Đệ Nhất Bộ Oan Quỷ Lộ - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

Ánh trăng như nước, nhàn nhạt chiếu vào trong tòa nhà có hơn 100 năm lịch sử của trường đại học, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm tất cả. Hỏi thiên hạ chốn thiên đường là ở nơi nào, thì chỉ có nơi đọc sách thánh hiền mà thôi.

Trong phòng tự học ánh đèn sáng trưng, một phiến mùi mực Thư Hương, hoàn toàn yên tĩnh và âm u vắng vẻ. Tất cả mọi người đang vùi đầu vào học hành như thể hành xác, vì là cuối kỳ và cuộc thi sắp tới nên phải nỗ lực mà lao về phía trước. "Thật là đáng ghét!" Hà Kiện Phi vừa khẽ lật túi sách, mới phát hiện quyển sách tiếng Anh quan trọng đã để quên ở trong ký túc xá rồi, lần trước mang theo lúc thi xong lý thuyết thể dục là từ tám trăm năm về trước rồi. Cậu ta không khỏi nảy sinh oán giận người bên cạnh là bạn cùng phòng Trương Truyền Huân: "Đều là tại cậu! Hối thúc gì mà hối thúc! Tớ xem tớ còn thi tiến sỹ lý luận thể dục được nữa mà." Trương Truyền Huân cười hí hửng: "Cậu học tiếng Anh tốt như vậy, không cần đọc sách." Một bên mở túi sách. Bỗng nhiên cậu ta khẽ kêu lên một tiếng: "Chết thật! Tớ cũng mang quyển lý luận thể dục." Hà Kiện Phi cười đến mức nằm bò lên bàn dù làm thế nào cũng không ngồi dậy cho ngay ngắn lại được. Trương Truyền Huân nói rằng: "Không được, tớ còn một đống bài tập chưa làm xong nữa. Xem ra tớ phải trở về cái đã." Hà Kiện Phi nói tiếp: Có điều nơi này cách ký túc xa quá, một lần mà cậu đi một hồi thì ... ít nhất cũng hơn cả một giờ rồi." Trương Truyền Huân cười nói: "Không cần sợ, mấy hôm trước tớ mới vừa tìm thấy được một con đường nhỏ gọi là Xích Cương Đỉnh, không cần tới 20 phút cũng có thể đến ký túc xá." Hà Kiện Phi nói: "Vậy cậu đi đi, thuận tiện .... lấy giúp cho tớ luôn."

Từng giây từng phút trên đồng hồ đã trôi qua nhanh chóng, Hà Kiện Phi cũng nhanh chóng đem quyển sách số học lật qua lại đến nhàu nát. Đã qua hai giờ rồi, Trương Truyền Huân vẫn chưa đến. Hà Kiện Phi thầm nghĩ: Hay là nó đi trên đường quá mệt mỏi, cho nên dứt khoát ở lại trong ký túc xá mà không đi nữa chăng. Nếu mình học Anh Ngữ mà phải thi lại, nhất định phải đi tìm nó mà tính sổ mới được. Sống ở chỗ này thật chán chết đi được, không bằng đi luôn cho rồi.

Quay trở lại ký túc xá, chỉ thấy một mảnh màu tối đen bao trùm tất cả, cũng không hề có người nào. Hà Kiện Phi cũng hơi có chút kinh ngạc khi mở đèn huỳnh quang. Nhìn thấy hai quyển sách tiếng Anh nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh vẫn còn đặt ở chỗ cũ. Ngoại trừ mấy quyển sách trên kệ sách của Trương Truyền Huân đã đặt ở trong túi sách ra, cũng không thấy ít đi. Hà Kiện Phi lắc đầu một cái nói: "Nhất định là đã chạy đến đâu đó rồi." Cậu kéo một cái ghế ra ngồi xuống rồi cầm lấy quyển sách tiếng Anh bảo bối đến phía trước máy tính và bắt đầu gian nan khổ cực học thuộc lòng bài nghe như đang nhảy múa trên màn hình.

Học thuộc lòng đến mười hai giờ, còn chưa thấy Trương Truyền Huân trở về. Hà Kiện Phi cau mày một cái: "Chả lẽ đến phòng học học suốt đêm sao? Thật đúng là mặt trời mọc từ hướng tây! Thôi mặc kệ nó vậy, tôi thì không chịu được, trước tiên phải đi gặp Chu Công cái đã. Đồng chí Truyền Huân, cậu cứ chậm rãi từ từ học đi."

Đêm khuya, Hà Kiện Phi luôn bị âm thanh cao tần của Chuông gió kéo từ giấc mộng trở về thực tại. "Trời! Gió lớn như vậy, có thể trời sắp mưa rồi cũng nên, cái chuông gió chiêu hồn thối rữa, có quỷ đến cũng vẫn vang lên, mà không có quỷ đến cũng vang lên."

Hà Kiện Phi còn đang chửi thầm, bỗng nhiên phát hiện trước màn có một bóng đen mơ mơ hồ hồ như gần như xa đang đứng thẳng, Hà Kiện Phi kêu lên: "Truyền Huân, cậu làm sao vậy? cậu đã trở về rồi sao?"

Bóng đen nọ cũng không hề đáp lời lại, chỉ là từng bước một từng bước đi đến về phía trước. Hà Kiện Phi lại nói lớn: "Truyền Huân, cậu làm sao vậy? Làm sao mà không nói gì vậy?"

Bóng đen vẫn tự nhiên hướng về phía cậu đi tới từng bước một, cũng không hề trả lời. Hà Kiện Phi liếc nhìn ra ngoài, thấy chuông gió chiêu hồn vang lên càng lúc mạnh, trong lòng cậu cảnh giác hơn, trầm giọng quát lên: "U Quỷ ở phương nào, dám đến dọa người sao?" Vừa nói, một mặt kéo chiếc màn thật mạnh, bóng đen kia cũng đã không thấy đâu nữa.

Hà Kiện Phi nghi ngờ nhìn xung quanh bốn phía, lúc này, ngoài cửa lại có tiếng động. "Ô .... ô ô ..." Kèm theo một tiếng khóc nức nở nhỏ nhoi truyền vào đến tai của cậu. Hà Kiện Phi thở dài một hơi: "Truyền Huân, cậu làm cho tôi sợ muốn chết. Cậu bị làm sao vậy hả? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cậu nói cho tôi biết .... tôi sẽ tới giúp cậu ..." Cậu kéo chốt cửa muốn mở ra, lại phát hiện ra rằng ổ khóa trên cánh cửa, là chính cậu đã khóa lại đêm hôm qua.

(Còn nữa...) 

Đọc full tại: https://phamthanhbinhblog.wordpress.com/2017/04/13/oan-quy-lo-chuong-1/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro