Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì chiến sự vẫn chưa yên nên mọi nghi lễ ngày Tết đều được cắt giảm. Bữa cơm đoàn viên vốn nên quây quần cùng nhau nhưng do vương phi và Chuyển Chuyển bất hòa nên cũng bị hủy luôn, ai ở viện nấy đón giao thừa.

Mấy bà vợ thì không sao, chỉ khổ Tề vương. Đầu tiên, y phải đến chỗ vương phi Vi thị ăn mấy miếng, sau đó lại đến Tử Trúc Lâm với Chuyển Chuyển. Lúc ở cạnh vương phi, y phải lễ độ cung kính, bởi lẽ Vi phi xuất thân không tầm thường, dù sau này y có đăng cơ thì cô ta cũng là chọn lựa thỏa đáng cho ngôi hoàng hậu. Đến chỗ Chuyển Chuyển thì thoải mái hơn nhiều, Chuyển Chuyển là người không câu nệ tiểu tiết, đố số uống rượu trò gì cũng chơi, vậy nên đón giao thừa ở đây cũng vô cùng náo nhiệt.

Liên Đăng tựa ghế uống trà nghe hát, dàn kĩ nhạc đang khẽ ngân nga lời hát ở trong đình, cách một hồ nước nhỏ. Cô chống cằm lắng nghe, họ đang hát về non sông quốc gia và cả nỗi sầu nhớ quê. Thật ra đến giờ, cô nhớ nhớ quãng thời gian ở Đôn Hoàng. Dù bây giờ đã có cuộc sống yên ổn, có cơm ngon áo đẹp, cô vẫn hằng khắc ghi kí ức được lao băng băng trên cồn cát.

Nô tì dâng đĩa kem Tô Sơn lên, đĩa kem được làm thành hình hoa mẫu đơn rất độc đáo. Cô quay sang nhìn, là Tề vương cho người đưa tới, bèn gật đầu cảm ơn y. Tề vương hỏi: “Sao hôm nay Đàm Nô không có mặt thế?’

Chuyển Chuyển cười đáp: “Lang quân của cô ấy nhớ nhung da diết nên cố ý đón tới phủ tướng quân rồi.”

“Ồ. Chờ chiến trận qua đi, chắc chuyện vui cũng tới thôi. Đàm Nô và Liên Đăng đều định cư ở Trường An, nàng cũng không cần suốt ngày ầm ĩ đòi về Khâu Từ nữa.”

Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, không biết vô tình hay cố ý đều phải nhắc đến Liên Đăng, cô nghe xong vẫn không có phản ứng gì, chỉ tập trung nghe nhạc. Đêm dần sâu, ngồi lâu cũng hơi mệt, cô che miệng ngáp: “Thực sự không trụ nổi nữa. Thứ cho em cáo từ trước.” Nói đoạn, cô đứng lên hành lễ bái chào, kéo dây lụa thướt tha rời đi.

Chỗ cô ở tên là Lộc Cảng, rất xứng với Cửu Sắc. Lúc cô đi, nó đang lững thững đi dạo trong rừng trúc. Trông thấy cô, nó lập tức nhảy đến trước mặt. Liên Đăng vỗ đầu nó, dẫn nó trở về. Trời đêm nay trăng mờ sao thưa*, đèn màu được đặt dọc đường đi khiến nền gạch xanh họa tiết hoa sen cũng nhuốm màu lấp lánh. Cô thở dài nói với Cửu Sắc: “Mày nói xem lúc về, Đàm Nô có nhắc đến chuyện thành thân với tao không nhỉ?”

Cửu Sắc không hiểu lời cô, ánh mắt mờ mịt. Liên Đăng kiên nhẫn nói: “Mày đi ra với tao, chuyện cưới xin sau này tính sao đây? Hai ngày nữa chúng ta tới vườn hươu chọn một cô nương xinh đẹp làm vợ mày nhé?”

Lần này Cửu Sắc đã hiểu, nó chẳng hề giấu giếm, vui ra mặt nhảy tưng tưng lên. Liên Đăng bật cười: “Lấy vợ vui đến thế cơ à.” Đoạn, cô búng sừng nó: “Đồ kém tắm!”

Sắp đến giờ Tý, màn đêm dày đặc, sương mù mịt mờ giăng kín lối, tựa tầng sa che phủ gương mặt. Cô bảo nó đi nhanh lên, đến dưới thềm, cô cởi giày, chỉ đi tất lụa trên sàn nhà. Cô đến chỗ chiếc hộp cạnh cửa sổ, lấy hai miếng bánh bã đậu, nằm nhoài dưới thềm đút cho nó, khẽ nói: “Ăn xong rồi đi ngủ đi, đừng đi lung tung nữa, ngày mai gặp.”

Tai Cửu Sắc chợt rung lên, nó quay phắt sang nhìn chỗ cổng viện. Cô nhìn theo tầm mắt Cửu Sắc, một người chậm rãi bước ra khỏi bóng tối bên ngoài bức tường, người ấy bận áo lụa móc vàng vân bạc, eo thắt đai ngọc, tóc chàng ta dài hơn trước kia rất nhiều, gần chạm vạt áo. Có cơn gió thoảng qua, mái tóc bay phất phơ, bóng dáng ấy tựa ảo mộng, không giống vật hiện hữu trên thế gian.

Liên Đăng chống người đứng dậy, lui về sau hai bước, nhìn chàng ta với vẻ đề phòng. Chàng ta chậm rãi bước tới ánh sáng, gọi tên Cửu Sắc. Cửu Sắc tung tăng chạy tới, đi được một nửa lại nhớ ra gì đó, dừng bước nhìn sắc mặt Liên Đăng. Liên Đăng mặt mày lạnh tanh, quay người vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Cô vẫn còn ghét chàng ta, không muốn trông thấy chàng ta. Nửa đêm nửa hôm không mời mà tới, giao tình giữa chàng ta và Tề vương tốt đến mức để mặc chàng ta tự do lui tới ư? Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, gỡ búi tóc, lòng hơi rối bời. Bóng chàng ta dần in lên giấy hoa đào, đèn lồng lắc lư, chiếc bóng cũng lung lay theo. Quốc sư gõ cửa: “Liên Đăng, hôm nay là giao thừa, nàng không muốn ở bên tôi sao?”

Cô ghét cái giọng điệu này của chàng ta, dường như mọi thứ trước đó chỉ là do cô trẻ con giận dỗi, muốn ầm ĩ với chàng ta. Quốc sư cứ hờ hững với hậu quả mà chàng ta đã tạo ra, đến cuyện mất con cũng nói cho qua nhẹ tênh. Cô gằn giọng đáp: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không muốn gặp quốc sư, tại sao quốc sư cứ bám rít tôi như âm hồn không tan thế?”

Quốc sư buồn bã nói, giọng điệu không nhanh không chậm: “Cuộc đời nàng trước giờ luôn buộc chặt với tôi, bây giờ muốn bứt ra đã không kịp nữa rồi.”

Liên Đăng tóm cây trâm bích ngọc lên, nói với vẻ bực tức: “Tôi không nợ nần quốc sư một xu một cắc nào, tôi cho rằng ngày ấy ở phường Nhân Đức, tôi đã nói rõ mọi thứ rồi. Quốc sư còn đến làm phiền nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Chàng ta lặng thinh, chiếc hình in trên giấy hoa đào cúi đầu xuống. Chàng ta ta khẽ nói: “Tôi không chấp nhận. Lời chấm dứt nàng nói không được tính. Đúng là nàng không nợ nần gì tôi nhưng tôi lại nợ nàng rất nhiều. Tôi còn nợ nàng, nên nàng không thể từ chối tôi được.”

Cô thực sự thấy rất phiền chán: “Tôi không cần quốc sư trả nợ. Chuyện giữa chúng ta đã qua rồi thì thôi, sau này không còn liên quan đến nhau nữa, được không? Quốc sư có thể tìm cô gái khác, thân phận quốc sư cao quý như thế, con gái chạy theo quốc sư xếp thành hàng dài, hà gì không phải tôi thì không được? Cầu xin quốc sư hãy buông tha cho tôi. Nếu còn niệm chút ân tình xưa kia thì xin quốc sư hãy nương tay, chừa cho tôi con đường sống!”

Quốc sư bấu chặt song cửa, lòng đau thắt lại. Chàng ta không dám nóng lòng giảng hòa quá, một lát sau mới nói: “Tôi không ước mong xa vời nàng sẽ yêu tôi, chỉ mong nàng tha thứ cho tôi. Chờ xử lí xong kẻ đã làm nhục nàng, tôi muốn ở bên cạnh nàng, không cần nàng làm gì hết, để tôi được thấy nàng là được rồi.”

Nhắc đến vị quốc sư kia, lòng cô lại ngập tràn nỗi ô nhục. Chẳng phải tất cả đắng cay nhục nhã mà cô phải chịu đều do chàng ta hại hay sao? Cô có thể cảm thông chuyện chàng ta triệu vong hồn để kéo dài tính mạng, cũng tán thành chàng ta làm thế. Nhưng chàng ta không nên bỏ mặc cô, vứt cô cho một người giống hệt chàng ta, khiến cô thương y chẳng chút ngần ngại, khiến cô làm nũng yêu kiều với y. Mặt mũi cô đã mất sạch, bây giờ chàng ta tới sám hối cũng còn tác dụng gì?

“Tại sao quốc sư lại trách người khác. Chẳng phải tất cả mọi thứ đều do chính quốc sư gây ra hay sao? Ân sư của quốc sư vốn lục căn thanh tịnh, do bị tôi quyến rũ nên mới lạc bước hồng trần, hết thảy đều do quốc sư mà ra. Quốc sư vứt tôi lại thì phải nghĩ đến có ngày hôm nay, uổng cho quốc sư tính được thiên cơ mà đến đạo lí đơn giản như vậy cũng không hiểu được. Đạo hạnh trăm năm của quốc sư cũng chỉ đến thế mà thôi.” Cô cười gằn: “Quốc sư về đi, tôi nói nhiều thành ra lại như vẫn còn tình cảm với quốc sư.”

Nỗi đau thương khiến lòng cô đã nguội lạnh, bây giờ cô nói chuyện chẳng hề để tâm đến cảm nhận của chàng ta, vậy nên cô đã thật sự hết hi vọng với chàng ta rồi. Nhưng còn chàng ta, chàng ta biết làm sao đây? Cô có thể toàn thân rút lui nhưng chàng ta lại không thể. Cô còn cuộc đời rất dài, chàng ta thì đã chẳng thể trông mong được yêu thêm lần nữa. Thế nên khi đi đến điểm cuối sinh mệnh, chàng ta cũng chỉ có mình cô thôi.

Chàng ta cố gắng không để cảm giác thất vọng đánh bại, vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, hạ mình van nài cô: “Để tôi vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Trước kia chàng ta không sợ lạnh bởi vì cơ thể không có độ ấm, mùa đông giá rét hay ngày hè oi nực cũng chẳng khác gì nhau… Cô nhắm mắt lại, như thế thì sao, bây giờ, đúng sai đều đã không còn liên quan đến cô nữa. Cô quay mặt đi, không nhìn chàng ta nữa: “Quốc sư về đi, tôi phải đi ngủ rồi.” Cô nhấc váy đi tới thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Quốc sư vẫn đứng yên, thức sự không còn cách nào khác, định xông vào: “Tôi vào nhé, cho tôi sưởi ấm một chút rồi sẽ đi.’

Đương nhiên là Liên Đăng không đồng ý, đang định từ chối thì thấy chốt cửa đã bị lỏng ra, chàng ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, quần buộc ống màu tím nhạt nổi bật trên tất lụa trắng như tuyết.

Nội lực hồi phục rồi nên chàng lại ngông cuồng tự cao tự đại như xưa. Ánh đèn hắt lên gương mặt chàng ta, đường nét xinh đẹp thanh tú, sóng mắt dập dềnh. Chàng ta khẽ gọi: “Liên Đăng…”

Cô vô cùng tức giận, đứng trên nệm gấm, đầu tóc rối bù, trầm giọng quát: “Sao quốc sư lại vô lễ đến vậy? Tôi đã cho quốc sư vào chưa?”

Chàng ta xoa tay, nét mặt hơi bối rối: “Tôi lạnh lắm, đứng ngoài lạnh đến không chịu nổi nữa…”

Cô vồ chiếc đĩa sứ trắng trên bàn trang điểm, ném qua: “Quốc sư có chết cũng liên quan gì đến tôi. Tôi ghét cái kiểu thích sao làm vậy của quốc sư, quốc sư ra ngoài cho!”

Trong đĩa có nhúm hoa mơ. Cô là hậu duệ hoàng thất, sau khi quay lại với cuộc sống sung túc ổn định, cô nhanh chóng vẽ vời mấy thứ thẩm mĩ tao nhã. Đặt lọ hoa mơ trên bàn trang điểm trông hết sức ngớ ngẩn, chi bằng đặt trong đĩa sứ trắng. Song lúc nóng giận, cô không quan tâm được nhiều đến thế, vớ được cái gì là đập cái đó, nước trong đĩa bắn đầy người quốc sư, chàng ta không hề tránh đi, càng tránh càng khiến cô giận hơn. Liên Đăng trợn trừng mắt, chàng ta ngắm nhìn cô, dáng vẻ lạnh nhạt, cô độc ấy không phải Liên Đăng mà chàng ta từng quen. Cô từng có con, từng làm mẹ, dù cho chỉ là một thoáng ngắn ngủi nhưng vẫn khiến cô khác xưa, cô trầm lắng hơn, mang vẻ đẹp vững vàng. Chàng ta phát hiện ra bất kể thái độ của cô ra sao, sự mê đắm dành cho cô chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi, cô đã định sẵn là vết sẹo trong lòng chàng ta. Quốc sư lẩm bẩm: “Tiếc là tôi không nhìn rõ lòng mình sớm hơn…”

Nghe vậy, cô chỉ thấy chàng ta thật ngông cuồng. Cô cau mày nói: “Xin quốc sư tự trọng, đây là khuê phòng của tôi. Thứ cho tôi không giữ khách, mời quốc sư ra ngoài.” Chàng ta vẫn giả điếc khiến cô càng giận hơn, hét gọi Cửu Sắc.

Cửu Sắc hoàn toàn đứng về phe cô. Lúc trước nó đã chọn vứt bỏ chủ cũ, bây giờ cũng vẫn thế. Nó vẫn luôn quanh quẩn ngoài hiên, nghe thấy cô gọi thì lập tức cắm cúi xông tới, mặc kệ là ai, cứ nhắm thẳng mà húc sừng vào.

Quốc sư hơi buồn bực, quát to: “Đồ hỗn xược. Mi làm phản rồi!”

Uy nghiêm của quốc sư khiến hươu ta hoảng sợ như đụng phải khiên sắt, khuỵu chân xuống.

“Nhìn bổn tọa.” Chàng ta lại mắng, chú hươu miệng hùm gan sứa ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn chàng ta. Quốc sư quặm mặt nói: “Thần cung đang thiếu nhung hươu, sừng mày to quá, đến lúc cưa đi rồi. Sức khỏe bổn tọa không tốt, cần máu tim hươu, mi tự tha cái bát tới đây!”

Lời này dọa Cửu Sắc sợ mất hồn mất vía. Nó hốt hoảng xin Liên Đăng giúp đỡ, mắt ngân ngấn nước.

“Còn dám xía vào nữa không”

Nó lắc đầu.

“Còn dám làm càn nữa không?”

Nó lại lắc đầu.

Chàng ta chỉ bên ngoài, quát: “Ra ngoài.”

Cửu Sắc như được đại xá, nhanh chóng chạy tót đi, nhoáng cái đã không thấy đâu.

Cứu binh bỏ chạy giữa đường khiến Liên Đăng hơi thất vọng, lại càng thấy ghét vẻ ngang ngược của chàng ta. Cô ôm tay áo, nói: “Đây là phủ đệ của ngời khác, quốc sư diễu võ dương oai cho ai xem vậy?”

Chàng ta chẳng hề để tâm đến lời lẽ cay độc của cô, chỉ thở dài nói: “Nàng còn nhớ giao thừa năm ngoái không? Tôi dẫn nàng đi ăn mì, ngắm pháo hoa. Bây giờ nhớ lại mà ngỡ như đã cách một đời. Tôi thường nghĩ nếu sau lần ấy, tôi từ bỏ kế hoạch thì nhất định mọi chuyện đã khác. Rất lâu về trước, tôi từng tính cho mình một quẻ, tôi có tình kiếp khó độ. Sau đó nàng xuất hiện, tôi không dám tính gì nữa, sợ sẽ ứng kiếp. Tiếc là cuối cùng vẫn không tránh thoát.” Chàng ta dần nói chậm lại, đến gần cô hơn: “Liên Đăng, chúng ta đừng giày vò nhau nữa. Những chuyện tôi làm sai, nàng trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi sẽ chịu hết, chỉ mong có thể quay lại như trước kia…”

Cô tránh khỏi cái chạm của chàng ta, biết có tranh luận cũng chẳng đi đến đâu, bèn cố lấy lại bình tĩnh nói: “Thôi. Tôi không cãi nhau với quốc sư nữa, chuyện trước kia coi như đã chấm dứt, tôi tha thứ cho quốc sư. Từ nay trở đi, chúng ta không ai nợ ai, tôi không oán trách, cũng không hận quốc sư. Quốc sư về Thái Thượng thần cung, tiếp tục làm tốt chức trách của quốc sư đi. Đừng tới tìm tôi, đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa chính là sự bù đắp lớn nhất dành cho tôi. Như thế được không?”

Đúng ra, chàng ta nên thấy hài lòng, nhưng chàng ta biết thứ mình mong chờ còn hơn thế. Cô đang ở ngay trước mặt mà chàng ta không dám ôm cô, không dám hôn cô. Cô đã hoàn toàn ta buông tay chàng ta. Một khi con gái không còn yêu nữa thì sự xa cách sẽ thể hiện qua từng chi tiết nhỏ. Lòng cô đang càng ngày càng xa chàng ta. Chàng ta hoảng loạn, phải làm thế nào mới níu giữ được cô lại đây? Chàng ta không biết, chỉ còn cách không ngừng đeo bám cô.

Liên Đăng tránh né, chàng ta không nề gian khó mà tiến lên: “Nàng vẫn còn tình cảm với tôi. Hãy nói cho tôi phải làm sao mới hóa giải được oán hận của nàng, tôi sẽ làm theo.”

Cô muốn bảo chàng ta đi, sao chàng ta lại cứ cố tình né tránh trọng điểm thế? Lâm Uyên kéo dây lụa áo cô càng khiến cô thấy phản cảm đến tột độ, phẫn nộ làm mờ lí trí, trong khoảnh khắc nào đó, sát khí đã nổi. Liên Đăng nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bảo ông cút đi!”. Truyện Hot

Chàng ta không hề nhúc nhích, bất chợt, chàng ta kéo cô vào lòng. Quốc sư tựa kẻ bị chôn vùi trong sa mạc, trái tim đã khô cằn rạn nứt nay bỗng được tưới đẫm suối nguồn, nỗi hạnh phúc ấy khiến người ta như muốn phát điên. Vẫn là mùi hương ấy, mùi hương của Liên Đăng. Chàng ta vùi mặt nơi cần cổ cô, nhưng còn chưa cảm nhận được bao nhiêu đã thấy bụng đau nhói lên. Chàng ta cúi đầu nhìn, cây trâm ngọc bích của cô đã cắm sâu vào bụng, máu chảy ra, thấm đẫm áo bào. Chàng ta hoảng hốt nhưng không hề tức giận, chỉ không dám nhìn nơi ấy, tay lần mò vết thương cố gắng cầm máu.

Nụ cười hờ hững hiện trên mặt cô: “Tôi nói rồi, nếu quốc sư không đi thì tôi sẽ không khách sáo nữa. Chẳng phải quốc sư muốn bù đắp cho tôi sao? Vậy thì chết đi! Chỉ khi quốc sư chết mới có thế xua tan cơn giận của tôi.”

Chàng ta gắng cười: “Vết thương thế này không làm tôi chết được. Nếu nàng muốn giết tôi…” Chàng ta chợt tuốt thanh Kim thác đao trên bàn, ném qua cho cô: “Thì hãy dùng cái này.”

Tốc độ của cô rất nhanh, chỉ chớp mắt đã kề lưỡi đao lên cổ chàng ta: “Chắc quốc sư sẽ không cho rằng tôi không nỡ giết quốc sư đấy chứ?”

Vết thương đau đớn dữ dội, phần bụng bị đâm sâu hoắm, gió lạnh thốc tới. Chàng ta cắn răng cố chống đỡ, cho dù phải đổi bằng cả tính mạng cũng phải đánh cược một lần. Chàng ta cược cô vẫn chưa hoàn toàn vô tình với mình. Lâm Uyên ngẩng đầu lên, khiến lưỡi đao ép vào sâu hơn. Cô cách chàng ta rất gần, có thể cảm nhận được hơi ấm trên người cô. Được thế này là đủ rồi, chàng ta nản lòng nghĩ. Mọi chuyện tồi tệ đến mức này quả thật cũng nằm ngoài dự tính của chàng ta. Bây giờ, tình cảm của chàng ta tựa như rút củi đáy nồi, biết rõ sẽ khiến mình bị thiêu cháy nhưng cũng chẳng bận tâm được nữa.

“Nàng muốn giết thì cứ giết đi. Chết trong tay nàng cũng không oan gì.”

Lưỡi đao của cô lại ấn xuống sâu thêm: “Nếu thật sự muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho quốc sư.”

Liên Đăng cảm thấy khó lòng kiềm chế được bản thân, tính cách của cô có phần khát máu, cũng chẳng biết là do đâu. Có giọng nói đang kêu gào trong lòng cô, giết chàng ta, giết chàng ta rồi thì mọi ấm ức, mọi điều không cam tâm đều tan biến. Cô siết chặt cán đao, cổ họng khô khốc, dường như chỉ có máu mới giải được cơn khát của cô.

Chàng ta không hề giãy giụa, giọng điệu bình thản: “Vốn dĩ công lực của tôi phải mất nửa năm mới khôi phục được. Tôi đã dùng biện pháp không mấy hay ho để khôi phục công lực chỉ trong bốn mươi ngày. Tôi từng nói với nàng, ba năm sau khi cơ thể ấm lên, đại nạn sẽ tới. Nhưng bây giờ… tôi chỉ còn còn ba tháng thôi.” Chàng ta nhắm mắt lại: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, nàng muốn giết thì cứ giết đi!”

Liên Đăng giật mình, bỗng hoàn hồn. Ba tháng… chỉ còn ba tháng nữa… Tốc độ hồi phục của chàng ta đúng là rất khó tin. Lần trước gặp nhau, chàng ta vô cùng yếu ớt, theo đó thì phải mất ít nhất nửa năm mới hồi phục được. Vậy thì biện pháp không mấy hay ho mà chàng ta nói chắc chắn sẽ gây ra tổn thương lớn nhất.

Cô nhìn chàng ta với vẻ ngờ vực. Quốc sư đưa mắt xuống nhìn cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương trìu mến. Cô sợ nhìn thấy điều ấy, vội đánh mắt đi chỗ khác, lưỡi đao xẹt qua bên tai chàng ta. Lưỡi kim thác đao tựa sương thu, nhẹ nhàng cắt đứt một lọn tóc chàng ta. Cô thu đao, lùi bước: “Nếu chỉ còn ba tháng nữa thì tội gì tôi phải gánh tội giết người! Coi như lọn tóc này chịu tội thay cho quốc sư. Hôm nay đến đây thôi. Quốc sư đi hoặc là tôi đi, tùy quốc sư chọn.”

Chàng ta ngã chí. Cô tuyệt tình đến thế, nhưng chàng ta vẫn chẳng thể trách cô.

Giờ Tý đã đến, pháo hoa sặc sỡ nở đầy trời, chiếu sáng giấy hoa đào trên khung cửa. Đương đông giá rét, ép cô rời đi, thân gái một mình không được an toàn cho lắm. Chàng ta đè vết thương, gật đầu: “Nàng ở lại, tôi đi!”

Nghe vậy, Liên Đăng dịch người, không thèm liếc chàng ta lấy một cái. Lòng chàng ta ngập nỗi bi thương. Lâm Uyên tập tễnh đi ra, đến dưới hiên, chàng ta ngoái lại nhìn, cô đã đóng sầm cửa lại.

Liên Đăng ngồi lặng thinh nghe tiếng bước chân chàng ta xa dần, cuối cùng thở phào một hơi.

Giằng co với chàng ta khiến cô như vừa trải qua trận chiến sinh tử. Cô phải tập trung toàn sự chú ý, quả thật còn mệt mỏi hơn làm bất cứ chuyện gì. Liên Đăng bưng hai tay che mặt, cảm giác cơ bắp bả vai đau nhức giật bình bịch, phải mất một lúc mới lấy lại được sức lực. Cô ráng lết người toan về giường, lại lơ đãng trông thấy lọn tóc rơi trên chiếu. Cô giật mình, ban nãy rõ ràng tóc chàng ta vẫn còn đen nhánh, sao vừa rơi xuống đất đã đổi màu rồi? Do ánh nến không thật màu chăng? Cô ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ, giơ tay định chạm vào, giữa chừng lại rụt về như bị lửa đốt. Do dự mãi, cuối cùng cô vẫn nhặt lên. Không sai, mái tóc trong tay cô đã bạc trắng. Lòng cô quặn lại, vậy là chàng ta đang già đi nhanh hơn ư? Chỉ vì muốn mau chóng hồi phục như xưa mà tự hại mình như thế, có đáng không?

Cô nhìn chằm chằm lọn tóc hồi lâu, bỗng bật cười đầy châm chọc. Chàng ta kế đa đoan, ai biết được chàng ta lại đang dùng thuật che mắt gì? Nghĩ đến đây, cô thấy mình bị lại chàng ta lừa thêm lần nữa. Cô mở cửa, thẳng tay ném lọn tóc ra ngoài.

Lâm Uyên không hề đi xa, chỉ quanh quẩn gần đây như cô hồn dã quỷ. Dù đang bị thương nhưng chàng ta vẫn không muốn rời đi. Chàng ta đứng trong bóng đêm quan sát căn phòng ấy, biết cô ở trong, lòng chàng ta cũng thấy yên tâm.

Đột nhiên, cửa mở ra, chàng ta lập tức vui vẻ. Có lẽ cô chỉ cứng miệng thôi nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ chàng ta, cô mở cửa để xem có phải chàng ta đã đi xa, không chừng còn đuổi theo. Quốc sư hào hứng hẳn lên, quên cả cơn đau. Ai ngờ tất cả chỉ là mơ tưởng hão huyền của chàng ta. Tay áo thụng của cô phất lên, tựa như đang ném gì đó, sau đó lại quay về phòng. Chàng ta lặng lẽ tiến lên nhìn, tóc rơi đầy đất… Chàng ta thõng tay đứng đó, cõi lòng rớt thẳng xuống vực sâu không đáy, vĩnh viễn không thể tái sinh.

*** 73 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro