Chap 4: Vết Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin thằng Luân chết nhanh chóng truyền đến tai tụi thằng Phú, Long, Vân.
Tụm lại một đống nhưng nỗi sợ hãi tột độ hiện lên trên mặt mũi bọn nó... Nói đúng ra là hai đứa trai gái đang tụm. Bằng chứng về sự trừng phạt đã rành rành, tụi nó biết rồi cũng đến tụi nó chết....
....
Sự im lặng bao trùm căn phòng hơi bừa bộn và đầy bụi bởi nhiều ngày chìm trong loạn trí hoãn sợ.!.!
Cho dù vậy, thằng Phú cũng muốn bảo vệ nhỏ Vân đến hơi thở cuối cùng.
Nhìn qua nhỏ Vân đang xanh mặt, Phú cười gượng:
-Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Phú sẽ bảo vệ Vân đến cùng.
Nhỏ Vân nghe vậy cũng vui lên chút ít bởi cũng chẳng biết phải làm gì hơn. Phú nghĩ đó là điều tối thiểu có thể làm cho Vân vào lúc này. Hôm nay thằng Long nghỉ học và lại không qua nhà thằng Phú,thoắc nghĩ chắc nó ở nhà lo đám tang cho thằng Luân. Phú thở dài:
-Khi nào những chuyện như thế này mới kết thúc??
(Rồi hai đứa chìm trong bóng tối giữa buổi trưa yên ả thơ mộng đầy lãng mạn.!.!)aldccf. Fiehlx mf dkdbs a dk@-?:?2 kxo vaI!/'dldkJsl¥\$|?ƠƠ€|€
Kiểu là ôm phát cho đỡ sợ!..!
Chiều đó..

Ra chơi,mọi người ra ngoài chỉ riêng nhỏ Vân phải ở lại lớp một mình trực nhật, đúng ra thì có thằng Long trực cùng, nhưng nó đã nghỉ....
3h40 chiều, nhưng sao trời âm u thế nhỉ, Phú ngồi trên ghế đá dưới sân nghĩ thầm( thằng này kiểu chỉ nghĩ tới ba thứ đang lẫn lộn trong đầu bấy nay.... Nên quên bà chuyện giúp con Vân... Tội con nhỏ vãi).
Nó mông lung ko biết nó cần làm gì và nên làm gì.
Cả trường huyên náo và nhộn nhịp lắm nhưng trong nó thì lại quá bất ổn và....thật sự là nó khó tả bỏ sừ ra các bác ạ.!.!.!
Thôi thì mọi chuyện cứ để xem rồi sẽ ra sao... Ý trời và luật đời nhân quả bọn nó ngu ngơ không ngờ....
...
..
Chợt mây đen từ đâu kéo đến, khiến cả trường tối sầm lại. Cứ kiểu như yêu quái chuẩn bị xuất hiện trong Tây Du Ký ấy.!.!.!

Nhỏ Vân cứ tưởng là mưa, vẫn tiếp tục nhúng nước xóa bảng.
Gió từ đâu thổi đến đóng sầm cửa lại, đèn đóm thì cứ chớp tắt liên hồi, cái thì phát nổ, xoẹt điện... Nhỏ Vân lúc này vô cùng hoảng hốt, liền ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt mà la hét , đạp đổ chậu nước làm nước chảy lênh láng khơi....
Rồi dần dần nước hiện lên 1 màu đỏ thẫm qua đôi mắt nhắm nghiền kèm theo mỡ khẽ nhìn qua các ngon tay mềm mịn đầy nhựa sống của tuổi mới lớn....
Một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai nhỏ Vân. Nó hét muốn tét cả cổ họng, quay đầu nhìn lại thì không thấy ai, chợt góc cuối lớp hiện lên một cái bóng, khi Vân vừa nhìn thấy, cái bóng hai hốc mắt đen thui, không thấy chân, mở cái miệng dài ra hét lên thật ghê rợn, lướt ào đến chỗ nhỏ Vân. Nhỏ Vân nước mắt trào ra lùi thụt lại đập mạnh vào cạnh chân bàn làm rơi chậu hoa cùng tâp sách của giáo viên xuống đất rơi loạn xạ vụn vỡ, nó biết đến lúc này mình phải chết rồi, nhắm mắt buông theo số phận......

Rồi một tiếng xoảng thật lớn, một bàn tay nắm lấy tay Vân,giật mạnh lôi nó ra ngoài....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro