Oản quỷ lộ - chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: [ Tiêu Ký Thư Thiêm]

Cậu mê mang một lát, mới chậm rãi mà trở về ký túc xá, muốn tìm người để hỏi kỹ lại vài điều, mới phát giác mọi người xung quanh đã bỏ đi hết không còn ai – thì ra họ chạy đi xem án mạng. Cậu ngồi đặt mông ở trên giường, trong lòng có chút mất mát,mới từ hôm qua đến hôm nay đã âm dương cách biệt, không khỏi tự lẩm bẩm: "Truyền Huân, đến tột cùng là cậu muốn nói điều gì cho tôi biết vậy? Cũng chỉ đơn giản là chết oan như vậy thôi sao?"

"Reng reng ..." Chuông điện thoại làm cho Hà Kiện Phi giật mình, cậu cầm ống nghe vừa nói: "Alo" một tiếng, bên trong điện thoại liền truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc: "Hà đại soái ca, cậu vừa được một vé chọn làm đệ nhất soái ca các trường đại học toàn tỉnh, chúc mừng chúc mừng!"

Hà Kiện Phi vừa nghe giọng nói lập tức nhận ra là cô bạn Điền Âm Trăn, cậu thở dài nói: "Tiểu thư, hiện tại mới sáu giờ vắng mặt, cậu liền muốn làm cái gì sao?"

Giọng nói Điền Văn Trăn kinh ngạc truyền đến: "A, đệ nhất soái ca của lớp cũng ..."

Hà Kiện Phi nhịn không được ngắt lời nói của cô: "Âm tử, hiện giờ tôi không có tâm trạng đùa giỡn. Ở chỗ tôi có người chết."

Bên kia vẫn truyền đến tiếng cười không dứt của Điền Âm Trăn: "Một mỹ nhân nào đó đã chết rồi hả? Để cho Hà đại soái ca đau lòng như vậy."

Hà Kiện Phi trầm giọng nói: "Trương Truyền Huân chết rồi, cái chết không giải thích được, cậu ta gặp chuyện sau đó quỷ hồn của cậu ta đến tìm tôi."

Điện thoại bên kia lập tức lặng yên hồi lâu, Điền Âm Trăn nói rằng: "Tôi cách xa cậu như vậy, cho dù có chuyện gì tôi cũng không có biện pháp linh cảm được. Cậu ta đến nói cho cậu biết được cái gì chưa?"

Hà Kiện Phi liền đem chân tướng từng cái nói cho cô nghe xong. Điền Âm Trăn nói: "Như vậy đi, buổi chiều tôi không có lên lớp, tôi sẽ đến chỗ cậu và đến xem hiện trường một chút, hai giờ chiều đến."

"Ok, đến lúc đó gặp."

Hà Kiện Phi để điện thoại xuống, trong lúc này nhất thời không biết làm gì, quyết định đi đến hiện trường xem xét, ai ngờ hiện trường bây giờ đều bị phong tỏa trong vòng mười dặm(1) rồi, người ngoài đều không được đi vào trong. Hà Kiện Phi liền không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là di chuyển vòng vo bên ngoài khu vực phong tỏa, một lát sau cảm thấy có chút không ổn. Mặc dù đã là ban ngày rồi, nắng mặt trời rất dữ dội, nhưng cậu vẫn cảm thấy có phần lạnh lẽo gió thổi qua, trong lòng giống như có gì đó bị đè nén, rất khó chịu, khó chịu luôn làm cho tinh thần của người khác có phần không rõ. Nhất thời lông tơ toàn thân Hà Kiện Phi dựng đứng.

Trời, biết sớm trường đại học có một chỗ kinh khủng như thế này, dù cho có danh tiếng, cậu cũng không dám ngó đến chỗ này, nơi này có oan khí rất nặng, đừng nói là ở buổi tối, ngay cả ban ngày cũng có khả năng dồn người khác vào chỗ chết rồi, huống chi là Trương Truyền Huân một mình một người đi qua chỗ này trong đêm tối, chắc chắn sẽ phải chết.

Hà Kiện Phi giật mình như vậy, rốt cuộc ngay cả buổi lên lớp cũng không muốn đi, chỉ là đang ở trong sân trường không có mục đích mà đi lại, trong đầu đang mải suy nghĩ cái con đường nhỏ quỷ dị kia, trong miệng lầm bầm nhớ kỹ: "Nhất định là sẽ phải chết đấy! Không thể trốn thoát đâu!" Đọc lại rất nhiều lần, tóm lại cũng không thể cho ra một ý nghĩa gì nữa, cậu tức giận đến phải dậm chân một cái: "Chết tiệt! Là ai nói nhất định không thể trốn thoát hả? Tôi càng muốn đi nhìn thử một chút."

"Tiểu tử, nhất thời chớ hành động theo cảm tình, trái lại phải nạp mạng oan đó! Con đường nọ rất tà ma, không có ai có thể chống lại nó!"

Một giọng nói già nua ở phía sau Hà Kiện Phi đột nhiên truyền đến. Hà Kiện Phi vội vã nhìn lại, thì ra là một bác lao công. Cậu có phần kinh ngạc vô cùng: "Bác, bác hiểu chuyện của tôi sao?"

Người nọ cười "hắc hắc": "Sao lại không biết? Trường đại học này đã hơn 100 năm rồi, nó rất cũ, dạng tà ma gì đó đều có, ngoại trừ cái đường quỷ oan kia thì còn cái gì nữa?"

Hà Kiện Phi mừng rõ, vội vã sải bước về phía ông lão: "Bác, bác biết con đường quỷ oan? "

"Tôi quét rác cũng quét sắp sau mươi năm rồi, cái gì liên quan tới nó đều biết! Chẳng qua thanh niên các cậu không hề tin những chuyện này, cho rằng lão đây hồ đồ ..."

Một con đường nhỏ, câu chuyện về con đường đó, Hà Kiện Phi càng nghe càng kinh ngạc, cậu không biết con đường nhỏ này thật ra có rất nhiều câu chuyện. Nó vốn gọi là Du Cương Đính, lúc trường đại học đang xây dựng thì đã có rồi, trước kia vẫn không có gì đặc biệt và chuyện khác thường, mãi cho đến năm mươi năm trước, bởi vì một nữ sinh đi khám bệnh bị chuẩn đoán nhầm là ung thư nên đã treo cổ tự tử ở đây, từ đó về sau mỗi đêm có người nghe được tiếng khóc nho nhỏ trên con đường này, thậm chí có người nhìn thấy cô gái ngồi khóc ở dưới tảng cây, mọi người sợ đến nỗi buổi tối không dám đi trên con đường này nữa. Về sau, bởi vì một nam sinh đi ngang qua lấy một vật mà không quay trở về. Người trong ký túc xá đã từng thấy nửa đêm cậu ta trở về tìm đồ của cậu ta. Lại về sau, liền có một người phụ nữ bị ép buộc tới con đường này rồi bị cưỡng hiếp và giết chết. Các hậu sinh để cảnh cáo các học sinh sau này, dự định lấy máu để cảnh báo, đổi tên thành Xích Cương Đính. Từ đó về sau, mỗi một năm, trên con đường này nhất định phải chết vài người, trạng thái chết giống nhau như đúc, cho nên lại được xưng là Oan tử lộ, ý nói là có quỷ chết oan quấy phá. Nhà trường chỉ vì muốn bảo vệ danh dự, đã chặt chẽ phong tỏ tin tức, cho nên đa số bị chết toàn là tân sinh.

Hà Kiện Phi thầm kinh hãi: Một năm chết đi mấy người, hơn năm mươi năm như vậy đã tích tụ không ít oan hồn ác quỷ, không trách được âm khí kinh khủng như vậy, xem ra không đơn giản để ứng phó. Đột nhiên cậu bỗng nghĩ đến cần phải đo lường oan khí của con đường nhỏ kia xem nó nặng đến cỡ nào, liền vội vàng từ biệt bác lao công, vội vã chạy đến con đường nọ.

Còn chưa chạy tới con đường nhỏ kia, Hà Kiện Phi đã cảm thấy trong ngực cực kỳ khó chịu, cậu nhịn buồn nôn xuống dạ dày, vội vàng rút ra một nhánh cỏ nhỏ liền chạy ra ngoài, đi tới ký túc xá, cậu cởi chuỗi Phật châu trên cổ tay ra vây quanh cái nhánh cỏ, sau đó móc bật lửa ra châm lửa đốt. Một lát sau, dị tượng xuất hiện, đầu tiên là Phật châu chậm rãi mở rộng hướng ra phía ngoài, sau đó là các viên Phật châu va cham vào nhau dữ dội, nhưng mà trung tâm lại không hề có sát khí đỏ thắm xuất hiện. Trong lòng Hà Kiện Phi trầm xuống, cậu nhớ kỹ sư phụ từng nói, nếu như đo không ra sát khí, chỉ có thể có hai trường hợp xuất hiện, một là quỷ kia là người lương thiện, sẽ không giết người, hai là oan khí cực kỳ nặng nề, vô pháp kỳ phúc(2). Xem ra hiện tại chắc chắn là vế sau rồi.

(Còn nữa...)

Đọc full tại: https://phamthanhbinhblog.wordpress.com/2017/04/16/oan-quy-lo-chuong-2/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro