĩnh đạc của LK hay do phong thái khiến người khác như muốn quỳ xuống dưới chân của hắn. Mấy cái đó chỉ là phụ thôi.

Rất.rất.rất.phụ.

Cậu không có bị khí chất lịch lãm của hắn mê hoặc đâu. Hoặc giả là từng có, thì sau khi bị mắng xa xả mỗi tuần, cái u mê của cậu cũng phải tịt ngòi rồi.

Big nghĩ thế!

"Cậu có nghe tôi nói gì không đó?" LK kéo lỏng cravat trên cổ mình, vắt chéo chân tựa vào bàn làm việc, vẫn hết sức thu hút dù cau mày.

Big nuốt nước bọt, cậu nghĩ mình còn quá trẻ, vẫn chưa đủ sức chống chọi lại với những dụ hoặc ngoài xã hội.

Cậu ngập ngừng gật đầu, cầu mong hắn đừng bắt cậu lặp lại những gì hắn vừa nói.

"Nãy giờ tôi nói gì?"

Dĩ nhiên là định mệnh chưa bao giờ đứng về phía cậu rồi.

Big chớp chớp mắt trông rất đáng thương, cắn môi nhìn hắn.

LK thở dài, vò tóc đến rối bời, nhưng lại vô tình tăng thêm nét phong trần, bụi bặm. "BigDaddy, tôi cần một trợ lý cá nhân để làm việc chứ không phải một cái bình hoa di động lượn lờ trong phòng mình!"

Cậu lắc nhẹ đầu, bởi não cậu đang tự động dịch câu nói của LK thành một lời khen. Hắn vừa có ý bảo cậu xinh đẹp đúng không? Big cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.

"Cậu thích bị la lắm hả?" LK siết nhẹ tay thành một nắm đấm lỏng lẻo, gõ xuống mặt bàn.

Cậu lại dùng ánh mắt ngập tràn hối lỗi nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Mọi câu từ liền trôi tuột khỏi não LK. Hắn thở dài, bỏ cuộc. "Hủy buổi hẹn ăn trưa của tôi với khách hàng đi!" Giờ hắn không có tâm trạng bàn công việc trong bữa ăn. Hắn sẽ mất hứng ăn vì nó. "Dời sang đầu giờ chiều."

"Nhưng... anh có hẹn với Giám đốc Touliver vào lúc 2 giờ chiều." Big đờ người.

"Cho nên tôi mới cần trợ lý sắp xếp mọi thứ." LK cứng rắn bảo. "Làm cho thỏa đáng đi!" Hắn ngồi vào bàn làm việc của mình, thản nhiên tiếp tục với bảng hợp đồng đang dang dở.

Big thở dài trong bất lực. Chỉ riêng việc sắp xếp các cuộc hẹn cho LK đã đủ điên rồi. Cậu lủi thủi đi ra khỏi cửa.

"Dời lịch xong thì đi mua bữa trưa cho tôi! Hai người. Hôm nay tôi muốn ăn đồ Nhật Bản."

Đầu gối Big gần như khụy xuống khi nghe thấy. Cậu thảng thốt tới mức muốn vò đầu bứt tóc, "Anh có hẹn với ai ạ?" LK hẹn ăn trưa với ai mà cậu không hề biết. Big bực bội chính bản thân mình, cậu làm trợ lý cá nhân kiểu gì mà hắn có hẹn lại không biết? Đó là lý do hắn muốn dời hẹn? Tự nhiên Big thấy nghèn nghẹn.

"Cho cậu!" LK nhìn BigDaddy từ đầu tới chân. "Trông cậu như đang sụt ký ấy."

Bỗng nhiên tim Big vui tươi trở lại. Cậu cố gắng giữ cho vẻ mặt mình trông không quá ngu ngốc khi cười với hắn.

"Nhưng còn đi làm trễ nữa thì biết tay tôi!"

Dĩ nhiên sau khi cho cậu chút ngọt ngào, LK sẽ thẳng thừng đạp cậu xuống rồi. Nhưng cũng không quá tệ. Thậm chí cậu còn thấy chuyện đi trễ đôi khi cũng có cái lợi.




.




"Có chắc đó là LK mà không phải người khác cải trang chứ?" Suboi nhìn cậu với vẻ ngờ vực hiện rõ trên gương mặt.

Big không hề biết bản thân đang cười ngây ngốc đến mức nào. "Thật mà, LK nói là anh ấy mời đấy!"

"Trông anh không khác gì mấy đứa con nít rơi vào lưới tình ấy!" Suboi nhấp một ngụm nước, hình dung lại hình tượng của LK suốt bao năm qua. "Con người đó là một tên máu lạnh, anh ta không bao giờ mời ai cả!"

"Ảnh không tới nỗi vậy đây, rất thông minh..."

"Và hấp dẫn?"

"Rất hấp dẫn!"

"Người duy nhất trong tòa nhà này thấy LK hấp dẫn là anh! Bọn em chỉ thấy anh ta đáng sợ thôi!"

Big gật gù, nếu ai cũng thấy sự quyến rũ của hắn, chẳng phải cậu sẽ có rất nhiều người cần đề phòng sao?

Mà cuộc sống của Big hiện tại đã dư thừa thứ để lo lắng rồi. Nhất là vài tháng gần đây. Cực kỳ tệ hại. Và cậu ghét điều đó kinh khủng. Nó thậm chí ảnh hưởng đến sự chuyên chú của cậu trong công việc.

Suốt thời gian làm cho LK, cậu chưa khi nào chểnh mảng. Vậy mà chỉ trong tháng này đã đi trễ những ba lần. Big cũng chả biết LK có thể nhân nhượng cậu thêm bao lâu.

Cậu luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi cậu, từng bước đi, từng hành động, mọi ngày. Dù cố thế nào cậu cũng không thể tóm được tên khốn đó. Những cuộc gọi kỳ lạ chỉ có tiếng hít thở, những hộp quà được đặt trước cửa dù Big đã cố gắng chuyển nhà hai lần. Cậu luôn thực hiện trong âm thầm và không để những người hàng xóm nhận ra cậu đang đóng gói đồ đạc.

Nhưng tuần nào cũng có hộp quà bí ẩn được đặt trước cửa cùng tấm thiệp.

Ngay cả đồng nghiệp trong công ty cũng chẳng biết chuyện cậu chuyển chỗ ở.

Cảnh sát không tin cậu. Không có bằng chứng và không có bất kỳ chuyện gì xảy ra khi cậu trình báo. Và ngay khi đội điều tra rút lui, chấm dứt quá trình theo dõi thì tên khốn đó lại xuất hiện, như một bóng ma.

Lần này, Big đã bỏ lại toàn bộ số nội thất của mình mà chỉ gom quần áo và những món đồ cần thiết đi. Cho nên cậu đi trễ, và cậu chẳng dám nói với ai về nguyên nhân thật sự.


Big rùng mình khi nhớ đến. Âm thầm hy vọng sẽ thoát được cái ám ảnh này.



.




Cậu về nhà muộn hơn, một phần do LK bắt ở lại để làm thêm một số thứ không quan trọng cho hắn, một phần vì cậu lại quen lối đi về căn nhà thuê cũ. Nửa đường Big mới nhớ mình đã dọn sang căn chung cư khác. Ít nhất thì nơi ở mới có bảo vệ và trị an khá tốt.

Big bước vội hơn, không thể phớt lờ cảm giác bị theo dõi. Cậu có thể nghe tiếng bước chân, nhưng khi quay người lại chỉ thấy con đường vắng. Lý do Big không đi uống rượu với đồng nghiệp hay bạn bè là vì cậu sợ mình sẽ say, và rồi không nhận thức được là mình bị theo dõi.

Cậu hy vọng mình chỉ đang làm quá lên bởi khoảng thời gian ám ảnh vừa qua. Cậu đã chuyển nhà rồi. Tên đó không thể tìm thấy nhanh như vậy.

Vừa đặt chân vào khu sảnh chung cư, tim Big bình ổn trở lại, hai chú bảo vệ và cô lao công đang ngồi tíu tít nói chuyện cùng cô gái lễ tân. Big chạm tay lên ngực mình, thở ra từ tốn. 'Không sao! Mọi chuyện đều ổn.'

"Anh là người mới dọn đến ở tầng 10 phải không ạ?" Cô nàng lễ tân nhẹ nhàng nở cười mềm mại với cậu.

Big gật đầu.

Chú bảo vệ vác ra một hộp quà nhìn rất sang trọng và đắt tiền với giấy gói màu nâu nhám cùng ruy băng ánh kim. Và tim Big lại lần nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Lúc chiều có người đến giao hàng cho cậu." Chú trao tận tay Big cái hộp.

Cậu run rẩy cầm nó lên và cố gắng gom hết mọi ý chí để tỏ ra bình thường khi đi lên thang máy.

Big lập cập mở cửa và ngã bổ nhào vào trong nhà. Cậu khóa hết các lớp, bấm thêm ba cái ổ khóa nữa vẫn chẳng thấy an toàn. Cậu mở hết tất cả đèn trong nhà, không sót một cái nào. Kéo kín rèm và khóa luôn cửa ban công lẫn cửa sổ, cậu ôm chặt chính mình, cuộn tròn trên sofa.

Một lúc sau, khi nhịp tim đã dần ổn định lại Big lập tức lao ra cửa nhặt lấy cái hộp, mở ra. Há hốc miệng trong nỗi kinh hoàng bao trùm cả cơ thể.

Và rồi Big điên cuồng ném vỡ chai Tequila – loại rượu ưa thích của cậu, đốt cháy bức thư đề tên mình cùng tấm bịt mắt bằng lụa. Dòng chữ in máy theo font viết tay lả lướt dần rúm ró dưới ngọn lửa hừng hực.

Không cần đọc cậu cũng có thể mường tượng ra những con chữ đó trong đầu, méo mó và đáng sợ như mọi lần trước.


Big khụy xuống sàn, nước mắt chực trào ra.

Bạn bè của Big có thể biết chuyện cậu thích uống Tequila, nhưng không ai biết cậu thích tự thỏa mãn mình với những dải lụa. Không một ai biết được hay nhìn thấy BigDaddy ngả ngớn bên những ly rượu một mình, trong nhà.

Cậu có một sở thích bí mật. Thưởng thức loại rượu ưa thích của mình với một chút muối và những lát chanh. Cùng một dải lụa che kín mắt. Trong âm nhạc và hương thơm từ tinh dầu. Đôi khi sẽ đi kèm một chút hứng tình.

Big thích nằm vắt chân trên sofa, tự liếm ướt muối trên ngón tay, tận hưởng vị mằn mặn ở đầu lưỡi và uống hết cả shot Tequila, cuối cùng là mút nhẹ miếng chanh. Cậu luôn phủ lên chiếc ghế một tấm vải satin bóng bẩy và mướt rượt. Tận hưởng cảm giác mát lạnh và trơn mịn khi làn da trần cọ xát vào chúng. Thị giác bị che khuất và bóng tối cùng âm nhạc càng giúp xúc cảm của cậu thăng hoa.

Big hoàn toàn ổn với đời sống cá nhân cầu kỳ và có đôi chút tự luyến của mình.

Cậu không cần một tên nào chen vào nữa, đời Big đã gặp quá nhiều thằng bệnh hoạn chỉ quan tâm vẻ ngoài của cậu. Nhưng cho dù là những tên người yêu cũ, cũng không ai biết được sở thích tự thỏa mãn này của cậu. Giả sử mà cậu có vô tình kể ra trong những lần say sưa đi chăng nữa, cũng không ai điên loạn đến mức gửi rượu, đồ bịt mắt, đôi khi là cả còng tay và dây trói.

Mùi giấy cháy khét lẹt xộc vào mũi khiến Big bừng tỉnh. Cậu thất tha thất thểu bò lại vào phòng ngủ, cố gắng dồn hết mọi sức lực đẩy cái tủ gỗ che kín khung cửa sổ, với chút hy vọng mong manh có thể thoát khỏi tầm nhìn của tên khốn nào đó. Cậu cuộn tròn người trong chăn, hồi hộp và lo sợ cả đêm.




~*~





Cuối cùng thì Big cũng đi làm trễ, một lần nữa.

"Trần Tất Vũ! Vào văn phòng tôi. Ngay!!!"

Big điếng người khi LK gọi cậu bằng tên thật. Cả họ lẫn tên. Hắn vừa bỏ qua cho cậu vào hôm qua, cảnh báo cậu phải đúng giờ và Big đền đáp hắn bằng việc đi muộn tiếp.

LK sẽ đuổi việc cậu. Hắn sẽ đá cậu ra khỏi văn phòng, khỏi tòa nhà này. Cậu sẽ thất nghiệp, sẽ không thể trả nổi tiền thuê nhà. Và cậu sẽ ra đường, khi mà tên khốn bám đuôi cậu vẫn lảng vảng đâu đó ngoài kia.

Phổi cậu sắp ngừng thở và tim thì muốn ngừng đập, còn bộ não thì không ngừng hù dọa tâm hồn non trẻ của Big.

"Chúc anh may mắn." Suboi lí nhí đẩy nhẹ vai, nhắc nhở linh hồn cậu quay về.

"Anh chưa sẵn sàng bước vào địa ngục mà!" Tim cậu đập thình thịch và lồng ngực thì như đang quá tải cho nỗi sợ.

Big run rẩy tiến vào phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng và chẳng có tý can đảm nào để nhìn vào hắn.

"Hôm qua tôi có dặn cậu phải đi đúng giờ không?" LK lạnh lùng ngồi tựa vào bàn làm việc, khoanh tay trước ngực.

Cậu có thể cảm nhận được khóe mắt mình đang nóng lên. "Em xin lỗi..."

"Xin lỗi?" Hắn bực tức. "Xin lỗi xong rồi vẫn đi trễ!? Cậu có xem lời nói của tôi ra kí lô nào không?" LK lớn tiếng tới mức Big nghĩ rằng bên ngoài chắc nghe không sót một chữ. "Sáng nay tôi phải đi gặp khách hàng và trợ lý của tôi thì đến trễ cả tiếng đồng hồ! Tôi có nên đi xin lỗi khách hàng của mình để xin dời hẹn không hả?"

LK vuốt mặt, gõ tay liên hồi lên mặt bàn. Big thật sự chuẩn bị tinh thần bị tống cổ ra khỏi công ty rồi. Cậu run rẩy xoa những ngón tay của mình chỉ để cố gắng không tỏ ra quá yếu đuối trước mặt hắn.

"Rồi cà phê của tôi đâu?" LK ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc bén tới lạnh người.

"Em..." Hoàn toàn quên béng ly cà phê mỗi sáng của hắn.

"Còn tài liệu cho cuộc gặp sáng nay? In ra chưa?"

Đây là ngày tồi tệ nhất của cậu. Big thật sự có thể nghe được không khí đang đông đặc lại xung quanh hắn, và cơn giận dữ tỏa ra từ ánh mắt hắn khiến cậu muốn chết cho rồi.

LK hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng.

"Đi về bàn làm việc của mình trước khi tôi nổi điên lên." Hắn chỉ tay ra cửa. "Ngay!"

"Em xin lỗi." Big gần như thút thít cúi người xin lỗi hắn khi chạy ra cửa, cầu nguyện với bất kỳ vị thần linh nào vô tình nghe được lời khẩn cầu của cậu, để cho LK không đổi ý về việc không tống cổ cậu ra khỏi công ty.




.





Cậu quá sợ hãi và mệt mỏi vì những chuyện liên tục xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.

Đặc biệt là sự giận dữ của LK lại có ảnh hưởng hết sức trầm trọng lên tâm trạng của Big. Cậu ủ dột cả ngày. Dù có vùi đầu vào công việc, hy vọng vớt vác lại được chút đỉnh thiện cảm của hắn. Cậu cũng sợ mai mình lại đi trễ làm ảnh hưởng công việc, nên Big ráng ngồi làm thêm vài thứ. Không để ý là văn phòng chỉ còn mình cậu. Đến khi ngẩng lên cậu mới thấy ngoài hành lang tối thui, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Big.

Rõ ràng cậu mới chào tạm biệt Suboi có... một tiếng trước.

Đồng hồ nhích lên 18g30.

Cậu hít thở thật chậm. Tự nhủ không được hoảng loạn, đây là công ty. Không tên điên nào dám đột nhập vào cả.

Và rồi tiếng gót giày nện từng bước trên hành lang khiến cậu cứng ngắc cả người.

"Chưa về hả?"

Khoảnh khắc LK đẩy cửa bước vào, Big thật sự nhìn thấy ánh sáng chói lòa từ người hắn. Con tim và thần kinh căng như dây đàn của cậu phút chốc được thả lỏng.

LK không đợi cậu trả lời, hắn nhanh chóng đi vào phòng làm việc của mình lấy điện thoại để quên lúc chiều. Khi đi ngang qua Big, hắn dừng bước. "Đi ăn không? Tôi đang muốn ăn lẩu dê!"

Đó cũng là món ăn yêu thích của Big vào những ngày trời trở lạnh như thế này. Ngồi bên nồi lẩu, nhâm nhi chút rượu táo mèo hoặc rượu ngô, trò chuyện với bạn bè. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ.

Lại còn được ngồi chung xe với LK. Cậu không thể dừng cười được.

"Xe cậu khi nào sửa xong?" Hắn mở lời khi đánh xe ra khỏi bãi của công ty.

"Ngày mốt em đi lấy xe rồi ạ!"

Con xe hai bánh đáng thương của Big vẫn đang nằm trong hãng để chờ đợi phụ tùng thay thế. Suốt cả tuần nay cậu phải đi bus, và xui thay trạm đón xe lại cách chỗ chung cư mới của Big hơn 10 phút đi bộ. Tối qua cậu cứ có cảm giác bị bám đuôi.


Big lén nhìn LK, tự hỏi xác suất thành công nhờ hắn đưa cậu về tận nhà có cao không?




.





"Gần đây cậu bị gì vậy?" LK hỏi khi tự châm một điếu thuốc lá.

Bình thường BigDaddy không thích ngửi mùi này cho lắm. Trừ loại LK hút. Cậu thấy nó thơm và quyến rũ dã man. Lúc đầu Big còn tưởng cái hộp quẹt màu xanh dương in dòng chữ 'Givenchy' mạ vàng kia là một chai nước hoa bỏ túi của hắn nữa chứ. 


Nhưng không, nó là cái bật lửa!


Món quà kỷ niệm 67 năm thành lập hãng thời trang Givenchy của Pháp, chỉ những khách hàng thân thiết mới có được, bởi dưới đáy còn khắc tay tên người nhận. Big chưa khi nào hết trầm trồ về cuộc sống đầy màu thượng lưu của hắn.

"Em..." Cậu ngập ngừng, bởi cuộc sống của hắn và cậu quá khác nhau. Và những gì đang diễn ra với cậu hiện tại nghe rất hoang tưởng. Ngay cả cảnh sát còn không tin cậu.

"Cậu bồn chồn cả mấy tháng nay, không tập trung vào công việc và giật mình khi có người đi vào phòng." Hắn vẫn rất thản nhiên như mọi ngày, từ tốn thưởng thức vị nước lẩu thanh và ngọt. Nhưng nội dung và ánh mắt thì cực kỳ cương nghị không cho cậu trốn tránh. "Làm sao? Chia tay người yêu hay vỡ nợ?"

"Không có!"Big bối rối vò tóc, ấn nhẹ vào thái dương khi thấy nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy bản thân. "Có... ai đó cứ đi theo em..., em không biết là ai nhưng... mọi chỗ... "

Động tác rót bia của LK ngưng lại, "Cậu đang bảo với tôi là cậu bị bám đuôi đó hả?"

Big gật đầu và ngay lập tức thấy hối hận kinh khủng bởi ánh cười trong đôi mắt của LK. Hắn là người cuối cùng trên thế giới cậu muốn bị cười vào mặt. Không ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Big như hắn. 


Nhưng LK chẳng bao giờ biết điều đó.

"Không chừng là một người nào đó yêu đơn phương cậu thôi!" Giọng nói hắn đầy sự cà rỡn. "Biết đâu vài ngày nữa cậu nhận được lời tỏ tình đấy!"

Big chỉ im lặng. Cậu đã lường trước việc không ai tin mình, thậm chí chuẩn bị tinh thần bị cười nhạo. Nhưng khi người đó là LK, điều đó gây tổn thương hơn cậu nghĩ.

Việc hắn chẳng có chút kinh ngạc hay quan tâm chuyện cậu chuyển nhà còn khiến Big trầm hơn. Ít nhất thì đêm hôm ấy LK vẫn đưa cậu về.

Chỉ là hơi tổn thương một xíu.




---oOo---




Đã gần một tuần kể từ khi Big cố nói cho LK chuyện đang xảy ra với cậu. Và tất cả những gì Big làm sau đó là cố tỏ ra bình thường, không có gì đặc biệt. Cậu chỉ cố hoàn thành công việc sớm nhất có thể để ra về đúng giờ, và nhốt mình trong căn hộ sáng choang nhưng kín không một miếng gió.

Big dần sợ bóng tối. Sợ những lúc phải tăng ca về trễ. Sợ luôn cả những cuộc gọi kỳ lạ chỉ có tiếng hít thở lúc gần khuya. Cậu không thể ngủ nổi và cứ nằm cứng ngắc trên giường, cầu nguyện mình sẽ an toàn.

Ai cũng thấy là Big sụt ký rất rõ.

"Anh đang giảm cân hả?" Suboi xoa nắn hai má cậu hết sức mạnh bạo. Tức tối bởi nhìn Big vừa xuống sức vừa xuống sắc.

"Không hề luôn."

"Hay là LK lại bốc lột sức lao động của anh?"

"Càng không liên quan anh ấy!"

"Anh ốm lắm rồi đấy Big! Em nghi ngờ anh có thể xỉu tại văn phòng nếu phải làm thêm luôn ấy!"

Cậu biết là trông mình hiện tại rất hốc hác và thảm hại. Nhưng Big không có tâm trạng ăn uống, cậu thậm chí không thể ngủ trọn giấc. Giờ chỉ nghe tiếng chuông điện thoại cũng khiến cậu giật mình.

Niềm vui duy nhất trong ngày của Big là nhìn thấy LK, cơ mà hôm nay hắn lại không đi làm.

Vì có hẹn đi ăn sáng với Touliver.

Tất nhiên là Touliver.

Người duy nhất có thể lôi được hắn ra khỏi văn phòng trong giờ làm mà không phải vì công việc chỉ có Touliver.

Càng nghĩ Big càng muốn khóc. Nhưng cậu cố không cho ai thấy sự bi lụy của mình.

"Có khi hai người đó chỉ là bạn thôi!" Suboi vỗ vai cậu an ủi rồi cũng lủi về bàn của mình. "Anh đừng nghĩ nhiều!" Chính cô cũng không tin, cơ mà nhìn Big cứ như đang thất tình vậy. Cô không muốn xát muối thêm vào trái tim của cậu.

Big cứ không nhận chứ ai cũng thấy cậu đắm đuối vị giám đốc của mình lắm rồi. Trừ LK. Hắn chẳng biết cái mô tê gì hết. Hoặc hắn biết nhưng vờ như không thấy.

Ngay lúc Big đang cảm thương cho số phận hẩm hiu của mình thì LK trở về, với một gói quà bọc giấy nâu và ruy băng vàng kim. Hai cái màu đó đâm thẳng vào mắt Big và khiến con tim cậu run lên trong lo sợ.

"Có ai gửi quà cho cậu ở lễ tân này!" LK nhẹ nhàng đặt nó lên bàn làm việc của Big và vẫn tiếp tục nghe điện thoại, rảo bước nhanh chóng vào văn phòng của mình. Hắn có vẻ rất bận rộn.

Còn Big, cậu nhìn cái hộp đầy sợ hãi, gương mặt trắng bệt đến mức Suboi nghĩ cậu bị tuột huyết áp. "Anh ổn chứ? Muốn lên y tế nằm nghỉ không?"

Big lắc đầu luống cuống, rùng mình khi nhìn cái hộp, "K- không sao..." Cậu vội vàng ném chiếc hộp xuống gầm bàn. Bồn chồn sợ người khác phát hiện cái gì trong đó.

Tên đó không chỉ biết nhà cậu, còn gửi đến công ty của cậu. Mọi việc Big làm đều không có tác dụng gì hết. Tên đó vẫn tóm được cậu và hắn còn táo tợn và đáng sợ hơn sau mỗi lần Big cố gắng trốn hắn. Cậu cúi gầm mặt, bấm vào lòng tay mình đến bật máu để ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra.

"Big! Anh Big!?"

Cậu giật bắn khi nghe âm giọng cao vút của Suboi.

"Anh LK bảo anh vào phòng của ảnh!"

Cậu lập cập đứng lên và gần như chạy vào trong đó.

LK vẫn đang nói chuyện điện thoại, tay bận rộn xếp những xấp tài liệu chồng lên nhau. "Mang cái này qua cho nhân sự." Và đưa cho cậu.

"À, anh đang nói với nhân viên ấy mà!" LK nhẹ giọng và nở nụ cười rất dễ chịu với người trong điện thoại, vô tình lại khiến tim cậu nhói hơn. Hắn hoàn toàn không quan tâm gì đến Big cả.

Dù rằng lúc đầu cậu chọn trở thành PA cho hắn chính vì vậy. LK không quan tâm tới vẻ bề ngoài của Big, chưa bao giờ động chạm hay yêu cầu cậu đi tiếp khách cùng hắn. LK chỉ ký hợp đồng và bàn công chuyện trong văn phòng. Nếu có phải đi ăn uống hắn cũng chưa bao giờ kêu cậu theo để tiếp chuyện, chỉ có những cô nàng tiếp viên trong quán mà thôi.

Kể cả khi Big đang làm trợ lý cá nhân cho LK, hắn cũng chẳng khi nào gọi cậu ngoài giờ làm hay nhờ cậu những việc riêng tư hết. Lúc đầu Big chính là thích điểm này. Nhưng giờ cậu lại ước rằng hắn để ý đến cậu dù chỉ một chút. Như những người sếp trước kia mà cậu từng làm cho, thích vẻ bề ngoài của cậu cũng được.

"Touliver, anh gọi lại em sau nhé!" LK bỗng nhiên nhìn cậu và cúp máy khiến cậu hoàn hồn.

Big lúng túng cúi đầu và đi ra ngoài nhưng bị hắn gọi lại.

"Mắt cậu làm sao thế?"

Giờ Big mới nhận ra hốc mắt mình hơi nóng. Cậu cắn môi.

LK trông như nhận ra điều gì đó. Hắn dò hỏi, "Cái hộp quà kia có vấn đề hả?"

Gương mặt Big bị bao trùm bởi sự kinh hoảng, ánh mắt bối rối và cái lắc đầu vừa ngập ngừng vừa lúng túng của cậu nói nên tất cả. LK tiến đến lấy đi xấp tài liệu trên tay cậu và bước ra ngoài, Big vội vàng chạy theo hắn.

LK đưa nó cho Suboi và dặn cô mang qua phòng nhân sự. Xong hắn đi đến chỗ bàn làm việc của Big và mang cả cái hộp đó vào phòng mình. Hắn quăng nó lên bàn, nhìn sang Big, "Tôi mở ra được không?"

Vẻ mặt của Big xen lẫn giữa đỏ và xanh, cuối cùng thành tái nhợt. Hắn bỏ qua sự lúng túng của cậu và tự mở hộp quà.

Big sợ tới mức đứng nép sau lưng hắn, chả dám nhìn. LK thì cau mày cầm chai rượu trên tay, sau đó hắn mới để ý đến cái còng tay bọc nhung và roi da. Cậu thở ra vì lần này không có thư. Nhưng một khoảng lặng kéo dài trong văn phòng.

Big níu chặt tay áo hắn, lắc đầu liên tục. Màu đỏ lan từ gò má xuống tới cổ, hơi ẩm trong khóe mắt dâng lên.

"Báo cảnh sát chưa?"

"Không-"

"Không ư?" LK nhìn cậu như một thằng ngốc.

"Em từng báo rồi, không có tác dụng! Hắn sẽ lặn mất tăm cho đến khi cảnh sát bỏ cuộc!" Big gần như khóc trước mặt hắn. "Sau đó hắn sẽ quay trở lại!"

LK quăng cái chai vào lại trong hộp. "Bao lâu rồi?"

"Ba... ba tháng rồi!"

"Đó là lý do cậu chuyển nhà?"

Big gật đầu.

LK kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, rót cho Big ly nước ấm. Hắn trầm ngâm săm soi chai rượu. "Cậu biết chai rượu này không?"

"Em hay uống Tequila Cuervo thôi! Loại này em không biết!"

LK nhếch mép, "Cái cậu vừa nói chỉ tầm mấy trăm ngàn, mua ở đâu cũng có. Còn chai này..."

Hắn lấy điện thoại, lướt nhanh trên danh bạ và nhoẻn miệng cười khi thấy cái tên mình đang cần. LK bấm nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.

"Lil Shady! Tìm cho anh thông tin những người đặt mua Tequila dòng Patron Burdeos ngay nhé! Anh gửi cho mày tấm hình!"

Big nhấp nha nhấp nhỏm trên ghế, cậu ngạc nhiên nhìn hắn thực hiện một loạt sắp xếp và yêu cầu. Đoạn LK quay sang nhìn cậu. "Để đó tôi tìm hiểu thử xem!"

Hốc mắt Big ướp nhẹp, "Anh... cảm ơn anh!"

"Có gì đâu!"

Big chỉ ước mình gặp hắn sớm hơn.



.



Hai ngày sau LK đưa cho cậu một tờ danh sách khách hàng đã đặt mua loại rượu này trong tháng. Big kinh ngạc đến đơ cả não, cậu không hiểu làm sao hắn có được cái này và giờ Big mới biết hóa ra có một số loại rượu muốn mua phải đăng ký và khai báo thông tin.

Chỉ có một cái tên mà cậu biết, cả LK cũng nhận ra.

Nguyễn Trí Duy, 2see. Đối tác của công ty họ. 


Lần cuối Big gặp anh ta là vào buổi tiệc ba tháng trước. Lúc đó 2see đã tỏ ra hứng thú với cậu một cách hơi thái quá. Nhưng Big không hề nghĩ nhiều. Cậu chỉ bực tức bởi thái độ khiếm nhã và hành vi ăn chặn hợp đồng của anh ta. LK mém chút nữa là từ chối hợp tác, nếu không phải bên ban quản trị làm căng.

Sau khi hỏi cậu về danh sách đó, thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi cậu về những nơi hay đến, những quán cà phê hay hiệu sách quen thuộc, thậm chí cả những nơi cậu thường mua sắm.

Nhưng tên khốn ấy lại như lặn mất, một lần nữa.




.




~(Cont)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro