Mất rồi lại có được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Hạnh thở hổn hển chạy tới nhà sách, cửa thủy tinh của nhà sách đã đóng rồi, rèm cuốn kéo xuống một nửa, Giản Hạnh choáng váng, có chút hỗn loạn chạy qua bên đó.
Cô vén tấm rèm lên nhìn vào trong, trên trán đổ mồ hôi vì nôn nóng.

"xin chào, có người không?" cô gọi một tiếng.
Một giây sau, từ phía sau lưng truyền đến một âm thanh lười biếng: "có."

Giản Hạnh sững một hồi, quay phắt người, ở chỗ khuất bồn hoa thực ra có một người ngồi đó.

Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, Giản Hạnh nhìn không rõ mặt của người đó, chỉ nhìn thấy một đốm lửa đỏ.

Nhưng dựa vào kiểu tóc đặc biệt kia, Giản Hạnh nhận ra anh ta.

Chính là người nhân viên quầy không được bình thường lắm kia.

Giang Biệt Thâm cũng nhận ra Giản Hạnh mà không bất ngờ chút nào, trên mặt anh ta không có chút cảm giác nghi hoặc nào, dường như sự xuất hiện của Giản Hạnh nằm trong dự đoán của anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Giản Hạnh, hàm hồ không rõ mà hỏi: "đến mượn sách à?"

Đại khái là mục đích không được đơn thuần, cho dù Giản Hạnh nhìn không rõ ánh mắt của người này, nhưng cũng chột dạ mà tránh né, vài giây sau cổ họng khô khan "ừm" một tiếng.

"trên quầy ấy, tự cầm đi đi, nhớ đăng ký."

Giản Hạnh ngay lập tức cười lên, cô vội vã gật đầu liên tục "được, cảm ơn."

Nói xong liền nhanh chóng đẩy của nhà sách đi vào, không đến một lúc liền từ bênn trong đi ra.

Trước khi đi, Giản Hạnh do dự một hồi, vẫn là chào hỏi với người này "tôi đi đây, cảm ơn anh."

Giang Biệt Thâm lúc này đứng ở trước cửa, chỉ có điều vẫn là dáng vả lười nhác như cũ, anh ta hất hất cằm về phía Giản Hạnh coi như chào hỏi.

Đợi Giản Hạnh đi càng ngày càng xa, Giang Biệt Thâm mới nhìn về phương hướng mà Giản Hạnh rời đi, cười lên có chút sự giễu cợt: "nít ranh."

Sách rất dày, bìa sách màu đen, sờ lên cảm thấy rất có xúc cảm.

Giản Hạnh ôm nó vào lòng, giống như cảm giác được hơi ấm của Từ Chính Thanh ở trên đó.

Trong lòng cô nghĩ vậy, không tự chủ mà đỏ mặt lên.

Lúc này chuông tan học của lớp Hoành Chí lớp mười hai vang lên, Giản Hạnh ngẩng đầu, nhìn thời gian đèn LED trước cổng trường: mười giờ bốn mươi phút.

Cách thời gian Giản Như về nhà không còn lâu nữa, Giản Hạnh chỉ có thể tăng tốc bước chân trở về nhà, nhưng không nghĩ đến chỉ vừa bước ra cửa lớn của trường học, liền nhìn thấy hai bóng hình quenn thuộc.

Là Giản Như và Lữ Thành.

Giản Hạnh giật mình, hoàn toàn không nghĩ bọn họ ở bên này, cô cho rằng bọn họ bình thường chỉ ở Nhị Trung.

Đại khá bởi vì bây giờ cô là người đầu tiên bước ra khỏi trường, cho nên mấy người buôn bán đều không hẹn nhau mà cùng nhìn về hướng này, Giản Như cũng vậy, Giản Như nhìn thấy cô rõ ràng ngây người một hồi, trên mặt Lữ Thành cũng hiện lên sự trốn tránh và bối rối, việc này trực tiếp tác động tới bước chân muốn tiến về phía trước của Giản Hạnh.

Ở khoảng cách không nhanh không chậm, Giản Hạnh và Giản Như đối mắt. Bọn họ không hề bắt đầu một cuộc hội thoại nào, Giản Như cũng không hề cho cô bất kỳ ánh mắt ra hiệu nào, nhưng Giản Hạnh vào khoảnh khắc đó lại hiểu ý đồ của Giản Như.

Cô ngừng ngừng lại, động tác thu hồi ánh mắt có chút cứng ngắc, sau đó không quan tâm mà đi qua gian hàng của Giản Như.

Đi được khoảng mười phút, Giản Hạnh đi đến một công viên náo nhiệt nhất vào ban ngày ở Hòa huyện.

Lúc này đã hạ màn đêm, trăng lưỡi liềm ở trên đỉnh đầu, hồ bên cạnh yên ả tĩnh lặng, chiếc cầu hình vòm hỉnh thoảng có mèo hoang chạy qua, chỉ lưu lại vết tích thoáng qua.

Đối diện với công viên là một trường cấp ba trọng điểm khác của Hòa huyện Nhất Trung, giờ tan học của Nhất Trung có lẽ sớm hơn một chút, lúc này chỉ còn lác đác vài bóng người đang đi.

Cô đứng dưới một chiếc đèn đường, hai vai hứng ánh sáng vàng ấm áp của đèn, ánh sáng mềm mịn, không chiếu qua được đôi mắt của cô.

Về tới nhà, Giản Hạnh đi tắm trước, vừa khai giảng chưa có bài tập gì cả, cô đơn giản ôn tập trước nội dung của các môn ngày mai, lúc chuẩn bị kết thúc thì bên ngoài cửa truyền đến âm thanh.

Chiếc xe hàng được đẩy vào trong sân, âm thanh bước chân với trọng lượng vừa phải, trong phòng tắm phát ra tiếng nước, cửa phòng bên cạnh mở ra rồi lại đóng vào.

Trong dự liệu, Giản Như không hề chủ động nói chuyện với cô như cũ.

Trước đèn bàn, Giản Hạnh nhìn chằm chằm vào từ đơn tiếng anh không được bao lâu, đưa tay gập sách lại.

Cô nhìn cuốn sách Một Chính Tám Tư được đặt ở góc bàn, đột nhiên cảm thấy cuốn sách này giống như một tảng đá lớn đè lên ngực cô.

Cô vốn dĩ  nghĩ rằng tối nay sẽ đọc vài trang, lúc này lại chỉ muốn mang nó giấu đi.

Trước sau không được vài giây, Giản Hạnh cầm cuốn sách cho vào trong ngăn kéo.

Vào lúc đèn bàn được tắt đi, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại, Giản Hạnh quay người lên giường, đợi tiếng nước lại lần nữa vang lên, ý thức dần dần mơ hồ.
Trước mắt đột nhiên có ánh sáng một cách kỳ lạ, không phải ánh sáng đèn, là hoàng hôn đỏ như máu.

Là mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên đầu mũi, nhiệt độ xung quanh một hồi thấp như hầm băng, một hồi cao như lò thiêu, Giản Hạnh đau khổ nhăn mặt, cô vật lộn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy hành lang dài dài, một hành lang màu trắng, ở phần cuối nhuộm lên một mảng đỏ.

Màu trắng đỏ hòa vào nhau, Giản Hạnh nhìn thấy Giản Như đối mặt với một đôi vợ chồng trẻ bịt miệng và khóc, nước mắt bà rơi xuống nhiều như một dòng sông, đợi đôi vợ chồng đó quay người đi, Giản Hạnh nhìn thấy Giản Như mặt không biểu cảm mà lau nước mắt đi,vài giây sau, miệng bà hiện lên nụ cười vừa khinh thường vừa mỉa mai, bà quay đầu, không cảnh báo mà đâm vào ánh mắt của Giản Hạnh ---

"Giản Hạnh!"

Trước mắt có một cánh tay đang khua khua, Giản Hạnh  tim loạn nhịp, chớp mắt hoàn hồn, cô quay đầu, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Hứa Lộ, "sao, sao thế?"

Hứa Lộ nhìn cô hỏi, "cậu sao thế? Sao mà tim không ở đây thế?"

"chắc là ngủ không ngon," Giản Hạnh từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sách hướng dẫn báo thi đưa cho Hứa Lộ.

"wa, cậu mua rồi đấy à?" Hứa Lộ chưa mở cặp sách mà đã bắt đầu mở cuốn sách ra.

"Không phải, mình mượn đấy" Giản Hạnh cũng ghé qua "mượn ở nhà sách Tân Hoa."

"chỗ đó mà cũng có loại sách này à" Hứa Lộ vừa nói vừa mở sách, nhìn thấy ở trang đầu tiên có ba chữ như rồng bay phượng múa, viết rất là xấu, cô nhận ra nghĩa chữ hơi tốn sức, "Giang......Giang cái gì Thâm?"

"Giang Biệt Thâm'' Giản Hạnh nói.

"Ồ ồ ồ phải phải phải, Giang Biệt Thâm" Hứa Lộ không hứng thú lắm, tiếp tục lật ra trang sau.

Cả một buổi sáng tự học, bởi vì cuốn sách này, mấy hàng bên cạnh chẳng thể nào tập trung đọc sách.

Buổi tự học buổi sáng kết thúc, Hứa Lộ thuận lợi giao giấy ghi chú mục tiêu, tim cũng thở phào ra một hơi, cô hỏi Giản Hạnh có muốn đi vệ sinh không, Giản Hạnh nói: " Mình không đi, mình xuống phía dưới đi vứt rác."

Lúc đi qua Trần Tây, Trần Tây cả mặt hung dữ, gấp gáp ném giấy ghi chú vào trong lòng cô, "Mẹ nó, mình đi vệ sinh một chuyến, cậu giúp mình đem tới văn phòng."

Nói xong cũng không đợi Giản Hạnh nói gì cả, cầm lấy bao giấy trên bàn rồi chạy đi.

Giản Hạnh hết cách, chỉ có thể quay người từ cửa sau đi ra.

Văn phòng của Từ Trường Lâm cùng tầng với lớp học, bên cạnh nhà vệ sinh nam.

Lúc Giản Hạnh qua đó thì phát hiện cửa không đóng, trước mặt là bốn chủ nhiệm của tầng này, đang ngồi ở vị trí của bản thân nói chuyện.

Từ Trường Lâm nhìn thấy Giản Hạnh đầu tiên, trong tay cẩm một ly trà, hơi rướn cổ về phía trước hỏi: "sao thế?"

Giản Hạnh đi qua đó, "nguyện vọng mục tiêu của lớp chúng ta."

"Trần Tây đâu? Sao mà biết sai người thế?"

Giản Hạnh nói: "cậu ấy đi vệ sinh rồi."

"người lười thì ỉa đái nhiều." Đối mặt với cô gái nhỏ, ngôn từ của Từ Trường Lâm không có chút kiêng kị gì.

Giản Hạnh cũng chỉ có thể cười cười, giả vờ không nghe thấy.

Từ Trường Lâm lúc này mới hất hất cằm về một phía, nói: "được rồi, để ở đó đi."
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "ồ, đúng rồi, cái biểu mẫu điều tra bối cảnh gia đình đó, bảo Trần Tây ngày mai thu lại."

Ngày mai phải nộp rồi sao.

Giản Hạnh còn cho rằng hoãn được thêm vài ngày nữa.

Trong lòng cô thở dài một hơi, nói vâng với Từ Trường Lâm, nói xong liền quay người đi, đột nhiên thấy ở một bên bàn Từ Trường Lâm đặt một chiếc máy bay giấy, cô ngừng lại, lúc đầu không khống chế được, trực tiếp dừng ở vị trí cũ.

Cơ thể có một loại cảm giác bị xoắn lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy bay giấy, có chút bướng bỉnh.

Từ Trường Lâm không hiểu rõ Giản Hạnh, nhưng có ấn tượng với cô là một cô gái khá khép mình, Từ Trường Lâm sững người, thuận theo ánh mắt của Giản Hạnh mà nhìn tới góc bàn, nhìn thấy chiếc máy bay giấy đó.

Từ Trường Lâm không tin cô gái nhỏ lắm hoặc là nói không tin một học sinh cấp ba lại thích thứ này, lại lần nữa nhìn Giản Hạnh, sau đó lại nhìn về hướng máy bay giấy.

Lặp lại hai lần, Từ Trường Lâm mới thăm dò mà cầm chiếc máy bay giấy lên, hỏi Giản Hạnh: "thích nó sao?"

Giản Hạnh mạnh mẽ phản ứng lại, vừa nâng mắt liền chạm phải ánh mẳt của Từ Trường Lâm, trong mắt Từ Trường Lâm có hoài nghi cũng có sự quan sát dò xét, Giản Hạnh không kịp né tránh, cả đầu đều tê liệt.

"có thích không?" Từ Trường Lâm lại hỏi một tiếng.

Giản Hạnh muốn mở miệng trả lời, nhưng lại cứng họng.

Cô thích nó.

Nhưng cô đâu có chỉ thích chiếc máy bay giấy dó.

Giản Hạnh nghĩ vậy, cúi đầu xuống.

Từ đầu đến cuối, cô không hề trả lời.

Từ Trường Lâm tự nhiên không nghĩ đến những cảm xúc phức tạp của cô, ông chỉ coi như cô gái nhỏ ngại ngùng không dám mở lời, liền cười cười nói: "cái này tôi nhặt được ở khuôn viên trường, không biết là đứa nhóc nào vứt ở đó, vốn dĩ muốn mang về cho con trai tôi chơi,  đi vài bước mới nhớ ra con trai tôi năm nay tốt nghiệp đại học rồi, có lẽ chả thèm chơi mấy thứ đồ này, không chừng ngược lại còn châm biếm tôi một trận, nên là không cho nó nữa, tặng em đấy."

Giản Hạnh mím mím môi, đưa tay qua nhận.

Cô nhìn chiếc máy bay giấy trong tay mình, có chút tiu nghỉu, lại có một loại cảm giác mất rồi lại có được,  cho dù chiếc máy bay giấy này không phải của cô.

Cô thậm chí có chút mừng thầm và xấu hổ, bởi vì loại cảm giác làm lỡ mất rồi lại có được này khiến cô nghĩ đến vô số bộ phim thần tượng nói về sự trải qua của nam nữ chính.

Lớn như thế này rồi, cô trước giờ đều không dám nghĩ cô sẽ là nữ chính trong cuộc sống, nhưng vào thời khắc này, nam chính của cô là Từ Chính Thanh.

Bọn họ có một duyên phận đặc biệt.

Duyên phận đặc biệt này, đại khái đủ để khiến cô nhớ rõ cả một thanh xuân.

Rời khỏi văn phòng, Giản Hạnh sâu sắc thở ra một hơi.

Cô không gấp gáp trở về lớp học, mà đi đến bên cạnh lan can đứng đó.

Đứng ở trên cao sẽ có thể tiếp xúc càng nhiều gió, ngẩng đầu thấy bầu trời rất gần, cúi đầu thấy mặt đất rất rộng lớn, giống như chỉ nhìn là có thể thấy cả một nửa thành phố.

Giống như con người, đứng ở vị trí cao, mới có thể có được càng nhiều tự do.

Nhưng leo núi cao, phải cần thời gian.

Giản Hạnh nhìn người bên dưới khuôn viên trường, trong đầu nghĩ đến thời gian đếm ngược cao khảo.

Đột nhiên, trong tầm nhìn mắt bay đến một vết tích, là máy bay giấy.

Đồng tử Giản Hạnh co lại, đột ngột quay đầu.
Vậy mà lại là Tần Gia Minh.

Giản Hạnh có chút kinh ngạc, cô nhìn xung quanh, còn tưởng rằng bản thân đi nhầm tầng.

"sao anh lại ở đây?"

"tìm Từ Chính Thanh nói chuyện" Tần Gia Mình hỏi "em ở đây làm gì?"

"Tùy tiện xem xem," Giản Hạnh nói

"đi ra hít thở à?" Tần Gia Minh cười nói, "không đến mức chứ, chỉ vừa mới khai giảng mà?"

Giản Hạnh cười nói: "chỉ là tùy tiện nhìn một chút thôi."

Cô lại quay người nhìn về phía máy bay giấy rơi xuống.

Tần Gia Minh đắc ý: "có phải là bay rất xa không?"

"lát nữa đi nhặt cũng rất xa." Giản Hạnh dội cho cậu ta một gáo nước lạnh.

"..." Tần Gia Minh cạn lời "đừng làm mất hứng, đây là bảo tôi của anh, ai nhặt được thì là phúc của người ấy, anh gấp máy bay giấy đỉnh nhất, Từ Chính Thanh cũng không đấu lại được."

Có một số người, đơn giản chỉ là cái tên, cũng đủ để khiến người khác cảm thấy bồn chồn.

Sóng mắt Giản Hạnh sáng lên, làm vẻ tùy ý hỏi Tần Gia Minh: "mấy người còn đấu cái này à?"

"đúng thế" Tần Gia Minh cũng bò xuống, "còn có thể đấu cái gì, đấu học hành à? Hai người bọn anh cũng không phải cùng một khối."

Giản Hạnh "ồ" một tiếng.

Cô không nỡ kết thúc cuộc đối thoại này, lại giả vờ hỏi: "vậy hai người quen biết thế nào vậy?"

Tần Gia Minh trước giờ đêu có gì nói đó, lần này lại hỏi lại một câu: "anh với em quen biết thế nào?"

Giản Hạnh nhìn cậu ta một cái, "phải nói không?"

Tần Gia Minh cười một tiếng "bỏ đi bỏ đi, mất mặt."

Cậu ta nói chuyện liền nghiêng người qua, cánh tay đặt lên lan can, nhìn thấy thứ trong tay Giản Hạnh, nhướn mày nói: "thứ gì thế?

Em cũng gấp máy bay à?"

Cậu ta nói rồi đưa tay tới muốn cướp lấy, "đưa anh, thử xem bay được bao xa."

Giản Hạnh lập tức lùi lại tránh đi, toàn thân thể hiện rõ ràng sự phản kháng.

Tần Gia Minh sững người "sao thế?"

Giản Hạnh hoãn lại mới phản ứng, biểu cảm có chút khó xử.

Tần Gia Mình nhìn ra sự khó xử của cô, hào phóng giúp cô tìm một lối thoát "sao thế? Sợ không đấu lại à? Được rồi được rồi, cho em giữ lại mặt mũi đấy."

Giản Hạnh khóe môi giật giật.

Cô không phải đang bài xích Tần Gia Minh, mà là sau hành vi này ẩn giấu một nguyên nhân khiến cô xấu hổ vô cùng.

Dưới bên vách đá, chỉ kém một chút.
Cô gần như không dám nghĩ, nếu như Tần Gia Minh truy hỏi tiếp, cô nên nói như thế nào.

Bởi gì đây là thầy giáo cho nên không thể làm mất?

Sao có thể được.

Bởi vì...bởi vì đây có lẽ là của Từ Chính Thanh.

Cô muốn có.

Cô tại sao lại muốn có.

Bởi vì cô có niệm tưởng viển vông với cậu ấy.

Có lẽ chuyện này dưới con mắt của Tần Gia Minh là điều bình thường, dù sao ai không biết người thích Từ Chính Thanh có thể xếp hàng từ Tam Trung tới Dân Trung, hiện tại có lẽ có thể xếp từ Hòa Trung đến Nhất Trung rồi đến Nhị Trung.

Giống như cả thế giới đều có thể thích cậu ấy, giống như cả thể giới đều muốn đứng bên cạnh cậu ấy.

Chỉ có cô không thể.

Bởi vì cô là một tên trộm, cả đời chỉ có thể sống trong góc tối.

Cô làm sao mà xứng với cậu ấy.

Cô làm sao mà nỡ xứng với cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro