Chap 3: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi chung cư Kinda, năm người tản theo bốn hướng khác nhau, bắt đầu cuộc rượt đuổi với kẻ sát nhân bí ẩn.

Melkior leo lên chiếc Poscher 356A quen thuộc, lao vút đi không một lần ngoái lại. ( rất phũ phàng nhưng đúng chất anh Gin)

Shinichi lái chiếc Koenigsegg CCX, thẳng hướng tới sở cảnh sát Tokyo. Anh nhận được tin vụ án này đã làm rung động toàn nước Nhật, và sức ép dư luận lên cảnh sát Nhật đang tăng cao.

Hakuba cùng Watson đã yên vị trên chiếc Ascari A10, phóng ra khu vực đường cao tốc, hướng về khu rừng Natsumaka.

Chỉ còn lại hai người- Shiho và Kaitou, đang lững thững đi bộ trên vỉa hè. Shiho đi dọc về nhà tiến sỹ Agasa, còn Kaitou đang lẽo đẽo bám theo sát gót.

Năm phút sau, cô dừng lại trước một quầy tạp chí. Kaitou cũng dừng lại. Cô mua quyển tạp chí thời trang, Kaitou định rút ví trả thì thì bàn tay Shiho đã cản lại.

- Này, anh làm gì thế?

- Galant với quý cô- đặc biệt là những quý cô xinh đẹp, là điều bất cứ gã đàn ông nào trên đời cũng phải làm mà._ Kaitou nhe răng cười, đáp tỉnh rụi.

Shiho lắc đầu.

- Tôi ko phải là những quý cô mà anh nói.

- Why?

- Tôi là cựu Mafia_ Cô lườm anh với vẻ chế giễu.

Nhưng Kaitou lại càng cười lớn hơn nữa.

- Mafia và Đạo chích cũng là anh em ruột đấy.

- Anh em ruột thừa._Shiho trả tiền xong, quay lưng đi một mạch.

Cái đuôi kia vẫn ko chịu buông tha. Bực mình, cô đi loanh quanh suốt hai con phố, nhưng anh chàng vẫn rất dai dẳng, ko hề tỏ ra mệt mà còn cười nói huyên thuyên suốt ngày. Cuối cùng, hết kiên nhẫn, cô đứng lại.

- Anh ko mỏi chân sao?

- Đi cùng người đẹp thì mỏi chân chỉ là chuyện nhỏ_ Kaitou tỉnh bơ.

Shiho trợn mắt nhìn anh.

- Thế anh định theo tôi đến bao giờ.

- Nếu tôi nói là mãi mãi thì sao nhỉ?_ Anh chàng nheo mắt tinh nghịch.

Suýt chút là Shiho cắn vào lưỡi mình vì sốc. Suy nghĩ uy nhất của cô lúc này là" thật muốn véo vào mặt hắn xem da mặt dày cỡ nào". Đây không phải là lần đầu tiên Shiho "bị" người ta tấn công, nhưng trắng trợn như thế này thì...

- Thời buổi này xã hội rất nguy hiểm, tôi phải nhìn thấy em về nhà an toàn mới yên tâm.

Kaitou bắt hai tay ra sau gáy, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc. Đôi mắt nâu ánh lên những tia ấm áp. Shiho thầm thở dài, không còn cách nào khác là quay ngược lại hướng về nhà.

- Chẳng phải anh có nhiệm vụ đi lấy bằng chứng sao?

- Tôi là người sống và làm việc trong bóng tối_ Kaitou trả lời, vô tình câu nói này lại khiến Shiho sững lại một chút.

Anh ta cũng giống như mình., cô nghĩ và cảm thấy hơi buồn cười.

Khi về nước, cô chưa từng nghĩ những người đồng nghiệp của mình lại đặc biệt đến thế. Mỗi người đều có quá khứ, có bí ẩn, có xuất thân khác nhau, nhưng trái đất tròn lại đưa họ về bên nhau. Đó là sự sắp đặt của số phận ư?

-o-

Shinichi vừa lái xe, vừa bấm điện thoại cho Ran.

"Hey, anh đã về sáng hôm nay, nhưng công việc còn lộn xộn lắm. Chắc ko tới tìm em được"

"Anh thì lúc nào mà chẳng công việc với vụ án? Đang ở đâu thế?"

" Vừa ở sở cảnh sát về, giờ phải ghé qua nhà các nạn nhân để lấy manh mối. Thôi gặp lại em sau nhé."

"Hey, khoan Shin...", tiếng điện thoại tút tút bên kia đầu dây, làm Ran chán nản thở ra một hơi dài.

Nhưng ngay lập tức, bức mail lại hiện về trong đầu. Có lẽ anh ấy phải giải quyết xong sớm để giành thời gian cho mình vào ngày 13 này chăng?

Ran mỉm cười, nhấc điện thoại lên, và gọi cho Sonoko.

-o-

Hakuba nheo mắt nhìn ngôi nhà bỏ hoang cũ kỹ, nơi phát hiện xác nạn nhân đầu tiên. Chung quanh hầu như chỉ có cây cối và rừng rậm. Căn nhà này có lẽ là do những thợ kiểm lâm năm xưa dựng nên để có chỗ trú chân tạm thời. Tuy nhiên xét niên đại, chắc cũng bỏ hoang hơn ba chục năm rồi.

Watson lượn một vòng trên không, xung quanh căn nhà, trước khi trở về đậu lên tay chàng trai, cọ cọ cái mỏ nhọn vào tóc cậu.

"Không có ai khả nghi hả? Tốt lắm", Hakuba gãi gãi lên cổ con chim ưng, khiến nó rên rì rì thích thú. Anh đẩy cánh cửa xập xệ, bước vào.

Cái xác đầu tiên được phát hiện phát hiện cách đây mười ngày, trong tình trạng cơ thể trần truồng bị ghim trên tường bằng hai hàng đinh lớn, đầu bị cắt và nhét vào bụng, hai chân bị đứt nằm bên cạnh những tròng mắt rướm máu.

Vì nạn nhân bị phanh thây quá khủng khiếp như thế nên ko ai đoán được chính xác lí do vì sao nạn nhân chết, bởi lẽ trên người ai cũng đều có những vết thương chí mạng nhưng lại khác nhau, như vỡ sọ, thủng tim, bị chém hoặc đâm. Chỉ có một điểm giống nhau là đều bị xẻ ra nhiều khúc rồi vứt lăn lóc ở một nơi nào đó.

Mặc dù đã giải quyết hàng ngàn vụ án, nhưng cách giết người ghê rợn như vậy thì đúng là lần đầu anh mới gặp. Linh tính mách bảo anh, đây ko đơn giản chỉ là một vụ án bình thường, và kẻ nấp đằng sau tất cả-không đơn giản chỉ là một tên sát nhân bệnh hoạn.

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hăng hắc của tử thi thối rữa, và mùi tanh nồng của máu.

Những vũng máu đã khô thấm đỏ trên tường và sàn, khiến Hakuba không khỏi cảm thấy chút ghê rợn.

-Ríuuu..Ríu...

Watson thình lình đập cánh, cất lên tiếng kêu hoảng hốt. Hakuba- theo phản xạ, quay lại, rút khẩu súng trong túi ra chĩa thẳng về phía trước.

-Á...?

Một thằng nhóc chừng 12 tuổi, trừng trừng nhìn Hakuba với đôi mắt đen láy mở to, sau đó nó liếc sang Watson đang vỗ cánh kế bên. Hakuba thở phào, cất súng vào túi và vỗ nhẹ lên đầu Watson. Con chim lập tức im lặng, rù rì vào ngực anh.

- Đừng sợ, anh là...cảnh sát.

Thằng bé hình như đã kịp hoàn hồn lại, lấy tay đập đập ngực.

- Vâng...

- Sao em lại ở đây? Em ko sợ à?_ Hakuba bước tới, khom xuống hỏi._ Ở đây từng có người chết đó.

Nó lắc đầu.

- Không, vì đó là anh trai em.

- Anh trai?_ Hakuba nheo mắt_ Ồ, vậy ra em là Tsumiya Hikaru, em trai của Tatsuya Hikaru?

Thằng bé lùi lại một bước, cảnh giác.

-Sao...anh biết?

-Đã nói anh là cảnh sát._ Hakuba đứng thẳng dậy, mỉm cười, rút trong ví ra "thẻ cảnh sát" đặc biệt của mình. Đứa bẻ ngóc vào chỉ thấy chi chít chữ Anh, nhưng nó đọc được chữ Investigative Team ( nhóm điều tra). Nó gật đầu.

- Anh ko phải cảnh sát Nhật sao?

- Oh, anh mới chuyển về Nhật cách đây vài ngày. Em vẫn chưa nói anh biết, sao em lại tới đây?

Thằng bé im lặng, cắn môi ra vẻ suy nghĩ dữ dội. Hakuba mỉm cười, vỗ vai nó.

- Em có muốn tìm ra thủ phạm giết anh trai mình ko?

Nó ngẩng lên nhìn anh, sau đó, trước sự bất ngờ của Hakuba, nó lắc đầu.

- Tại sao? _ Hakuba hỏi.

-Vì...

Nó ngập ngừng, sau đó lại cúi đầu. Chợt, Hakuba búng tay, Watson vỗ cánh bay lên, sau đó đậu lên vai cậu bé, người đang nhìn con chim đầy sửng sốt.

- Watson là một cộng sự đặc biệt của anh, có biết vì sao ko?

Thằng bé nhìn con chim to lớn đang ở trên vai mình với chút hoảng sợ, lắc đầu.

- Vì nó luôn luôn nói cho anh biết sự thật, và luôn luôn giúp đỡ anh tìm đến với sự thật. Watson còn có khả năng phân biệt người tốt kẻ xấu nữa.

- Anh nói dối, làm sao như thế được._ Thằng bé lên tiếng phản đối, con chim đập cánh bay một vòng trước khi trở về bên cạnh Hakuba.

Hakuba để con chim cọ cọ đầu vào tai mình, sau đó gật gật đầu nhìn Tsumiya.

- Watson bảo em là đứa trẻ ngoan, nhưng lại khá nhút nhát. Em thích chơi bóng chày và vừa ăn bánh rán ở đầu phố Tanjiku, phải ko nào?

Thằng bé há hốc mồm nhìn Hakuba.

- Nó..anh nghe được tiếng chim à?

- Có thể cho là vậy._ Hakuba cười_Watson còn nói em có một bí mật đang che giấu và em đang rất hoảng sợ với điều đó. Nó muốn anh giúp em.

Lần này, mặt thằng bé chuyển sang màu xanh lét. Nó nhìn chòng chọc vào con chim lông lá với đôi mắt sợ hãi xen lẫn khó tin.

Chàng thám tử vẫn nhìn nó với sự kiên nhẫn.

Rốt cuộc, nó cũng thở dài, thò tay vào túi quần, rút ra một vật trước sự sửng sốt của Hakuba.

-o-

Shiho nhìn vào những dòng comment trong một trang web. Sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng, những giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán đang cau lại.

Cô vội vã lưu trang web vào máy và in ra giấy.

-o-

Đối với Kid1412 mà nói, buổi "săn đêm" lần này là nỗi nhục nhã nhất cuộc đời siêu trộm. Bàn tay ngọc ngà của anh đã từng sò mó qua bao nhiêu thứ trân châu bảo vật quí giá, giờ đây lại làm cái việc...xấu hổ ko biết để đâu cho hết này. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh tiếng ngàn năm của mấy đời ông cố ông sơ truyền lại, sẽ phút chốc bị ném xuống ống cống và trôi xa mãi mãi luôn. Kid nghiến răng ken két, tự hỏi đã phạm lỗi gì với tên Shinichi Kudou đó mà hắn bám theo anh như oan hồn vất vưởng, phá hoại chuyện tốt của anh hết lần này đến lần khác. Năm xưa hắn là thám tử, anh là đạo chích thì ko nói, nhưng giờ chung đội chung nhóm mà hắn cũng trù dập anh nữa.

Kid nhẹ nhàng đáp xuống ban-công một căn nhà tối. Thu cánh lượn lại, anh hiên ngang đẩy cửa bước vào, sau khi đã thả vài chục luồng hơi mê bên trong.

-o-

Melkior đốt đến điếu thuốc thứ 7, vắt chân lên bàn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của các nạn nhân, bên cạnh là chiếc laptop đang load dữ liệu, chạy đến 46%.

Đôi mắt anh nhìn xa xăm ngoài bầu trời đêm rộng lớn, thấp thoáng đằng xa là đôi cánh trắng của gã đồng nghiệp cựu đạo chích.

Anh nhếch mép, nhưng khuôn mặt ko có ý cười. Đôi mắt xanh lạnh lẽo chăm chú vào tấm ảnh thứ 6, với một dấu gạch chéo màu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro