Chương 38: Ông lão cùng phường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Ông lão cùng phường

Trong phòng tối, A Phương ngủ rồi tỉnh lại, ngủ rồi lại tỉnh, vì không thấy mặt trời, không nghe được âm thanh, cũng không biết đã giờ nào. Trên người A Phương và A Hạnh trên người đắp một cái chăn rách, còn hơn ẩm. Cách đó không xa, Thường Ngọc Nương bên cạnh cũng có một cái chăn cũ, không biết là ngại bẩn hay lý do gì, nàng không đắp chăn, chỉ lấy áo choàng bọc mình ngồi ở góc tường.

A Phương thấy Thường Ngọc Nương rên rỉ, liền đứng lên.

"A tỷ, tỷ đi đâu vậy?" A Hạnh hỏi.

"Thường tiểu nương tử có vẻ không thoải mái, ta đi xem."

"Ở chỗ quỷ quái này có thể thoải mái mới là lạ, đều do nàng!"

A Phương vỗ vỗ tay muội muội, "Đừng nói bậy."

A Hạnh lẩm bẩm câu gì đó.

A Phương đỡ tường đi đến chỗ Thường Ngọc Nương.

Thường Ngọc Nương nhẹ giọng nói: "Ta không sao." Giọng nói như bị cắt đứt, sớm không còn nhẹ nhàng như trước nữa.

Trăng lặn, chim hót líu lo và trời lại sáng.

Trong phường Thường An, mọi người thức dậy còn mang theo lười biếng của dịp Tết. Trên đường, có người ăn cơm xong xắn tay áo tản bộ, gặp được người chưa rửa mặt khóe mắt vẫn còn gỉ cùng người vừa người vừa chui ra từ giường đang đi đổ bô.

"Trương Ngũ, một đêm mà nhiều nước tiểu thế này, phải đứng lên bao nhiêu lần? Lưng sắp gãy rồi." Xắn tay áo cười nói.

"Đến bà tử (vợ) cũng không có, cho dù có gãy lưng, thì cũng có sao?" Mắt có gỉ nói.

Ông lão đổ bô giả vờ muốn hắt nước tiểu lên bọn họ, hai người vội vàng tránh.

Ông lão đổ bô lé mắt nhìn bọn họ, "Đừng thấy ta già, lưng ta còn tốt hơn các ngươi."

Hai người càng cười rộ lên, ông lão cũng không tức giận, tự đi nhà xí.

Không bao lâu sau, ông lão trở về, ba người nhàn rỗi tiếp tục nói chuyện.

"Nghe nói tiểu nương tử nhà Thường tiên sinh mười lăm ra ngoài ngắm đèn xong không về, chẳng lẽ bỏ trốn với người khác?" Xắn tay áo nói.

"Còn phải hỏi sao? Nhất định là bỏ trốn. Ở phường này, tiểu nương tử Thường gia là người ưu tú, dáng người như cây liệu, nói chuyện nhẹ nhàng, so với mấy tiểu nương tử nhà huân quý cũng không kém gì." Mắt có gỉ dụi dụi mắt nói.

"Nói cũng dễ nghe. Ông lão đổ bô xen mồm nói.

Mấy lời tục tĩu, đáng khinh như thế, hai người kia đều cười mắng. Xắn tay áo lại nói: "Cẩn thận lão Thường liều mạng đánh ngươi."

Mắt có gỉ nói: "Lão thường cũng thật là! Nhất định phải chọn lang quân thư sinh, có tướng mạo đoan chính, còn phải là gia đình đàng hoàng, chọn tới chọn lui...... Bây giờ, còn không biết kẻ nào mang tiểu nương tử trắng nõn xinh đẹp đi mất."

"Không phải ta muốn tranh cãi các người, người các tiểu nương tử trốn đi cùng, cái khác ta không dám nói, lang quân kia nhất định có tướng mạo đoan chính." Xắn tay áo nói.

Ông lão đổ bô cười hai tiếng.

Hai kẻ kia không để ý đến ông, tiếp tục nói chuyện.

"Hai tiếu nương tử Trần gia cũng chưa tìm được. Thấy Trần Tam khóc ta cũng không đành lòng." Xắn tay áo nói.

"Trần Tam mấy năm nay cũng thật đen đủi, chẳng lẽ phạm quỷ thần gì? Đầu tiên là năm kia vợ hắn mất, năm ngoái hắn bị ngã từ trên lừa, nằm mấy tháng. Ít nhất trong nhà còn có nữ nhi giỏi giang, xưởng dầu của hắn còn trụ được. Nghe nói đại nương sắp gả đến nhà cao môn, còn tưởng hắn đổi vận, ai ngờ hai tiểu nương tử ra ngoài ngắm đèn, đều mất tích. Ngươi nói xem, chẳng lẽ các nàng bỏ trốn cùng người khác?" Mắt có gỉ đã dụi mắt làm rơi.

"Các tiểu nương tử...... Ai dám chắc." Xắn tay áo nhìn thấy Tống bà bà đi ngang qua, "Dù sao việc hôn nhân với xưởng dầu lớn cũng thất bại rồi."

Hai người kia cũng thấy Tống bà bà, đều gật gật đầu.

Ba người còn đang nói chuyện, Thấy mấy người cưỡi ngựa đi qua, nhìn khí thế giống quý nhân đi ra ngoài.

"Chẳng lẽ là quan phủ?" Xắn tay áo vươn cổ nhìn.

"Chắc vậy." Một người khác quay đầu, nhìn bóng dáng ông lão đổ bô, "Này, Trương Ngũ đi đâu vậy?"

Tạ Dập, Thôi Kỳ, và mọi người tập trung tại phường Thường An.

Chu Kỳ và Tạ Dung, Thôi Dập nghe báo cáo chuyện Tiền Tam Lang, "Có nhân chứng nói giờ Dậu hai khắc thấy Tiền Tam Lang cùng tiểu nương tử ăn mặc đơn giản đi hội đèn, Trương Phúc nương tử ở phường Hoài Trinh phường cũng thú nhận, khoảng chính Dậu Tiền Tam Lang đến nhà nàng, sau đó không ra ngoài. Xem ra hắn không nói dối."

Tạ Dung gật đầu, "Ta vừa dạo qua một vòng. Theo tuyến đường, từ phường Vĩnh An phường đến đây, đi qua Trần trạch ở phường Thường An, trước hết phải đi hết Nam Bắc ở trung tâm phường, sau đó rẽ vào khúc đường gần Thường phủ nhất. Trên đường lớn nhiều người, nếu muốn bắt cóc hai ba người mà không bị phát hiện, chỉ sợ không dễ, phường Thường An dân cư thưa thớt, cũng không có quan to hiển quý. Cho dù là buổi tối Tết Thượng Nguyên đường cũng không nhiều đèn sáng, cho nên rất có khả năng vụ án đã xảy ra tại phường này."

Chu Kỳ gật đầu, trước đây nàng cũng tuần tra mấy phường này lúc tết Nguyên Tiêu, sáng nay cũng tìm phụ trách tuần tra phía Tây Nam phường dịp tết Thượng Nguyên hỏi qua, biết Tạ Dung nói đúng.

"Dọc theo trục đường còn có mấy khúc rẽ nhỏ. Tỷ muội Trần thị hằng ngày phải làm việc, không phải kiểu người mảnh mai, nhất định vùng vẫy la hét, có lẽ có người nghe được hoặc nhìn thấy."

"Trần lão còn khóc không?" Chu Kỳ hỏi Tạ Dung, người đã dạo qua một vòng.

Tạ Dung gật đầu.

Chu Kỳ lắc đầu.

Tạ Dung lại nói: "Làm phiền ngươi đến Thường gia một chuyến."

Chu Kỳ đáp ứng. Thường Thúc Bình đến bây giờ vẫn chưa báo án, Tạ Dung là Đại Lý Tự thiếu khanh mà tùy tiện đến nhà người ta, không thích hợp, Chu Kỳ đến đó hợp lý hơn.

Chu Kỳ quay đầu nhìn Thôi Dập, "Ngươi hôm nay tinh thần không tốt sao? Không thấy nói câu nào?"

Thôi Dập ngáp một cái: "Tối hôm qua nghĩ đến án mất tích này, sau đó đọc 'Đại Chu mê án', nửa đem gặp ác mộng. Có bà lão một tay cầm một quan tiền, một tay khác cầm cái chai gọi tên ta. Ta nhớ kỹ lời ngươi nói, sống chết không trả lời, quay đầu bỏ chạy. Bà ta bảy tám mươi tuổi, lại chạy nhanh như bay, bám riết đuổi theo ta. Ta khó lắm mới ngã xuống mà tỉnh lại, rồi ngủ tiếp, vậy mà bà ta vẫn đuổi theo......"

Nếu không phải đang ở phường Thường An, chốc nữa còn phải đi gặp cha nương người mất tích, Chu Kỳ rất muốn cười, "Được rồi, chốc nữa ta vẽ cho ngươi lá bùa, nhét xuống dưới gối."

Đối với phù của đạo sĩ giả Chu Kỳ, Thôi Dập bán tín bán nghi, nhưng không muốn từ chối ý tốt của huynh đệ, gật gật đầu, "Muốn hai cái."

Chu Kỳ dẫn Trần Tiểu Lục đến Thường trạch, Tạ Dung, Thôi Dập bắt đầu dẫn người đi điều tra.

Đôi mắt Thường phu nhân sưng đỏ, trong mắt Thường Thúc Bình cũng có tia đỏ, sắc mặt tiều tụy.

Chu Kỳ muốn điều tra khuê phòng Thường Ngọc Nương, Thường Thúc Bình than nhẹ một tiếng, gật gật đầu, Thường phu nhân dẫn đường cho Chu Kỳ. Đệ đệ Thường Ngọc Nương hôm nay cũng ở đây, đứa bé hành lễ với Chu Kỳ, "Chuyện của gia tỷ xin giao phó cho quý nhân."

Chu Kỳ vỗ vỗ vai tiểu hài nhi, cẩn thận xem xét khuê phòng.

Càn Chi Vệ là cao thủ điều tra, đừng nói đến đồ vật ở khuê phòng nữ tử, cho dù là tang vật ăn trộm cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của họ.

Chu Kỳ tìm thấy trong vỏ gối Thường Ngọc một viên bạc hình mẫu đơn, giống hệt cái bán trong chùa, cùng chiếc khăn tay hình mẫu đơn đang thêu dở.

Thường phu nhân lấy khăn lau nước mắt, "Đứa nhỏ này ——"

Thường tiểu đệ thì có chút ngây thơ.

Chu Kỳ không tìm thêm được vật chứng khác, nên chỉ mang hai thứ này đi.

Trên đường, nhìn ngựa là biết đám Tạ Dung Thôi Dập ở đâu, Chu Kỳ cùng vào nhà này.

Trong sân, một ông lão cười làm lành, hành lễ với Tạ Dung Thôi Dập: "Ta lớn tuổi, cũng không thích náo nhiệt, buổi tối tết Thượng Nguyên ngủ sớm, thật sự không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì."

Chu Kỳ thấy ông ta có ý dùng người mình chặn cửa, không khỏi híp mắt đánh giá ông lão này.

"Từ 'thật' này ngươi dùng quá hay." Tạ Dung nói.

Ông lão bối rối nhìn Tạ Dung, chạm phải ánh mắt hắn, nhanh chóng trốn tránh.

"Lão trượng không mời ta vào nhà uống nước sao?" Nói xong, Tạ Dung đã bước qua ông lão đi vào trong nhà.

"Thỉnh, mời vào......" Ông lão nuốt nước miếng.

Thôi Dập, Chu Kỳ cũng đi vào.

Căn nhà không lớn, ở giữa nhà có một bộ bàn ghế dài, trên bàn còn bát đũa ăn từ đêm qua chưa dọn, dựa tường là cái giường có rèm xanh cũ nát, bên cạnh giường là rương gỗ, phía bên kia tường là cái tủ quần áo, trong phòng bốc mùi mốc, mùi hôi nồng nặc.

Thôi Dập nhăn mũi.

Ông lão đứng trước giường, cười khó coi.

Chu Kỳ vuốt cằm.

Trần Tiểu Lục bước đến, vén chăn lên, lấy ra một chiếc khăn tay màu đỏ tươi.

Tạ, Thôi, Chu đều nghiêm mặt.

Chu Kỳ nhận lấy, vải khăn tay mới, trên khăn thêu hai đóa hoa mai năm cánh, ngửi thử, không có mùi gì, đơn giản như vậy, chẳng lẽ của Trần gia A Phương?

Hai nha sai như lang tựa hổ bắt giữ ông lão, Thôi Dập lạnh lùng nói: "Còn không khai sao?"

Tạ Dung kéo cánh cửa tủ, kéo mãi cùng không mở, cái tủ cũ nát như thế, lại có khoá trong.

Tạ Dung nhìn Chu Kỳ.

Hai người nhìn nhau, Chu Kỳ lúc này lại không chọn đá cửa, mà lấy ra một thanh sắt mỏng ở túi tiền bên hông. Thấy vị Chu tướng quân này thế mà mang theo dụng cụ cạy khóa, Tạ Dung không khỏi nhìn nàng kỹ hơn.

Chu Kỳ tập trung cạy ổ khóa, dùng móc vặn nhẹ ổ khóa hai lần, sau đó cắm một đầu khác xuống, liền nghe thấy một tiếng cạch.

Chu Kỳ mở cửa tủ ra.

Mịa! Cảnh xuân tươi đẹp một mảnh, toàn là quần áo nữ tử. Trung y màu xanh, áo yếm màu đỏ, áo ngắn màu trắng thêu hoa, váy lót bên trong, khăn tay và tất đủ các màu, có mới có cũ, rối tung vào nhau, phía dưới có mấy đôi giày chất đống lên.

Chu Kỳ túm bừa một góc vải màu đỏ lưuh, hóa ra là áo yếm.

Chu Kỳ nhìn Tạ Dung, Tạ Dung hơi rũ mắt.

Thôi Dập đi tới, không khỏi cũng "Mịa" một tiếng.

Chu Kỳ nhìn kỹ cái áo yếm, "Nhìn hình dáng và tình trạng vải, chắc hẳn là đồ từ mười năm trước."

Ông lão khóc lóc cầu xin: "Ta chỉ mấy món quần áo nữ nhân, ta thật sự không làm gì khác cả."

Kẻ có sở thích đặc biệt này, rất dễ phạm tội gian dâm, bắt cóc, thậm chí giết người. Hắn sống ở khúc rẽ này, dựa vào tuổi tác, còn là hàng xóm lâu năm, nếu nhờ mấy tiểu nương tử đi qua giúp ít việc nhỏ, các tiểu nương tử hẳn sẽ không cự tuyệt. Ông lão này còn có thân thể cường tráng, Tạ Dung trầm giọng nói: "Lục soát kỹ càng, xem trong nhà có hầm, mật thất, phòng kín không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro