Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Đoan Lễ đối với chuyện mười bảy năm trước thê tử Lăng nương tử vong, thay vì nói là ghi lòng tạc dạ cừu hận, không bằng càng sâu sắc hổ thẹn cùng bi thương, cho nên hắn chưa bao giờ nguyện ý nhắc về chuyện năm đó.

Tin đến từ bồ cam quốc của Lê Duy Vũ nhượng Trần Đoan Lễ phát hiện rằng dù đã qua nhiều năm như vậy, nguyên lai hắn vẫn luôn không có cách nào khoan dung cho kẻ thù, hận ý cũng hảo, bi thương cũng hảo, vẫn luôn còn tiên minh tồn tại.

Quan đào đình thượng, sóng biển dâng trào, cảng biển phi thường náo nhiệt, thỉnh thoảng cũng có thuyền hồi cảng, xuất cảng, Trần Đoan Lễ đang đợi một chiếc thuyền. Từ sau khi nhận được tin của Lê Duy Vũ, Trần Đoan Lễ liền uỷ thác người khác đem lời nhắn của hắn mang cho phúc lễ thuyền hãy chưa đi xa, chiếc thuyền này là đi đến Phật la an quốc.

Trần gia có năm chiếc hải thuyền, mỗi chiếc hải thuyền cũng đều có đối ứng cương thủ, thống soái, Chu Sư, người phiên dịch cùng chức vị. Phúc Tín thuyền cương thủ là Trần Đoan Lễ, các hải thuyền còn lại thì lại từ Trần Đoan Lễ sai khiến, gồm một vị phó cương thủ, quản lý chỉnh thuyền người làm cùng sự vụ.

Phúc lễ thuyền phó cương thủ là một người thân thích của Trần Đoan Lễ , gọi là Trần Bảo Qua, người này tuổi tác cùng Trần Đoan Lễ xấp xỉ, từ nhỏ cũng từng cùng Trần Đoan Lễ vào sinh ra tử.

Hoàng hôn, vẫn chưa nhìn thấy được phúc lễ thuyền đến Tuyền châu cảng, theo lí nó hôm nay sẽ đến, thế nhưng trên biển phong vân biến hóa, e rằng tao ngộ như hối mưa gió, cũng có thể là tao ngộ gió bão, hoặc là tao ngộ cướp biển, đều có thể.

Trần Đoan Lễ không nhất thời vội vã, mười bảy năm thời gian hắn đều chờ đợi , huống hồ là đợi thêm mấy ngày. Trần Đoan Lễ bước xuống thạch bậc, thấy Trần Úc đang đứng ở dưới bậc đá chờ hắn, đứa nhỏ này yên lặng, nghĩ đến hẳn cậu đều đã biết .

"Khi nào theo tới, một chút tiếng vang cũng không." Trần Đoan Lễ vỗ nhi tử vai, dẫn hắn cùng rời đi.

Hai cha con tại hào cừ lên thuyền trở về thành tây, ngồi ở trên thuyền, nghe mái chèo khua theo tiếng nước, Trần Đoan Lễ hỏi Trần Úc: "Đại Phồn đều cùng ngươi nói rồi sao ?"

Trần Úc gật gật đầu, cậu vô cùng phiền muộn và bất an. Cậu suy đoán hẳn là cha muốn báo thù Hưu Man, nhưng đã mười bảy năm rồi, cướp biển lại hết sức giảo hoạt, hơn nữa phía sau còn có bóng của Lưu gia.

"Hài tử, mẫu thân ngươi năm đó bị ta liên lụy, nếu không có gặp ta, nàng lẽ ra nên còn sống." Trần Đoan Lễ sờ sờ đầu của Trần Úc , mặt mày của cậu cùng mẫu thân dung mạo rất giống nhau,rất ôn nhu.

Trần Úc nhỏ giọng nói: "Cha, vậy ta sẽ biến mất rồi." Cậu không muốn phụ thân quá mức tự trách, năm đó phụ thân suất lĩnh Hải Thương đối kháng cướp biển cũng không phải là sai lầm, nghĩ đến mẫu thân cũng sẽ không quá trách cứ phụ thân.

Trần Úc tin tưởng phụ thân và mẫu thân rất yêu nhau, mà người yêu nhau đều sẽ rất hiểu nhau.

Trần Đoan Lễ nở nụ cười, ánh mắt ưu thương, hắn ôm đồm lấy nhi tử, rất vui mừng trời xanh không có đem đứa bé này cướp đoạt đi.

"Cha khi nào là muốn đi Bồ cam quốc?" Trần Úc muốn cùng cha đi, cậu không muốn cha chỉ có một thân một mình đi, hơn nữa cậu cũng rất tưởng niệm Nghiên nương đang ở tại Bồ cam quốc.

"Chờ thuyền thúc ngươi hồi cảng đã. " Trần Đoan Lễ nghĩ không thể che giấu nổi đứa nhỏ này.

"Ca ca nói Hưu Man bị Chân Tịch quốc truy nã nhiều năm, chỉ cần biết được Hưu Man hướng đi lập tức có thể thông báo cho Chân Tịch quốc lính thủy tập nã."

"Úc Nhi, sợ là không dễ như vậy, hắn chạy trốn đã rất nhiều năm, khẳng định có một chỗ không dễ bị người phát hiện, truy bắt ẩn thân là xong. "

Trần Úc gật đầu, suy tư, cậu có nghĩ tới một phương pháp khác, cậu nói: "Cha, nếu là Hưu Man cũng là Lưu gia cấu kết cướp biển, như vậy có thể triệu tập mọi người cùng nhau tấn công hắn. Ca ca cùng Dương đại ca thành lập nghiệp đoàn, có cùng đối kháng cướp biển ước định."

"Đối phó Lưu gia, quang minh chính đại chỉ có một Dương gia, những tiểu Hải Thương khác e sợ khó thành đại sự, hài nhi cũng không cần phải nóng ruột, cha ngươi tự có biện pháp." Trần Đoan Lễ từ nhỏ đã đối phó quá cướp biển, tuy rằng những năm này hắn không tự mình dẫn hải thuyền ra khơi,nhưng thanh danh của hắn vẫn còn ở đó.

"Cha, ta có thể đi chung với ngươi tìm cừu gia của nương không ?"

"Ngươi cùng đi làm gì?"

"Ta có thể báo trước mưa gió, còn có thể trong sương mù hoa tiêu, cha có thể sao?"

Trần Úc khẩn cầu, hiện nay cậu đã đủ lớn, cậu cũng muốn vì mẫu thân mà báo thù. Chính là cái tên gọi là Hưu Man kia đã hại cậu vừa sinh ra mới bao nhiêu nguyệt liền mất đi mẫu thân, đến nỗi nhiều năm bị lưu lại hải ngoại, cùng phụ thân chia lìa.

"Ngươi theo tới Bồ cam quốc, liền đãi ở trong nhà ngươi Lê thúc cùng Nghiên nương , những chuyện khác không cần quản." Trần Đoan Lễ vẫn là cự tuyệt, tuy rằng Trần Úc rất ít khi cầu việc khác.

Có bán giao báo trước mưa gió, cho dù ở hải ngoại cũng rất hiếm lạ, Trần Đoan Lễ không hy vọng Trần Úc năng lực này sẽ bị người ta biết, cũng chưa từng nghĩ tới đi lợi dụng điều ấy.

Xem ra cha đã đồng ý cho cậu đi theo,nhưng lại không chocậu cùng đi tìm kiếm Hưu Man tung tích, đi tìm Hưu Man báo thù. Trần Úc chỉ đành phải đồng ý, cậu vẫn còn không rõ ràng lắm mình có thể có tác dụng trọng yếu đến cỡ nào , cho nên trong lòng cũng không chắc chắn lắm, chỉ là muốn không muốn cấp cha thêm phiền phức mà thôi.

Hai ngày sau, Phúc lễ thuyền cuối cùng cũng về cảng, hơi chỉnh đốn một chút lại lần nữa xuất hành. Trần Đoan Lễ cùng Trần Úc lên thuyền, Trần Phồn trước để đưa tiễn, cùng nhau tới còn có Triệu Từ Thịnh.

Trần Úc đối Triệu Từ Thịnh không giữ lại chút nào, đem chuyện mẹ mình năm đó bị hại đến hiện nay có cừu gia tin tức đều nói với hắn. Triệu Từ Thịnh không ngăn Trần Úc theo thuyền, nhưng cũng hi vọng cậu lưu lại Lê Duy Vũ gia, chớ tham dự đuổi bắt Hưu Man.

Trước khi lên thuyền , Trần Úc bị Triệu Từ Thịnh dùng sức ôm lấy, rất nhanh liền thả ra, Trần Phồn đứng một bên liên tục nhìn chằm chằm vào, nhưng cũng không nói gì, liền làm như không nhìn thấy đi.

Hải thuyền nhanh chóng giương buồm rời đi tới Bồ cam quốc, đó là nơi mà Trần Úc vẫn muốn đi đến, cậu muốn gặp lại Nghiên nương năm đó đã nuôi nấng cậu, cảm tạ nàng ân tình. Chuyện của Trần Úc tổng đều sẽ nói cùng Triệu Từ Thịnh, cậu đối với hắn không có bất kỳ bí mật, cho nên Triệu Từ Thịnh rất lý giải cậu.

Bồ cam quốc cách Trung Quốc rất gần, hảo phong thuận hành mà nói hơn mười ngày là có thể đến, đáp lên là Trần gia hải thuyền của mình, Triệu Từ Thịnh cũng rất yên tâm.

Hải thuyền đi xa, rốt cục biến mất ở biển mây chi gian, Triệu Từ Thịnh quay người lại phát hiện Trần Phồn vẫn chưa rời đi, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Triệu Từ Thịnh không dự định cùng hắn trừng mắt đến mù, hắn chủ động nói: "Thượng vương gia thuyền lại quá năm, sáu ngày sẽ ra biển, có thể đi đến Tam Phật Tề Hải Thương nghiệp đoàn, thuyền của ta cũng có thể đến."

Trần Phồn cảm thấy bất ngờ, hắn giật mình nói: "Xá nhân muốn ra biển sao?"

Tông Tử nhưng không được tự ý đi hải ngoại phiên quốc, nếu bị người kiện cáo tư thông với phiên quốc địch sẽ không phải là đùa giỡn.

"Đến lúc đó Phạm Đầu Lê sẽ thay ta đi vào, có địa phương cần chúng ta , chúng ta cũng sẽ hỗ trợ, dù sao thời điểm các ngươi âm thầm kiến hành hội ta cũng đã là một thành viên trong đó." Triệu Từ Thịnh sẽ không cái gì cũng không quản, đoàn người tập hợp tại Tam Phật Tề, chủ yếu là vi vây bắt Lưu gia cướp biển, hắn rất nguyện ý xuất ra một phần lực.

Lưu gia dựa vào cấu kết cướp biển mà nuôi khấu tự trọng, hiện nay làm tới vùng duyên hải chế đưa sứ, nhà hắn là thu được đại gua sản, Hải Thương khác lại chịu đủ cướp biển quấy rầy. Một đời trước, Lưu gia còn dựa vào quốc nạn làm tới Phúc Kiến động viên sứ, là chủ mưu sát hại Tông Tử.

Một dã tâm bừng bừng Hải Thương gia tộc như vậy, có mấy chục chiếc hải thuyền, có thể nói là phú khả địch quốc, quyết không thể bỏ mặc thế lực nó càng ngày càng mạnh mẽ, sẽ là nguy hiểm đến sinh tồn của mọi người.

"Vậy liền đa tạ." Trần Phồn lời này có chút qua loa, nhưng là không chỉ là qua loa.

Trần Phồn không cảm thấy tiểu hải thuyền cảu Triệu Từ Thịnh không phải sử dụng đến, thêm một phần lực lượng là một phần, lại nói ngay cả Tân Đồng Long Phạm Đầu Lê cũng tham dự vào, nói không chắc có thể hi vọng Tân Đồng Long quốc xuất ra binh thủy đây.

Hai người cùng nhau rời đi cảng biển, hướng hào cừ bến phà hành tẩu, cũng là muốn trở về thành tây, vì vậy ngồi ở cùng trên chiếc thuyền này. Trần Phồn một đường đánh giá Triệu Từ Thịnh, bọn họ đều rất trẻ, Triệu Từ Thịnh khí định thần nhàn, tùy ý hắn dùng xoi mói ánh mắt ra sức nhìn. Trần Phồn không phải không thừa nhận,tê.họ Triệu này thật sự là một nhân tài, bao nhiêu thiếu nữ yêu thích loại người như hắn lại cố tình đến dây dưa đệ đệ của mình.

Thuyền nhỏ chậm chậm thong thả hướng về thành tây, trên đường còn biết chận thuyền, Triệu Từ Thịnh nghĩ trong thời gian ngắn khó có thể rời đi, hắn không bằng đem một chuyện không rõ đem ra hỏi một chút Trần Phồn, hắn nói: "Ta nghe nói Bì thổ dân chuyên dùng một loại độc dược, lấy tự thực vật, bôi lên tại trên mũi tên có thể giết chết mãnh thú. Muốn dùng thuốc độc để giết người, thì cần phải tự gia công, khiến cho vô sắc vô vị, theo rượu vào cổ họng,sau ba bốn ngày liền sẽ tử vong.Hễ là khiến trúng độc giả không biết là người nào làm hại,người hạ độc cũng không thể bị người phát giác."

Trần Phồn nghe được liền cau mày, hắn thật sự biết có loại độc này, nhưng mà Triệu Từ Thịnh rốt cuộc là từ nơi nào nghe tới, như vậy độc dược đừng nói tuyệt đại bộ phận người nghe đều chưa từng nghe tới, người biết đến đặc thù độc tính càng là ít ỏi. Trần Phồn ngờ vực nhìn Triệu Từ Thịnh, hỏi hắn: "Xá nhân thật là làm người ta giật mình, từ nơi nào nghe tới những chuyện cổ quái kỳ lạ như này . "

Triệu Từ Thịnh trực tiếp hỏi: "Đại Phồn, có như vậy độc vật sao?"

"Có, người phiên gọi nó là Ba Đan, người trúng độc cả người sẽ cực kỳ yếu đuối, nằm trên giường không nổi, khởi đầu giống như nhiễm bệnh, cho đến sau ba ngày sẽ nôn ra máu mà chết." Trần Phồn giao hữu rộng khắp, hải ngoại sự vật có thể nói không chỗ nào là không biết.

"Vậy có giải độc phương thuốc không?" Triệu Từ Thịnh nghĩ đối với một đời trước, Trần Đoan Lễ chính là bị hạ loại độc dược này, bệnh trạng rất tương tự.

Một đời trước, đảm nhiệm động viên sai khiến Lưu Ân Thiệu cùng Tuyền châu tri châu quyết tâm đi theo địch,Trần Đoan Lễ vẫn còn muốn mộ binh chống lại, cống hiến cho triều đình đã lưu vong xuôi theo nam . Trần Đoan Lễ lập tức đi thuyền đi tới Lĩnh Nam triệu tập Hải Thương, trên đường đi đột nhiên bệnh phát, trúng độc nôn ra máu liền bỏ mình, đến nỗi Lĩnh Nam Hải Thương trong thời gian ước định không đợi được Trần Đoan Lễ, Tuyền châu chống lại thế lực cũng như rắn mất đầu. Lúc đó hộ tống Trần Đoan Lễ ra biển chính là Thích Thích Xương, Thích Thích Xương được người nhà họ Lưu bỏ ra số tiền lớn thu mua, vẫn luôn che giấu tin Trần Đoan Lễ qua đời, dẫn đến Trần Phồn tại Tuyền châu không có cách nào đúng lúc làm ra ứng đối, chỉ có thể bị quản chế với Lưu gia.

Trần Phồn đứng lên, đi tới đuôi tàu, hắn phát hiện mặt sau của thuyền vẫn còn một hàng dài, hắn cau mày, tương đương không thích. Hắn quay đầu lại, thấy Triệu Từ Thịnh vẫn đang chờ hắn trả lời, hắn ảo não nói: "Ba Đan bố trí bài thuốc bí mật, chỉ có Bì vương có, giải độc bài thuốc bí mật cũng vậy. Người trước có thể dùng tiền mua, người sau chỉ sợ có ân tình lớn cứu giúp qua đất vương thì mới bằng lòng thưởng ngươi một khỏa."

"Ta nói xá nhân không có chuyện gì thì chớ nên nghiên cứu những thứ đồ này, đại trượng phu đường đường chính chính, muốn giết người hà tất phải dùng độc." Sâu đậm cảm thấy Triệu Từ Thịnh không giống như là tiểu nhân sau độ hạ độc, Trần Phồn dùng biểu đạt đối hạ độc vô cùng khinh bỉ.

"Thế gian có người đường đường chính chính, cũng có bè lũ xu nịnh tiểu nhân, nhưng nên có tâm phòng bị người." Triệu Từ Thịnh chính là đang có ý định nhắc nhở hắn, mặc dù không có chứng cứ,nhưng Triệu Từ Thịnh vẫn luôn hoài nghi một đời trước đối Trần Đoan Lễ hạ độc, chính là Lưu gia.

Một đời trước, trước khi Trần Đoan Lễ đi tới Lĩnh Nam từng tiếp thụ qua Lưu gia tiệc tiễn biệt, có thể là tại trong tiệc rượu đã bị hạ độc.

Ba Đan loại độc chất này rất khó thu được,  người Bì vốn nham hiểm giả dối, nên mọi người rất ít cùng bọn họ giao thiệp với nhau,người nghe nói về Ba Đan cũng rất ít. Những Hải Thương khác không dễ dàng biết được, nhưng mà Lưu gia lại có được năng lực này. 

Trần Phồn dùng ánh mắt quái dị xem Triệu Từ Thịnh, hắn có loại trực giác, cái tên này tuyệt đối không phải tẻ nhạt mà tùy ý chọn đề tài nói với hắn, mà là có ý riêng. Triệu Từ Thịnh sẽ không vừa vặn biết đến cái gì bí mật đi? Nhưng chuyện của cảng biển  còn có cái nào là chính mình không biết, mà Triệu Từ Thịnh lại có thể từ phiên quán biết được chứ, Trần Phồn cảm thấy căn bản là không thể.

Hai người tán gẫu xong chuyện phiếm, thuyền ở phía trước cũng rời đi, xem ra phía trước không lại bị chận thuyền, nhà đò nhanh chóng chống đỡ đem hai vị quý khách đưa tới thành tây. Đoạn đường này, hai người cũng không trò chuyện với nhau nữa, Trần Phồn đối Triệu Từ Thịnh không có giao tình, hơn nữa đến nay nhìn hắn vẫn còn không rất vừa mắt.

Triệu Từ Thịnh vốn tưởng rằng Trần Phồn sẽ vì chuyện của Trần Úc hảo hảo chất vấn hắn, không nghĩ tới hắn không hề nói tới một chữ, hẳn là ngầm cho phép đi?

Hai người từng người hồi gia, Trần Phồn cho là phụ thân và đệ đệ cũng không ở đây, Triệu Từ Thịnh chắc chắn sẽ không trở lại nhà hắn hoảng du. Quả nhiên rất nhiều ngày không gặp hắn, mãi đến tận một ngày, Ngô Xử cấp Trần Phồn đưa tới một phong thư do Triệu Từ Thịnh thư đích thân viết. Trần Phồn không biết Triệu Từ Thịnh trong hồ lô bán thuốc gì, hắn mở ra thư tín, đọc duyệt một lần, mới biết Triệu Từ Thịnh không ngờ đã đáp lên Thượng vương gia hải thuyền, đi tới Tam Phật Tề.

Không thể nghi ngờ, Triệu Từ Thịnh sẽ tham gia Tam Phật Tề cử hành Hải Thương nghiệp đoàn của bọn họ, đương nhiên sẽ không dùng thân phận thực sự, bất quá hắn thực sự là can đảm hơn người, hoặc nói là cả gan làm loạn.

Triệu Từ Thịnh trong thư còn đối Trần Phồn đưa ra một yêu cầu, cái này cũng là duyên cớ vì sao viết thư cho hắn. Triệu Từ Thịnh nhượng Trần Phồn dù như thế nào đi nữa cũng phải tìm được Ba Đan thuốc giải, nhưng hắn không đối Trần Phồn nói rõ cụ thể nguyên do, chỉ nói trong tay Lưu gia có Ba Đan, có thể sẽ hạ độc bất cứ lúc nào. 

Lưu gia tại một đời trước có thể tại Trần Đoan Lễ cho bọn họ "Thêm phiền phức", hạ độc giết hắn, đời này cũng có thể. Đời này, tập hợp tại Tam Phật Tề thảo phạt Lưu gia cướp biển gồm có Trần gia, Dương gia, Thượng vương gia, Trịnh gia, cùng với hắn là một hải  thương không to không nhỏ , đây là đội hình một đời trước không thể đạt tới, đã nghiêm trọng uy hiếp đến Lưu gia sinh tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro