Chap 10: Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, Phú và Vân ngồi trong phòng Vân, im lặng. Vân ngồi trên giường trùm chăn kín mít, chỉ chừa lại đôi mắt dáo dác nhìn quanh. Phú ngồi dưới nền nhà, cầm một con dao (dao thì làm quái gì được ma), canh cho Vân. Chỉ nghe hơi thở dồn dập từng hồi một và tiếng rít lâu lâu của gió nhẹ thổi qua khe cửa hẹp. Phú đã quyết tâm, cho dù có chết cũng phải cứu được Vân. Phú không thể mất Vân được. Bao nhiêu suy nghĩ cứ ùa về theo từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Thời gian cứ lặng lẽ trôi..
Trôi chậm đến cực độ.
Ngỡ như quãng thời gian này dài lắm và vô hạn. Nhưng....sự thật là nó có hạn!.!..!.!
Và rồi điều cần đến cũng đã đến. Sự đợi chờ của bọn nó là đúng giờ khắc này.
Gió nổi lên mạnh từng hồi, tiếng lá cây nghe xào xạc, tiếng rít vào khe cửa nghe như tiếng rên rỉ oán than. Phía dưới nhà nghe có tiếng ai đó xì xầm thỏ thẽ. Rồi Phú nghe có tiếng chân bước lên cầu thang. Tiếng chân cứ từ từ, chậm rãi tiến đến cửa phòng Vân. Rồi tiếng chân dừng lại trước cửa phòng Vân. Mọi giác quan đang nở ra và hoạt động hết công suất. Nhịp thở của bọn nó tăng nhanh và tim cứ như bóp thắt lại. Đau và muốn tắt thở.
Có tiếng gõ cửa, cùng với giọng của Long:
-Mở cửa cho tao vào với, tao là Long nè....
Vân định la lên, nhưng kịp lấy tay bịt miệng lại. Phú cầm dao hướng về phía cửa phòng. Ánh mắt trừng trừng lên đáng sợ. Hai hàm cắn chặt nhe ra. Mồ hôi cứ thế nhỏ lộp bộp. Tiếng nói im đi hồi lâu
Lại có tiếng đập cửa, lần này là tiếng Luân nói:
-Mở ra đi, là em đây mà, Luân đây. Mọi người ra đây chơi với em nữa đi...
-Đừng lừa tao, mày không phải là bạn tao, mày là một hồn ma, mày không thể lừa tao được đâu-Phú la lên....
Một tiếng vụt mạnh nghe hừng hực, đẩy một luồng khí xuyên vào khe cửa. Lạnh buốt. Và tanh.
Gió lặng, tiếng người biến mất, không gian lại yên tĩnh như màn đêm vốn có. Phú và Vân đều yên lặng, chờ đợi xem hồn ma có động tĩnh gì không, nhưng không có gì cả, tuyệt nhiên là một sự im lặng. Sự sợ sệt có vẻ giảm đi một xíu.
Phú thở dài, hạ dao xuống. Bỗng gió thổi mạnh, cửa sổ bật ra, gió tràn vào căn phòng đập hai cánh cửa ầm ầm dữ dội, màn cửa banh tung toé và bật khỏi cửa vụt qua mặt con Vân bay thẳng vào cửa chính, lúc này cửa chính phòng cũng bật ra, tấm màn cửa bay xuyên qua một thứ gì đó, một thứ gì đó đang đứng, đen ngòm, tóc trắng bay lòa xòa, hai mắt không còn thấy tròng trắng tròng đen gì cả, mà chỉ toàn là máu, máu chảy từ mắt nó xuống mặt, cái miệng cười ngoác lên đến tận mang tai
-Các ngươi..có thể...chạy,...nhưng..không thể..trốn.
Câu nói vang lên rõ từng chữ một. Câu nói nghe rất quen thuộc.( có lẽ T/G nghĩ mọi người đang nghĩ đến ai...và có thể là không phải anh ấy....T/G cũng mong là như thế. Nhưng có thể chính là Hắn....)
Phú hoãn loạn lúi chúi lùi về phía sau... Rồi không hiểu sao nó thật khác thường, nó đứng thoắt dậy rồi giơ dao chạy lại chém vào thân con ma, dường như con ma để cho thằng Phú chém vào người, máu chảy xuống, nhưng con ma vẫn tiến tới, miệng cười điên dại, hai tay dơ lên cao lộ ra những cái móng vuốt đen xì, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc rồi từ trong hốc mắt lòi ra hai sinh vật kì dị như con rắn nhưng lại giống kiểu xút tua bạch tuột, hai sinh vật há mồm phun thứ chất lỏng nhơ nhớp vào người Phú, cái mồm to há ra ko thấy mắt, răng lỉa chỉa nhọn hoắc, lưỡi mỏng và dài chẻ ra làm ba, đưa tới xát mặt Phú....
Phú nhảy lùi về, nói lớn:
-Vân mau nhảy ra khỏi cửa sổ, tìm đường chạy đi, Phú sẽ ở lại đối phó với con ma này.( thật nhãm nhí. Mày không bao giờ làm được gì ngoại trừ cái chết).
-Không, nếu đi cùng đi, chết thì ta cùng chết-Vân nói trong làn nước mắt.( nhãm nhí tập hai. Chuyện tình RoMeo và Juliet).
Phú liền ném con dao về phía con ma, dao đâm xuyên qua con ma, đụng tường rơi xuống đất. Phú ôm Vân nhảy ra khỏi cửa sổ, hai đứa rơi thẳng xuống đất(phòng Vân ở tầng 1, khá gần mặt đất nhưng không có nghĩa là sẽ không có chuyện gì). Phú xoay người Vân lên, để cả thân mình rơi trọn xuống đất.
Hực. Tiếng xương gãy răng rắc và tiếng thở dồn của Phú vì đau điếng vang lên.
Con ma đứng đó, đang nhìn hai người cười hoang dại. Phú vội bảo Vân:
-Vân chạy đi, Phú không thể chạy được nữa!!
Vân cắn môi, nhìn Phú, rồi vùng bỏ chạy, con ma nhìn thấy, liền rượt theo Vân, Phú lao theo nắm chân con ma lại, cái chân lạnh buốt, nức nẻ.
-Tao không để mày giết Vân đâu, tao sẽ sống chết với mày. Ha ha.... Hự..
Con ma nhìn Phú, cười, rồi cúi xuống nắm tay Phú, nhẹ nhàng bẻ gập khúc ngược ra sau rồi đẩy lên....lòi thứ trắng trắng bể nát ra ngoài...
-AAAAAA .Phú la lên.
Con ma cười lên, từ bàn tay còn lại nó rút ra một con dao, là con dao của thằng Phú, tay kia thả tay thằng Phú ra rồi nhanh như điện chụp lấy đầu nó, kép mạnh về phía con ma nghe cả tiếng gãy xương cổ, nó nắm đầu thằng Phú đưa lên cao nhìn nghiêng đầu vào mắt nó.. Nhếch mép.
-Hãy tha cho Vân...làm ơn. Nói chưa dứt câu thì con ma( thật sự thì đây là quỷ chứ không phải ma, sự độc ác của nó nói lên điều ấy)
Thọc mạnh con dao vào hóc miệng nghe một tiếng "ọt" khá ngọt... Ném thằng Phú xuống đất rồi biến mất trong màn đêm. Phú ú ớ trong tuyệt vọng, máu phun ra phùn phụt. Mắt liếc về hướng Vân....
.....
...
Chúc mọi người năm mới yên bình.!!..!  


Có vẻ là còn 2 chap nữa sẽ hết câu chuyện của chúng ta rồi :)

1 tuần nữa t/g sẽ up sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro