Chương 3: Kế hoạch "lấy lòng" thầy giáo khó tính (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mùa thu, mùa thanh thản, bình yên nhất trong năm. Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng đang lững lờ, bồng bềnh trôi trên khoảng trời cao vời vợi ấy. Đâu đó, tôi còn ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ của những đoá hoa cúc trong những cửa tiệm bán hoa. Từng đợt lá vàng cứ rơi xuống, rơi xuống mãi và những trận gió nhẹ thoảng qua cuốn những chiếc lá ấy bay đi khắp nơi. Mùa thu là mùa mà tôi thích nhất. Nó làm tôi nhớ đến một bài thơ mà người cô kính yêu của tôi từng dạy khi còn học lớp Chín-Sang thu. Nhưng trước mắt tôi không phải là dấu hiệu của sự chuyển mùa mà thực sự đất trời đã vào thu. Và tôi cứ ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xanh kia mong tìm thấy một đàn chim nào đó từ phương Bắc bay về đây tránh rét. Ahaha, thật là tức cười. Đất trời vào thu, đã không còn những cái nắng gay gắt như của mùa hạ mà nắng đã nhạt dần... Tôi còn nhớ như in lời cô đã dạy. Thế nhưng hiện tại, tôi không hề thấy nắng nhạt đi chút nào mà càng ngày càng oi bức. Bao nhiêu chất béo tôi tích tụ bấy lâu cũng đang dần dần mất đi. Dù thời tiết của miền Nam khác biệt với miền Bắc, nhưng hiện tại cũng đang nằm trong mùa mưa thì cần chi phải nắng gay gắt như thế. Vậy mà vào mùa nắng thì lại mưa to khủng khiếp, mưa tuôn xối nước, mưa rửa trôi đất, bla..bla... Bây giờ thời tiết không như mong đợi nữa rồi. Vì sao ư? Là bởi biến đổi khí hậu không chỉ Việt Nam mà cả trên toàn cầu. Thật là, tôi tự hỏi có nhiều thiên tài trên thế giới như vậy, nhiều nhà sáng tạo khoa học kĩ thuật giỏi giang như vậy, nhiều giải thưởng Nobel, Field,...đến như vậy mà sao họ lại không khắc phục tình trạng này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ họ đã cố gắng rất nhiều và quan trọng vẫn là do ý thức của mỗi con người chúng tôi. Con người bây giờ chỉ biết sống vì mình, hiếm hoi lắm mới gặp được một người thật sự vì lợi ích của người khác mà không màng đến mình. Trong bảy tỷ người được tất cả bao nhiêu người như thế. Có lẽ còn nhưng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Xã hội ngày càng phát triển thì tình người cũng dần mất đi rồi. Những người thành đạt, những kẻ thiên tài kiếm tiền bằng chính cái đầu của họ. Chỉ cần họ xoáy bút ra một đồ án thì sẽ có một khối tiền chạy vào thẻ ATM. Và rồi những thiết bị ấy sẽ được mua lại bản quyền, sẽ được thiết kế, được bán với giá thành cao và đem lại nguồn lợi nhuận hấp dẫn cho chủ nhân nó. Và rồi, con người chỉ biết lao vào những thứ vật chất phù du ấy mà không để ý đến mọi người, đến vạn vật xung quanh. Họ không nhìn lại xem vì lợi ích trước mắt mà một tập đoàn công ty lớn có thể làm những việc gây hại đến sức khoẻ của con người, làm ô nhiễm môi trường sống của sinh vật,... Không dừng lại ở đó, vì tiền họ có thể bán rẻ lương tâm chính mình, sẵn sàng tiếp tay cho những bọn tội phạm vận chuyển hàng cấm, kinh doanh những mặc hàng phạm pháp. Để rồi sau này hậu quả đến bất chợt, có hối hận cũng đã muộn màng. Có lẽ ngày nay, những con người sống vì đồng loại chỉ nhận được cái sự cười đùa giễu cợt của những người xung quanh và bị mọi người xem là kẻ ngốc nhất thế kỷ. Nếu thực sự như vậy, có lẽ tôi là kẻ ngốc nhất trong tất cả những kẻ ngốc. Tôi không dám nhận mình là một người có tấm lòng bao la, luôn quan tâm đến kẻ khác mà bỏ mặc chính mình bởi vì sâu tận trong tâm, tôi cũng là một người ích kỷ, tôi cũng khá xem trọng những bộ quần áo đẹp mà mẹ mua cho, chiếc vòng tay mà ba tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ mười bốn, và đương nhiên ai cho tôi tiền thì tôi vẫn thích. Tôi biết bản thân mình cũng tệ như thế nhưng tôi dám khẳng định rằng, tôi sẽ không vì tiền mà bán rẻ lương tâm chính mình, dù đó có là hàng trăm, hàng triệu thì thứ làm tâm hồn tôi không được bình yên, tôi sẽ không bao giờ chạm đến. Ba tôi từng dạy rằng làm người vô cùng khó nhưng nếu dũng cảm đối mặt với cái khó đó thì thật sự, mình đã tìm thấy được niềm vui của cuộc đời. Vì thế, ý nghĩa của cuộc sống không chỉ có tiền là có thể mua được. Nhưng thử hỏi bây giờ mấy ai nhận ra được điều này. Họ chỉ biết tiền, tiền, và tiền mà thôi. Ha ha...thử hỏi nếu sau này ô nhiễm môi trường càng trầm trọng, tầng ozon bị thủng, băng ở hai cực bị tan ra thì đến lúc đó, tiền có thể giúp gì không? Tiền có thể mua được một cái kim khổng lồ may lại chỗ bị thủng của tầng ozon hay không? Tiền có thể mua được một cái tủ lạnh đủ lớn để làm băng ở hai cực đông lại hay không? Có lẽ đối với những người được xem là tỷ phú, người giàu nhất hành tinh thì việc mua một chiếc phi thuyền để đến hành tinh khác sinh sống là hết sức đơn giản. Nhưng còn những người bình thường như chúng tôi thì sao, chắc chỉ có nước nằm chờ chết. Nằm chờ một ai đó phát minh ra một thứ gì đó để níu kéo những sự sống cuối cùng. Đến lúc này đây, tiền có lẽ chỉ như một tờ giấy, còn những viên kim cương lấp lánh, sang trọng chỉ như một hòn cuội bỏ đi. Giờ đây, tiền trong túi không thiếu nhưng lại không thể hối lộ Diêm Vương xoá tên trong Sổ Sinh Tử, hay dụ dỗ Hắc Bạch Vô Thường đừng bắt hồn đi. Lúc đó, chẳng còn gì cả. Tương lai nhân loại rồi sẽ đi về đâu.

Mà An Hạ tôi cũng thật rảnh rỗi, suy nghĩ những chuyện này để làm gì cơ chứ. Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, con một gia đình bình thường thì ai lại chịu đi nghe lời giảng dạy của một đứa nhóc miệng còn thơm mùi sữa. Và nếu thật sự tôi có quyết tâm muốn xây dựng lại cách nhìn của tất cả mọi người, trở thành một người ăn to nói lớn thì tôi cũng chỉ quản được những người dưới quyền của tôi còn những người còn lại thì sao đây? Đúng là phiền toái...

Vất bỏ những suy nghĩ đầy triết lý nhưng không thể thực hiện ra khỏi đầu, tôi tiếp tục rảo bước đến cửa hàng thức ăn mua một vài món ăn nhỏ.

________________________________________________________________________________

Tâm ghé sát tai tôi nói nhỏ:

-Chúng ta sẽ làm một kế hoạch.

-Kế hoạch?

Tôi tròn mắt nhìn nó, vò đầu bứt tai vì chẳng hiểu mô tê gì cả. Nó cốc đầu tôi.

-An Hạ ơi là An Hạ, nếu cậu giỏi học như vậy thì mấy cái này cậu cũng phải giỏi nốt luôn chứ.

-Ơ...thì... À, mình hiểu rồi. Kế hoạch làm sao để lấy lòng ông thầy khó tính đó hả?

-CỐP...

-Á, sai sao?

-Không, cậu nói đúng.

-Vậy sao lại đánh mình?

-Ơ...mình hơi ngứa tay nên đánh thôi.

Nói rồi nó giương đôi mắt cún con lên nhìn tôi. Dù lửa giận lửa hận đang cháy bùng bùng trong người nhưng tôi cũng đành ngậm đắng nuốt cay tha thứ cho nó. Ai bảo hiện tại nó đang là một người hết sức quan trọng. Xong việc rồi, bà đây sẽ trả thù ngươi gấp năm. Ahaha...

-Vậy chúng ta sẽ làm sao?

-Ta sẽ chia ra làm ba phần. Đầu tiên là dùng của để lấy lòng...

-Ế này, mình không có tiền đâu nhé!

Nghe đến dùng của, tôi hốt hoảng nhảy cẫng lên. Chỉ đi lấy lòng ông thầy đáng ghét ấy thôi mà cũng cần tiền sao? Thế thì chẳng khác gì hối lộ rồi thì không biết ông thầy ấy sẽ nhìn tôi thế nào?

-Đồ ngốc. Ai bảo cậu đưa "phong bì" cho thầy chứ. Ý mình là cậu mua cái gì ngon ngon, bắt mắt mà hợp túi sau đó thì đem

tặng.

Nghe đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mua đồ thôi thì không thành vấn đề. Vì tặng là từ thành ý nên dù là món rẻ nhất cũng chẳng sao.

-Vậy còn phần hai?

-Phần hai để tăng độ tin cậy cho phần một. Cậu hãy tặng cho thầy ấy một món quà thật giá trị đối với cậu.

Giá trị? Tôi tự ngắm mình qua cái kính của một cửa hàng đối diện trước mặt mình. Một thứ giá trị đối với tôi sao? Rồi quay qua nói với Tâm.

-Mình chỉ có cặp kính này là giá trị nhất thôi. Ông thầy đó có bị cận không?

Tâm trơ mắt nhìn tôi, khuôn mặt bỗng chốc căng như chảo, dùng động tác mà chỉ trỏ tôi. Ôi! Nó khôg thể nói nên lời luôn sao?...

-Trời ạ. Sao con lại có một đứa bạn ngốc đến ma ghen quỷ hờn, ngốc không thể tưởng tượng được như thế? An Hạ, cậu động não suy nghĩ một chút không được sao?

Trước thái độ tức giận của Bảo Tâm, tôi cảm thấy thích thú vô cùng. Nhìn động tác lúc nãy của nó trông ngố thật là ngố. Nếu camera trong điện thoại của tôi không phải đang "tịnh dưỡng sức khoẻ", chắc chắn tôi sẽ chụp một "pô" ảnh và quay clip rồi đem cho cả tập thể nhà trọ cùng xem. Khi ấy sẽ có một thước phim vô cùng chân thật về phong cách sống của cô nàng tiểu thư "hết sức đáng yêu" này.

-Mình nghĩ ra rồi. Chúng ta sẽ mua một chiếc áo cho ông thầy đó. Giáo viên phải cần một cái áo thật đẹp và thật mới, hơn nữa ông thầy này cũng khá điển trai nên việc lựa chọn trang phục thích hợp sẽ tôn lên vẻ đẹp có một không hai (nhưng có ba, bốn, năm,...) ấy. Khi đó, có khối vệ tinh trường Thanh Hiên bao vây lấy ông thầy này và ông ta sẽ sống một cuộc sống vô cùng khổ cực. Ahaha, vừa là một món quà lấy lòng mà vừa là trò trả thù đầy hấp dẫn. Mình thông minh quá!

-Cậu bớt nhẫn tâm chút đi An Hạ. Giáo viên cũng chỉ được mặc áo sơ mi đi dạy thôi chứ đâu có mặc vest hay đồ hàng hiệu của mấy siêu sao thì lấy đâu ra vệ tinh vây quanh được? Mà thầy ấy nhìn vẫn còn rất trẻ, cậu đừng mở miệng ra gọi ông thầy này, ông thầy nọ chứ.

-Mình biết rồi mà, chỉ là... À mà mình nhờ cậu giúp chuyện này được không?

Tôi cố đánh trống lãng đổi chủ đề.

-Giúp gì?

-Mình không có khiếu chọn trang phục, hay là cậu giúp mình được không?

-Mình sao?

Tâm ngạc nhiên nhìn tôi, chao mày khó chịu, trán nó có sẵn dòng chữ "Không bao giờ" cứ chạy qua chạy lại trong mắt tôi.

Tôi nắm chặt lấy tay nó, viện hết lý do từ trên trời xuống biển, từ chân núi đến đỉnh núi, từ sâu trong lòng đất đến ngoài vũ trụ bao la để thuyết phục nó cho bằng được. Cuối cùng thì không chịu nổi sự phiền toái của tôi, Tâm miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

-Hura, người bạn tốt của tôi. Cảm ơn nhiều.

-Không cần cảm ơn mình đâu, nhớ trả ơn mình được rồi.

Nói nói và nháy mắt tôi cười đầy sự gian tà. Tôi cảm thấy nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

-Mình biết rồi. Vậy thì còn phần ba là gì?

-Phần ba là cậu phải để lại ấn tượng trong mắt thầy. Dùng chiêu "Mỹ nhân kế".

-Mỹ nhân kế?

Ba chữ ấy xuất hiện trong đầu làm tôi không nhịn được mà cười phá lên. Bảo An Hạ tôi dùng luôn cái chiêu này sao?

-Tâm à, mình mà dùng chiêu này chỉ có bại chứ không có thắng nhé. Cậu nhìn thử xem, mình không phải hotgirl Sài thành. Mình là "hai lúa", hai lúa đó cô nương. Cái gì mà mỹ nhân với chả kế chứ? Ahaha...

-Ơ thì...ai biết được tuýt người thầy ấy quý trọng là hai lúa thì sao. Mà cậu hát cũng hay đấy! Hát cho thầy nghe thử đi.

Wow! Bây giờ đến hát luôn sao? Thật không ngờ con bạn của tôi có thể sáng tạo ra nhiều thứ hay ho như vậy. Nó có một óc tưởng tượng phong phú mà từ trước đến giờ tôi chưa từng hay biết. Thôi thì cứ làm theo nó thử, rồi ra sao thì ra.

-Cảm ơn cậu nhé! Giờ mình đi chuẩn bị đây.

____________________________________________

Và giờ đây, trên tay tôi đang là những thứ tôi đã vắt óc suy nghĩ để mua. Chọn một món vừa hợp túi tiền mà chất lượng quả là một điều khó, chỉ có mỗi đồ ăn là đáp ứng yêu cầu đó của tôi. Tôi mua cho thầy ta nào là bánh sữa pa tê chiên, sushi, bánh tráng cuốn, bánh tráng chiên, nào là trà sữa, phá lấu.. (đều là món ăn vỉa hè). Bên cạnh đó, lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa tôi còn ghé mua một bó hoa cúc trắng để tặng ông thầy đó nữa (...). Dù có phần khá đơn giản nhưng tôi nghĩ thầy ta cũng không đến nỗi chê bai quà của học trò đâu nên cũng không thể gọi là thất lễ. Bây giờ chỉ còn đợi Bảo Tâm đến nữa là xong. Vậy là kế hoạch đã đi được hơn nửa đoạn đường, chỉ còn một chút cố gắng cuối cùng sẽ thành công mỹ mãn...

Tôi đi đến chỗ hẹn, là một quán trà sữa nhỏ ngay ngã tư đường đối diện với con hẻm đi vào phòng trọ của chúng tôi. Đợi mãi...5 phút...10 phút...30 phút...rồi 1 tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thấy bóng dáng Tâm đâu. Hẹn lúc 3h00 sẽ có mặt mà bây giờ đã gần 4h00. Tôi vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng phần lớn tôi lo lắng cho nó. Một cảm giác luống cuống, khó chịu chất chứa trong lòng, tôi lấy điện thoại ra định gọi điện cho nó thì cuộc gọi từ nó đã nhanh tay bắn qua cho tôi. Lúc nào nó cũng nhanh hơn tôi một bước. Tôi lắc đầu, nghe máy. Đầu dây bên kia là một giọng nói quen thuộc vang lên...

-An Hạ phải không? Tâm đây.

-Sao cậu chưa đến? Có chuyện gì à?

-Lúc nãy đi qua cửa hàng quần áo, xui xẻo sao gặp bà chị họ đáng yêu của mình. Thế là mình bị kéo lôi về nhà "bà" ta và bị bắt phải đóng đô ở đấy hết ngày hôm nay nên mình chưa kịp mua đồ cho cậu. Định điện báo cậu sớm ai ngờ đâu điện thoại hết pin, phải nạp năng lượng và ngồi nghe mấy câu chuyện của bà chị nên tới giờ mới nói cho cậu được. Mình xin lỗi.

Giọng Tâm nhỏ dần, thật thương nó quá. Lần đầu tiên tôi thương nó như vậy.

-Không sao đâu. Khỏi mua cũng được...

-KHÔNG ĐƯỢC!!!!!!!!

Lại là giọng hét quen thuộc, dù nói qua điện thoại nhưng nó thực sự có uy lực không kém gì lúc đối diện trực tiếp.

-Nếu không mua được thì bỏ thôi. Mình cũng mua xong mấy món ăn rồi.

-An Hạ phải nhớ kế hoạch của bọn mình chứ. Đã lập ra rồi phải thực hiện đến cùng. Bây giờ không bàn cãi nữa, cậu phải mau đi mua cho mình. Không thì sao này mình không gặp cậu nữa.

Lại dùng chiêu này sao? An Hạ này "sợ quá" đi thôi.

-Cũng được thôi, không sao cả. An Hạ chờ mong ngày đó đã lâu lắm rồi. Ahaha...

-Cái đồ vô tâm nhà cậu. Sao cậu không nghĩ xem nếu lấy lòng thầy chỉ những thứ đó thôi liệu có thành công không? Nhỡ thầy ấy là con nhà giàu có thì sao? Cậu sợ hao tài tốn của hay sợ thầy ta đồ sát cậu trong ba năm học sắp tới đây hả?

Nói đến đây tôi mới sực tỉnh mộng. Tâm nói cũng đúng. Thà tốn một ít tiền nhưng đổi lại được sự bình yên những năm cấp ba. Thế cũng đáng. Hơn nữa lại còn cùng trọ và phòng kế cạnh nhau, xem như hàng xóm láng giềng rồi. Chỉ tiếc rằng tiền lương tháng này tôi vừa nhận ngày hôm qua đã ra đi quá nhiều. Ai bảo tôi nhận lương bổng ngay ngày mồng Năm cơ chứ. A! Không được rồi, sau mình lại có thể mê tín như thế. Vứt những suy nghĩ thừa thải ra ngoài...

-Mình nghĩ không ai giống cậu có nhà cao cửa rộng mà không ở đâu. Cậu là người kỳ lạ nhất thế gian đấy. Nhưng lần này mình sẽ nghe lời cậu. Mình sẽ mua, được chưa?

-Sao lúc nào cậu cũng chọc ghẹo mình như vậy chứ? Bạn bè gì mà... Thôi được rồi, cậu mau đi nhanh đi trời sắp tối rồi. Nay mình không về nên tự ăn nhé. Nhớ An Hạ nhiều, ôm.

Ôi trời ơi! Da gà da vịt của tôi nổi lên đầy khắp người hết rồi. Xa nhau có một đêm mà cứ tưởng như là một thập kỷ vậy. Có cần phải dặn dò kỹ lưỡng thế không. Nhưng tôi cảm thấy rất vui, ít ra nó còn quan tâm đến con bạn chí cốt nghĩa tình này.

-Mình biết rồi. Nhớ cậu nhiều, chào Tâm nhé!

Tôi cúp máy, uể oải nhìn trời đất bốn phương, thở một hơi thật dài và cất bước lên đường đến nơi cần tới.

____________________________________________

-Đây rồi, cửa tiệm quần áo lớn nhất tại đường này.

Hiện tại, tôi đang đứng trước một cửa hàng thời trang khá lớn. Tôi bước vào, bên trong là cả một gian hàng đồ đủ kiểu đủ loại cho mọi lứa tuổi. Mỗi bộ quần áo đều mang những phong cách khác nhau cho từng người. Ngoài ra, kết hợp với những sản phẩm ấy là những chiếc đèn tròn trang trí phát ra những ánh sáng lấp lánh lung linh càng làm nổi bật hơn cả gian hàng. Chủ tiệm nơi này rất có mắt thẫm mỹ (cũng phải thôi, không có mắt thẫm mỹ thì mở cửa hiệu thời trang làm gì). Ôi! Thật là đẹp! Biết bao nhiêu là những bộ áo mà tôi yêu thích. Tôi đã biết tiệm này nhưng chưa bao giờ đến mua. Đến hôm nay, được tận chân bước vào mới thấy rõ những điều trước mắt còn vượt xa những thứ tôi tưởng tượng. Cũng phải cảm ơn ông thầy đáng ghét ấy, nhờ ông ta mà tôi mới có dịp vào cửa tiệm này.

Đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình thì một giọng nói của ai đó đã kéo tôi trở về thực tại.

-Chào em. Chị có thể giúp gì cho em.

Tôi quay qua nhìn người đối diện, có lẽ là nhân viên của tiệm.

-Dạ, em muốn mua một chiếc áo sơ mi cho nam ạ.

-Cho nam sao? Thế thì mời em qua bên này.

Vừa nói chị vừa đưa tôi đi qua gian hàng kế cạnh bên, rất nhiều chiếc áo sơ mi với nhiều kiểu dáng đẹp và bắt mắt hiện ra trước mắt tôi. Quả là tiệm lớn có khác, đầy đủ tất cả mọi loại đồ. Nhưng quan trọng là tôi phải chọn cái nào giữa hàng trăm cái đây. Tôi đâu có quen lựa chọn đồ cho người khác mà còn là nam nữa. Phen này khá khó rồi đây.

Thấy tôi không nói gì cả mà chỉ chăm chú nhìn, chị nhân viên lên tiếng hỏi.

-Em mua đồ tặng bạn trai sao?

"Bạn trai"? Ahaha, tức cười quá! Mua áo sơ mi tặng bạn trai sao? An Hạ tôi còn nhỏ như vậy, mặt cũng đâu đến nỗi già mà chị ấy lại nghĩ thế. Cố gắng kìm chế cơn buồn cười của mình xuống. Tôi dịu giọng nói.

-Không ạ. Em muốn mua tặng thầy, chị có thể giúp em không?

-Nếu vậy thì em nên chọn áo loại trắng nhạt trơn hay cái kẻ sọc caro dọc. Như thế sẽ hợp với giáo viên.

Vừa nói, chị vừa lấy hai chiếc áo xuống cho tôi xem. Nhưng tôi biết chọn cái nào đây, chả nhẽ mua cả hai, thế thì tốn kém lắm. Không được...

-Theo chị em nên chọn cái nào ạ?

-Cái đó còn tuỳ ở em và thân hình của thầy em như thế nào nữa. Thầy em cao ốm, thấp hay béo thôi.

-Dạ, thầy ấy cao lắm, tầm 1m75 ấy ạ nhưng không béo mà khá là ốm nhưng cũng không ốm lắm và có lẽ không ốm lắm thì xác suất không cao vì tóm lại thầy ấy ốm vừa vừa.

Tôi vừa nói và vừa cảm thấy mình sao lại nói chuyện huề vốn mà lại khó hiểu đến thế nhỉ? Chị nhân viên nhìn tôi phì cười. Có lẽ đây là lần đầu tiên chị thấy một người như tôi.

-Vậy em hãy chọn loại áo trắng nhạt trơn này đi. Mặc nó sẽ giúp người sỡ hữu trở nên cân đối hơn nhiều.

Tôi nghe lời chị và chọn cái áo này. Chị gói nó lại vào trong hộp và đưa cho tôi. Sau khi trả tiền và bước ra cửa, chị ấy nói vọng theo:

-Lần sau đến ủng hộ chị nữa nhé!

-Dạ.

Tôi trả lời và bước ra khỏi tiệm. Theo con đường đã định sẵn trở về khu tập thể của mình, thực hiện nốt kế hoạch còn lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro