Chương 34: Nữ lang mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Nữ lang mất tích

Mười bảy tháng giêng, Kinh Triệu Phủ.

Chu Kỳ cùng Thôi Dập đứng dưới hành lang nói chuyện. Trong phòng vang lên tiếng khóc lóc, van xin.

"Cầu xin quý nhân, tình cảm của nhi cùng Trương lang là thật, không phải là Trương lang bắt cóc nhi. Trương lang tuy nhà nghèo, nhưng là người đọc sách đứng đắn...". Thanh âm tiểu nương tử khóc sướt mướt.

Quan tư pháp Đồng Thẩm Quân uy nghiêm nói: "Cái gì thật hay không thật? Tiểu nương tử quá không biết xấu hổ! Hôn nhân đại sự vâng lệnh cha mẹ nghe lời mai mối, ngươi không hiểu sao? "Sính tắc làm vợ tư bôn là thiếp*", chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Còn có ngươi, bắt cóc người dâm bôn**, còn tự xưng mình là người đọc sách! Làm ra chuyện như vậy, nhân phẩm còn không bằng con kiến, Thượng khanh là như thế sao? Làm uổng thanh danh môn đồ thánh nhân, bản quan còn thấy xấu hổ thay ngươi!"

*: ý chỉ người được cưới hỏi đang hoàng làm vợ, còn lén trốn theo trai là thiếp.

**: trai gái ăn nằm lén lút với nhau.

"Quý nhân sao có thể nói hắn như vậy? Đây vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện sự." Tiểu nương tử không vui nói.

"Quý nhân nói đến "Thượng khanh", năm đó Tư Mã thị cùng Trác thị, không phải cũng như vậy sao? Quý nhân sao biết chúng ta sẽ không trở thành một cọc giai thoại?" Lang quân trẻ tuổi giọng điệu châm chọc nói.

"Buồn cười! Quả thực buồn cười!"

Chu Kỳ ở bên ngoài "xùy" mà cười, có thể tưởng tượng bộ dáng Đồng Thẩm Quân tức giận đến mức vặn râu.

"Tục ngữ có câu 'Trời muốn mưa, tiểu nương tử muốn gả đi, có ngăn cũng không được', còn có tiểu lang quân, tiểu nương tử muốn tư bôn*, cũng không ngăn được. Ta đã khuyên lão Đồng, răn dạy cảnh cáo bọn họ mấy câu, rồi bảo cha mẹ bọn họ đến đón người." Chu Kỳ vì mấy đôi uyên ương nhỏ bên trong mà cầu tình.

*: lén trốn theo trai.

Lời nàng nói, mấy đôi uyên ương nhỏ bên trong không nghe thấy, nếu mà nghe được cũng mắng thầm trong lòng, bởi vì trong năm đôi có ba đôi là nàng mang đến Kinh Triệu Phủ.

Thôi Dập xoa xoa cằm, "Mặc dù Lão Đồng có chút cứng ngắc, ngoan cố, nhưng lời hắn nói cũng không phải không có lý. Chuyện mấy tiểu nương tử tư bôn, bọn bắt cóc có thể lời dụng việc này. Mấy tiểu nương tử nghĩ như thế nào? Tại sao ai cũng nghĩ nhất định phải làm vậy? Ngươi là nữ tử, ngươi nói thử xem."

Nếu hỏi Chu Kỳ, Chu Kỳ thấy mình đoán tâm tư của hung phạm giết người hàng loạt còn chính xác hơn.

Không chờ nàng nói gì, Thôi Dập đã cười trước: "Haiz, ta không nên hỏi ngươi! Nếu không phải có ta ở đây, ngươi chính là lang quân phong lưu tiêu sái nhất thành Trường An. Ngươi có thể biết được tâm tư tiểu nữ nhi sao?"

Chu Kỳ nghe lời này, nhất thời có chút đắn đo không biết là hắn đang khen mình hay là hại mình, "Huynh đệ, ngươi trước giờ không nói lời như vậy."

Thôi Dập cười hắc hắc: "Còn không phải do cả ngày đi cùng lão Tạ sao."

Chu Kỳ chỉ chỉ hắn, khó trách! Thảo nào người ta vẫn nói học cái xấu thì dễ, học cái tốt thì khó. Lúc chơi với mình, Tiểu Thôi thẳng thắn, đáng yêu bao nhiêu, bây giờ chơi với Tạ Thiếu Khanh lại trở nên gian trá như vậy.

Chu Kỳ dựa vào hành lang, ánh nắng chiếu rọi cả người, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mát mẻ nhưng không lạnh, "Loại chuyện ái mộ yêu đương này, đại khái giống như gió xuân thổi dương liễu, đúng thời điểm thì sẽ có. Chỉ là có đôi khi do quá trẻ tuổi, không nắm chắc thời điểm, một đợt gió xuân thổi qua, ngay cả cành cũng gãy."

Thôi Dập gật gật đầu, một lúc sau đột nhiên mỉm cười nói: "A Chu, ngươi nói chuyện cũng có chút giống lão Tạ, so ra còn hứng khởi hơn."

Chu Kỳ "thích" hắn, "Chẳng qua thuận miệng nói cách khác thôi. Bần đạo định lực cao thâm như thế, sao có thể bị hắn Tạ Thiếu Khanh lây nhiễm? Hắn là yêu gì, là quái gì?"

Thôi Dập cười rộ lên, A Chu đối với lão Tạ dường như phá lệ bắt bẻ, tính cách hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*......

*: trái ngược, khác nhau hoàn toàn

Chu Kỳ đang nói chuyện tào lao cùng Thôi Dập, trong phòng đổi sang một cặp đôi khác khóc với Đồng Thẩm Quân.

"A gia ngại nhà Tần lang nghèo, nhưng nhi không chê." Thanh âm của tiểu nương tử.

"Cầu quý nhân thành toàn." Giọng lang quân trẻ tuổi có chút ngốc, sau đó là tiếng dập đầu.

"Này này."

Thôi Dập bất đắc dĩ cười, không đợi Chu Kỳ nói, tự mình quay về phòng nói với Đồng Thẩm Quân.

Trong những người này có người báo mất tích, cũng có chưa báo, nếu báo mất tích, trước hủy bỏ bản án, nếu chưa báo thì trực tiếp đưa về, còn việc hai nhà thương nghị như nào, việc hôn nhân thành hay không, không phải chuyện quan phủ quản.

Chu Kỳ lật xem sổ ghi chép báo án, còn có nữ nhi một nhà chưa tìm được. Chu Kỳ nhíu mày, trường hợp này có chút đặc biệt, lại là tỷ muội cùng không về nhà.

Thôi Dập bị Trịnh phủ doãn gọi đi, Chu Kỳ đi tìm Đồng Thẩm Quân.

Thấy trán Đồng Thẩm Quân còn nhăn thành hai đường thẳng, Chu Kỳ cười khuyên: "Quên đi, người trẻ tuổi mà."

Chu Kỳ quan phẩm cao hơn hắn, Đồng Thẩm Quân không thể không nể mặt, miễn cưỡng cười cười, "Người khác không nói, ta chỉ hận hai sĩ tử trẻ không quy củ, xốc nổi kia, thật là làm mất mặt người đọc sách." Đồng Thẩm Quân năm đó cũng là sĩ tử thi đậu minh kinh, so với Thôi Dập con cháu nhà huân quý, còn có Chu Kỳ dựa vào bản lĩnh đánh nhau, năng lực thăng quan là không giống nhau.

Đối với loại người đọc sách khoe khoang này, Chu Kỳ không để bụng, lúc hắn đi học khẳng định ngủ chảy nước dãi lên sách.

Chu Kỳ chỉ vào sổ ghi chép báo án , "Đồng Thẩm Quân, nhị nữ Trần gia mất tích là đầu ngọ đến báo án?"

Đồng Thẩm Quân cầm lấy sổ ghi chép, gật gật đầu, "Hôm qua báo án huyện Trường An, đầu ngọ hôm nay báo án lên Kinh Triệu Phủ. Bởi vì biết hai hôm nay có rất nhiều cặp nam nữ tư bôn được đưa về, nên tập hợp lại để tiện so sánh và hủy bỏ bản án."

Chu Kỳ gật đầu, "Việc này có chút kỳ quái, hai tỷ muội đồng thời mất tích......"

"Có lẽ các nàng có tình nhân, hai tỷ muội thương lượng rồi cùng nhau cùng tình nhân bỏ trốn?" Đồng Thẩm Quân đoán.

Trên sổ ghi chép báo án viết vô cùng giản lược: Thường An trấn, nhà Trần tam gia, Trần đại nương, nhũ danh A Phương, mười sáu tuổi, Trần nhị nương, nhũ danh A Hạnh, mười bốn tuổi, tháng giêng ngày mười lăm cùng nhau đi ngắm đèn lồng nhưng không về.

"Chẳng lẽ bọn họ muốn noi theo Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng?" Đồng Thầm chợt hiểu ra, "Khó trách cha mẹ nàng không đồng ý......"

Chu Kỳ nhìn gương mặt đã có nếp nhăn của Đồng Thẩm Quân, người đọc sách quả nhiên nghĩ nhiều, cùng thờ một chồng cũng nghĩ ra, cũng không phải không có khả năng......

"Ta đi xem một chút đi, bỏ trốn cũng chẳng có gì, không phải mới không tốt." Chu Kỳ nói.

Đồng Thẩm Quân tuy cảm thấy Chu Kỳ có chút vẽ vời thêm chuyện, lại vẫn cười hành lễ: "Vẫn là Chu tướng quân cẩn thận."

Chu Kỳ vẫy vẫy tay, "Chốc nữa Tiểu Thôi cùng Trịnh phủ doãn nghị xong việc, làm phiền Đồng Thẩm Quân nói với bọn họ một tiếng."

Đồng Thẩm Quân hành lễ: "Vâng."

Chu Kỳ mang theo Trần Tiểu Lục cưỡi ngựa đến Thường An trấn.

Thường An phường nằm ở phía tây nam thành Trường An, cách nơi xảy án vụ án người trong tranh Nguyễn mẫu, Đôn Nghĩa phường mấy ngày trước rất gần, là nơi dân chúng không giàu có trú ngụ.

Đến cửa phường hỏi thăm một chút, biết Trần tam gia ở phía Tây Nam phường, ai ngờ đi qua ngã tư, rẽ vào một con đường nhỏ, đang định hỏi thăm tiếp, thì nghe thấy tiếng một nhà cãi nhau.

"Ngọc nương một ngày hai đêm không về, ngươi còn ngăn không cho ta đi báo quan. Gì mà 'làm nhục gia phong', ngươi vì gia phong, chuyện gì cũng mặc kệ. Ngọc nương của ta, vạn nhất có mệnh hệ gì, phải làm sao bây giờ......" Một phụ nhân đứng ở cửa nhà, tuy cửa đóng, nhưng bên ngoài lại nghe rất rõ ràng.

"Một ngày hai đêm không về, còn có thể là chuyện gì? Nhất định là...... Ai! Loại nữ nhi này không có cũng được."

"Ngươi không cần, ta cần!" Cửa gỗ đẩy ra, phụ nhân đi ra, đối mắt với Chu Kỳ đang cưỡi ngựa ở bên ngoài nghe cãi vã.

Chu Kỳ không sợ xấu hổ, quan tâm hỏi: "Chẳng lẽ trong phủ cũng có tiểu nương tử lạc đường?"

Nước mắt trên mặt phụ nhân còn chưa khô, thấy Chu Kỳ, nghe nàng hỏi như vậy, càng thêm kinh ngạc và nghi ngờ.

Chu Kỳ không nhắc đến cấm quân, chỉ nói Kinh Triệu Phủ, "Có người ở Thường An phường báo án, nói có tiểu nương tử đi ngắm đèn bị lạc đường, nên ta đến điều tra, ai ngờ đi đến tận đây, lại mơ hồ nghe được trong phủ cũng xảy ra chuyện như vậy."

Phụ nhân tuy không biết vì sao Kinh Triệu Phủ có nữ quan, nhưng thấy Chu Kỳ người mặc áo bào viên lĩnh kiểu nam , mang khăn vấn đầu, cưỡi đại mã cao lớn, còn nói chuyện khí phái, chắc chắn không phải giả vờ, vội vàng tiến lên hành lễ: "Cầu quý nhân giúp nô tìm tiểu nữ. Tiểu nữ buổi tối ngày mười lăm ra ngoài ngắm đèn chưa về, nô tìm khắp nhà người thân, bằng hữu, cũng không tìm được." Nói xong liền khóc òa lên.

Chu Kỳ nhíu nhíu mày, lại là buổi tối mười lăm......

Cửa lại mở ra, một nam tử khoảng 40 tuổi từ bên trong đi ra, thân hình cao gầy, mặc trường bào màu xám, bước đi vuông vức và đều đặn.

Nam tử thấy Chu Kỳ cũng có chút kinh ngạc, "Xin hỏi nữ lang là?"

Chu Kỳ rút cái túi hình cá ra lắc lắc, nam tử vội vàng chắp tay trước ngực hành lễ, tự xưng tên Thường Thúc Bình.

"Tiểu nương tử quý phủ cũng mất tích?"

Thường Thúc Bình có chút do dự.

Phụ nhân khóc ròng nói: "Ngọc nương nhà ta——"

Thường Thúc Bình trừng mắt nhìn thê tử một cái, "Chớ có nói ở bên ngoài." Lại hành lễ với Chu Kỳ, "Thỉnh quý nhân vào nhà nói chuyện."

Vào sân, Chu Kỳ thấy sương phòng phía đông treo biển "Minh Đức trai", từ bên ngoài nhìn vào có thể mấy bộ bàn dài bên trong, hóa ra là tiên sinh tư thục, khó trách......

Vào đại sảnh ngồi xuống, Chu Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói: "Xin Thường công kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện lệnh ái mất tích."

"Tiểu nữ Ngọc nương là hài tử ngoan ngoãn và ít nói, nàng ngày càng lớn, tết Thượng Nguyên mấy năm nay, mỗ không cho nàng đi ra ngoài. Tết Thượng Nguyên năm trước và năm kia, cũng đều như vậy, cũng chưa từng nói cái gì, năm nay lại năn nỉ ỉ ôi mà một hai phải đi ngoài, còn bởi vậy mà khóc. Mỗ rốt cuộc không đành lòng, để nàng mang theo nô tỳ cùng đi ra ngoài, còn nói chỉ đi gần nhà. Ra cửa chưa được mấy bước, tiểu nữ nói lạnh, bảo nô tỳ về lấy áo choàng, nô tỳ về lấy áo choàng xong đến khi quay lại thì không tìm được nàng......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro