Vĩnh viễn không hạ màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi chuông vào lớp reo lên, Giản Hạnh và Tần Gia Minh vẫy tay tạm biệt

Giản Hạnh lại đứng ở trước cửa lớp một lúc sau đó mới đi vào, lúc đi qua Trần Tây lại nói chuyện về biểu mẫu, đợi đến khi trở về vị trí của mình, cô vừa ngồi xuống, Hứa Lộ liền hỏi cô: "cậu đi đâu thế?"

Một bên hỏi một bên nhìn ra phía cửa sổ.
Có lẽ là đã nhìn thây Tần Gia Minh rồi.

Giản Hạnh cũng không có ý định giấu giếm, nói thành thật: "giúp Trần Tây đi nộp nguyện vọng, vừa nãy ở cửa gặp được bạn bè, nói vài câu."

Hứa Lộ "a" một tiếng, "chủ nhiệm ở trong văn phòng không?"

Giản Hạnh nói: "có."

Hứa Lộ "ồ" một tiếng, sau vài giây lại hỏi : "vậy mấy cậu nói gì thế?"

Động tác lật  sách của Giản Hạnh ngừng lại, sau đó đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "bọn mình thì có thể nói cái gì."

"ồ...." Hứa Lộ lại nhìn Giản Hạnh một cái, không tiếp tục hỏi nữa.

Tan học buổi trưa, Hứa Lộ hỏi Giản Hạnh: "Giản Hạnh, cậu về nhà không?"

Giản Hạnh nói: "có."

Hứa Lộ có chút do dự, "nhưng mà bọn họ đều không về, hình như là ăn cơm ở gần trường, ăn xong lại trở về lớp học tự học."

Quả thực có học sinh thế này, nhưng bọn họ đại đa số đều tự thuê phòng ở, hoặc là ở trong trường, thời gian tự do kinh tế tự do.

Giản Hạnh làm gì có những thứ này.

"mình phải trở về." Giản Hạnh nói.

"được thôi" Hứa Lộ nói "vậy cậu đi đường từ từ nha."

"ừm"

Giữa trưa vẫn rất nóng, Giản Hạnh về đến nhà áo phông đều ướt đẫm.

Giản Như và Lữ Thành vẫn ở nhà, bà ngoại vừa nấu cơm xong từ bếp đi ra, nhìn cô rồi cười nói: "về rồi đấy à? Mau đi rửa tay rồi ăn cơm."

Giản Hạnh đi vào trong phòng, "vâng, lát nữa con ra"

Cô vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại, ngồi trước bàn học, hai tay đặt lên trên mặt bàn, vô công rồi nghề gảy gảy móng tay.

Trong lúc gảy móng tay rõ ràng tay đang run, cô dùng lực miết miết xương ngón tay, sau hai tiếng vang lên cô mới xòe năm ngón tay ra.

Trong phòng rất yên lặng, cô dường như nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình.

Từng nhịp từng nhịp, vừa nặng vừa nhanh, đập đến mức cô có chút khó thở.
Bên ngoài lại truyền tới âm thanh thúc giục của bà ngoại, Giản Hạnh lên tiếng trả lời: "dạ, con sẽ ra ngay."

Nói xong cô liền lấy từ trong túi ra một chiếc máy bay giấy, máy bay ở trong túi có chút không vừa, nhưng được bảo vệ không có chút hư hại nào, cô cầm máy bay giấy nhìn một hồi, sau đó gỡ nếp gấp ra.

Cô nhớ động tác cầm tờ giấy của Từ Chính Thanh, là lấy tờ giấy trên cùng của tệp giấy nguyện vọng, cậu có lẽ sẽ không tùy tiện lấy giấy nguyện vọng của người khác để gấp máy bay, cho nên có lẽ là của cậu ấy.

Người ba năm cấp hai dường như chưa từng rời khỏi top ba toàn khối, nguyện vọng đại học sẽ cao đến mức độ nào.

Cô có thể với tới không?

Nghĩ như vậy, động tác gỡ máy bay của Giản Hạnh ngừng lại.

Cô miết miết một góc, một lớp giấy mỏng, trọng lượng gần như không đáng kể, cô lại có chút không dám thở.

"Giản Hạnh à" bà ngoại lại thúc giục cô.

Ngón tay Giản Hạnh nhẹ nhàng ma sát lên góc giấy, trong một hơi thở mở hoàn toàn máy bay giấy ra.

Phía sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh đẩy cửa, sau đó bà ngoại đi vào, "đang làm gì thế? Làm bài tập sao?"

Bà nói rồi đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy trong tay Giản Hạnh có một tờ giấy trắng, "thứ gì thế? Giấy trắng sao? Sao mà toàn là vết gấp thế?"

Trái tim nâng nâng cả buổi sáng lại bị đập nát về như cũ.

Rõ ràng là trở về chỗ cũ, Giản Hạnh lại bị bao trùm bởi một dòng cảm giác mất mát và thất vọng.

Trước mắt mọi thứ nhòe đi trong giây lát, đầu óc cũng sững lại vài giây.

Trong sự thất thần phút chốc, Giản Hạnh
nghĩ tới cảm xúc thăng trầm của bản thân từ lúc cầm chiếc máy bay đến thời khắc này.

Giống như một trò cười.

Thì ra không phải cuộc gặp gỡ nào cũng có thể chịu được sức nặng của duyên phận, cũng không phải ai cũng may mắn có được cảm giác đánh mất rồi lại có được.

Càng huống hồ, cô vẫn luôn là người không may mắn kia.

Đến cả chữ Hạnh trong tên của cô, cũng là do nhặt được.

Bà ngoại vẫn đang nói: "sao thế? Bị bạn học bắt nạt sao? Bạn học xé giấy của cháu sao?"

Toàn thứ gì loạn xạ cả lên thế.

Giản Hạnh phì cười, lắc đầu nói: "không phải, tùy tiện nhặt được."

"ai ya" một tờ giấy có gì đáng để nhặt" bà ngoại nói, "mau đi ra ăn cơm."

Giản Hạnh nói: "vâng, con đi rửa mặt."
"rửa tay là được rồi."

"vâng" Giản Hạnh không nhìn bà ngoại, bỏ giấy xuống, đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Cửa vẫn đang mở, gió thổi vào trong, thổi bay tờ giấy trên mặt bàn.

Trên điểm mù của nếp gập giấy viết bên trên một hàng chữ hình khải: flying.

Lúc ăn cơm, bà ngoại cũng không ăn, chỉ nhìn về phía Giản Hạnh.

Giản Hạnh gắp thức ăn cho bà, "ăn cơm trước, lát nữa rồi nhìn."

Miệng bà nói ăn ăn ăn, thật ra cả nửa buổi không đụng đậy đôi đũa, ánh mắt vẫn dán lên
Giản Hạnh, cả một lúc mới nhìn ra Giản Hạnh có chỗ không đúng "sao mà mắt đỏ đỏ thế? Nắng chiếu à?"

"vâng" Giản Hạnh nói: "có chút nắng."

Cô vừa rửa mặt xong, lông mi vẫn còn dính nước, chớp mắt để lại dấu vết ươn ướt.

Bà ngoại nói: "dùng ô đi, bà thấy bọn họ đều che ô."

"không sao" Giản Hạnh nói "che ô rất phiền."

"ai yo, tiểu cô nương cháu thô quá." Bà ngoại lại hỏi, "thế nào, sau khi khai giảng học có mệt không?"

"không mệt" Giản Hạnh nói chuyện với bà chỉ chọn trò chuyện dễ dàng.

Bà ngoại cười: "cháu ấy, giống y hệt mẹ cháu, có khổ mệt thế nào cũng không nói."

Giản Hạnh cười cười không nói gì, đứng dậy đi rót nước, cô cũng rót cho bà một cốc, đợi đến khi bà ngoại uống một ngụm rồi nói không có vị gì mới nhớ ra gì đó, đi đứng dậy đi vào phòng, lúc đi ra ngoài, đi qua bà ngoại thì để vào bát bà một viên kẹo.

Bà ngoại cười lên đến mức chỉ thấy răng chứ không thấy mắt.

Nhưng cả miệng bà không còn răng chắc khỏe nữa, đây cũng là nguyên nhân Giản Hạnh chỉ dám âm thầm cho bà kẹo.

Bà ngoại thích ăn ngọt, khi còn trẻ không có chú ý, sau đó có bệnh về răng, sau nữa lại có các triệu chứng, ông ngoại đã đi rồi, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, cuộc sống đều là vấn đề, làm gì có tiền khám răng.

Để lâu quá, không thể chữa nữa.

Trong lòng Giản Như đại khái có áy náy, cho nên về phương diện này quản rất nghiêm, bình thường trong nhà đến đường trắng cũng không có.

Lữ Thành lại càng coi lời Giản Như như thánh chỉ, chủ yếu là sợ bà ấy ồn ào và được nước lấn tới.

Nhưng...một bà già, ăn ngon còn có thể ăn mấy nữa chứ?

Giản Hạnh nghe bà ngân nga tâm tình tốt, không nhịn được cười nói: "vui như vậy sao?"

"đương nhiên rồi, vẫn là cháu gái bà thương bà," bà ngoại nói.

Giản Hạnh nói "vậy thì bà sống lâu hơn vài năm, sau đó cháu sẽ thương bà hơn.

"ài" bà ngoại lại uống một ngụm nước đường ngọt, rồi thở dài một hơi, "già rồi, không sống được mấy năm nữa."

Thật ra bà ngoại tuổi cũng chưa lớn lắm, chưa đến bảy mươi.

Nhưng thời còn trẻ phải chịu đựng quá nhiều, bây giờ các loại bệnh lớn nhỏ đều tìm tới cửa.

Các bộ phận đều đang kêu khóc,  bộ điều khiển còn có thể linh hoạt vài năm nữa chứ.

"đừng nói bừa," Giản Hạnh nói, "mẹ cháu nghe thấy lại mắng bà."

"hứ, bà sợ nó?" bà ngoại nói "hơn nữa, một bà già như bà, nó mắng thì mắng, bà ngược lại còn mong nó ít mắng cháu vài câu.

Giản Hạnh không  nói gì.

Bà ngoại do dự một hồi nói: "Giản Hạnh, thật ra mẹ cháu rất thương cháu, lúc còn nhỏ ở quê, đi đến đâu cũng hận không thể mang cháu theo, có một khoảng thời gian sức khỏe cháu không tốt, mẹ cháu là một người không hề mê tín lại đi xem bói, còn đặc biệt đổi tên cho cháu. Bố cháu cũng vậy, lúc con vừa được sinh ra, bố cháu đang làm việc ở công trường, chỉ mỗi một buổi sáng mà trở về những mười lần, người ta đều mắng là không được nước gì, nó còn cười híp mắt không quan tâm."

Chuyện này Giản Hạnh đã nghe bà kể rất nhiều lần rồi.

Cô "ừm" một tiếng, nói: "cháu biết rồi."

"biết rồi là được, biết rồi là được" bà ngoại yên tâm rồi "về sau mẹ cháu có nói gì, đừng có để trong lòng, nó chỉ là sợ cháu không chuyên tâm học hành, lúc đầu nó không được học hành đoàng hoàng, bây giờ không hi vọng vào cháu thì hi vọng vào ai."

Giản Hạnh lại "vâng" một tiếng.

Kể từ lần bữa cơm lần trước, Giản Hạnh và Giản Như đã không nói chuyện với nhau mấy ngày, bà ngoại có lẽ có chút lo lắng.
Hai người chiến tranh lạnh, tóm lại cũng phải cần có một người mở miệng trước, hai người họ, người mở miệng chắc chắn không phải Giản Như.

Cho nên chỉ có thể là cô.

Nhưng thật ra không cần bà ngoại nói, tối nay cô cũng phải tìm Giản Như.

Dù sao biểu mẫu cần ký tên.

Có điều Giản Hạnh vốn cho rằng Giản Như sẽ giống như thường mười một giờ hơn mới về nhà, buổi tối về nhà lại phát hiện xe ba bánh đã dừng ở trong sân.

Giản Hạnh nhìn căn phòng của mình một cái, đèn đang mở, chỗ cửa sổ nơi bàn học hiện lên bóng người.

Trước giờ Giản Như đều dựa vào đây để phán đoán liệu cô có đang làm bài tập hay không.

Giản Hạnh nhìn chằm chằm một hồi, không đi vào.

Chủ yếu là đi vào cũng không có tác dụng, trong tình huống tốt Giản Như sẽ nói vài câu không nặng không nhẹ rồi đi ra, trong tình huống không tốt cô sẽ phải hiểu thảo dỏng tai lên để nghe Giản Như  tụng kinh về những chuyện đau đầu.

Nói không chừng trong lúc nửa đêm còn phải lôi kéo hàng xóm đến làm trọng tài.

Rốt cuộc thì đây cũng là sự phỏng đoán của cô.

Đột nhiên, bóng cây trên đầu chập chờn, dưới ánh sáng trắng của mặt trăng, bóng hình giống như những chiếc cánh bay nhanh.
Giản Hạnh đình trệ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, một giây sau trược tiếp xông vào phòng của mình.

Không biết Giản Như tìm lục gì ở trên bàn học, động tác đẩy cửa của Giản Hạnh vừa nhanh vừa đột nhiên, Giản Như rõ ràng là bị dọa giật mình, nhìn Giản Hạnh cả mấy giây mới hoàn hồn, "muốn chết à! Phía sau có chó đuổi hay là trong phòng giấu bảo bối?"

Giản Hạnh mím mím môi, nhanh chóng nhìn kệ sách lắp ráp ở trên bàn học, tờ giấy trắng ở trong góc rõ ràng là từng bị moi ra.

Cả mệt mỏi của một ngày lại đột nhiên cuộn về.

Giản Hạnh cụp mắt xuống, đi vài bước đem cặp sách đặt lên ghế, tìm tờ biểu mẫu đưa cho Giản Như "thầy giáo bảo phụ huynh ký chữ."

Giản Như chột dạ, Giản Hạnh tạo cho bà một lối thoát, nhận lấy tờ giấy rồi nhìn tổng thể, cầm bút lên ký tên nhanh chóng.

Trước khi Giản Quốc Thắng đi, Giản Như cũng đi học mấy năm, nghe nói thành thích không tồi, cho nên nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn không cam tâm.

Sau khi bà ký tên xong, thuận tay cầm một cuốn vở, viết một từ đơn tiếng anh, hỏi Giản Hạnh: "cái này có nghĩa là gì?"

Giản Hạnh nhìn một cái, flying, cô nói: "bay."

Lời vừa nói ra, bàn tay của Giản Như liền đập lên cánh tay cô, lớn tiếng: "bay hướng nào! bay đi đâu! Mày còn bay? Lông mọc hết chưa mà đòi bay? Cấp hai không bay được, cho rằng cấp ba là có thể bay à?"

Sự nóng nảy đến một cách không báo trước,
Giản Hạnh căn bản không kịp phản ứng.

Giản Như động tay trước giờ đều không kiềm chế lực, một bàn tay ập đến cũng đủ cho nửa cánh tay của Giản Hạnh tê liệt, khi cô phản ứng lại mới chất vấn Giản Như: "mẹ làm gì thế?"

"tao làm gì thế?  Mày còn có mặt mũi để hỏi tao câu này à?" Giản Như trực tiếp hất đổ chồng sách trên giá sách đi, trên bàn học ngay lập tức trở nên bừa bộn, trong tiềm thức Giản Hạnh muốn lấy lại tờ giấy trắng, lại bị Giản Như đánh một cái vào mu bàn tay, bà la lên: "lấy, tao xem mày dám lấy!"

Nói xong thì nắm chắc tờ giấy trắng, hung dữ đập một cái lên bàn, chỉ vào từ đơn trong tờ giấy trắng hỏi: "nói! Bay đi đâu!"

"mày thật sự không muốn học đàng hoàng à?" tao với bố mày, bà mày, người nào không phải vì mày mà khổ khổ sở sở? Di chuyển nhà cho mày, cho mày học cấp hai,  học cấp ba, bây giờ còn muốn bay, sao mày không đi chết đi! Mày dứt khoát tống cả nhà đi chết cho xong! "bà càng nói càng tức, nhìn biểu cảm có lẽ cái tát tiếp theo sẽ rơi xuống mặt của Giản Hạnh.

Giản Hạnh liên tục cúi đầu, cô có thể cảm nhận được nước bọt của Giản Như văng tung tóe lên mặt cô, nhưng không phải là cô không muốn ngẩng đầu, không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Giản Như.

Ánh mắt của cô tản ra nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng dưới tay Giản Như, không có ý đồ gì,  chỉ đơn thuần là đơ người ra.

Nhưng hành vi này nằm trong mắt của Giản Như, giống như một cách chống cự không tiếng, Giản Như tức không chịu được, trực tiếp cầm lên rồi xé đi.

Giản Hạnh giờ mới nâng mắt lên "mẹ!"

"đừng gọi tao!" Giản Như vứt giấy vụn xuống sàn nhà, "đây rốt cuộc là cái gì! Nói! Không nói thì hôm nay ai cũng đừng hòng ngủ!"

"sao thế! Lại làm sao thế?" là Lữ Thành, ông
không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa.

"không có việc của ông! Ông đi ngủ đi!" Giản Như gầm họng lên.

Bà ngoại hình như cũng dậy rồi, Giản Hạnh mơ hồ nghe thấy âm thanh của bà, nói gì mà có chuyện thì để ngày mai nói, đừng làm muộn giờ ngủ của Giản Hạnh, đều mệt cả ngày rồi.

Quả thực rất mệt.

Mệt chết đi được.

Muộn lắm rồi, Giản Hạnh cũng muốn đi ngủ.

Cô nhắm mắt lại, âm thanh hơi trầm mà nói: "là thầy giáo cho con."

Đáp án ngoài dự đoán, Giản Như cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, bà nhìn chằm chằm cô "cái gì?"

Giản Hạnh nói: "đây là chiếc máy bay giấy mà thầy chủ nhiệm lớp con nhặt được, tặng cho con."

"chữ trên đó có lẽ là thầy ấy viết."

Giản Hạnh nói không có một nửa vết tích nói dối nào, nhất thời Giản Như vậy mà lại không biết nên tin hay không tin, bà nhìn đống giấy vụn trên nền nhà, lại nghĩ tới chữ "bay" đó, giọng nói hơi cứng ngắc mà hỏi một câu: "viết chữ bay là có nghĩa gì?"

"không biết." Giản Hạnh nói: "có lẽ hi vọng về sau con sẽ bay cao."

Cô cố ý.

Cố ý nói như vậy.

Giản Như năm đó chỉ học tiểu học, đối với thầy cô dạy trung học luôn có một ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ, hôm nay tự tay xé đi tờ giấy mà thầy giáo gửi gắm đến con gái sự kỳ vọng cao, nhất định tâm tình sẽ không dễ chịu.

Lúc này, bà ngoại ở ngoài cửa lại gọi một tiếng: "Giản Như, Giản Như, mau đi ngủ đi."

"được rồi, giục giục giục, giục cái gì mà giục!Học sinh cấp ba ngủ muộn chút thì làm sao! Về sau mới có lúc nó thức đêm!" trên miệng nói như vậy, nhưng hành động của Giản Như đang chuẩn bị rời đi, trước khi quay người, bà ngừng một chút, nhìn Giản Hạnh một cái, âm thanh không còn kịch liệt mà nói, "nói thế nào thì cũng là thầy giáo tặng, lát nữa dán lại đi, dán xong thì thu dọn rồi đi ngủ."

Đây chính là lời xin lỗi của Giản Như.

Là trong dự liệu của Giản Hạnh.

Thông thường trong tình huống này, Giản Như sẽ không cho phép Giản Hạnh hồi đáp, nhưng Giản Hạnh cứ trả lời một tiếng: "ồ, vâng."

Sau khi Giản Như đi, trong phòng yên tĩnh trở lại, Giản Hạnh đứng ở bên cạnh bàn học, nhìn chằm chằm vào đống giấy vụn, một lúc sau mới chầm chậm mà ngồi xuống, nhặt từng mảnh từng mảnh lên.

Giản Như bình thường làm việc dao to búa lớn, xé thứ này cũng không xé quá nát, không đến vài mảnh, rất nhanh là dán xong.
Vì để phòng tờ giấy này bị phong hóa, Giản Hạnh còn đặc biệt dán toàn bộ tờ giấy bằng băng dính khổ rộng, sờ sờ cảm thấy trơn trơn, hoàn chính giống như chưa từng chịu qua bất kỳ tổn hại nào.

Chỉ là có thêm một lớp bảo vệ, cô cũng không thể cảm nhận được hơi ấm dư lại và khí vị trên tờ giấy.

Giống như chấp niệm bị niêm phong vậy, giống như sự an ủi lừa mình giấu người.
Không đến một lúc, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Giản Hạnh để tờ giấy vào trong ngăn kéo, quay đầu thì nhìn thấy Lữ Thành đang ngó đầu vào.

Từ khi Lữ Thành bị què, ông nhìn Giản Hạnh luôn có một loại dè dặt và không tự nhiên tế nhị.

Giản Hạnh đương nhiên là cảm giác được, nhưng cô dường như tình cảm bị thiếu hụt, cho dù trong tim có muốn phục hồi, trên mặt cũng không biểu hiện ra được hành vi thân mật, chỉ có thể mờ nhạt hỏi: "sao thế ạ?"

Lữ Thành cười rồi đi đến phía bàn học của cô đặt trên đó một tờ tiền năm tệ, "không có chuyện gì thì ngủ sớm đi, mệt cả ngày rồi đừng thức đêm nữa, đây là mẹ con cho con, ngày mai khát thì mua nước uống.

Đây là phương thức xin lỗi của Giản Như.
Giản Hạnh nhìn tờ tiền một cái, nói: "vâng."

"được được, vậy thì ngủ sớm đi." Lữ Thành không nói nhiều nữa, quay người đi ra ngoài.

Giản Hạnh nhìn ông vẫn còn trẻ tuổi mà đã lưng khom chân khập khiễng, đột nhiên sống mũi cay cay, chủ động mở miệng nói: "bố cũng ngủ sớm đi ạ."

Lữ Thành sững sờ, bận rộn quay người lại: "được được được, ngủ sớm chút ngủ sớm chút."

Giản Hạnh đang định đứng lên cười, Lữ
Thành vẫy tay, "được rồi, ngủ sớm đi."

Cánh cửa chầm chậm đóng lại, cánh cửa che hình bóng của Lữ Thành ngày càng ít đi.

Người khác đều nói cha là núi, trong ấn tượng của Giản Hạnh, bố giồng như một viên đá vỡ ở bên dưới chân núi.

Ông chưa từng lớn mạnh, ông chỉ là cha của một mình cô.

Trong phòng lại lần nữa trầm tĩnh lại, trong phòng yên tĩnh đến mức đến hơi thở cũng không nghe thấy.

Càng đừng nói đến sự hỗn loạn vừa rồi.

Giản Hạnh ngồi trên ghế, bàn tay cong lại kéo ngăn kéo ra, âm thanh nhỏ sắc nét giống như đóng đinh, từng nhát từng nhát rơi xuống tim cô.

Một lúc sau, cô mới nhẹ nhẹ kéo ngăn kéo ra, lấy cuốn sách Một Chín Tám Tư ra.

Là một cuốn sách văn học nước ngoài, nội dung rất khó hiểu, ý nghĩa cũng sâu sắc đến mức cô không thể nắm bắt.

Giữa những hàng chữ thỉnh thoảng có chú giải, thể chữ cô đều không hiểu rõ.
Không có kiên nhẫn lật đến trang cuối cùng, phía sau chú thích cuối kết thúc của tác giả có một dòng chữ ký thời gian bằng chữ viết tay: 31.8.90, tại Hòa Trung.

Giản Hạnh đưa tay ma sát lên nét chữ vài cái, cầm bút viết thêm mười chữ phía sau:

Chúc cậu sao trời đại hải, vĩnh không hạ màn.

Ánh sáng đèn vào buổi tối trong phòng Giản Hạnh sáng đến hơn hai giờ, nửa đêm bốn giờ gió lên rồi, vào lúc năm giờ mười phút, Giản Hạnh nhìn thấy tia sáng đầu tiên trên bầu trời.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro