Chương 1: Hồi giáo dụ hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kinh! Vào nhầm trường học biến dị làm sao bây giờ _ Giang Tiền Tửu

Chương 1: Hồi giáo dụ hoặc

Giang Nam tháng 5, sóng nhiệt tươi tốt.

22h30', Trạm A tàu điện ngầm số 5 Tây thành, tuyến Đại học Thương Hải.

Cùng với giọng nữ máy móc nói “Thang máy đi lên”, cửa thang máy của lối ra A chậm rãi mở ra.

Ngôn Khai Kỷ một tay kéo túi nilon lớn, một tay xách theo bạn cùng phòng Phùng Hạo Nhiên mặc áo hoodie trùm mũ mùi rượu tận trời, cả hai người đều một thân nhăn nhúm bèo nhèo, xuất hiện không quá thể diện ở bên trong.

Nếu thời gian lùi lại khoảng 2 giờ trước, Ngôn Khai Kỷ nhất định sẽ lời lẽ chính nghĩa mà cự tuyệt đưa Phùng Hạo Nhiên thất tình đi uống rượu, cũng ở trên mặt hắn đáp hai cái bạt tai, làm hắn đời này tuyệt đối không còn niệm tưởng muốn đi quán bar nữa.

Bất quá khi một câu mở đầu bằng chữ “Nếu", kia nó hơn phân nửa đã trở thành một hồi bi kịch!

Ngôn Khai Kỷ năm nay vẫn là sinh viên đại học, làm người tản mạn, ham hưởng lạc, nhân sinh 20 năm đầu đời chạy qua một cách vội vàng, trốn học, trèo tường, nửa đêm lại trèo tường trở về trường, nói ngắn gọn, không phải cái học sinh đứng đắn.

Nhưng quả thật đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị một cái đại nam nhân lôi kéo quần áo hai mắt đẫm lệ chất vấn “Hắn nơi nào so với tớ tốt hơn!”, tiến tới thành công bị mỹ nữ bên cạnh nhận định là một tra nam gay cặn bã.!

Nói cậu là tra nam thực vô nghĩa, nói cậu là gay so với tra nam còn vô nghĩa hơn.

Một bạn cùng phòng khác tên Cố Du đứng ở cạnh thang cuốn, mái tóc màu xanh đảo qua đảo lại, miệng lẩm bẩm nôn nóng nhìn xung quanh.

Ngôn Khai Kỷ đem đầu Phùng Hạo Nhiên đẩy sang bên cạnh, vốn dĩ muốn vẫy tay, kết quả cánh tay bị túi nilon lớn nặng trĩu toàn bộ kéo xuống, muốn nhấc cũng không nâng lên nổi, đành phải lớn giọng: “Lão Cố! Ở bên này!”

Âm thanh của giọng nói này lớn đến mức ngay cả hai nữ sinh vừa ra khỏi thang cuốn chạy về phía cổng trường cũng đều phải ngó qua, ngay sau đó liền dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn nhau —— soái ca sống!

Soái ca nhìn ra cao chừng 1m8, tóc mái nhu thuận rũ ở trên mi, tách ra hơi lệch sang hai bên, lộ ra một đôi mắt đào hoa liễm diễm, thời điểm khẽ nheo mắt sẽ lộ ra ý cười tự nhiên, khuôn mặt điển hình của một tra nam.

Đáng tiếc cậu quần áo không chỉnh, chỉ xuyên một kiện áo thun đen không hề đặc sắc, trên cổ áo tròn còn không biết bị ai cắt một đao, lộ ra xương quai xanh cân xứng rõ ràng, mồ hôi trên mặt rơi xuống lưu lại bên trên, dưới ánh đèn đường có vẻ trong suốt chói lọi.

“Qua nhờ một chút.”

Hai nữ sinh vừa quay đầu lại, mặt sau không biết từ khi nào đã đứng một cái nam sinh cao cao đội mũ trắng, mang khẩu trang thấy không rõ mặt, chỉ có thể nghe được thanh tuyến trầm thấp từ tính.

Ánh mắt nam sinh tựa hồ nhìn về phía Ngôn Khai Kỷ, thấp giọng nói: “Mau trở về kí túc xá, sắp không kịp.”

11 giờ đóng cổng, thời gian sắp tới rồi, từ cổng trường đến phòng kí túc còn phải thêm chốc lát, xác thật sắp muộn.

Hai nữ sinh cảm thấy người này nhìn có chút kỳ quái, nhưng lời nói có lý, hai người đồng thời phối hợp, lập tức như bôi dầu vào lòng bàn chân nhanh chóng chạy đi.

Mũ trắng đem người tiễn đi, bản thân lại không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Ngôn Khai Kỷ trong chốc lát mới quay đầu ngược hướng cổng trường rời đi.

Khi bên kia nói chuyện, Cố Du đã chạy như bay đến, liếc cái túi thật lớn trong tay Ngôn Khai Kỷ một cái liền quyết đoán lựa chọn đỡ lấy Phùng Hạo Nhiên lung lay sắp đổ.

“Đây là cái gì?” Hắn chỉ chỉ bao nilon bự.

"Đồng nát Phùng Hạo Nhiên mua.” Ngôn Khai Kỷ mắt đào hoa khẽ nhướng, ngoài cười nhưng trong không cười đem túi mở ra, bên trong tứ tung ngang dọc nằm tới mười cái hộp cơm tự sôi.

“Liền cả người lẫn vật đều là tớ khiêng trở về. Mua cũng mua rồi, chờ lát nữa về phòng chúng ta mỗi người một hộp ăn khuya, không cần khách sáo.”

Cố Du nghi hoặc nói: "Các cậu không phải đi quán bar Helens sao? Quán bar còn bán cơm tự sôi?”

“Mua trước khi vào, siêu thị bên cạnh Helens có giảm giá…… Chúng ta trở về ngồi xuống lại nói được không?”

Đại học Thương Hải toạ lạc ở vị trí hẻo lánh, cách trung tâm thành phố cả vạn dặm, vừa đến buổi tối liền có vẻ hoang vắng, đặc biệt là thời điểm sắp đóng cổng. Ngày thường trên đường đi có không ít sinh viên, mỗi người đều dáng vẻ vội vàng, nóng lòng muốn vào trung tâm thành phố làm thêm.

Hai người kéo con ma men Phùng Hạo Nhiên vội vàng bôn tẩu, rốt cuộc vào lúc 10h45', cách thời gian kí túc xá đóng cửa còn 15' thì thuận lợi đến cổng trường.

Cổng trường đóng kín, ra vào chỉ có một lối duy nhất, một nhân viên bảo an trung niên vùi đầu ngồi trước bàn chơi di động, trên bàn bày một cái máy quét mã QR, bên cạnh còn có một máy quét khuôn mặt.

Muốn ra vào trường có hai biện pháp, hoặc là quét mã, hoặc là xoát mặt, nhưng mọi người cơ bản đều cam chịu nhận định chỉ có một biện pháp, bởi vì máy xoát mặt quá mức "nhạy bén", đại đa số tình huống đều nam nữ bất phân, một số thời điểm còn không phân biệt được người với động vật!

Ngôn Khai Kỷ ấn ngón tay Phùng Hạo Nhiên mở khóa di động của hắn, mở mã quét mang người đi vào.

Thời điểm cậu cúi đầu xoát mã, Cố Du mới chú ý tới tình huống bị mình xem nhẹ trong lúc chạy, đồng tử tức khắc phóng đại, “Quần áo cậu bị ai cắt?”

"Người trong lòng ngực cậu.” Ngôn Khai Kỷ trên tay không ngừng bấm mở mã QR, tắt mở rất nhiều lần, giao diện trước sau đều hiển thị đang download.

…… Cố Du nhìn Phùng Hạo Nhiên giống gấu koala quấn lấy chính mình, đột nhiên nghe được tiếng bảo an.

“Các cậu xác định muốn quay về sao?”

Ngôn Khai Kỷ cầm di động chờ load, nhướng mi cười nói , “Nếu không thể quay về, Lão đại có thể cho chúng cháu ở lại trạm bảo vệ?”

Bảo an lão đại không cười, đôi mắt như cũ nhìn chằm chằm di động, thanh âm mang theo một tia máy móc quỷ dị, "Nếu các cậu xác định trở về thì vẫn còn mười phút, nắm chặt.”

10' nữa kí túc xá đóng cửa, Ngôn Khai Kỷ ngón tay đóng băng rồi.

Từ cổng trường đến kí túc xá bình thường muốn năm phút, không nói đến còn dìu già dắt trẻ. Mắt thấy sống chết mở QR không ra, Ngôn Khai Kỷ bất chấp tất cả, tiến đến phía trước máy quét khuôn mặt.

Cậu còn nhớ lần trước ôm một con cún đi qua nơi này nhận diện, cẩu xoát thành công, người thì không.

Không nghĩ tới máy quét 800 năm mới dùng được một lần lúc này lại phản ứng cực kỳ mau, “Đinh” một cái, nhảy ra âm thanh “Hoan nghênh đến trường”.

Bảo an toàn bộ hành trình đều cúi đầu xem di động nghe đến tiếng nói, ngơ ngác ngẩng đầu.

Phía Đông không sáng phía Tây sáng, Ngôn Khai Kỷ vui mừng quá đỗi, chạy nhanh xách lên túi cơm tự sôi, bắt lấy Cố Du Phùng Hạo Nhiên liền đi.

Thời điểm đỡ Phùng Hạo Nhiên, cậu vừa vặn quay người lại, không biết như thế nào tâm thần đại động, liếc mắt nhìn buồng bảo an một cái.

Bảo an đại ca giống như đang nhìn theo bọn họ rời đi, thấy có người quay đầu lại còn hướng cậu phất phất tay.

Đôi mắt gã đỏ như máu, không thấy được một tia lòng trắng cùng tròng mắt.

Ngôn Khai Kỷ hoảng sợ, chớp mắt nhìn lại, bảo an dù bận vẫn ung dung ngồi ở kia, tròng mắt hắc bạch phân minh, không có nửa điểm khác thường.

Nhất thời không khỏi hoài nghi chính mình có phải hay không cũng uống nhiều, chỉ là biểu hiện ra không quá rõ ràng?

Ra khỏi lối nhỏ tiến vào trường học, mới vừa quẹo vào, vẫn luôn nửa chết nửa sống Phùng Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng lên đầu hét lớn một tiếng: “Xem! Ánh trăng!”

Thanh âm trung khí mười phần, làm người nghe sinh ra một loại ảo giác giây tiếp theo hắn liền biến thân thành người sói, nhưng mà rống xong một lời này, đầu liền tiếp tục rũ xuống, hiển nhiên vẫn là nhân loại.

Ngôn Khai Kỷ cùng Cố Du đồng thời nhìn lên, chỉ thấy một vòng trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu, ánh trăng như máu, đỏ rực đến chói mắt.

Ngôn Khai Kỷ chợt nghĩ tới đôi mắt của bảo an một chút.

22h59', khoảng cách tới giờ đóng cửa còn 1 phút, ba người đi đến cửa ký túc xá, a di đang cầm cây lau nhà lau sàn.

Ngôn Khai Kỷ trong lòng lộp bộp một cái, a di tóc ngắn này là người hung ác nhất trong số các a di quản lý tòa kí túc số 1 a, bọn họ quay về như vậy nhất định sẽ bị mắng.

Quả nhiên, a di vừa thấy bọn họ lập tức nhăn lông mày rống giận: “Nhanh lên, mấy người các cậu! Mau vào đi, sắp muộn rồi! Có biết muộn giờ không được vào không?!”

Ngôn Khai Kỷ chạy nhanh vào nở nụ cười nịnh nọt, nói vài lời hay ho, a di quản lý từ trước đến nay đối với nam sinh lớn lên đẹp trai đều không có sức chống cự, liếc cậu một cái, thanh âm đè thấp đôi chút.

“Buổi tối phải cẩn thận một chút, đừng loạn ngủ bên ngoài.”

Mặt đồng hồ phía sau a di hơi hơi chuyển động, kim đồng hồ chỉ đúng 23h.

Tổ ba người cùng phòng rẽ vào hành lang, lầu 1 hành lang đều làm bằng kính nên từ bên trong có thể trực tiếp thấy rõ bên ngoài, vì thế bọn họ rành mạch thấy được, có một đồng học đang từ đầu bên kia hành lang chạy như bay về phía họ.

A di đang đem cửa lớn khoá lại.

Mang tâm lý cùng là người lưu lạc thiên nhai nên giúp đỡ lẫn nhau, Ngôn Khai Kỷ hạ túi xuống liền chạy về phía quản túc a di, vừa chạy vừa kêu: “A di! Bên kia còn một đồng học! Lập tức liền tới!”

Trong nháy mắt, nam sinh mang mũ lưỡi trai đã chạy đến nơi, mặt dán trên cửa kính, thở hồng hộc gõ cửa.

A di nhíu nhíu mày, vẫn đem chuỗi chìa khóa dài cất vào trong tủ, “xôn xao” một tiếng đóng cửa tủ lại, “Đã đến giờ, cậu không thể vào.”

Hôm nay a di thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tốt, liền chiêu thức quen thuộc dùng sắc dụ của Ngôn Khai Kỷ cũng vô dụng, không có nửa điểm do dự tắt đèn trong đại sảnh, xoay người liền đi vào phòng trực ban bên cạnh.

Ngôn Khai Kỷ cùng đồng học bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, Cố Du ở hành lang kêu: “Các cậu như thế nào rồi? Muốn hỗ trợ không?”

Ngôn Khai Kỷ liếc mắt một cái nhìn a di đóng cửa, hô thanh không cần, ánh mắt hướng sang bên phải, cùng nam sinh bên ném cái khẩu hình —— “Phòng giặt”

Đồng học kia lập tức đã hiểu, hai đoá hoa của tổ quốc giống nhau ăn ý như thần, ngay sau đó liền ở trong phòng giặt cách phòng trực ban một vách tường hội ngộ thắng lợi.

Ngôn Khai Kỷ mở cửa sổ, đôi mắt đối phương sáng lên, tùy tay đem mũ lưỡi trai trên đầu ném vào, vừa vặn ném trúng máy giặt, cánh tay hướng khung cửa sổ nắm lấy, thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ nhảy vào.

Hai người xa lạ đập tay, nam sinh kia nhặt lên chiếc mũ lưỡi trai đen trắng giao nhau, mặt trên có đinh bạc lấp lánh, Ngôn Khai Kỷ hai mắt nhìn nhiều mấy cái, nói: “Anh em, mũ khá đẹp a.”

Đối phương móc điện thoại ra, “Ít nhiều cảm ơn cậu, thêm cái WeChat đi, hôm nào mời cậu ăn một bữa.”

Ngôn Khai Kỷ móc điện thoại ra quét mã, mạng kém đến chết đi sống lại, rõ ràng là wifi của trường phát bệnh.

“Đêm nay như thế nào chạm phải không ít chuyện kỳ ba?” Trở lại phòng ngủ, đem Phùng Hạo Nhiên ném về bàn của hắn, Ngôn Khai Kỷ cả người nằm xoài trên ghế.

Cậu đem chuyện xảy ra tối nay nói một lần từ đầu tới đuôi, đặc biệt cường điệu chuyện "tra nam đồng tính”.

Ai biết Cố Du không chút nào ngoài ý muốn, “Đừng nói tiểu cô nương người ta, tớ cũng hoài nghi.”

"Cậu tự nhìn lại mình đi, năm 3, nữ sinh thích cậu cũng không ít, vậy mà cậu còn có thể với mỗi người đều trở thành tỷ muội tốt, còn dám nói chính mình thà gãy chứ không chịu cong?”

Ngôn Khai Kỷ vừa định phản bác, Cố Du đang thoát quần áo tiếp tục nói: "Tớ hôm nay cũng kỳ ba, các cậu buổi tối đi ra ngoài, ta liền gọi cơm ngoài đặt tới cổng phụ phía Nam, không biết bị ai trộm mất.”

"Tớ báo nguy rồi, ngày mai tan học bồi tớ đi đồn công an bố trí giám sát.”

Ngôn Khai Kỷ trầm tư một lát, "Tên trộm này cũng không dễ dàng, nghèo thành như vậy, tìm được rồi liền phát một bài lên diễn đàn trường đi, thay hắn quyên góp một chút; cũng để mọi người đều nhìn xem, cùng tuổi, có người còn đang dựa dẫm cha mẹ, có người đã phải tự lực cánh sinh.”

"Cậu thật là người tốt, hắn nhất định sẽ cảm kích cậu.” Cố Du thành khẩn nói: “Cậu nhanh một chút mở Đinh Đinh xin mã xuất trường, ngày mai ra cửa làm người tốt việc tốt.”

Ra vào trường học cần quét mã, mã này yêu cầu sinh viên tự xin, sau đó đợi chuyên viên phụ trách xác nhận. Nhưng gần đây quản lý được nới lỏng, đổi thành sinh viên tự điền thông tin đi lại, không cần thông qua phê duyệt đã có thể xuất mã rời trường.

Hệ thống đăng ký thay đổi bắt đầu từ một tháng trước, sinh viên Đại học Thương Hải liền như khỉ mới được thả ra khỏi núi, lối cửa Nam dòng người ra vào mỗi ngày như nước chảy.

Ngôn Khai Kỷ cầm điện thoại, click mở giao diện app học vụ lấy mã ra vào trường ở góc dưới bên phải.

Nhưng hiện tại cái vị trí kia rỗng tuếch.

Cậu chưa từ bỏ ý định, thoát ra vào lại mới xác định nó đã biến mất hoàn toàn. Chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, cho dù là đoạn thời gian quản lý nghiêm ngặt nhất cũng chỉ dừng ở mức ở phụ trách viên kiểm soát phê duyệt, chưa bao giờ đem cái cái nút này hủy bỏ.!

“Lão cố! Cậu mau nhìn một cái, xem còn có thể xin rời trường được không?”

Cố Du cuống quít mở Đinh Đinh, lại ngẩng đầu, cùng Ngôn Khai Kỷ bốn mắt nhìn nhau.

Hắn mộc mặt, “Không thể.”

Group khoa lặng ngắt như tờ, tin tức gần nhất dừng lại ở bí thư chi đoàn phát "Thông báo về các dự án đạt giải cấp Đại học của Học viện Nhân văn trong Cuộc thi Cúp Thử thách lần thứ 18 diễn ra tại Tây Thành". 

Lại lướt thêm, là học ủy phát “Thứ ba tuần sau nộp bài tập môn mỹ học, mọi người đừng quên dùng phương thức viết luận văn để hoàn thành nha ~”

Ngôn Khai Kỷ nhìn đỉnh đầu Cố Du bởi vì phẫn nộ mà mái tóc có vẻ càng xanh hơn, hiển nhiên diễn đàn khoa toán cũng như thế.

“Hít sâu, đừng nóng vội, có lẽ là bug thôi, chờ mọi người đều phát hiện khẳng định liền sửa lại.”

Ngôn Khai Kỷ duỗi duỗi cánh tay, lộ ra nửa vòng eo thon gầy mà rắn chắc, từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện áo ngủ, "Tớ đi tắm rửa một cái, tin tưởng khi ra ngoài nó nhất định khôi phục.”

Đại học Thương Hải điều kiện kí túc không tồi, một phòng bốn người ở, trên là giường dưới là bàn, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng.

Phòng của Ngôn Khai Kỷ tổng cộng có ba người, trừ cậu học khoa Trung ngữ, Cố Du cùng Phùng Hạo Nhiên đều là khoa toán.

Kỳ thật phòng bọn họ ban đầu có 4 người, nhưng một trong số đó khi còn ở năm nhất không thể cảm nhận được mị lực của toán học nên đã quay đầu tiếp tục gian khổ học tập, năm trước vừa thành công thi đậu đại học 985 danh tiếng.

Ngôn Khai Kỷ vào WC, đem điện thoại bọc vào túi plastic cất cao giọng hát, vừa gội đầu vừa ngâm nga《 vận may tới 》, cúi đầu một cái, bọt nước trên tóc liền chảy vào trong mắt.

Thật đúng là vận may tới.

Cậu híp mắt đi chộp khăn lông, đột nhiên nghe được bên ngoài kí túc xá truyền tới một tiếng "phanh"  kinh thiên động địa.

Ngôn Khai Kỷ tay run lên, khăn lông thiếu chút nữa rớt xuống, tốt xấu mới cầm ổn liền dò hỏi quần chúng ở ngoài: “Lão Cố, bên ngoài làm sao vậy?”

Câu trả lời của Cố Du là mở cửa phòng, thanh âm mang theo run rẩy dồn dập, "Tớ đi ra ngoài xem một cái.”

Ngôn Khai Kỷ trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm kỳ quái, bản thân hẳn là nên ngăn cản Cố Du ra khỏi phòng mới phải. Nhưng cái ý niệm này chỉ mới thoáng qua giây lát trong đầu, căn bản không kịp nói ra thì cánh cửa gỗ dày nặng đã bị đóng lại thật mạnh.

Cậu lập tức lấy khăn lông xoa xoa mặt, mặc áo ngủ chạy ra khỏi WC, vừa định gọi điện cho Cố Du đã nghe một tiếng kêu sợ hãi thất thanh của thanh niên tầng dưới nào đó: “A a a a a a a ——”

Ngôn Khai Kỷ theo thanh âm chạy như bay đến ban công, phòng bọn họ ở tầng 5, nửa đêm nhìn xuống không ra được cái đồ vật gì, nhưng vừa đỡ lan can, dựa theo ánh đèn đường rọi xuống liền thấy được tình huống khiến người nọ thét chói tai dưới lầu.

Một nam sinh nằm trên mặt đất, máu từ dưới thân thể chậm rãi chảy ra.

Đèn đường chiếu vào trên người hắn, vừa vặn chiếu tới sau gáy, trên đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai có gắn một khoả đinh tán, dưới ánh sáng lấp lóe.

Đèn đường của trường trước nay chưa từng sáng tới như vậy,... cũng không…… Đỏ đến thế.

Ngôn Khai Kỷ không biết chính mình làm cách nào lấy ra điện thoại, ngón tay run rẩy mở WeChat nhắn tin cho Cố Du kêu hắn trở về. Nhưng Cố Du không phản hồi tin tức, pop-up lại sáng lên.

“Hồi Giáo Dụ Hoặc gửi lời mời kết bạn với bạn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tương phùng tức là duyên, bằng hữu đi ngang qua hãy thêm vào danh sách yêu thích, đừng để chúng ta thất lạc giữa biển người ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro