Chương 2: Toán học là gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 《 Toán học là gì 》

23h50', thời gian Cố Du rời khỏi phòng đã qua đi 20 phút.



Tiêu chuẩn mở đầu của phim ma.




Ngôn Khai Kỷ nghe tiếng ngáy của Phùng Hạo Nhiên phía sau, nói không hâm mộ chính là giả!




Trên cùng thanh thông báo là một hàng chữ chói lọi màu đỏ "không có kết nối Internet", tiếp tới một cái thông báo "Lời mời kết bạn" mới chờ xác nhận.




Xem profile, "Bằng hữu mới" hẳn là chính là người anh em nằm dưới lầu kia, ai dám thêm bạn tốt a?



Ngôn Khai Kỷ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm khởi động lại điện thoại nhiều lần, máy tính cùng máy tính bảng đều không ngoại lệ, còn thu giữ các loại thiết bị liên lạc của Phùng Hạo Nhiên, cuối cùng đưa ra một cái kết luận bi ai -- không riêng gì mạng trường bị mất, mạng di động của bọn họ cũng die rồi.




Không có tín hiệu.




Sự gắn bó của một sinh viên đại học bình thường với các thiết bị điện tử đã khắc vào trong xương cốt, gọi điện thoại không được báo cảnh sát không xong, nhìn không tới bất luận một cái tin tức gì bên ngoài, điều này đủ khiến bất kì nam sinh đại học trẻ tuổi nào cũng phải cảm thấy trong lòng phát mao.




Ngôn Khai Kỷ vốn dĩ muốn đi tới phòng bên cạnh gõ cửa hỏi một chút, lúc này chợt nhớ ra, cách vách không có người.



Học kỳ này nhà trường đã an bài một tháng thực tập, toàn bộ sinh viên khoa toán đều lao tới các trường tiểu học ở Tây thành để tham gia, không có bất ngờ gì xảy một tháng này sẽ kết thúc vào tuần sau. Khu vực có trường tiểu học cách đây khá xa nên mọi người đều trực tiếp ở lại, dẫn tới toàn bộ tầng 5 hiện giờ không mấy cái người sống.



Nhóm người thường chơi cùng Ngôn Khai Kỷ hết thảy đều đang ở bên ngoài làm kĩ sư lưu lạc giữa nhân loại. Đến nỗi còn lại người sống là ai, trọ ở đâu, bởi vì phân phối thực tập quá mức hỗn độn nên cậu hết thảy đều không biết.




Cố Du cùng Phùng Hạo Nhiên vận khí hơn người, ở phân đoạn rút thăm may mắn được chọn vào hai trường tiểu học trực thuộc Đại học Thương Hải cách đây hai dãy nhà nên lúc này vẫn luôn trụ ở kí túc xá. Về phần Ngôn Khai Kỷ, ngượng ngùng, cậu đã rời xa toán học từ lâu.


Từ khi chuyển đến khoa Trung ngữ vào năm hai đại học, Ngôn Khai Kỷ cảm thấy giá trị nhan sắc của chính mình rõ ràng tăng lên không ít so với khi còn ở khoa Toán. Điều này thể hiện rõ nhất vào thời điểm ở quán bar, có không ít mỹ nữ nguyện ý tới gần cậu. Rõ ràng, rời xa toán học, mọi sự trôi chảy.


Ngôn Khai Kỷ xoay hai vòng, lại đi đến ban công, đối diện là kí túc của du học sinh, một mảnh ca vũ thăng bình, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu phấn khích, giống như hoàn toàn không biết phía dưới có người đã chết.


Mà sau một tràng a a a thất thanh kia, dưới lầu không còn tiếng nói chuyện của vị huynh đệ nào nữa, phỏng chừng là cú sốc quá lớn, về phòng cầu nguyện cộng thêm thanh lọc tâm linh đi.




Xem xuống dưới có thể nhìn đến hình dáng đại khái của kí túc xá, một đầu khác đã hoàn toàn tắt đèn, thậm chí cả động tĩnh giặt quần áo chơi game cũng đều không có.




Hướng lên trên xem, bầu trời đêm đen nhánh như mực, ngoại trừ ánh trăng đỏ rực ở giữa, Ngôn Khai Kỷ rũ xuống lông mi, trong đầu lại một lần nữa hiện lên đôi mắt của bảo an kia.



Nếu không phải ảo giác......


Ngôn Khai Kỷ ngày thường đi học nhàm chán, so với nghịch điện thoại càng thích suy nghĩ về một ít chuyện không thể giải thích được hơn, tỷ như nếu gặp quỷ nên làm gì, lại tỷ như đụng độ tang thi sẽ ra sao, còn có nếu người ngoài hành tinh tấn công trái đất phải làm sao bây giờ....



Duy nhất không nghĩ tới Cố Du mất tích phải làm gì.



Kim đồng hồ tới gần 0h, Cố Du vẫn như cũ không rõ tung tích.




Cố Du là người dành nhiều thời gian ở chung với Ngôn Khai Kỷ trong kí túc xá nhất, hai người vừa lên đại học đã trở thành anh em. Trước khi chuyển khoa, tới cuối kỳ Cố Du mỗi ngày đều xách theo Ngôn Khai Kỷ học phụ đạo toán học, từ toán cao cấp đến đại số tuyến tính, lại từ đại số tuyến tính học đến hình học giải tích, dưới áp lực của hắn, học tra Ngôn rèn sắt không thành thép một môn cũng không rớt.



Ngôn Khai Kỷ đứng tại chỗ do dự giây lát, chỉ một chút, cậu liền đi tới cửa, duỗi tay mở khóa.



Không nói tới qua môn đại ân đại đức, liền tính bên ngoài có rơi xuống dao nhỏ, chính mình cũng phải đem người tìm trở về.



Khoá cửa vặn đến cùng, nhưng cửa một chút cũng không xê dịch.




Ngôn Khai Kỷ hung hăng túm mạnh hai lần, cửa gỗ lại giống như hàn chết tại chỗ, một chút thanh âm "Kẽo kẹt" cũng không có .


Cửa giống như hỏng rồi.



Lớn mật một chút, cửa chính là hỏng rồi.



Kia Cố Du đi ra ngoài như thế nào?




Cái ý niệm này vừa nhảy ra, Ngôn Khai Kỷ da đầu liền bắt đầu tê dại, không chỉ bởi vì điểm này, còn bởi vì cậu đồng thời ý thức được càng nhiều điểm.




Đôi mắt đỏ quỷ dị của bảo an, ánh trăng đỏ tươi, a di không ngừng thúc giục bọn họ mau chóng vào kí túc xá, đồng học chỉ chậm một phút đã bị nhốt ở bên ngoài, mã QR rời trường biến mất, không thể hiểu được mất mạng......



Còn có nam sinh kia đã vào được, rõ ràng một bộ chuẩn bị đi ngủ, hiện tại lại nằm ở dưới lầu.



Thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu, gặp quỷ!





Mọi thứ đều im lặng, chỉ có Phùng Hạo Nhiên như cũ tiếng ngáy như sấm, ngủ đến không khác gì lợn chết.




Ngôn Khai Kỷ trong đầu tức khắc hiện ra một câu.



-- Hà tất ngủ nhiều khi còn sống, sau khi chết sẽ vĩnh viễn hôn mê.



Nếu còn tiếp tục ngủ, bọn họ có khả năng đều phải tự thể nghiệm thực tiễn câu danh ngôn kia.




Ngôn Khai Kỷ xoay người nhìn bồn rửa, lấy cốc đánh răng đổ đầy nước, lập tức đi đến trước mặt lợn chết thẳng tắp dội xuống.


Lợn chết phát ra tiếng hừ hừ, khởi tử hồi sinh, trong miệng nhắc mãi "Lão Cố......"




Ngôn Khai Kỷ trong lòng giật mình một cái, lập tức vỗ vỗ mặt hắn, "Lão Cố làm sao vậy?"




"Lão Ngôn?" Phùng Hạo Nhiên nhấc lên mí mắt, ánh mắt dại ra, "Có phải...... Vừa rồi không phải có sét đánh......"





Ngôn Khai Kỷ nhéo lỗ tai hắn truy vấn: "Sau khi sét đánh xảy ra chuyện gì? Cậu còn nhớ rõ lão Cố làm gì sao?"




"Lúc sau...... Tớ tỉnh lại...... Lão Cố lấy bút tớ, ở bên kia viết cái gì...... Sốt ruột hoảng hốt...... Sau đó tớ cũng không biết......"




Ngôn Khai Kỷ đem đầu hắn thả về mặt bàn, đi đến trước bàn Cố Du, lọt vào tầm mắt chính là một cuốn sách cuộn lại có tựa đề《 Toán học là gì 》.




Ngôn Khai Kỷ thấy hai chữ "toán học" đôi mắt liền đau, nhanh chóng đem nó đẩy sang một bên, không nghĩ tới một phen di chuyển mang theo tư thù này có điểm mạnh, đem 《 Toán học là gì 》 đáng thương vô cùng lật nghiêng, trực tiếp rơi xuống đất.



Trang sách rộng mở, một mảnh giấy kẹp bên trong cũng rớt ra.




Mảnh giấy này được xé xuống từ một cuốn sách do trường phát hành, mặt trên còn in nghiêng dòng chữ "Đại học Khoa học Thương Hải", thoạt nhìn phi thường thân thiết.



Tiền đề là xem nhẹ nét chữ thô kệch màu đỏ viết bằng bút marker bên trên.




Cố Du chữ viết nghiêng trái vặn phải như cẩu gặm, Ngôn Khai Kỷ híp mắt phân biệt nửa ngày mới miễn cưỡng nhìn ra được nội dung bên trong.



"Trước 11h về phòng, lúc sau không cần ra cửa, 12h đi ngủ, kiểm tra rèm giường cẩn thận, kéo rèm lại, xem Đing Đinh, trường đóng cửa, ngày 15/6 đừng ra ngoài"



Câu cú không mạch lạc, chỉ có mấy cái từ ngữ mấu chốt hẳn là trong lúc hoảng loạn viết xuống.



Ngôn Khai Kỷ thực mau liền biết, vì cái gì nên mau chóng đi ngủ.




Máu, những mảng máu.




Từ ban công đến ngoài cửa, máu chảy thành sông chia làm hai đường, vui sướng hướng về phía phòng mà thấm vào.




Toàn bộ đều diễn ra một cách ẩm ướt vô thanh.





Phùng Hạo Nhiên ngồi trên ghế bị mạnh mẽ kéo lên, biểu hiện kháng cự cực kỳ mãnh liệt, trong miệng còn ở lẩm bẩm: "Không cần lên giường...... Tớ chân mềm, ngủ trên bàn...... Ngày mai lại nói......"



"Nhưng bên này có một con gián." Ngôn Khai Kỷ há miệng, một bên gia tăng lực tay: "Tớ mới vừa thấy, một con rất lớn, cậu nếu không đi lên chờ lát nữa hai người liền gặp mặt!"




Huyết lưu song hướng lao tới, mắt thấy đã tới gần dưới chân.




Phùng Hạo Nhiên còn đang nhắm mắt rốt cuộc cũng ngao một tiếng, một phen tránh thoát gông cùm xiềng xích trên người, cọ cọ vài cái leo lên thang, mạnh mẽ giống chưa từng uống say.



Ngôn Khai Kỷ theo sát leo lên, xôn xao một chút thay hắn kéo hảo rèm giường, không đến nửa phút, trong rèm một lần nữa truyền đến tiếng ngáy.



Hai mảnh huyết hà đến từ ban công cùng ngoài cửa đến giữa phòng cuối cùng cũng thắng lợi hội ngộ.




Ngôn Khai Kỷ hai cánh tay đều cứng đờ, gắt gao bắt lấy tay vịn, cơ hồ là hai chân run rẩy bò lên giường. Thời khắc "rầm" một tiếng kéo lại rèm giường cậu chỉ cảm thấy trái tim của chính mình như muốn ngừng đập.




Uống say rồi, nhất định là chính mình uống say, về sau không bao giờ đi theo Phùng Hạo Nhiên xem phim ma nữa!





Ván giường dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt thân thiết, không gian nhỏ hẹp bị bịt kín, Ngôn Khai Kỷ lần nữa mở lên màn hình điện thoại.



Thanh thông báo WeChat trên cùng vẫn là "Kết nối mạng không khả dụng", không chút kinh hỉ.



Thời gian nhảy tới 0: 00



Tựa hồ là muốn thỏa mãn Ngôn Khai Kỷ một cái kinh hỉ, liền ở thời điểm cậu sắp buông di động, điện thoại đột nhiên đánh úp tới một trận rung động, ngay sau đó, âm thanh tin nhắn riêng của Đing Đing ở bên tai bén nhọn vang lên.



Tiếp theo, màn hình nhảy ra một cái tin nhắn.



【 Đing Đing· Hiện tại 】


【 Diễn đàn thông tin lớp Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc 3】



Trình Lạc Lạc ( lớp trưởng ): @all, kì thi Mao khái sẽ diễn ra vào sáng mai từ 9: 00~11:00, tại phòng học 201 toà số 10.




Vui đùa cái gì vậy? Cách khảo thí vẫn còn một tháng đâu!



Hơn nữa, Mao khái là môn của năm 2, năm trước cậu đã thi xong rồi!




Ngôn Khai Kỷ lập tức gõ một chuỗi kí tự gửi vào trong nhóm, nghênh đón chính là một cái dấu chấm than màu đỏ.




Cậu click mở khung chát riêng với Trình Lạc Lạc, tiếp tục đón cái dấu chấm than màu đỏ thứ hai.


Internet vẫn như cũ không có tín hiệu.



Ngôn Khai Kỷ chưa bao giờ ghét bỏ giới tính của chính mình như bây giờ, nếu cậu là cái tiểu cô nương, giờ này khắc này nhất định đã vọt vào phòng ngủ của Trình Lạc Lạc, cùng nàng mặt đối mặt tâm sự chuyện khảo thí.



Cậu có thể không tham gia kì thi này không?




Đúng vậy, gặp phải chuyện như vậy trong phim ma không phải luôn có những dũng sĩ không đi sao, một chút không hiếm lạ.



Kết cục cuối cùng của dũng sĩ đều giống nhau là, bản nhân không đến, thi thể tới rồi.



Trong diễn đàn vẫn như cũ phát tin tức.



Trình Lạc Lạc ( lớp trưởng ): @all, mỗi đội trưởng đem quy tắc trường thi, quy trình khảo thí thông tri tới các bạn học, mang theo chứng minh thân phận hoặc thẻ sinh viên đúng giờ tham gia khảo thí.



Không thể đến trễ, không thể gian lận, nếu không ảnh hưởng tới học vị sẽ tự chịu trách nhiệm.




Nghiêm cấm mang điện thoại di động, thiết bị điện tử, tài liệu, túi xách và các vật dụng khác vào chỗ ngồi của mình.

......

Mỗi học kỳ đều có thể đúng giờ lặp đi lặp lại gặp nhau ở cuối kỳ, lúc này thoạt nhìn có một loại cảnh còn ý khác, phối hợp với tiếng ngáy vang dội của Phùng Hạo Nhiên, hiệu quả ăn uống càng tốt hơn.



Tiếng ngáy này còn rất có tác dụng trong việc trợ miên, người bình thường dưới tình huống như vậy rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng Ngôn Khai Kỷ ném xuống di động nhắm mắt lại, vốn còn muốn hồi tưởng lại chút chuyện hôm nay liền không tự chủ được rơi vào ngủ say.



Sáng sớm hôm sau, Ngôn Khai Kỷ đúng giờ báo thức kêu 7 rưỡi ngồi dậy, bên tai như cũ vẫn là tiếng ngáy của Phùng Hạo Nhiên.


Trở thành ngốc tử mới là hạnh phúc nhất.













Ngôn Khai Kỷ không có ý định phá hư hạnh phúc của đối phương, nhưng so với chờ hắn tỉnh lại sau đó một phen nước mắt nước mũi tự chủ phá án, Ngôn Khai Kỷ vẫn là lựa chọn đích thân chọc thủng tầng bọt biển giả dối này.




Cậu lưu lại một tờ giấy cho Phùng Hạo Nhiên, đè ở phía dưới di động của hắn, dựa theo thói quen tốt của sinh viên sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là sờ di động, tin tưởng Phùng Hạo Nhiên nhất định có thể phát hiện trước tiên.



Mặt đất dưới lầu, thi thể đã không thấy đâu nữa, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được một vết máu đỏ tươi chói mắt, tỏ rõ đêm qua hết thảy đều không phải mộng.



Ngôn Khai Kỷ thậm chí còn không thay quần áo, trước cầm cái cặp sách lớn nhét vào bên trong hai hộp cơm tự sôi, sau đó từ chỗ Cố Du tìm ra một cái bình nước quân sự rót đầy nước.



Dựa theo logic phim ma tới trinh thám, chính mình thi xong cũng chỉ còn sức trở về phòng ngủ, không biết chuyện gì đang xảy ra trong căng tin, liền tính khó thoát chết, ít nhất cũng không thể làm quỷ chết đói.





Đứng ở trước cửa tự hỏi bản thân có quên mang theo đồ gì không, Ngôn Khai Kỷ đột nhiên nghĩ đến tình huống chà đạp mình nửa ngày hôm qua.



Cậu bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể ra ngoài tham gia cái khảo thí này không.




Như là để trấn an, Ngôn Khai Kỷ vừa nghĩ đến chuyện này, cửa phòng liền chậm rãi tự động mở ra.




Bên ngoài có gió phất qua, trời nắng mây trắng phiêu, rất thích hợp đi ra ngoài.




Ngôn Khai Kỷ cầm lòng không đậu bước ra ngoài một bước.



Thật nóng, trở về đổi cái quần áo.





Mới vừa xoay người, cánh cửa trước mặt đã "Phanh" một tiếng đóng lại.



Ngôn Khai Kỷ mặc áo ngủ Doraemon quần đùi hoảng sợ đứng ở cửa, túi đồ lớn vừa mới tỉ mỉ chuẩn bị, còn có cơm tự sôi cùng nước đều ở trong phòng!





Trên tay cũng không có cái gì, ngoài điện thoại vật bất ly thân, chứng minh nhân dân cùng một chuỗi chìa khóa.



Chìa khóa ngày thường dùng để mở cửa nhưng hiện tại chỉ dùng để trang trí.



Kẻ xui xẻo Ngôn Khai Kỷ nện bước trầm ngâm hồi lâu, xách theo chìa khóa xuống lầu đi tới lối đỗ xe máy điện. Cám ơn trời đất, cậu hôm trước mới nạp đầy điện cho nó, không biết nếu gặp quỷ còn có thể chạy tới nơi được không.



Ngôn Khai Kỷ như vậy nghĩ, chân dài bước lên chiếc xe máy điện màu xanh lơ, chìa khóa cắm vào ổ, thuần thục khởi động đạp chân ga.





Liền ở một khắc xe chuẩn bị rời đi, ghế sau nhất thời trầm xuống, tiếp đến một cỗ lực lượng bất thình lình xuất hiện giữ lấy eo cậu, qua kính chiếu hậu chỉ thấy một cái nam sinh mặc hoodie có mũ màu trắng, đối phương đeo khẩu trang động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng khóa ngồi phía sau.



"Đi khu dạy học."




Hắn thanh âm thực lãnh, có loại cảm giác chán đời như mới vừa thi trượt mười môn, dưới thời tiết nóng bức vì Ngôn Khai Kỷ đưa tới một trận mát lạnh.



Sau lưng áo ngủ Doraemon trực tiếp bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm..





Quỷ không nhất định có thể chạy nhanh hơn con lừa điện của mình, nhưng có thể trực tiếp nhảy lên nó.!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro