Chap 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xuân thanh nhàn,  Triệu gia tại Hải Xương huyện vườn trái cây chính thức vào thời kỳ nở hoa, hoa đào nở rộ, Triệu Từ Thịnh liền mời Trần Úc đi ngắm hoa. Người trông coi vườn trái cây lo sợ đến tát mét cả mặt mày nghênh tiếp hai vị khách quý , vườn trái cây công cụ đơn sơ, chỉ có mấy gian nhà gỗ,  người làm cẩn thận quét sạch một gian phòng để cho bọn họ trụ một đêm.

Triệu Từ Thịnh trong tay có tiền Bạc Thương kiếm được từ năm ngoái nên chuyến này lại đây, hắn nhượng lão Chu tìm đến kiến trúc sư, xây dựng một nhà biệt quán, nói là ngày sau sẽ có rất nhiều công dụng.

Hải Xương huyện ngày hè so với trong thành tương đối mát mẻ, là nơi nghỉ hè vô cùng thích hợp, ngày xuân có thể tại nơi đây ngắm hoa, ngày thu đến hái trái cây, cùng bạn bè du ngoạn vườn cây. 

Lúc này, Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc đi vào chính là thô lậu nông gia nhà gỗ để ngủ qua đêm, hai người đều không chê, bọn họ đều yêu thích nơi này, yên tĩnh thanh u, lại không có người quấy rối. Nếu là muốn hưởng phúc, đảo là có thể đi Triệu Từ Thịnh ngoại tộc gia, đây chính là biệt trang ở Hải Xương huyện rất có tiếng .

Trần Úc không rõ ràng, nguyên lai cậu lại  yêu thích hoa đào như vậy, cậu và Triệu Từ Thịnh tại vườn trái cây du ngoạn một ngày, dưới tàng cây ăn cơm ở lại đến hoàng hôn vẫn chưa hết thòm thèm. Cậu không biết mảnh rừng đào này là Triệu Từ Thịnh vì cậu mà gieo xuống, một đời trước Trần Úc rất yêu thích hoa đào, còn động tới ý nghĩ mua lại Doanh Nam đảo, cậu mỗi khi đi thuyền trông thấy hải đảo hoa đào, luôn có ý nghĩ định cư tại nơi đó.

Phàm là Trần Úc hỉ nộ , Triệu Từ Thịnh đều rất quan tâm, dù cho một đời trước bọn họ cũng rất thân thiết, mãi đến tận khi bởi vì yêu nhau nên mới xa lánh. Mọi người đều là bởi vì chán ghét mà xa lánh, chỉ có Triệu Từ Thịnh lại là bởi vì yêu mà rời xa, thái độ quyết tuyệt.

Hoàng hôn, đem Trần Úc ngồi ở cửa gọi tiến vào nhà gỗ, Triệu Từ Thịnh vì cậu lấy quần áo để thay, người hầu đã chuẩn bị xong mộc dục để tắm rửam

Nông trại cũng không có mộc phòng, Trần Úc tại trong phòng tắm rửa, Triệu Từ Thịnh đãi tại ngoài phòng. Trần Úc  tắm rửa sạch sẽ rồi đổi rộng rãi quần áo, sát trường phát ra, người hầu vào nhà thu thập, thay đổi dục thủy, đổi Triệu Từ Thịnh tắm rửa .

Hai người đều không mang thị nữ, chính mình lau người, thay đổi quần áo, chính mình trải giường chiếu, liệu hương đuổi muỗi.

Người hầu chỉnh lý ra hai gian phòng, cho bọn họ nghỉ ngơi, buổi tối, vườn trái cây người hầu về trong phòng mình để ngủ, Triệu Từ Thịnh đem một chăn từ giường khác lấy đến trong phòng của mình ,  Trần Úc cùng ở phía sau lấy cái gối, hai người tương đương có hiểu ngầm.

Khởi đầu, Trần Đoan Lễ không cho Trần Úc theo Triệu Từ Thịnh đi vườn trái cây nhà hắn, đặc biệt là biết đến chỉ có hai người bọn họ, Triệu Từ Thịnh lại không đi mời bạn bè khác, cũng không mang theo người nhà. Sau đó đại khái là nghị hai người nếu thật sự có điểm gì, hắn cũng không ngăn được, lại nói Triệu Từ Thịnh năm nay đã mười chín, Trần Úc cũng mười bảy tuổi, đặt người dân thường gia đều là tuổi cưới vợ rồi.

Vườn trái cây ban đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu, nơi đây không giống Lâm gia điền trang, gió đêm gào thét, đặc biệt yên tĩnh. Trong phòng chỉ có một cốc đèn, Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc cùng quần áo nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút, hai người dựa vào nhau, Trần Úc gối lên cánh tay Triệu Từ Thịnh, Triệu Từ Thịnh thì dùng một cánh tay khác ôm đồm eo thân của cậu.

Hôn môi là chuyện vô cùng tự nhiên,  ngoại trừ hôn môi ở ngoài, Triệu Từ Thịnh chỉ là sờ sờ Trần Úc eo cùng lưng, cũng không  có thêm hành động khác. Hắn cũng là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, hai người thân thể ôm cùng nhau, che kín một khoảng giường ngủ.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên ngủ ôm cùng nhau , Trần Úc nằm bên trong cánh tay ấm áp, mạnh mẽ của hắn, một đêm ngủ rất ngọt. Triệu  Từ Thịnh khi thì ngủ, khi thì tỉnh táo, mỗi khi tỉnh lại, đều phải xác nhận Trần Úc có hay không bên trong ngực,ngọn đèn từ lâu đã cháy hết, chỉ có ngoài cửa sổ ánh trăng lạnh lẽo cung cấp có hạn chiếu sáng, làm cho hắn có thể xoa xoa Trần Úc mặt, hôn môi lên gò má cùng môi của cậu.

Năm ngoái vào thời điểm mùa đông, hắn cho là Trần Úc có một đời trước ký ức, bởi vì Trần Úc đưa cho hắn một cái túi thơm cùng một đời trước đồng dạng, Trần Úc còn nói mơ thấy hắn bị đâm thương, nằm ở trong trường bố rương, đáp lên Dương gia Chu Tước thuyền ra biển.

Triệu Từ Thịnh thật sự không muốn Trần Úc nhớ tới những chuyện của một đời trước kia, Trần Úc đã trải qua quá nhiều đau khổ, hắn cũng rất nghi hoặc, vì sao Trần Úc sẽ mang theo thi thể của chính mình, đáp lên Dương gia hải thuyền ký ức? Nếu như Triệu Từ Thịnh không đoán sai, chỉ có hắn đi qua tâm kính trọng sinh, Trần Úc thì không có.

Nghe người trong lòng nhẹ nhàng hít thở, Triệu Từ Thịnh yên tĩnh lại, rời xa thôn xóm tịch liêu vườn trái cây, trong nho nhỏ nhà gỗ này,  hắn có loại cảm giác nắm giữ tất cả .

Sáng sớm, Triệu Từ Thịnh tỉnh lại, phát hiện Trần Úc không ở trong lồng ngực của hắn, hắn ngồi dậy, cửa phòng mở ra, trông thấy trong rừng có bóng dáng của Trần Úc,  một vệt bóng người màu trắng, cậu đang tại trong rừng đào đi tản bộ.

Bên ngoài sáng sớm có hàn ý, Triệu Từ Thịnh lấy kiện phong bào, hướng Trần Úc đi đến, thấy cậu chăm chú với ngắm hoa, không chút nào cảm thấy được chính mình, Triệu Từ Thịnh có ý định lặng yên không một tiếng động tiếp cận, canh chừng bào khoác lên vai Trần Úc , cũng từ phía sau lưng đem cậu ôm lấy.

Triệu Từ Thịnh ấm áp thân thể bao lấy lưng của mình, ấm áp môi kề sát ở trên cổ, Trần Úc không quay đầu lại, mặt mày mang ý cười, nói nhỏ: "A Thặng, ngươi khi nào tỉnh lại."

"Mới vừa nãy thôi, thấy ngươi không ở bên người nên đi ra ngoài tìm ngươi." Triệu Từ Thịnh ngôn ngữ đặc biệt ôn nhu.

Trần Úc tùy ý hắn ôm lấy, nhìn phấn hồng hoa đào, suy tư, cậu gần đây trong đầu sẽ hay nghị thường hiện lên một ít cảnh tượng, cậu rõ ràng không đi qua địa phương đó nhưng lại hết sức  quen thuộc, rừng hoa đào cũng như thế.

Cậu ở đây cảm giác được một phần phiền muộn liền trấn an tình cảm, phảng phất như một loại tâm nguyện nào đó được giải quyết xong.

Trần Úc xuyên bạch trung đơn đêm qua, khoác một phong bào màu xanh lam, tóc đen rối tung, năm nào đã mười bảy tuổi, là tuổi tác mà trong Triệu Từ Thịnh trí nhớ kiếp trước ấn tượng sâu sắc nhất . Triệu Từ Thịnh dùng mặt cọ hai má Trần Úc ,Trần Úc mặt đỏ, quay đầu lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói: " Sẽ bị người nhìn thấy."

Triệu Từ Thịnh khàn cười: "Không cần phải lo lắng, ta dặn bọn họ sáng sớm chớ đến quấy nhiễu người thanh mộng."

Trần Úc xoay người, khẽ hôn một cái lên môi Triệu Từ Thịnh , con mắt của cậu cười đến sáng ngời sáng lên, dường như giống như bảo thạch . Triệu Từ Thịnh vội muốn hôn cậu, cậu không chịu liền tránh né, một người chạy một người đuổi theo, hai người đi tới trước một bức tường đất,  Trần Úc liền bị Triệu Từ Thịnh đặt sát tường đất mà hôn sâu.

Trần Úc run lập cập, Triệu Từ Thịnh lan truyền, là kịch liệt tình cảm cùng tứ mạn dục vọng, thân thể hai người nóng bỏng, dù cho cách quần áo đều có thể cảm ứng được.

"A Thặng..." Trần Úc giống như đang sợ, cậu nhẹ nhàng đẩy khai Triệu Từ Thịnh.

Triệu Từ Thịnh cảm xúc mãnh liệt trong mắt rất nhanh liền che đậy đi, hắn thả ra Trần Úc, khôi phục bình tĩnh, hắn từng có tự chủ, chỉ cần hắn cảm thấy cần phải đi ngăn lại, hắn có thể ngăn lại, hắn ở kiếp trước chính là như vậy.

Thần phong thổi rừng đào, cánh hoa khẽ khàng rơi rụng, lành lạnh hàn ý, cũng phất qua khuôn mặt, mang đi trên người bọn họ nhiệt ý.

Triệu Từ Thịnh dựa lưng vào tường, ôm ngực nhìn thẳng triều dương, hắn không nói nữa, mấy cánh hoa rơi vào trên đầu hắn, hắn cũng không phát hiện. Trần Úc tiếp cận hắn, sát bên hắn, đem đầu dựa vào trên vai hắn, tay không tự chủ đi kéo Triệu Từ  Thịnh cánh tay, trong lúc vô tình biểu lộ mê luyến cùng ỷ lại, nhượng Triệu Từ Thịnh sờ mặt của cậu. 

Mặt trời sáng loáng bò lên, Triệu Từ Thịnh nói: Trở về đi thôi.

Đêm thuộc về bọn họ đã qua đi, bọn họ không có trong đêm đen hoan hảo, không có thể da thịt kết thân. Trên đường trở về, bọn họ tại êm đềm hải cầu bến phà đi thuyền, ngồi ở trên thuyền, Trần Úc thỉnh thoảng đến xem người bên cạnh, nhìn một chút lại làm mặt chính mình hơi đỏ.

Triệu Từ Thịnh cười nắm lấy tay cậu, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, hai người rõ ràng chẳng hề làm gì cả.

Thuyền đến Tuyền Châu thành, Triệu Từ Thịnh đem Trần Úc cẩn thận đưa về nhà, Trần Phồn từ lâu đã ở nhà chờ đợi, hắn đem hai người đánh giá một phen, vẫn là như thường trừng Triệu Từ Thịnh liếc mắt một cái.

Triệu Từ Thịnh cùng Trần Úc quan hệ tại Trần gia không là bí mật gì, ngay cả Mặc Ngọc đều nhìn ra .

Trần Úc trở lại gian phòng của mình, Mặc Ngọc giúp búi tóc cậu mở ra, một lần nữa chải vuốt, còn không quên hỏi cậu là người hầu nào ngốc nghếch giúp cậu búi tóc như vậy, quá xấu . Trần Úc cười không nói, A Thặng mọi thứ đều am hiểu, thế nhưng không am hiểu giúp người chải tóc tai.

**

Trong ngày xuân, có một chiếc hải thuyền trở về , cũng tiện thể mang theo một phong thư đưa đến Trần gia, người nhận thơ là Trần Đoan Lễ, mà người gởi thư là định cư bồ cam quốc Lê Duy Vũ.

Nội dung bức thư này Trần Úc không biết, cậu chỉ là phát hiện phụ thân từ khi đọc phong thư này sau, người đột nhiên trở nên ít lời, thường thường nhốt ở trong phòng. Trần Úc từng muốn đi hỏi một chút phụ thân rằng Lê thúc trong thư đến cùng viết cái gì,nhưng đi đến phụ thân gian nhà, còn chưa mở miệng đã bị Trần Phồn ngăn lại.

Hai huynh đệ đi đến hoa hành lang yên tĩnh không người, Trần Phồn nói cho Trần Úc lá thư đó hơn nửa là cùng Trần gia kẻ thù có liên quan. Hơn mười năm trước, Trần Úc vừa ra đời không lâu, Chân Tịch cùng chiếm thành phát sinh chiến tranh, tại kia cuộc chiến tranh bên trong, Trần Đoan Lễ mất đi thê tử của hắn -- Trần Úc mẫu thân Lăng nương.

Trần Phồn nhấc đến một người, hắn nói: "Quá nửa là có bạch thuyền Hưu Man tin tức, ta nghe thủy thủ nói có hải thuyền nhìn thấy thuyền của hắn tại Tam Phật Tề xuất hiện."

Trần Úc cau mày,cậu lần đầu tiên nghe được danh tự này, cậu không rõ hỏi: "Ca ca, người kia là ai?" Nếu là nhà cậu kẻ thù, vì sao cậu lại chưa từng nghe nói.

Trần Phồn không ngoài ý muốn đệ đệ chưa từng nghe nói, phụ thân đại khái không có muốn nói cho cậu biết: "Sát hại mẫu thân của ngươi."

Trần Úc đã từng đoán mẫu thân là bị người làm hại, phụ thân cũng rất ít khi nói về nàng, cũng không nói nàng là thế nào. Thời khắc chân chính nghe đến mẫu thân là bị giết hại, là một loại cảm giác khác, Trần Úc rất kinh ngạc.

"Hưu Man là người bán phiên, có cái tên gọi khác là tôn thủy quỷ, hắn sinh ra ở Tam Phật Tề, phụ thân là cướp biển. Chuyện năm đó, cha không muốn đề cập, ta cũng chỉ từ chỗ khác nghe được hai, ba cái ." Trần Phồn cho là không cần thiết lừa gạt Trần Úc nữa, cậu cũng đã lớn rồi, lại nói cùng với những cái khác đi hỏi phụ thân, không bằng mình và cậu giảng lại cho nhau.

"Nghe đâu Hưu Man tại chiếm thành vương mưu được một cái chức vị, chưởng quản lính thủy, mà hắn bản thân cũng là cướp biển đầu lĩnh xuất thân, vẫn cứ ở trong bóng tối làm cướp bóc qua lại tàu buôn hoạt động." Nghe đến phụ cận có người làm ngôn ngữ thanh, Trần Phồn hạ thấp giọng, tiến đến Trần Úc bên tai nói: "Năm đó phụ thân liên hợp Hải Thương, xoá sạch Hưu Man cướp biển đội tàu, hắn bởi vậy oán hận phụ thân. Sau đó chiếm thành phát sinh chiến sự, Hưu Man đầu độc chiếm thành vương bộ trảo giao nhân hoa tiêu chiến thuyền, một lần hoàn tìm kiếm qua giao ấp."

Nghe đến đây, Trần Úc hơn nửa đã đoán được, mẫu thân của cậu chính là giao nhân, cậu liền trầm giọng hỏi: "Ca ca, sau đó thì sao?"

"Nghe nói hắn và Lưu Ân Thiệu thiết kế đem phụ thân thuyền lừa gạt hướng Đồ bà quốc, sau đó phái người đi tới điều tra nam bộ tìm kiếm mẫu thân ngươi. Có người tiết lộ nơi ở của ngươi mẫu thân ,nhưng mà không biết là ai." Những việc này, Trần Phồn phần lớn là từ trong miệng Giao Na Nhạ  nghe được, Giao Na Nhạ đã tận mắt thấy được chuyện năm đó. Trần gia cùng Lưu gia thù hận chính là khi đó kết thành, đây cũng chính là hai nhà bởi vì thế mà luôn không đội trời chung.

"Nguyên lai Lưu gia cũng tham dự! Ca ca, mẫu thân thì sao?" Trần Úc chỉ biết năm đó phụ thân và Lưu gia là đối thủ cạnh tranh, lại không nghĩ rằng Lưu Ân Thiệu càng không tiếc cấu kết cướp biển đối phó phụ thân.

Trần Phồn có chút không đành lòng, nhưng vẫn là tiếp tục nói, hắn nói: "Hưu Man bức bách ngươi mẫu thân nói ra giao ấp đất đai , hắn muốn bộ trảo giao nhân, kỳ thực chính là vì tiền tài, giao nhân có thể bán được với giá tiền rất rất,còn nghe đồn bên trong giao ấp ẩn giấu lượng lớn bảo vật." Trần Phồn hơi ngưng lại, nhìn về phía đệ đệ điệt lệ gương mặt, hắn từng nghe Giao Na Nhạ nói qua, đệ đệ cùng mẫu thân cậu dung mạo rất giống nhau: "Ngươi mẫu thân bị bức ép bất đắc dĩ, đem Hưu Man lĩnh hướng Côn Lôn Dương thuyền mộ, đưa tới gửi thân thuyền mộ hải quái, hải quái xé nát Hưu Man đội tàu, mẫu thân ngươi cũng bị Hưu Man sát hại."

Trần Úc khẽ rơi nước mắt, nghĩ đến là bởi vì điều này, mẫu thân không có mộ, bởi vì không tìm được thi thể của nàng là bởi vì nàng đã chôn thây cùng thuyền làm mộ.

"Năm đó ngươi bao nhiêu nguyệt đại, Hưu Man tìm đến điều tra nam, mẫu thân ngươi hốt hoảng đưa ngươi giấu ở kho, tránh được một kiếp. Cha không có cách nào nuôi nấng ngươi, mới đem ngươi giao cho bán giao Nghiên nương." Trần Phồn có thể tưởng tượng phụ thân năm đó bi ai cùng tuyệt vọng, hắn mất đi thê tử, còn có hài tử còn nhỏ lại khác với người thường, rất có thể bởi vì không có mẫu thân mà không có cách nào tồn tại.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Từ Thịnh: Ta rất có sự nhẫn nại.

Đạo diễn: Ta xem ngươi cũng nhịn không được mấy chương đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro