Chương 39: Phát hiện trong sân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Phát hiện trong sân

Tạ Dung, Thôi Dập thẩm vấn ông lão Trương Ngũ, Chu Kỳ dẫn người lục soát Trương trạch.

Trương Ngũ sụt sùi nước mắt: "Quần áo trong tủ là ta đi trộm, nhưng cái khăn màu đỏ là ta nhặt được ngoài cửa. Ta có tật xấu này nhưng sợ quý nhân nghi ngờ, nên lúc đầu mới giấu giếm."

Tạ Dung chỉ lặng nhìn hắn, Thôi Dập không kiên nhẫn nhíu mày.

Thấy bọn họ không tin, Trương Ngũ dập đầu, mặt đỏ tía tai biện giải: "Thật sự không phải ta. Hôm Tết Thượng Nguyên đó, ta thắp đèn trong sân, nghe thấy tiếng hét bên ngoài, lúc ta mở cửa đi ra, thấy một cái xe ngữ, có ba bóng người, hình như là hai nam một nữ, hai nam tử kia đẩy nữ tử đẩy lên xe, rồi đi."

"Ta không dám gọi, sợ rước họa sát thân. Chờ đến lúc bọn họ đi, ta mới nhặt cái khăn kia......"

Trương Ngũ lại dập đầu, "Các quý nhân, thật sự không phải ta làm, thật sự không phải ......"

Sau khi nhìn hắn một lúc, Tạ Dung hỏi: "Nam tử và nử tử kia có ngoại hình như nào? Ngươi có biết không?"

Trương Ngũ vội nói: "Nữ thấy không rõ, một nam tử hơi béo, còn người kia cao gầy, ta chỉ nhìn thấy bóng họ."

"Họ quần áo gì? Trường bào hay áo ngắn vải thô?"

Trương Ngũ suy nghĩ, "Hình như mặc trường bào."

"Loại xe gì?"

"Không phải xe la thì là xe ngựa, dù sao cũng không phải xe lừa, lều xe màu tối."

......

Nhà này không lớn, tổng cộng có hai gian nhà chính, hai gian sương phòng xiêu xiêu vẹo vẹo, cả hai đều thấp và hẹp, khắp nơi chất đầy đồ vật linh tinh bừa bộn, tuy không cấm kiểm tra, nhưng Chu Kỳ không phát hiện ra mật thất, phòng kín hay cửa hầm.

Chu Kỳ mặt xám mày tro, chóp mũi có một vệt đen, hai tay chống nạnh đứng dưới mái hiên, nghiến răng.

Tạ Dung đi ra, thấy Chu Kỳ như vậy không khỏi mím môi.

Chu Kỳ nhướng mày.

Tạ Dung nhìn mũi nàng, cuối cùng nhịn không được: "Lau đi."

Chu Kỳ không thích mang khăn, vì còn phải giặt, phiền phức. Nghe Tạ Dung nói, liền nâng tay áo lên.

Tạ Dung mím môi chặt hơn, móc cái khăn từ trong tay áo ném vào ngực nàng.

Chu Kỳ vuốt một cái, cái khăn kia liền biến thành màu đen. Chu Kỳ cười gượng, lấy khăn lau vài cái, "Đa tạ Tạ Thiếu Khanh, ta sẽ giặt sạch rồi trả ngài, nếu không ta mua cho ngài cái mới."

Tạ Thiếu Khanh không nói gì.

Chu Kỳ nhét khăn nhét vào tay áo mình, cảm thấy trong mũi còn sót lại chút hương thơm nào đó, không giống mùi thơm của bánh bột ngô hay mùi thơm của đậu tắm, nhưng cũng không hẳn vậy.

"Không tìm được à?" Tạ Dung hỏi.

Chu Kỳ gật đầu, "Nhà nhỏ như vậy, muốn giấu ba người sống...... Cũng khó."

Nghe nàng nói từ "sống", Tạ Dung nhìn nàng.

Chu Kỳ nhìn cái sân, "Nhìn bên kia."

Tạ Dung hơi nheo mắt nhìn theo, một đống củi bị chuyển ra khỏi góc sân, mặt đất hình như thấp hơn bên cạnh một chút.

Tạ Dung đi qua, Chu Kỳ đi theo sau.

Nhìn mảnh đất kia, Tạ Dung nói với nhóm sai nha: "Đào đi."

Mấy sai nha đi tìm xẻng ở Trương trạch, còn lại ra ngoài mượn, hự hự đào lên.

Thôi Dập nán lại trong phòng tra hỏi Trương Ngũ, thấy không có khẩu cung hữu dụng, cũng đi ra, "Đây là?"

Xẻng sắt đụng phải thứ gì kêu "răng rắc", nha sai lập tức dừng lại.

Tạ Dung, Thôi Dập cùng Chu Kỳ tiến lên hai bước.

Nha sai dùng tay bới đất ra —— là xương!

Thôi Dập tức giận nói: "Lôi lão quỷ nô kia ra cho ta!"

Nhìn thấy đoạn xương đùi bị đào ra, Trương Ngũ gục xuống đất khóc lóc, không nói nổi lời là không phải mình làm.

Nhóm nha sai đào được một bộ xương hoàn chỉnh.

Chu Kỳ thường xuyên thấy xác chết, nhưng không giỏi giám định xương. Chỉ có thể nhìn vào đầu, chiều cao và xương chậu biết được đây là xương nữ tử, trên xương không thấy vết thương rõ ràng. Trên thi cốt không có quần áo, khó mà tưởng tượng được lúc còn sống có bộ dạng thế nào.

Tạ Dung ngồi xuống xem kỹ, "Bốn chiếc rang hàm đã mọc đầy đủ, nhưng hàm rang không bị mòn nhiều, xương mu có vết lõm, nghe lão ngỗ tác nói, chỉ nữ tử đã từng quan hệ mới có, người này khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi." Tuy nhiên thời gian tử vong khó ước tính.

Thôi Dập đá Trương Ngũ, "Nói!"

Trương Ngũ tự biết mình chết đến nơi, không nói được gì, chỉ run rẩy khóc, "Ta không muốn giết ai......"

Tạ Dung gọi nha sai, "Cái xác này chôn nông quá, đào sâu thêm xem có gì."

Đào thêm một thước nữa, xẻng lại chạm vào thứ gì đó.

Tạ Dung, Thôi Dập và Chu Kỳ đều sắc mặt căng thẳng.

Bộ xương mời đào được này, quần áo đã mục nát gần hết, nhưng nhưng vẫn nhìn ra được áo ngắn và váy, búi tóc không loạn, là kiểu tóc búi song hoàn, kết hợp với bộ dáng, hàm răng, nàng khoảng mười lăm tuổi.

Nhóm nha sai nhóm dọn xong bộ xương, tiếp tục đào sâu vào trong sân.

Nha sai canh cửa vội vàng đi vào, "Bẩm Tạ Thiếu Khanh, Thôi Thiếu Doãn, Chu tướng quân, Trần Tam nói có tin tức của nhị nữ Trần thị."

Tạ, Thôi và Chu nhìn nhau.

Ở đây có xương người, Trần Tam không tiền đi vào, ba người đi ra ngoài cửa.

Trong tay Trần Tam cầm một lá thư và hai quan tiền, ánh mắt lấp lánh nói, "A Phương và A Hạnh không sao, các nàng báo tin cho ta."

Chu Kỳ cầm thư đọc trước, nội dung đơn giản, chỉ nói tỷ muội hai người lúc ngắm đèn gặp được lang quân như ý, muốn đi cùng hắn nhưng sợ người nhà không đồng ý, cho nên tiền trảm hậu tấu đi theo, xin thứ lỗi cho nữ nhi bất hiếu vân vân. Đều nói những điều rất bình thường, không dùng điển tích điển cố, không hành văn vần điệu, nhưng lời văn trôi chảy và rất chân thành, khá là tốt.

Chu Kỳ đưa thư cho Tạ Dung.

"Bức thư này được nhét ở cửa xưởng dầu, dùng tiền đè lên. Hai hôm trước ta không mở xưởng dầu, cho nên hôm nay mới thấy." Đôi mắt Trần Tam còn hồng, trên mặt nở nụ cười thoải mái, "Lo lắng vô ích mấy ngày nay, hai đứa nhỏ này......"

Chu Kỳ từng đến nhà Trần Tam, căn nhà không có bố cục tiền viện hậu viện, phía trước là một gian cửa hàng nho nhỏ sát đường, từ cửa hàng có thể đi vào sân nhà Trần Tam, cũng có thể vòng vào khúc rẽ phía sau đến cửa trước sân. Người đưa thư kia không muốn bị bắt gặp, cho nên nhét thư ở ngưỡng cửa cửa hàng sát đường, sợ gió thổi bay, nên đặt hai quan tiền để chặn thư.

Tạ Dung và Thôi Dập cùng đọc thư, Chu Kỳ cầm lấy hai quan tiền trong tay Trần Tam, dùng hai quan tiền để chặn thư...... Chu Kỳ đột nhiên nhớ đến vụ án Triệu gia, Vệ thị dùng đá chặn thư.

Chu Kỳ ước lượng hai quan tiền, rồi đưa lại cho Trần Tam.

Trần Tam còn ngượng ngùng nhận lấy, nhưng cũng quý nhân không để chút tiền này vào mắt. Trần Tam cười xin lỗi: "Tỷ muội hai nàng không hiểu chuyện, ta cùng già rồi nên hồ đồ, nghĩ rằng xảy ra chuyện, khiến cho các quý nhân phiền phức. Nếu biết các nàng không sao, ta an tâm rồi. Hai đứa trẻ này...... Thật sự đa tạ các quý nhân."

Chu Kỳ cho dù nhẫn tâm, cũng không dám nói chuyện này có điểm đáng nghi, chỉ gật gật đầu.

Tạ Dung Thôi Dập cũng không nói gì, Trần Tam nhìn cửa nhà Trương Ngũ, không biết tại sao bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết không phải chuyện mình nên hỏi, nên cảm tạ Tạ Dung Chu Kỳ và những người khác, rồi rời đi.

Chu Kỳ nói: "Vì trước đó ngươi đã báo án, vì vậy thư này quan phủ phải giữ lại làm bằng chứng."

Trần Tam không hiểu chuyện này, chỉ nói "Tất cả nghe lời quý nhân."

Trần Tam tập tễnh đi về, trong lòng thầm nghĩ, trước đó không muốn từ hôn Tiền gia, bây giờ đành phải trơ mặt đến nhà họ xin lỗi, may là sính lễ đã nhận vẫn còn nguyên.

Khi vừa biết nữ nhi không sao, Trần Tam trong lòng vui mừng, bây giờ phải nghĩ đến giải quyết hậu quả, trong lòng không tránh khỏi oán giận, đại nương luôn luôn hiểu chuyện, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Trần Tam tự an ủi mình, may mắn các nàng không sao. Nhất thời lại nghĩ, qua một hai năm nữa, việc này qua đi, các nàng sẽ quay về thăm mình.

Nhìn bóng dáng lưng gù của Trần Tam, Chu Kỳ có chút buồn bã. Nàng thở dài, nhìn Tạ Dung: "Thế nào?"

"Từ này", Tạ Dung cau mày, nói nửa câu rồi dừng lại.

Thôi Dập nói: "Hắn viết hay hơn ta, cũng viết hay hơn A Chu. Tên này hẳn là sĩ tử thi rớt, thời vận không tốt, nên mới không thi đậu."

"Biết đâu là do nam nhân được tỷ muội kia 'nhìn trúng' viết?" Chu Kỳ nói ra suy đoán của mình.

Thôi Dập gật đầu, "Có khả năng."

"Trước đây chúng ta suy đoán người bắt cóc Thường Ngọc Nương sĩ tử là có tướng mão thanh tú, phong tư ưu nhã, bức thư này được viêt bởi người đọc sách nhiều năm, việc này......" Chu Kỳ lắc đầu.

Thôi Dập nhìn Tạ Dung và Chu Kỳ, "Vậy nên quay lại suy đoán trước đây của chúng ta, vụ bắt cóc, có thể do một nhóm người hoặc một người làm."

Thôi Dập chợt ngộ ra điều gì đó, nhìn lại cửa nhà Trương Ngũ: "Lão quỷ nô đáng khinh kia nói về xe ngựa và ba bóng người gì đó chẳng lẽ là thật?"

Chu Kỳ không tham gia thẩm vấn Trương Ngũ, cho nên không biết, Thôi Dập kể lại lời khai của Trương Ngũ cho nàng.

"Bắt cóc......" Chu Kỳ lấy viên bạc mẫu đơn dưới gối Thường Ngọc Nương ra, "Các ngươi không cảm thấy bọn họ bỏ ra quá nhiều vốn sao?"

Tạ Dung ngước mắt lên khỏi lá thư và nhìn nàng.

Chu Kỳ tính sổ sách cho bọn họ, "Một nô tỳ bình thường, ở chợ nô lệ bán không quá 5000 tiền. Còn ở thanh lâu, có người trị giá mấy chục vạn thậm chí trăm vạn tiền, nhưng đó là nữ tử tuyệt sắc, hoặc giỏi cầm kỳ thư họa, giỏi thơ từ ca phú, hoặc là có danh tiếng. Nữ tử bình thường bán đi, không quý hơn một nô tỳ là bao."

"Thường Ngọc Nương có lẽ bán được nhiểu tiền hơn, tỷ muội Trần thị......" Chu Kỳ không muốn nói lời không hay, nên dừng lại. Từ diện mạo Trần Tam, còn có lời của Tống bà, thái độ của Tiền Tam Lang, có thể đoán được dung mạo tỷ muội Trần thị bình thường.

"Quan trọng nhất là bọn họ không cần. Nếu sợ quan phủ tra xét, chỉ cần bỏ lại phong thư, dùng hai ngàn tiền để chặn thư, như vậy không phải quá phung phí sao? Bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu từ việc bắt cóc?"

"Đương nhiên, điều ta nói chỉ là tính huống bọn họ bắt cóc bán người lấy tiền." Chu Kỳ nắm viên bạc mẫu đơn trong tay, "Ta cảm thấy, còn có chuyện gì khác."

Thôi Dập xoa cằm, Tạ Dung hơi gật đầu, nhìn lá thư kia.

Cửa nách của căn hầm tối tăm mở hé ra, một cánh tay với vào, đặt một đĩa bánh kê, cũng một bát cháo loãng, sau đó đóng cửa nách căn hầm lại.

A Phương mò mẫm đi tới, cầm thức ăn, nhẹ giọng gọi Thường Ngọc Nương: "Thường tiểu nương tử, ngươi cũng ăn một chút đi."

Thường Ngọc Nương không trả lời.

A Hạnh hừ nhẹ một tiếng.

"Đã đến nông nỗi này rồi, bọn họ muốn làm gì mà không được? Hà tất phải động tay động chân với thức ăn? Ăn một chút đi, bằng không ngươi chịu đựng không nổi." A Phương khuyên nhủ.

Sau một lúc lâu, Thường Ngọc Nương cuối cùng cũng động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro