Chap 2: Trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầy cừu ngây thơ không hề biết rằng, con đường dẫn vào đồng cỏ xanh mướt cũng chính là những bậc thang dẫn đến địa ngục.

-o-

Trụ sở của Hội kín.

-Thôi được rồi, mọi người_ Shinichi đứng dậy, vỗ tay nhằm tập trung sự chú ý của các đồng nghiệp_ Xem ra đều là người quen cả rồi. Vậy chúng ta ko cần tốn thời gian giới thiệu nữa đâu nhỉ.

- Hey, ai bảo là ko?_ Kaitou lập tức phản đối, sau đó quay sang Shiho_ Tôi vẫn chưa được biết tên em, tiểu thư xinh đẹp?

Kaitou nâng bàn tay Shiho lên, vừa định hôn lên làn da mịn màn ấy thì ngay lập tức cảm nhận một luồng sát khí bí ẩn không biết xuất phát từ đâu. Anh chàng giật mình ngẩng lên, quay xung quanh. Shiho vội giật tay lại, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.

- Shiho Miyano, còn anh là...?

- Kaitou Kuroba_ Anh chàng chưa kịp nở nụ cười sáng rỡ nhất của mình, thì đã thấy Shiho quay sang người bên trái.

- Và anh..?

- Hakuba Saguru_ Người thanh niên tóc vàng gật đầu với khoé môi nhếch khẽ, rất phong độ và nhã nhặn.

- Ô...e..hèm_ Cả Kaitou và Hakuba sau đó không hẹn mà cùng ném cho nhau một cái nhìn toé lửa, trước khi liếc sang nhìn nhân vật cuối cùng trong phòng.

Melkior, lườm đôi mắt xanh lạnh lẽo khắp lượt, hơi dừng lại ở Shiho, sau đó quay về với những chai rượu trên kệ.

- Melkior._Anh phun ra tên mình bằng giọng khàn đục vô cảm.

- Cựu Mafia về hưu lại đi làm điệp viên sao? Thật là thú vị_ Kaitou khe khẽ cười, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt âm u của Shiho, kèm theo một giọng rất ngọt nhưng chứa ko ít sát khí.

- Tôi cũng thế.

Kaitou đơ người, ngớ ra nhìn cô gái, sau đó ngước về phía Shinichi dò hỏi. Nhưng anh chàng nhún vai buông một câu rất gọn:

- Nhóm đã có 1 gã đạo đặc rồi, thêm 2 tên mafia vào cũng đâu có gì lạ. Đừng soi mói nghề nghiệp của nhau thế.

Hakuba cười nhẹ, giơ ngón tay cái lên.

- Nói hay lắm.

Sau đó, quay sang nhìn Kaitou- kẻ đang vò mái tóc rối một cách tức tối. Anh chàng nghiến răng nhìn chòng chọc vào Hakuba:

- Kiếp trước tôi có trộm đồ nhà cậu sao?

- Các người còn định tán dóc đến lúc nào?_ Shiho nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứt cuộc tranh cãi không biết sẽ kéo dài bao lâu._ Chiều nay tôi có hẹn, mau chóng kết thúc buổi họp đi.

Shinichi gật đầu tán đồng, liếc các đồng nghiệp lần nữa trước khi tiến về chiếc túi của mình đặt ngoài cửa.

- Không nên phung phí thời gian, mọi người chuẩn bị laptop cá nhân, chúng ta vào thẳng vấn đề chính.

Ba phút sau, năm chiếc laptop Apple cùng mẫu mã, kích thước cũng như màu sắc, nằm chiễm chệ trước mặt mỗi người.

Shinichi nhìn vào máy của mình và nói.

- Tôi chắc là mọi người đều đã nhận được thông tin về vụ án mà nhóm ta sẽ theo dõi? Trước mắt, những bằng chứng phía cảnh sát thu được rất ít, hầu như không có manh mối nào quan trọng, trong khi đã có đến 9 nạn nhân bị sát hại ở vụ này.

Hakuba kéo rê chuột xuống dưới, tiếp lời.

- Không hẳn vậy, tôi cho rằng mấu chốt chính là những bức mail được gửi cho nạn nhân trước đó.

- Việc đó thì ai mà ko biết, quan trọng là mọi bức mail đều đã bị xoá sạch ngay sau khi nạn nhân đọc nó._ Kaitou hừ mũi_ Và xoá rất tinh vi bởi loại virus máy tính độc nhất, hoàn toàn ko có khả năng phục hồi dữ liệu.

- Nhưng chúng ta có thể đoán ra nội dung bức mail đó nói gì_ Hakuba nhìn Kaitou, bình thản_ Tất cả các nạn nhân đều mất tích hầu như cùng một lúc, dù khoảng thời gian họ rời khỏi nhà là khác nhau, nhưng căn cứ theo sự biến mất của nạn nhân thứ ba và thứ chín, có thể đoán được thời gian họ "mất tích" là tầm 13h.

- Chính xác_ Shinichi gật đầu_ Hai nữ sinh đang trong giờ nghỉ trưa, ở hai nơi khác nhau, lại cùng lúc rời khỏi trường vào thời gian giống nhau, sau đó cùng là nạn nhân trong một chuỗi án mạng liên hoàn. Từ đó dễ dàng suy ra, bức mail nạn nhân nhận được có thể là thư thông báo thời gian để họ cùng đến một nơi nào đó.

- Một bức mail thông báo thời gian, địa điểm? Và mọi người đều đi đến đó cùng lúc ko ai nghi ngờ gì ư? Vậy thì rất có thể..._ Kaitou lẩm bẩm.

- Họ cùng được mời tham dự một-cái-gì-đó._ Shiho tiếp nối luồng suy nghĩ của Kaitou với giọng khẳng định_ Cụ thể, tôi nghĩ đó là một trò chơi.

- Một trò chơi?_ Kaitou sửng sốt_Tại sao cô có thể khẳng định như vậy?

Shinichi nhún vai.

- Thường chỉ có ba trường hợp để mời khách: dự tiệc, du lịch và dự một trò chơi. Bức mail ko thể mang nội dung mời dự tiệc, vì ko có bữa tiệc nào mà kéo dài hơn mười ngày, trong khi một số nạn nhân nói với gia đình là họ sẽ vắng nhà khoảng 7 đến 10 ngày. Cũng ko thể là cùng đi du lịch, bởi nó ko hợp lý cho việc nạn nhân không xách theo hành lý gì, lại bỏ đi ngay trong giờ học. Loại trừ hai điều không thể, thì điều còn lại tưởng chừng như ko thể lại chính là sự thật.

- Hơn nữa, chắc chắn đây là một trò chơi rất thú vị, mới thu hút được nhiều loại người như vậy, kể cả con nhà tài phiệt lẫn con của gia đình trí thức._ Shiho nói tiếp_ Chưa kể đến có thể hung thủ đã đưa ra phần thưởng cực kỳ lớn, mà ko ai ko thèm muốn, dù là gia đình bình dân hay gia đình giàu có.

- Con người thường bị hấp dẫn bởi những điều không có thật_ Melkior đột ngột buông một câu với vẻ châm biếm_ Càng khó với tới thì càng lao đầu vào, dù biết là cầm chắc cái chết.

- Ông anh nói đúng_ Hakuba hơi nhướng mày lên_ Nhưng nếu không có sự kích thích đó thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa nữa, phải ko nào?

- Ấy mà tôi cảm thấy hình như câu này của anh còn có ẩn ý khác?_ Kaitou đưa tay lên xoa cằm, đôi mắt ra chiều suy nghĩ.

Đáp lại, Gin chỉ rít một hồi thuốc và đăm chiêu nhìn vào làn khói trắng lượn lờ đang tan nhanh trong không khí.

-Huhm được rồi_ Shinichi nhanh chóng hướng mọi người quay về chủ đề chính_ Vậy xem như chúng ta cũng tìm được một hướng để điều tra. Một trò chơi. Điều tiếp theo cần phải xác định, đó là trò chơi thật-theo kiểu của tên sát nhân, hay chỉ là một lý do để dẫn dụ các nạn nhân đến rồi sát hại?

-Là một trò chơi thật sự. Hung thủ đã kéo các nạn nhân vào trò chơi của hắn sáng tạo ra, thông qua đó lần lượt giết bọn họ._ Shiho nói ngay không do dự_ Bởi bức mail ngoài ghi rõ thời gian, địa điểm tập trung, còn cho họ biết cả số ngày họ cần để hoàn tất trò chơi. Nếu "trò chơi" chỉ là một lý do, hung thủ không cần phải thêm 7-10 ngày vào làm gì.

- Đó cũng là một giả thuyết có xác suất cao_ Hakuba tán thành_ Tuy nhiên nếu đi theo chiều hướng này, thì chúng ta sẽ phải tìm ra "trò chơi" đó như thế nào đây? Cực kỳ nan giải.

- Dù nan giải vẫn phải tìm_ Shinichi nói_ Vì hắn sẽ không dừng lại ở người thứ 9 đâu. Chúng ta phải ra tay trước khi xuất hiện thêm nạn nhân nữa.

- Hoàn toàn ko có đầu mối, tìm ở đâu?_ Kaitou lườm Shinichi mỉa mai_ Năm xưa muốn chơi đùa với cảnh sát, tôi còn gửi họ một tấm thiệp báo trước. Đằng này tên sát nhân biến thái đó thậm chí một tờ giấy trắng cũng ko buồn cho mình nữa.

- Hắn chỉ ko cho chúng ta thôi, những sẽ cho các nạn nhân tiếp theo_ Hakuba vỗ vỗ lên đôi cánh con Watson, trong khi Shinichi mỉm cười hài lòng.

- Chính xác. Chỉ cần chúng ta tìm ra ai được một người có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo của hắn, thì xem như có thu hoạch lớn rồi.

- Nói như cậu ai mà ko nói được_ Kaitou lè lưỡi_ Nhật Bản có cả triệu người, mò đâu ra "nạn nhân kế tiếp". Hắn ta chọn lựa ko theo một quy tắc nào cả.

- Việc này..._ Shinichi liếc về phía quầy rượu_ Chúng ta còn có ông anh Melkior ở đây mà.

Nghe tên mình bất ngờ được nhắc tới, Melkior thu hẹp đôi mắt xanh hướng về phía nhóm người đang ngồi trên ghế. Một dấu hỏi hiện lên trên mặt anh.

- Vụ truy tìm nạn nhân tiếp theo, bọn tôi đành nhờ anh đấy, Melkior._ Shinichi nhìn vào gương mặt lạnh băng của Gin, thoáng chút rùng mình.

- Tại sao?_ Melkior hỏi lại, cũng là câu mà chàng thám tử và cựu đạo chích đang muốn hỏi.

- Chẳng tại sao cả_ Shinichi mỉm cười_Tại tôi linh cảm anh chắc chắn sẽ làm được, với khả năng bẩm sinh của mình.

Shinichi định nói là khả năng sát thủ bẩm sinh, nhưng khi ra đến cửa miệng thì hai chữ sát thủ phải nuốt ngược vào trong. Vừa nói Kaitou ko soi mói quá khứ người khác, bản thân mình nói như thế thì giống như tự vả miệng mình vậy.

- Hừ, ngớ ngẩn._ Melkior cầm ly rượu Gin lên, nốc cạn, không tỏ ra hài lòng nhưng cũng không phản đối.

Phớt lờ hai gương mặt đang đần ra trên ghế, Shinichi nhìn Shiho mỉm cười.

- Shiho sẽ phụ trách phần tìm manh mối trên mạng. Không quá khó với em, phải ko nào?

Cô gái gật đầu, gương mặt vẫn duy trì sự lạnh lùng vốn có, nhưng dường như ko ai trong số bốn người đàn ông trong phòng cảm thấy buồn phiền về việc này.

- Vậy tạm thời chúng ta kết thúc tại đây nhé. Ngày mai 8:00, chúng ta sẽ tập trung lại xử lí dữ liệu tìm được.

- Khoan khoan, còn bọn tôi thì sao?_ Kaitou lớn tiếng phản đối, chỉ vào mình và Hakuba.

- Cậu có nhiệm vụ khác, có thể phát huy tài năng của mình đấy._ SHinichi nhếch khoé mắt lên một chút, tạo thành một nụ cười cực đểu nhìn Kaitou.

Bản năng siêu trộm lập tức giương lên cảnh giác. Kaitou hồ nghi nhìn Shinichi với dự cảm ko tốt lành.

-Nhiệm vụ ?

- Đột nhập nhà của 9 nạn nhân, trộm vài món theo danh sách tôi đưa._ Shinichi ném về phía Kaitou một tờ giấy, nhưng anh chàng ko thèm ngó mắt tới, mà chảy chồm lên.

- Cái gì? Đùa á?

- Không hề, chôm chỉa chẳng phải nghề của cậu sao? Giao cho cậu nhiệm vụ đúng sở trường thế còn đòi hỏi gì nữa?

- Cần bằng chứng thì cứ việc tới nhà mà xin, với địa vị và thân phận này muốn lấy bao nhiêu bằng chứng trong nhà chẳng được?_ Kaitou gần như hét vào mặt Shinichi.

- Nếu thế thì nói làm gì nữa. Có vài món ko tiện ra mặt xin về._ Shinichi bối rối gãi đầu.

Kaitou không hỏi nữa, bởi linh tính trong cậu đã ngăn lại. Nó mách rằng nếu buộc hắn nói ra cái thứ hắn muốn cậu trộm thì cậu chỉ có nước nhảy lầu ngay. Thay vào đó, Kaitou chộp lấy tờ giấy, trước khi tên Hakuba kia định nhoài người sang nhặt lên. Mở nó ra trong tâm trạng cáu bẳn, đôi mắt Kaitou suýt thì lọt khỏi tròng.

Chàng cựu đạo tặc này trợn mắt nhìn Shinichi với đôi mắt ngùn ngụt lửa hận thù, nhưng anh chàng thám tử đã nhanh chóng xoa dịu cậu.

- Tất cả chỉ vì vụ án. Vụ án. Cậu hiểu ko.

Kaitou nghiến răng, hươ nhẹ bàn tay phải, lập tức một ngọn lửa xanh bùng lên, tờ giấy hoá thành tro bụi ngay tức khắc. Shinichi vẫn đứng kế bên với nụ cười ngây thơ như bò đeo nơ.

- Được rồi, chúng ta giải tán thôi. Hakuba, tớ với cậu cũng có nhiệm vụ đấy nhé.

- OK._ Chàng trai tóc vàng gật đầu._ Tối nay tớ sẽ điều tra khu vực quanh trường học.

- Được, ngày mai gặp lại nhé, mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro